- Má nó, vậy người này chẳng phải sẽ chiếm dụng thần khí của ta.
Bàn Đại Hải bất đắc dĩ.
- Tạm thời chỉ có thể như vậy thôi.
Cao Bằng cũng bất đắc dĩ. Nếu không ngươi tiến vào trong giết chết nó đi?
Bàn Đại Hải do dự vài giây mới nói với vẻ đầy chính nghĩa:
- Không sao, bớt một món thần khí cũng không ảnh hưởng đến thực lực của ta.
Bàn Đại Hải nói xong hất cái đầu béo rồi nhảy đi.
Cao Bằng nhặt mê cung lên, sau đó để vào trong không gian tùy thân của Chiêu Tài. Khí tức của nó tăng vọt, sau đó nó thử vài lần và xác định tốc độ của mình đã tăng lên rất nhiều.
Vong linh không biết mệt mỏi, bởi vì vong linh chỉ còn lại có hài cốt, cho nên bọn nó có thể chiến đấu vĩnh viễn... Đương nhiên, bây giờ bọn nó có thể vĩnh viễn làm việc.
- Vong linh thật tốt.
Đại Tử hâm mộ nói:
- Bọn nó đều không biết mệt.
Tiểu Hoàng có chút khổ sở vì mình không còn là chủ thầu, không có thuộc hạ khuân vác, mình cũng không thể nhận được 3000 tiền lương do Cao Bằng trả cho mỗi ngày nữa.
Đương nhiên, Tiểu Hoàng tuyệt đối sẽ không tham dự vào chuyện tự mình đi đào đất.
Cho dù Cao Bằng cho nó mỗi ngày 2000 đồng cũng vậy thôi.
Tiểu Hoàng ta tuyệt đối sẽ không khuất phục dưới tiền tài.
Cao Bằng ngươi cũng đừng mơ dùng tiền tài tới sỉ nhục ta!
Đường đường là đại trượng phu không ăn của ăn xin.
- Ai tới đấm lưng cho ta, ta trả hai vạn.
Từ phía xa vọng đến giọng nói của Cao Bằng.
- Này, Cao Bằng ta tới đây!
Tiểu Hoàng ngẩng đầu rồi xoay người chạy nhanh tới.
- Cao Bằng, cường độ như vậy đã được chưa? Có nên cho thêm chút tiền bo không?
...
Mà sau mấy ngày cũng có người tới tìm Cao Bằng, nhưng những người tìm đến đều không gặp được hắn, mỗi lần đều có một con vịt như hung thần ác sát chặn tất cả mọi người ở bên ngoài.
- Nhìn cái rắm, ngươi lại lén xông vào thì ta sẽ lột sạch lông của ngươi.
Tiểu Hoàng giẫm chân phải lên trên tảng đá, hung ác nói với người trước mắt.
- Điện hạ, hắn cũng thật quá đáng, chỉ con vịt của hắn mà cũng lớn lối như vậy.
Một ngự sử biến sắc nói. Cao Bằng này cũng quá kiêu ngạo rồi, điện hạ tự mình đến đây ba lần lại không thể gặp mặt được một lần.
Đây chính là Nhị điện hạ của đế quốc Thánh Đà, một trong bốn siêu cấp đế quốc.
- Được rồi.
Nhị điện hạ liếc nhìn Tiểu Hoàng rồi thản nhiên nói:
- Không sao, ngày mai ta lại tới nữa, vẫn mong huynh đài đây báo cho chủ nhân của ngươi biết.
Tiểu Hoàng không nhịn được phất tay một cái:
- Không cần, Cao Bằng chắc chắn sẽ không gặp người ngoài.
Nhị điện hạ dùng ánh mắt ra hiệu, một nam tử phía sau hắn tiến lên lén cho Tiểu Hoàng thứ gì đó lấp lánh.
Sau khi thấy bọn họ đi xa, Tiểu Hoàng nhìn xung quanh, chờ xác định không có ai chú ý tới mình nó mới vội vàng lấy vật này ra. Đó là một cái hộp gỗ, bên trong có chứa hơn mười viên tinh hạch, khí tức phía trên đều là Đế cấp và Thánh cấp.
- Cái thứ gì đây?
Tiểu Hoàng trợn mắt khinh thường, không ngờ là thứ rác rưởi không đáng tiền này.
Ở chỗ Cao Bằng cũng chỉ bán được chín trăm một viên, còn chưa bằng tiền lương một ngày của ta.
Thật sự keo kiệt!
Hả?
Tiểu Hoàng đột nhiên nhíu mày, vì sao tim lại đập nhanh hơn.
Nó ngẩng đầu nhìn về phía đông, chân trời đỏ như máu.
Trong núi lửa dâng lên nham thạch nóng chảy với màu đỏ kim, nham thạch đập vào trên vách núi làm bốc lên từng cơn sóng và hơi nóng cuồn cuộn.
Có rất nhiều đạo thân ảnh tới gần mép núi lửa.
Tất cả đều là Tất Phương, nhưng những Tất Phương này có thể tích rất lớn, cao khoảng năm mươi mét, thấp nhất cũng hơn ba mươi mét. Tất cả đều là cự bá trong đàn Tất Phương, cũng là những lão cổ đổng.
Nhưng vào lúc này những Tất Phương này đều vây quanh mép núi lửa, thò đầu vào khẩn trương quan sát nham thạch nóng chảy đang sôi trào ở trong núi lửa phía dưới.
