Kỷ Hàn Vũ không lộ ra cảm xúc. Xem ra cháu ngoại của mình lại gây ra chuyện lớn ầm ĩ ở bên ngoài rồi.
Chẳng trách sáng sớm lúc mình tỉnh lại đã nghe có tiếng Hỉ Thước kêu ngoài cửa sổ.
- Thầy, chuyện năm đó ta...
Đại Tế Ti do dự nói, đã rất lâu nàng không nói lời xin lỗi rồi.
- Ta có thể cảm nhận được tâm tình của hắn, đến tận khi hắn hấp hối vẫn chưa từng trách ngươi.
Kỷ Hàn Vũ bình tĩnh nói.
- Thầy?
Giọng Đại Tế Ti run rẩy, ánh mắt trống rỗng, tự lẩm bẩm giống như đang nói với ai đó.
- Ta...
Kỷ Hàn Vũ bình tĩnh nói.
- Ở kiếp trước, trước khi hắn chết đã rất vui mừng, bởi vì ngươi hiểu được lấy hay bỏ, đây là ưu điểm của một Đại Tế Ti hợp cách.
Đại Tế Ti giật mình kinh sợ, đứng ngẩn ra tại chỗ giống như tượng đất.
Kỷ Hàn Vũ rót một chén trà để lên bàn:
- Nếu đã tới gây thì ở lại ăn bữa cơm, thuận tiện nói chuyện hợp tác. Ta tin tưởng ngươi chắc hẳn cảm thấy rất hứng thú với kiếp trước của ta.
Đại Tế Ti lặng lẽ gật đầu:
- Được.
...
Cao Bằng và Long Nghĩ lựa chọn hợp thể. Đại Oa, Nhị Oa, Tam Oa quá mệt mỏi, bây giờ là do Tứ Oa khống chế cơ thể.
Lộ trình nửa năm là căn cứ vào tốc độ của tên Chuẩn Thần kia để tính toán.
Cũng không phải nói từ bộ lạc Lê đến đích nhất định phải đi nửa năm.
Chỉ là lấy tốc độ của Chuẩn Thần kia tính ra lộ trình cần nửa năm, nếu như đổi lại thành ngự sử có thực lực yếu hơn Chuẩn Thần thì cần thời gian càng lâu hơn.
- Với tốc độ của Long Nghĩ chắc hẳn có thể rút ngăn thời gian lại vài lần.
Khi Long Nghĩ di chuyển theo một hướng trong thời gian càng lâu thì tốc độ lại càng nhanh.
Một tháng sau, tốc độ của Long Nghĩ đã tăng lên gấp mười lần. Khi đi qua một thuỷ vực, trong hồ nước có một con mắt mở ra, sóng lớn cuốn lên, cái đuôi chứa đầy lôi văn màu vàng tỉ mỉ hóa thành đại lôi kiếm chém về phía Long Nghĩ trên bầu trời.
Sấm sét quanh quẩn ở trên bầu trời rất lâu không dừng, cái bóng của Long Nghĩ bị sấm sét xé thành mảnh vỡ.
Cách ba mươi dặm về phía nam, Long Nghĩ đã dần dần đi xa.
Chỉ để lại quái vật trong hồ với vẻ mặt nghi ngờ.
Có phải ta đã trở nên yếu đi hay không?
- Vừa rồi là Thần linh?!
Cao Bằng vẫn còn sợ hãi. Cho dù ở cách xa như vậy nhưng hắn vẫn cảm nhận được nhiệt độ khủng khiếp phát ra khi sấm sét màu vàng nổ tung, giống như một mặt trời đang nổ mạnh ở sau người.
Bàn Đại Hải im lặng vài giây:
- Là một thần linh hoang dã.
- Cần hoài nghi nhân sinh hẳn là thần linh kia mới đúng.
Bàn Đại Hải cười khẽ.
- Một con mồi chạy trốn nhanh hơn thợ săn, có lẽ từ trước đến nay nó chưa từng gặp Chuẩn Thần nào chạy trốn nhanh như vậy.
Đây chỉ là một bản nhạc đệm nhỏ dọc đường, Cao Bằng chỉ lặng lẽ nhớ kỹ vị trí của hồ này.
Ba ngày sau, một bóng đen mơ hồ lướt qua ở phía bên phải. Cao Bằng vội vàng hô ngừng.
Long Nghĩ liền dừng lại, nhưng theo quán tính vẫn khiến cho nó lao qua mấy trăm cây số.
Từ ngoài bốn trăm cây số quay đầu lại, cuối đường chân trời là một ngọn núi lớn đen kịt đứng sừng sững giữa quần sơn.
Cao Bằng mượn Bạch Cực Trú Quang Đồng của Nhị Oa nhìn thấy những thứ khác với cái nhìn bình thường.
Trên bầu trời vốn trong xanh có rất nhiều sương mù màu đen bồng bềnh. Những sương mù này giống như khói cháy cuồn cuộn xông vào trong trời mây, hình thành từng vòng xoáy trong đám mấy đen như mực trên đỉnh đầu.
Ánh sáng mặt trời đều bị cắn nuốt, bóng râm chiếu xuống mặt đất.
Trên mặt đất, dãy núi giống như ác quỷ nhe nanh múa vuốt, nuốt mây thả khói.
Cự thành băng lãnh tựa như ác quỷ nằm rạp bái lạy vương tọa.
Trong lòng Cao Bằng thấy bồn chồn.
- Chúng ta đi hay không?
Cao Bằng hỏi ý kiến của Bàn Đại Hải. Tuy có đôi khi Bàn Đại Hải không quá tin cậy, nhưng phần lớn thời gian vẫn có thể tin được.
