Tiểu Diễm đang ăn lửa chợt liếc thấy Tiểu Hoàng và Cao Bằng, ngay lập tức bị sặc.
Lửa phun ra từ khóe miệng, không dừng ho khan.
- Ánh mắt của tên trọc đáng chết kia như vậy là sao?
Tiểu Diễm thầm buồn bực.
Cuối cùng nàng hít mạnh một hơi, cắn nuốt sạch sẽ ngọn lửa còn lại trong núi. Tiểu Diễm lắc lư đi ra, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng ngẩng đầu ngước mắt nhìn lên Tiểu Diễm.
Tiểu Diễm rất vui vẻ khi nghe được đám người Cao Bằng tới thăm mình, nàng đi tới một sơn động rồi dùng cánh cầm một đống lớn Hỏa Tinh Tàm đưa cho đám người Cao Bằng.
- Cái này ăn ngon.
Tiểu Hoàng ngẩn ra, len lén nhìn về phía trong hang, giống như đang nhìn kẻ thù không đội trời chung nào đó.
Tiểu Diễm cúi người xuống dùng mỏ kẹp lấy da đầu trọc lóc của Tiểu Hoàng, đau đớn khiến cho Tiểu Hoàng quên đi suy nghĩ vừa rồi của mình.
- Ta tạm thời không thể đi cùng các ngươi.
Tiểu Diễm rất tiếc nuối.
- Gần đây ta đang học, chờ ta học xong là có thể chiến đấu cùng với ngươi rồi!
Tiểu Diễm tràn đầy ý chí chiến đấu.
Nàng phải khổ luyện thần công mấy chục năm, một khi thành danh sẽ khiến cả thiên hạ biết tới.
Để cho toàn thế giới đều biết đại danh nữ thần Tất Phương của nàng.
Cao Bằng tán thành suy nghĩ của Tiểu Diễm, vỗ nhẹ vào bụng của nàng:
- Cố gắng lên, ngươi rất mập.
Tiểu Diễm ngước cổ lên, kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng.
- Cao Bằng, trưởng lão trong tộc chúng ta nói, chỉ cần ta có thể thông qua tất cả chương trình học là có thể đột phá phẩm chất Thần thoại! Đến lúc đó ta đã ngồi ngang hàng với lão hói Tiểu Hoàng này.
- ...
Cao Bằng trầm ngâm vài giây, cuối cùng cũng không nói cho Tiểu Diễm biết sự thật.
Trong lòng có mơ ước và hi vọng thật ra là một chuyện rất đáng để cổ vũ.
Ví dụ như phẩm chất của Tịch Sư, Lưu Quang và Bạch Bì đều đột phá Thần thoại.
- Tiểu Diễm, cố gắng lên.
Tịch Sư gật đầu nói với Tiểu Diễm.
Tiểu Diễm nghi ngờ quan sát Tịch Sư. Tại sao mới một thời gian không gặp mà lông của nó lại trở nên dài như vậy.
Dáng vẻ hình như cũng phát sinh biến hóa.
- Giờ theo Cao Bằng cơm nước tốt hơn, cho nên mọc lông dài hơn.
Tịch Sư giải thích.
- Thế... Lưu Quang cũng vậy à?
Tiểu Diễm kinh ngạc khi nhìn thấy hình dáng của Lưu Quang thay đổi rất nhiều.
- Cũng vậy.
Lưu Quang nghiêng đầu, trả lời bằng giọng điệu không quá chắc chắn.
Tiểu Diễm “...”
Cái gì gọi là cũng vậy.
Ngược lại, vẻ ngoài của Bạch Bì không phát sinh biến hóa quá lớn, vẫn là một quyển sách đá, chỉ là có chút biến hóa chi tiết mà thôi.
Nhưng bản thân Tiểu Diễm không có tầm mắt số liệu hóa, cho nên nàng cũng không thể biết mình bây giờ có phẩm chất gì và chênh lệch với đám người Tịch Sư bao nhiêu.
Cao Bằng từ biệt Tiểu Diễm rồi lên đường.
Khi rời khỏi Hỏa Thần Cốc, mặt đất dưới chân vỡ ra, một bóng dáng lấp lánh ánh sáng bạc chui lên.
Cơ Giới Minh Vương vẫn luôn ở Hỏa Thần Cốc đợi Cao Bằng đi ra.
- Các ngươi ra nhanh hơn ta tưởng.
Giọng nói khàn khàn của Cơ Giới Minh Vương truyền ra.
Nói xong câu đó, Cơ Giới Minh Vương nhìn về phía Cao Bằng,
Tuy sắc mặt không hề thay đổi, nhưng nhìn qua lại có chút ngu ngốc dễ thương.
- Ngươi nhìn ta làm gì?
Cao Bằng kinh ngạc hỏi.
- Khoáng thạch.
Cơ Giới Minh Vương chậm rãi nói.
- Cái này là khoáng thạch ngươi cần sao?
Cao Bằng bảo A Xuẩn lấy từ trong không gian ra một viên khoáng thạch màu đỏ như máu.
Ánh mắt Cơ Giới Minh Vương lập tức sáng lên, nhận lấy khoáng thạch ngửi một cái cho dù không có xoang mũi.
Sau đó hắn lè lưỡi liếm một cái.
Chua ngọt, kèm theo một chút mùi tanh.
Một luồng hơi nóng từ trong khoang miệng Cơ Giới Minh Vương lan tràn xuống phía dưới.
Cơ Giới Minh Vương chậm rãi gật đầu:
- Đúng là thứ ta cần.
- Được.
Cao Bằng bảo A Xuẩn lấy ra một nửa khoáng thạch.