Ngọn núi lửa này vô cùng lớn, có diện tích lớn như hồ Baikal kiếp trước vậy.
Đứng ở miệng núi lửa quan sát chính là một hải dương màu vàng.
Nhưng lúc này, hải dương lại đang sôi trào tỏa ra ánh sáng.
Ánh sáng nồng đậm, cực nóng.
Biển nuôi dưỡng sinh mạng, biển dung nham có thể nuôi dưỡng ra siêu phàm.
Một vài tia lửa từ trên mặt nham thạch nóng chảy bay lên lơ lửng ở giữa không trung.
Những đốm sáng màu đỏ vàng lớn bằng hạt gạo óng ánh trong suốt. Lúc này dường như cả thế giới điên đảo, chúng đều dồn dập bay từ biển dung nham lên bầu trời.
Bọn chúng bay lên trên bầu trời rồi tập trung hóa thành một đầu trường long, nham thạch nóng chảy đang vui mừng nhảy nhót, hơi nóng như đang hoan hô, ngọn lửa đang khiêu vũ!
- Chẳng lẽ lại…
Có lão Tất Phương ánh mắt đầy nóng bỏng, giọng nói cũng run rẩy.
- Sắp thành công rồi.
Một con Tất Phương cao năm mươi mét, thân hình khổng lồ giống như một ngọn núi nhỏ, nổi bật ở giữa đàn Tất Phương. Trên gương mặt có xương gò má nhô cao, ánh mắt sắc bén.
Nhiệt độ cao hình thành sóng khí khiến không khí vặn vẹo, làm cho biển dung nham bên dưới không ngừng dao động.
- Ha ha ha ha.
Có Tất Phương hưng phấn ngửa mặt lên trời hét dài, hai cánh vỗ mạnh bay lên bầu trời, hưng phấn khiêu vũ.
Những Tất Phương khác mặc dù không khoa trương như vậy, nhưng đều đang gật đầu.
Hơi nóng trong núi lửa càng lúc càng mãnh liệt, trong không khí không ngừng hiện ra các loại hiện tượng kỳ lạ.
Cuối chân trời phía nam xa xôi, lông vũ màu đỏ rơi xuống giống như thác nước.
Hình như nhận ra được điều gì, đầu nguồn của thác nước dâng lên hai ngôi sao màu đỏ. Phía trên ngôi sao lại có hai đạo cầu vồng màu đỏ xuyên qua ức vạn dặm.
Qua một lúc lâu, một cái lông chim đỏ thẫm như máu từ trên hồng kiều bay xuống rơi vào núi lửa.
Ngay lập tức, cả núi lửa đều bị thiêu đốt!
Ầm!!!
Cột sáng màu đỏ từ trong núi lửa bắn lên trời cao.
Tầng mây bị nhuộm thành màu đỏ, từng gợn sóng không ngừng khuếch tán.
- Lệ!!!
Một tiếng gáy chói tai vang vọng trời đất.
Một thân ảnh với hai màu xanh và đỏ từ trong núi lửa bay ra, hai cánh xoè ra nhìn tương đối tao nhã.
- Đây là...
Con Tất Phương cao năm mươi mét kia hơi sửng sốt, nhưng nó từng chứng kiến qua nhiều sóng to gió lớn nên rất nhanh đã kịp phản ứng, sắc mặt đã bình tĩnh trở lại.
Đạo thân ảnh này dài gần mười mét, hai cánh mở ra, hỏa diễm lăng không hiện ra ở xung quanh.
Lông chim màu xanh được tổ điểm bởi những màu đỏ hình bầu dục, mỏ nhọn thon dài giống như cái mâu, một chân thu vào trong bộ lông mềm mại dưới bụng.
Ở trong tim của cự điểu này có một ấn ký màu đỏ tương tự với hình dáng của ngọn lửa, nhưng không thuộc về bất kỳ loại ngôn ngữ nào.
Cự điểu quan sát phía dưới, núi lửa sắp phun trào lập tức trở nên bình tĩnh.
Mặt biển dung nham trở nên trơn nhẵn như gương, có thể hiện ra ảnh ngược của cự điểu trên không trung.
- Nó hàng phục... Thế hệ này, bộ tộc Tất Phương chúng ta nhất định phải đi tranh một chuyến mới được!
- Đúng, lần này cho dù dùng hết sức lực của cả tộc cũng phải tranh một lần, ha ha.
Một đám Tất Phương bên dưới hưng phấn trò chuyện với nhau.
Bọn nó xì xào bàn tán, cái cổ thò dài ra tập trung vào một chỗ để trao đổi.
Trên bầu trời, cự điểu mờ mịt nhìn xung quanh. Tuy trong không khí có mùi làm cho nàng thấy thoải mái, lực lượng trong cơ thể cũng vô cùng dồi dào, nhưng nàng vẫn cảm giác rất khó chịu.
Không ai biết nàng đã nhiều lần suýt chết trong đáy núi lửa, nàng cũng đau đến chết đi sống lại. Ngay cả chính nàng cũng kinh ngạc khi thấy mình lại có thể thật sự kiên trì tới phút cuối cùng.
- Cao Bằng, ngươi đang ở đâu...
- Đầu hói đáng chết, ta nhớ ngươi…
---------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com