- Phản, phản kháng đi. . .
Phản xạ tương đối chậm chạp của đầu ác ma dũng cảm này làm cho nó giơ cao tay phải, tiếp tục rống lên hai tiếng.
Trong không khí chỉ còn lại tiếng nó kêu gào quanh quẩn không ngừng.
Thâm Uyên Ma Long ngẩng đầu liếc mắt nhìn, rồi lại lần nữa cúi thấp đầu, ngoan ngoãn đào đất.
Úc ~ Cảm tạ Thâm Uyên Ma Long Chi Thần đại nhân ban tặng cho chúng ta thân thể cường tráng, để ta có thể đào đất với tốc độ gấp ba lần những ác ma khác, ít nhất cũng để ta tránh khỏi bị tra tấn nhiều lần. Nếu như ta có thể còn sống trở lại Thâm Uyên, ta nhất định dâng lên tế phẩm ưu tú nhất cho Thâm Uyên Ma Long Chi Thần.
Bóng mờ bao phủ đầu ác ma này, ác ma ngẩng đầu đối mặt với Tiểu Hoàng hai giây.
- Ta nhường ngươi đánh ta ba quyền, nếu như ngươi có thể đánh ngã được ta thì sẽ lập tức thả ngươi rời khỏi nơi này.
Tiểu Hoàng bình tĩnh nói.
- Thật sao?
Ác ma có chút vui mừng.
- Ta nhổ một ngụm nước miếng một ngụm đinh.
Tiểu Hoàng nói:
- Không lừa ngươi.
Ác ma mừng rỡ, chỉ cảm thấy bản thân mình đúng là gặp đại vận.
Nhưng mà vẫn còn có chút lo lắng, nhiều lần xác nhận,
- Nếu như ta đánh ngươi bị đau, ngươi thật sự sẽ không trả thù ta chứ?
- Nói nhảm ít thôi, nếu ngươi không lên đánh ta thì coi như ngươi buông tha.
Tiểu Hoàng trừng mắt.
Đáy mắt ác ma hiện lên một tia dữ tợn sắc bén.
Có thể đạt tới tình trạng này, những ác ma ở đây có ai là hạng người đơn giản, đến thời khắc quyết định vận mệnh thì tuyệt đối sẽ không thiếu dũng khí dốc sức liều mạng.
Ác ma gầm nhẹ một tiếng, đôi cánh thịt sau lưng mở ra, hỏa diễm màu tím đen lượn lờ quanh thân, khí thế bên trong cơ thể không ngừng kéo lên.
Một quyền chớp nhoáng đánh xuyên qua không khí, chuẩn xác đánh trúng phần bụng Tiểu Hoàng.
Một quyền đánh xuống, sắc mặt ác ma đột biến. Một quyền này tựa như đánh lên trên một khối Tinh Thần Thiết cứng rắn, lực phản chấn mãnh liệt thiếu chút khiến nó bị đánh bay.
- Còn lại hai lần.
Tiểu Hoàng nhàn nhạt nói.
Ác ma vung vẩy cánh tay mình, nhìn Tiểu Hoàng tựa như đang nhìn một kẻ biến thái.
Vị trí mới bị đánh trúng ngay cả một chút dấu đỏ cũng không có, như thế cũng quá biến thái rồi!
Ngẩng đầu nhìn Tiểu Hoàng một cái, đáy mắt lộ ra hung quang.
Ta cũng không tin từng cái bộ vị trên người ngươi đều có lực phòng ngự cao như vậy.
Lui lại nửa bước, hai cánh sau lưng hướng phía dưới trầm xuống, đáy mắt tỏa ra hàn quang lạnh thấu xương.
Đây chính là ngươi ép ta. . .
Không cần đợi một chiêu cuối cùng, huyết dịch trong cơ thể ác ma tăng tốc độ lưu thông, hai tay hợp thành một quyền, khí thế bên trong cơ thể không ngừng gia tăng, khí tức khủng bố từ bên trong không ngừng phát tán ra phía ngoài.