Dù sao đây là một con cá mè hoa có dũng có mưu (nên sợ thì sợ).
- Đi, tại sao lại không đi chứ? Chúng ta cũng đã đi tới đây rồi thì không thể khiếp sợ được.
Sau khi Bàn Đại Hải suy nghĩ liền cho ra câu trả lời này.
- Dù sao sau nhiều năm như vậy ta đã hiểu rõ một đạo lý, không có nơi nào tuyệt đối ổn thỏa, chỉ có thu được lợi ích lớn hay không thôi. Ngươi muốn thành công thì làm sao có thể không liều mạng được?
Cao Bằng im lặng rồi gật đầu chuẩn bị đi tới.
Đưa lưng về phía Bàn Đại Hải, giọng nói của Cao Bằng từ phía trước chậm rãi truyền đến:
- Ngươi gần đây xem canh gà hơi nhiều, ta đề nghị ngươi nên đi xem sách canh gà độc.
- Canh gà?
Bàn Đại Hải trầm ngâm:
- Ta không xem sách dạy nấu ăn.
“Canh gà độc... Cao Bằng muốn ta đầu độc hắn sao?”
Trong phạm vi ba trăm dặm xung quanh cự thành đều bị ô nhiễm, trong không khí tràn ngập một mùi rỉ sắt lẫn với mùi dầu máy.
Bùn đất dưới chân tơi xốp tựa như từng bị loại dầu mỡ nào đó ngâm qua.
Mỗi bước chân để lại một dấn chân, bùn đất hút đế giày.
- Những cái cây này...
Cây mọc ở trên núi đặc biệt kỳ lạ, trên cây cối cao lớn mọc rậm rạp không phải là lá cây, mà là bánh răng.
Trên cây mọc từng bánh răng màu bạc, màu đen, màu vàng, màu xanh khác nhau.
Mỗi loại bánh răng có màu sắc và hình dạng cũng không giống nhau.
Cao Bằng tháo xuống một chiếc lá... Phải gọi là bánh răng mới đúng.
Lòng bàn tay sờ lên bánh răng có cảm giác như chất liệu nhựa plastic vậy. Trên những cái cây đó còn có một lớp vỏ cứng được kim loại hóa.
- Hắt xì, hắt xì.
Tiểu Hoàng hái xuống một cái ném vào trong miệng, ăn một cách say mê.
- Cao Bằng, cái màu bạc này là vị sầu riêng, ta lại nếm thử cái màu xanh lá này xem.
Cao Bằng còn chưa kịp ngăn cản thì Tiểu Hoàng đã nắm lấy một cái bánh răng màu xanh ném vào trong miệng.
- Phi! Cái này chưa chín!
Rắc rắc.
Trên đỉnh núi truyền đến những tiếng rắc rắc.
Có gì đó đang nấp ở trong bóng tối quan sát bọn họ.
Nó nấp ở trong bóng tối, nó ở khắp mọi nơi, hành tung rất bí ẩn...
- Thứ đồ lòe loẹt!
Tiểu Hoàng giẫm mạnh chân xuống mặt đất.
Ầm!
Bùn đất bắn ra khắp nơi, Tiểu Hoàng hóa thành một tàn ảnh xông lên đỉnh núi.
0,02 giây sau.
Ầm!!!
Dường như có một viên đạn đạo nổ mạnh ở trên đỉnh núi, ngọn núi bỗng nhiên rung lên.
Tiểu Hoàng vung vẩy vết máu màu đen nhánh trên tay phải, đi từ trên đỉnh núi xuống:
- Cao Bằng, vừa rồi dùng quá sức đã đánh chết hết rồi.
Tiểu Hoàng nói xong còn thuận tiện xoa cái đầu trọc của mình làm tăng thêm một lớp dầu trên đó.
Sau khi trải qua chuyện này, đám quái vật ẩn nấp ở trong bóng tối đều lùi lại.
Không thể động vào.
Mười phút sau, Cao Bằng cuối cùng nhìn thấy một con quái vật không kịp chạy trốn. Đây là một con quái vật nhìn qua giống như heo, thể trạng khổng lồ mập mạp, bên mũi và gương mặt mục nát, trong gương mặt mục nát là dây cót, bánh răng, dây xích, trong khóe miệng mục nát lóe ra ánh sáng kim loại.
Nó đang cố chạy trốn về phía sau, nhưng bởi vì thể tích quá mập mạp nên mất đi sự linh hoạt. Nó thật vất vả trốn được ra sau một tảng đá, chỉ có điều lại lộ ra phần mông.
【 Tên quái vật 】: Trọng Sơn Trư (cơ giới lây nhiễm)
【 Đẳng cấp quái vật 】: Cấp 56
【 Phẩm chất quái vật 】: Phẩm chất Tinh nhuệ/ Phẩm chất Tinh nhuệ
【 Thuộc tính quái vật 】: Hệ kim / Hệ Thổ
【 Năng lực quái vật 】: Tăng cường lực lượng Lv3, tăng cường thể chất Lv2, cơ giới kịch độc Lv3
【 Nhược điểm quái vật 】: Hệ Mộc
【 Giới thiệu vắn tắt về quái vật 】: Trọng Sơn Trư sống một thời gian dài trong môi trường ô nhiễm cơ giới nặng nên bị lây nhiễm. Thích nhất là ăn các vật kim loại bỏ đi, chán ghét nước sạch, bởi vì làm vậy sẽ rửa đi lớp dầu mỡ xinh đẹp trên cơ thể của nó.
Cao Bằng nhìn hết thuộc tính của nó rồi trầm ngâm hai giây mới nói:
- Đại Hải, ngươi tắm rửa cho nó.
-----------------------
Dịch: ND
Beta: B
Dịch: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com