【 Tên vật phẩm 】: Đầu lâu của Phượng Diễm Ngục Hổ Sư
【 Giới thiệu vắn tắt về vật phẩm】: Phượng Diễm Ngục Hổ Sư cấp Thần linh bị xé rơi đầu, khi còn sống bị một lực lượng cực kỳ cường đại xé đầu xuống, trảm diệt thần cách, tru diệt thần hồn, sau đó cái đầu bị tùy ý vứt bỏ ở trong đầm lầy Vân Mộng.
Nhìn cái đầu này, Cao Bằng nghĩ đến đầu lâu của Phì Thạc Ma Tượng Chi Chủ mà mình đã từng gặp phải, cả hai đều là tồn tại cấp Thần linh.
Chỉ có điều cái đầu của Phì Thạc Ma Tượng Chi Chủ đã sinh ra linh trí và trở thành quái vật, nhưng đầu của Phượng Diễm Ngục Hổ Sư chỉ là vật phẩm.
Cao Bằng suy nghĩ một lát liền híp mắt lại vì nghĩ tới điều gì đó. Có thể cái đầu này không sinh ra linh trí, đây là khác biệt lớn nhất giữa quái vật và vật phẩm.
Núi xương dưới thân của nó chỉ là do cái đầu Thần cấp này thu hút thi thể của những quái vật khác chồng chất, tích lũy theo tháng ngày mới hình thành nên.
Nhưng như vậy lại không có cách nào giải thích được vì sao những quái vật khác lại bị nó giết chết... Chẳng lẽ cho dù cái đầu Thần linh chết đi cũng có thể giết chết những quái vật khác sao?
- Ngươi đã đoán đúng rồi.
Giọng nói của Bàn Đại Hải vang lên ở trong đầu Cao Bằng.
- Cho dù là một giọt máu Thần linh cũng là kịch độc đối với rất nhiều quái vật.
Chiêu Tài liếc nhìn cái đầu này nhưng không mấy hứng thú, nó tiếp tục bơi về phía sâu bên trong.
Cao Bằng lấy ra tế đàn Đại Thiết Cát từ trong không gian A Xuẩn. Tế đàn nhìn thấy cái đầu này lập tức không ngừng hưng phấn kêu lên, âm thanh vang vọng ở trong nước.
Một đám sương mù màu đen tập trung ở sát mép tế đàn, Hắc Oa đặt mông ngồi ở mép tế đàn, hưng phấn vỗ tay không ngừng:
- Đầu của thần linh à? Đã lâu ta chưa từng phân giải thứ này rồi. Cho ta phân giải thêm mấy thi thể Thần linh, ngươi sẽ có thể mở ra được càng nhiều chức năng của ta!
Nói xong, Hắc Oa dẫn theo tế đàn bay về phía cái đầu của Phượng Diễm Ngục Hổ Sư. Khi bay đến nửa đường, trong mắt của cái đầu lại xuất hiện hai ánh sáng màu đỏ, một lực lượng không tên từ trong đầu khuếch tán ra. Hình như nó phát hiện ra nguy hiểm nên theo bản năng muốn ngăn cản.
Tế đàn Đại Thiết Cát thoáng dừng lại một chút, gợn sóng vô hình bị đụng nát, nó từ trên cao rơi thẳng xuống cái đầu của Phượng Diễm Ngục Hổ Sư.
Ầm!
Ngọn lửa từ trên tế đàn rơi xuống, trong nháy mắt đã cắn nuốt cái đầu.
Cái đầu càng lúc càng nhỏ, rơi vào trung tâm của tế đàn.
Ngọn lửa hòa tan đầu lâu, bên trong xuất hiện một chút ánh sáng màu vàng.
- Vật chất Thần tính.
Bàn Đại Hải liếm liếm đầu lưỡi, trong mắt đầy vẻ tham lam. Sau đó nghĩ tới điều gì, từ trong miệng phun ra Hải Hoàng Thôn Phệ Chi Nha. Bộ răng vàng lơ lửng ở trên đỉnh đầu tế đàn Đại Thiết Cát, hố đen thôn phệ tất cả khí tức lan tràn ra, xem như là biến tướng ngăn cách khí tức.
Không chỉ Bàn Đại Hải, tất cả ngự thú đều ngừng lại, hô hấp trở nên gấp gáp. Bản năng từ sâu bên trong huyết mạch làm cho máu của chúng sôi trào, muốn ăn hết vật chất thần tính này.
Chiêu Tài đang bơi về phía trước bỗng đột nhiên giật mình, cái đuôi quẫy mạnh, cơ thể xoay tròn một trăm tám mươi độ hưng phấn bơi ngược trở về.
Cái đầu tan chảy giống như tượng sáp, tạp chất vô dụng hóa thành khói đen nồng đậm tràn ra, lưu lại đều là tinh hoa.
Bọn chúng không dung hợp với nhau mà tách ra như nước và dầu.
Tổng cộng có ba phần.
Ngoài cùng bên trái là một khối kết tinh trắng nõn như ngọc, tản ra mùi thơm nhàn nhạt.
Ở giữa là một kết tinh màu đỏ tươi, là tinh hoa máu thịt mà chúng quen thuộc nhất, tuy nhiên phẩm chất lại là Thần cấp cao nhất từ trước tới nay.
Bên phải là một đoàn chất lỏng màu vàng tản ra mùi thơm vô hình.
Mỗi một tế bào trong thân thể các ngự thú đều đang điên cuồng rít gào, bọn chúng rất khát vọng có được chất lỏng màu vàng này.
