Tỳ Hưu hoá đá.
Biểu cảm trên mặt hoàn toàn cứng lại, không có… hậu môn?
Thô bỉ! Sao nó có thể nói ra lời thô bỉ như thế?
Tỳ Hưu tức giận tới mức toàn thân run lên, giận đến mức bốc khói, lỗ mũi phun ra vòi rồng, tức giận đến mức toàn thân phát sáng.
Rống!
Hiện tại, ở trong lòng Tỳ Hưu đang muốn chửi một vạn câu con mẹ mày, thực sự là thô bỉ đến tận cùng. Biểu tượng đặc trưng của loài Thần Thú nhà mình, trong miệng con vịt trọc ghê tởm này lại thành ra như thế.
Cao Bằng buồn cười, lần này Tiểu Hoàng thật biết kéo cừu hận. Đổi thành bất kỳ quái vật nào đứng vào vị trí của Tỳ Hưu cũng sẽ không bỏ qua.
Tiểu Hoàng cười khinh miệt, khoé mắt nhìn chằm chằm Tỳ Hưu, chỉ cần Tỳ Hưu hơi động một cái là nó sẽ lập tức phản ứng lại.
Cao Bằng đã từng nói, trên chiến trường tỏ vẻ khinh miệt kẻ địch, về chiến thuật là coi trọng kẻ địch đấy.
Tỳ Hưu há to miệng. Cái miệng của nó như một vực sâu không đáy, trong đó đen thui mà thần bí.
Hút mạnh một hơi, cuồng phong bị nuốt vào trong miệng.
Cuồng phong kịch liệt cắt ngang không khí, phát ra tiếng vải vóc lúc bị xé rách.
Khí lưu màu trắng trên trời như trường hồng rót ngược vào trong.
Hô hô hô…
Khí lưu màu trắng xám đánh xuyên không khí, cái miệng lớn của Tỳ Hưu hoá thành một luồng gió khổng lồ!
- Chết đi! Chết đi!
Con mắt Tỳ Hưu tràn đầy tơ máu.
Bụng nó đã to đến cực hạn rồi, cái bụng tròn vo, lân phiến màu vàng kim sáng rực rỡ!
Ầm ầm ầm!
Cuồng phong bị Tỳ Hưu nuốt vào bụng bị áp súc lại, rồi phun hết ra ngoài.
Không khí trước mặt Tỳ Hưu đột nhiên run lên, sau đó vặn vẹo kịch liệt.
Một sóng không khí hình bầu dục lao thẳng ra ngoài.
Mặt đất bị xé nứt, tựa như bị một cự chưởng vô hình xé nát, sóng đất vặn vẹo khuếch tán ra phía ngoài.
Đám quái vật hôn mê hoặc bị trọng thương nằm quanh Tiểu Hoàng đều bị sóng khí cuốn vào, sau đó xé thành từng mảnh nhỏ.
Huyết nhục, da, xương cốt bị xé toang như thịt trong cối xay, không khác gì lăng trì trong truyền thuyết.
Sóng khí quét qua, chớp mắt đã nuốt gọn cả Tiểu Hoàng.
Vẫn còn dư lực, sóng khí vòng qua Tiểu Hoàng, muốn nuốt hết cả đám người Cao Bằng sau lưng nó.
Cao Bằng không đổi sắc.
Lưu Quang đứng trên đỉnh một dốc núi khác nhẹ nhàng nhảy xuống, trên hai lưỡi đao được bọc một màng mỏng màu xanh. Đao cánh tay điên cuồng vung vẩy, đao quang tung hoành, chớp mắt đã chém ra hơn ba vạn đao, dẫn dư ba sang hướng khác.
Nơi xa, hai hình bóng đứng sóng vai quan sát trận chiến này.
- Tên Tỳ Hưu kia giết cả tuỳ tùng của mình, chắc là do quá tức giận.
- Hành vi ngu xuẩn, làm vậy thì sau này sẽ không có tuỳ tùng nguyện ý theo nó nữa.
- Bên kia chắc sẽ chết rất thảm.
- Ta không nghĩ như ngươi.
- Ồ?
Khi chúng đang nói chuyện, cuộc chiến đã xảy ra biến hoá ngược chiều.
Một bàn tay lớn màu vàng lập lòe u quang từ trong cuồng phong đâm ra.
Bắp thịt cứng rắn chắc nịch như một thanh cương đao, liều mạng quyết chí tiến lên, xuyên qua cuồng phong.
Một đao đâm ra! Hướng về phía ngoài kéo một cái, sau đó xé rách!
Tựa như mảnh vải bị xé nát.
Một cơ thể màu vàng tím mơ hồ đạp mạnh xuống đất, mặt đất chấn động ầm ầm tựa như gặp phải địa chấn.
Khí thế ngang nhiên lăng liệt đập vào mặt.
Hai đồng tử của Tỳ Hưu đột nhiên co rụt lại, tốc độ thật nhanh!
Bịch bịch!
Trái tim của Tỳ Hưu đập mạnh hai lần, bắp thịt toàn thân bị kéo căng. Thở mạnh một hơi, hai bên khoé miệng không tự chủ được nhếch lên, lộ ra răng nanh sắc nhọn.