- Đầu ác ma này nổi điên rồi!
- Sợ là muốn liều mạng.
- Cũng không biết có thể làm cho con vịt kia bị thương hay không.
Các ác ma khác ở một bên làm việc tay chân đều dừng lại nhìn về phía bên này, trong ánh mắt bao hàm sự mong đợi.
- Nhìn cái gì vậy, tiếp tục đào đất đi!
Tiểu Hoàng hung thần ác sát quay đầu quát mắng những tên ác ma kia.
Đáng chết, lại dám không thèm quan tâm đến ta!
Ác mà đứng ở phía trước Tiểu Hoàng tức sùi bọt mép.
Bạo rống một tiếng,
- Chết đi! ! !
Ma khí quanh thân thể ác ma bốc lên ngùn ngụt, hai tay huy động, móng tay sắc bén bốc lên tử sắc u quang.
Oanh! ! !
Khí diễm ngập trời.
Một trảo cường đại không gì sánh được lấy khí thế nhanh như chớp đâm về đôi mắt Tiểu Hoàng.
Một trảo này thậm chí đột phá cực hạn Thánh cấp, loáng thoáng chạm đến uy lực cấp Chuẩn Thần.
- Một chiêu này, nó đã dùng toàn lực.
Có ác ma ngưng giọng nói.
Ở bên trong ác ma thì cường giả luôn được kính nể, biểu hiện mạnh được yếu thua đã phát huy vô cùng tinh tế.
Đối đầu với Tiểu Hoàng như vậy, đối đầu với ác ma đồng tộc khác cũng là như thế.
Tiểu Hoàng mới vừa xoay đầu lại đã nhìn thấy một trảo này đâm tới gần, nhưng nó thậm chí còn không nháy mắt lấy một cái.
Trong lòng ác ma mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng khi trông thấy Tiểu Hoàng vô lễ như vậy thì đáy lòng vẫn cảm thấy vui vẻ.
Trong nháy mắt liền đánh trúng vào đồng tử của Tiểu Hoàng.
Ở trong cái nhìn của nó, tựa hồ đã dự liệu được con mắt kia sẽ bị đâm rách, một trảo này xuyên qua đầu, khiến cho bên trong cái đầu vịt ngu xuẩn kia biến thành một đống bột nhão.
Chuẩn Thần thì như thế nào!
Con mắt chính là bộ phận yếu ớt nhất của tuyệt đại đa số quái vật, coi như ta thấp hơn một đại giai so với ngươi, nhưng mà ta đánh ra một kích mạnh nhất, lại trúng vào vị trí yếu ớt nhất trên người của ngươi, chắc chắn ngươi sẽ phải chết.
Thánh cấp nghịch hành đồ sát cấp Chuẩn Thần, trong ba ngàn năm trầm luân địa ngục cũng không có ác ma hùng mạnh nào làm được.
Vô tận vinh dự đều treo ở trên người ta, theo đó sẽ nhận được Ma Thần khen thưởng.
Ta nổi bật như thế, có khả năng sẽ được Thâm Uyên Giới ban thưởng, lập tức trở thành Chuẩn Thần thậm chí Ma Thần cũng không phải không có khả năng.
Đương.
Một âm thanh thanh thúy và xúc cảm cứng rắn làm đầu ác ma này tỉnh lại từ trong ảo giác.
Móng tay phảng phất đâm trúng vào đồ vật cứng rắn gì đó, vô cùng đau nhức.
- Ngươi. . .
Thâm Uyên Ác Ma há to mồm, kinh hãi nhìn qua con vịt mang vẻ mặt bình tĩnh trước mắt.
- Ngươi còn lại một cơ hội cuối cùng.
Tiểu Hoàng lười biếng nói.
- Con vịt này lại đi bắt nạt Tiểu Ác Ma.