Không trung phía trước A Xuẩn nứt ra một khe hẹp, sau đó mở rộng ra hai bên, cuối cùng hóa thành một lỗ đen hình trứng.
Rất nhiều khoáng thạch từ bên trong vết nứt rơi xuống mặt đất, rất nhanh đã tạo thành một ngọn núi nhỏ. Cơ Giới Minh Vương bị khoáng thạch vùi lấp bên trong.
- Ngươi có cần trợ giúp không?
Cao Bằng lớn tiếng hỏi.
Cơ Giới Minh Vương không trả lời, chỉ truyền ra một tia sóng tinh thần báo không cần.
Ầm ầm ầm, ầm ầm ầm.
Tựa như một cái cối xay thịt đang điên cuồng khởi động trong đống khoáng thạch.
Độ cao khoáng thạch nhanh chóng giảm xuống.
Khí tức bên trong cũng dần dần tăng cường.
Cuối cùng, ngọn núi bỗng nhiên rung lên.
Ánh sáng màu đỏ bao phủ cả núi khoáng thạch, tất cả khoáng thạch còn lại bị cắn nuốt sạch sẽ.
Chỉ còn lại Cơ Giới Minh Vương đứng tại chỗ.
Khí tức trong người Cơ Giới Minh Vương đã mạnh hơn trước gấp mấy lần.
【 Trạng thái quái vật 】: Bị thương nặng (Nguồn năng lượng không quá gấp thiếu, trung tâm điều khiển bị thương nặng, bộ vị khớp nối bị phá hoại)
Trạng thái của quái vật từ nguồn năng lượng gấp thiếu biến thành nguồn năng lượng không quá gấp thiếu.
Xem ra một nửa khoáng thạch này còn xa mới đủ, dù cho nó tất cả cũng không khôi phục được quá nhiều.
Cao Bằng cảm thấy hơi tiếc nuối.
Hắn bảo A Xuẩn lấy ra tất cả khoáng thạch còn lại.
Cơ Giới Minh Vương không nói một câu nào, chỉ lặng lẽ hấp thu khoáng thạch.
Đợi đến khi tất cả khoáng thạch được hấp thu, trạng thái biến thành nguồn năng lượng khuyết thiếu.
Cơ Giới Minh Vương nhắm mắt lại khôi phục vết thương.
Trong cơ thể truyền đến tiếng bánh răng chuyển động, chỉ là bánh răng này giống như bị kẹt phát ra những tiếng két két vang dội.
m thanh vô cùng khó nghe.
Theo thời gian trôi qua, tiếng bánh răng chuyển động dễ hơn, tốt hơn trước nhiều.
【 Trạng thái quái vật 】: Bị thương nặng (Nguồn năng lượng khuyết thiếu, trung tâm điều khiển bị tổn thương, bộ vị khớp nối bị phá hoại)
Xem ra còn cần rất nhiều khoáng thạch nữa, còn xa mới có thể hoàn toàn khôi phục.
Bây giờ là trung tâm điều khiển bị tổn thương, ít nhất không phải là bị thương nặng.
Tuy trước khi rời đi Cao Bằng đã nhắc nhở Nhị điện hạ giúp mình tiếp tục khai thác khoáng thạch, cũng thuận tiện bảo A Ngốc giao quyền khống chế đám vong linh kia cho Nhị điện hạ sử dụng.
Nơi thần linh vẫn lạc ở sa mạc Bắc Xuyên.
Sa mạc Bắc Xuyên ở phía bắc của đại lục Cửu Thiên.
Nơi đó cũng là bắc cương của đế quốc Thánh Đà, khu vực đã thoát khỏi sự chưởng khống của Linh tộc.
Ở trong sa mạc Bắc Xuyên có một loại thần thú tên là Bách Khô sinh sống.
Khắp sa mạc Bắc Xuyên đều địa bàn của tộc đàn Bách Khô.
- Minh Vương, ngươi đã từng nhìn thấy Bách Khô chưa?
- Bách Khô...
Minh Vương im lặng:
- Ta từng nghe nói qua, nhưng chưa từng gặp.
- Ồ, ngươi sống ở Cửu Thiên lâu như vậy, tại sao ngay cả thần thú này cũng chưa từng thấy qua.
- Bách Khô sống ở Bắc Xuyên, thích yên tĩnh, thích ăn cát. Bọn chúng gần như không rời khỏi Bắc Xuyên.
- Như vậy sao.
Cao Bằng càng tò mò về Bách Khô hơn.
Long Nghĩ đi gấp suốt ngày đêm, bảy huynh đệ thay phiên nhau điều khiển cơ thể, cuối cùng mấy tháng sau bọn họ cũng đến sa mạc Bắc Xuyên.
Bão cát gào thét, sa mạc màu vàng mênh mông vô bờ không nhìn thấy được điểm cuối.
Gió khô hanh đập vào mặt, hạt cát làm tầm nhìn giảm xuống...
Cao Bằng thở dài một hơi, sau đó trong miệng lại nuốt phải đầy cát.
- Phi phi.
- Rừng thiêng nước độc ra điêu dân.
Tiểu Hoàng nhíu chặt lông mày:
- Thần thú sinh sống ở nơi này chắc chắn sẽ có tính cách đặc biệt ác liệt.
Đinh đinh đinh, đinh đinh đinh.
Cuối phía đông truyền đến tiếng chuông.
Bão cát đen kịt rít gào.
Ở giữa gió lốc có một con cự thú khổng lồ đang đứng sừng sững.
Hai đạo bạch quang như đèn lồng đâm xuyên qua gió bão.
Cự thú giấu trong gió lốc.
--------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com