Nếu như không phải quan hệ giữa các thú không tệ, hơn nữa Cao Bằng cũng ở đây, không chừng bọn nó đã sớm nóng lòng không chờ được mà nhào tới.
Đại Tử đảo con ngươi một vòng, lặng lẽ thò trảo phải điểm vào vai của Cao Bằng, sau đó ngã thẳng xuống, một đống móng vuốt vung vẩy lung tung.
- Này Cao Bằng, ta bị ngươi đụng ngã gãy xương rồi!
Khóe mắt Cao Bằng giật giật, mặt không thay đổi quay đầu đối diện với Đại Tử.
Đại Tử chột dạ dời tầm mắt.
Căn cứ theo ý nghĩ diễn kịch phải diễn nguyên bộ, Đại Tử ra sức kêu thảm thiết.
Cao Bằng hừ lạnh một tiếng, sau đó triệu hồi ra A Ban:
- Bây giờ ta sẽ để cho A Ban nhìn thấy bộ dạng xấu xí của ngươi.
Ầm ầm…
Mực nước bỗng tăng vọt.
A Ban xuất hiện ở đáy nước, đặt mông đè chết vô số quái vật.
Đại Tử:...
Giải quyết tên hề diễn trò, Cao Bằng nhìn về phía hai tài liệu mới xuất hiện.
Tủy Thần linh, tinh hoa thần tính.
Cái trước có thể nâng cao cường độ xương cốt của ngự thú, làm cho xương cốt ngự thú trở nên rắn chắc hơn. Đây là vật rất bổ dưỡng.
Cái sau có thể làm cho ngự thú sớm thu được thần tính, nói ngắn gọn chính là làm cho tốc độ thần hóa cơ thể nhanh hơn!
Cảnh giới Chuẩn Thần phải xem sự thần hóa của cơ thể, tinh hoa thần tính này có thể làm cho đẳng cấp ngự thú Chuẩn Thần nhanh chóng đột phá.
Bàn Đại Hải nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng vẫn ép xuống lòng tham, đồng thời vô cùng tức giận. Có phải mình đổi tính rồi không, nếu đổi lại thành trước kia thì tuyệt đối đã cướp sạch rồi.
Làm gì có chuyện khiêm tốn nhường lại cho người khác chứ?
Khiêm nhường à? Đó là chuyện không thể nào.
Bàn Đại Hải phiền muộn càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng khó chịu, cuối cùng hung hăng quẫy đuôi quay đầu nhắm mắt lại.
Mắt không thấy, tâm không phiền!
Cao Bằng an ủi Bàn Đại Hải:
- Nó nói nơi này là cổ chiến trường, chắc chắn không chỉ có một thi thể không còn nguyên vẹn này. Làm gì có chiến trường nào lại chỉ có một thi thể chứ! Ngươi yên tâm đi, nhất định sẽ có một phần tinh hoa thần tính cho ngươi.
Cao Bằng tuy muốn nhanh chóng nâng cao thực lực của đám Đại Tử, nhưng ở trên phương diện tài nguyên hắn tuyệt đối sẽ không thiên vị bất kỳ một con ngự thú nào. Chỉ cần thuộc tính phù hợp có thể sử dụng, thì hắn sẽ công bằng phân cho tất cả ngự thú.
Bởi vì Cao Bằng vẫn cho rằng bọn chúng bằng lòng trở thành ngự thú là có một sự tín nhiệm đối với hắn, nếu hắn là ngự sử của bọn chúng thì không thể phụ phần tín nhiệm này được.
Bàn Đại Hải lắc đầu:
- Không cần! Bây giờ ta là Chuẩn Thần, ngươi cứ chia cho chúng trước, để chúng đều thăng cấp Chuẩn Thần đã. Chút tinh hoa thần tính này không thể khiến cho ta đột phá Thần cấp. Ta có thần khí ở trong tay, tăng lên mấy cấp trong Chuẩn Thần cũng không có ý nghĩa quá lớn.
- Hơn nữa... Chúng đột phá Chuẩn Thần mới không cản đường ta.
Bàn Đại Hải hừ lạnh một tiếng, cái cổ mập mạp kiêu ngạo giương lên.
Cao Bằng nhận lấy tinh hoa thần tính nhưng không phân cho những người khác, sau đó mang theo phần thần tính tinh hoa này tiếp tục đi về phía trước.
Tinh hoa thần tính bị Cao Bằng để ở trong không gian của A Xuẩn. Khi bỏ tinh hoa vào trong không gian A Xuẩn, cả hành trình nó đều cười khúc khích, mừng rỡ không thôi, còn tưởng là Cao Bằng cho nó hết.
Cao Bằng xoa cái đầu trọc lóc, mềm nhũn của A Xuẩn:
- Không cho phép ăn vụng. Nếu như ta phát hiện ngươi dám ăn vụng, thì sau này ngươi đừng mơ có được một bình nước trái cây nào.
- Cái gì?
A Xuẩn vô cùng hoảng sợ, không sự trừng phạt nào khủng khiếp hơn điều này.
Nhìn tinh hoa thần tính bị cất đi, Chiêu Tài đặc biệt tiếc nuối. Thật ra chủ nhân hoàn toàn có thể để bảo bối ở chỗ của ta, ta tuyệt đối sẽ không ăn vụng đâu.
Nhiều lắm... Nhiều lắm thì liếm một cái thôi.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com