Đại Tử nhàm chán nằm rạp trên mặt đất xem kịch vui.
Bọn chúng đều biết lực phòng ngự toàn thân của gia hỏa Tiểu Hoàng này đều giống nhau như đúc.
Vô luận là nắm tay hay là con mắt, mỗi một tấc một bộ vị trên cơ thể Tiểu Hoàng đều có lực phòng ngự bằng nhau.
Nếu muốn đánh bại con vịt này, phương pháp duy nhất chính là dựa vào công kích mạnh mẽ vượt qua lực phòng ngự của nó thì mới được.
Nếu không thì với tố chất thân thể càng đánh càng mạnh của gia hỏa này, sau đó sẽ tựa như cắn thuốc, miểu thiên miểu địa miểu không khí.
Những ngự thú từng luận bàn qua với Tiểu Hoàng đều không muốn tiếp tục luận bàn với nó lần thứ hai.
Năng lực của con vịt này quá buồn nôn.
Trước mắt, duy nhất khắc chế nó chính là ngự thú hệ Linh Hồn, chỉ có A Ngốc dưới tình huống toàn lực bạo phát trạng thái m Hồn Chúa Tể mới có thể đánh bại Tiểu Hoàng.
- Tại sao con mắt ngươi lại không bị sao?
Ác ma run rẩy nói.
- Lẽ nào. . . Lẽ nào nhược điểm của ngươi căn bản không phải là đôi mắt!
Ác ma đột nhiên thức tỉnh, phát hiện ra bí mật gì.
- Được rồi, còn có một kích cuối cùng, ta cũng không tin toàn thân cao thấp của ngươi không có một nhược điểm nào!
Ác ma nghiến răng nghiến lợi nói.
Song quyền nắm chặt, hai cánh sau lưng giương lên cao, tử quang nồng nặc phun trào bộc phát xung quanh thân thể nó.
Sơn phong run rẩy, từng mảnh từng mảnh sơn thổ sụp đổ, bụi đất cuồn cuộn tràn ngập trong không khí, tầng tầng lớp lớp sóng năng lượng từ bên trong cơ thể ác ma khuếch tán ra phía ngoài.
- Chết đi!
Một tiếng rống to, Ác ma hóa thành một đạo độn quang chạy trốn về phương xa.
Chỉ trong chớp mắt đã biến mất ở cuối đường chân trời.
- Hừ.
Từ trong lỗ mũi Tiểu Hoàng phát ra một tiếng hừ lạnh, quay đầu không nhìn đầu ác ma kia nữa.
Cùng lúc đó, Lưu Quang đang nằm trên đỉnh núi duỗi cái lưng mỏi, hưu một tiếng biến mất khỏi chỗ cũ.
Một lát sau Lưu Quang đã lần nữa xuất hiện ở chỗ cũ, trên lưỡi đao treo một viên đầu lâu ác ma, trên nét mặt vẫn còn mang theo biểu tình mừng thầm.
Hai loại thuộc tính vui sướng và tử vong hoàn toàn tương phản xuất hiện ở cùng một chỗ, khiến cho những ác ma ở xung quanh sởn tóc gáy.
- Tiếp tục đào đất.
Tiểu Hoàng lắc lắc cái đầu trọc của mình, tiếp tục làm đốc công.
- Cao Bằng, ngươi có phát hiện từ sau khi Tiểu Diễm không có ở bên cạnh, tinh lực của con vịt này dường như quá dư thừa, chung quy là có tinh lực mà không dùng hết.
Đại Tử lén lút nói bên tai Cao Bằng.
- Ta đã rõ, cũng giống như ngươi rất ưa thích mách lẻo vậy.
Cao Bằng đáp lại Đại Tử.
Đại Tử: ???
- Ta không nói chuyện với ngươi nữa! Cao Bằng, ngươi thật đáng ghét!
----------------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team : MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com