Gió và mây trời bên tai nó dường như cũng đứng im, lúc này thời gian như ngưng đọng.
Tất cả đều chậm lại.
Tỳ Hưu chưởng khống cuồng phong, đương nhiên không chậm. Quan trọng nhất là nó không chỉ có được tốc độ nhanh hơn cả gió, mà còn có được tố chân thân thể và thị lực tương ứng với tốc độ này.
Nhìn thấy ngươi rồi.
Ngươi ở đây!
- Rống!
Cái đuôi của Tỳ Hưu hất lên, gò núi nứt ra, đập đất xoay người!
Mượn luồng lực này, chân phải Tỳ Hưu vươn lên phía trước tìm kiếm, bả vai khẽ nghiêng hạ thấp xuống, thân thể vọt mạnh về phía trước lăng không xoay tròn chín mươi độ. Cái đầu cúi thấp như dán vào ngực, độc giác như một thanh kiếm sắc bén nhắm thẳng vào Tiểu Hoàng.
- Đến hay lắm!
Tiểu Hoàng cười to, không trốn không né, song quyền mở ra ôm chặt lấy đầu Tỳ Hưu, tựa như ôm một tảng đá lớn hình tròn.
Phốc phốc.
Cái sừng nhọn trên đầu Tỳ Hưu không hề chùn bước, đâm sâu vào ngực Tiểu Hoàng. Xưa nay Tiểu Hoàng vẫn lấy lực phòng ngự làm kiêu ngạo lúc này lại tái nhợt, cơ bắp trước ngực nó bị xuyên thủng như một tờ giấy.
Nhưng đau đớn không khiến cho Tiểu Hoàng chùn bước, từ sâu trong đáy mắt nó loé lên sự hưng phấn.
- Thật… sảng khoái!
Chỗ vết thương có một đoàn ánh sáng màu tím nồng đậm lan rộng ra ngoài, sức mạnh của Tiểu Hoàng tăng vọt mấy lần, từng sợi cơ bắp bị đâm xuyên qua giờ lại giống như từng sợi thép quấn chặt lấy sừng Tỳ Hưu.
- Lên!
Hai chân Tiểu Hoàng trầm xuống, làm ra một tư thế đứng tấn, hai tay như thép trói chặt cổ Tỳ Hưu lại.
Tỳ Hưu thầm hoảng hốt. Nó cảm giác mình bị ôm, tứ chi thoát ly khỏi mặt đất, mất đi chỗ mượn lực, chỉ có thể đạp loạn trong không trung. Nó cũng cố gắng dùng sức ngọ nguậy cổ để cho cái sừng nhọn đâm sâu vào trong, ngoáy nát lục phủ ngũ tạng của Tiểu Hoàng.
Nhưng nó lại phát hiện lúc này cổ mình không chuyển động được nhiều. Tại sao con vịt này lại khoẻ thế, nó là Chu Yếm à?
Có lẽ Tiểu Hoàng đã dùng quá sức, mặt đất chỗ bàn chân phải dẫm lên đột nhiên nứt vỡ, một mảng lớn đổ sập xuống. Tiểu Hoàng đứng không vững, lảo đảo một cái, Tỳ Hưu bị nó giữ chặt cổ cũng nắm bắt được cơ hội này.
Hai cái chân trước đạp mạnh, đá trúng bụng Tiểu Hoàng, một quầng sáng màu tím từ chỗ bị đá khuếch tán ra bên ngoài.
Tiểu Hoàng trúng một cước bay ra ngoài, lăn vài vòng dưới đất, Tỳ Hưu cũng thừa cơ thoát khỏi sự khống chế của Tiểu Hoàng.
Còn không đợi Tiểu Hoàng đứng lên, cuồng phong đã gào thét đến trước mặt nó, một cái bóng mơ hồ xông tới ngay trước mặt.
Lại bị trúng một đá cực mạnh, xương cốt hai vai Tiểu Hoàng nứt vỡ, thân thể bay ra phía sau mấy chục mét.
- Pi-xiu!
Tỳ Hưu hưng phấn rống lên, đắc thế không buông, lại loé lên một cái đã xuất hiện ngay trên đầu Tiểu Hoàng. Nó cúi đầu lao thẳng xuống, chĩa cái sừng nhọn vào Tiểu Hoàng, quanh thân tỏa ra ánh sáng xanh, cuồng phong đều thần phục dưới chân nó.
Oanh!
Bụi mù tràn ngập.
Đại Tử, Tịch Sư, A ngốc đều lặng lẽ đứng dậy, đều đã chuẩn bị ra tay.
- Cao Bằng… Ta không sao, ta muốn tự mình giải quyết nó…
Trong huyết khế có tiếng nói đứt quãng của Tiểu Hoàng, tiếng nói càng về sau càng cao vút và hưng phấn hơn.
- Con mèo nhỏ, ta muốn đấm ngươi thành bột nhão!!!
- Tốt rồi! Xem ra con vịt này không sao.
Tịch Sư tỏ vẻ nhàm chán leo xuống. Nghe giọng nói hưng phấn như vậy, khẳng định con vịt kia lại đang ở trong một trạng thái quỷ dị nào đó.
------------------------
Dịch : ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com