Thần Sủng Tiến Hóa (Dịch Full)

Chương 773 - Chương 773: Không Gian Bảo Tàng

Chương 773: Không Gian Bảo Tàng Chương 773: Không Gian Bảo Tàng

- Hóa ra là bị bệnh trầm cảm.

Trần Khải Luân do dự, nghĩ lại thì có phải bản thân mình đã quá sơ suất hay không. Nhưng mình cũng không có làm cái gì nha, chỉ là cho nó ăn nhiều một chút thôi mà, như thế lại bị bệnh trầm cảm được.

- Muội xem phiến lá của nó vừa lớn lại mập.

Cao Bằng dùng hai ngón tay bắt lấy phiến lá của Hắc Ám Thố Ti Tử,

- Lá cây mập như vậy không biết góp nhặt bao nhiêu năng lượng, mỗi một lần tiến hóa đến một nửa đều bị cắt đứt.

- Sau những tháng ngày tích lũy, nó trở nên càng ngày càng béo phì, càng ngày càng xấu. Bởi vì tướng mạo biến dạng dẫn đến bản thân nó trở nên tự ti, hèn mọn bỉ ổi, không dám cùng những dây leo giống cái khác nói chuyện, cuối cùng uất ức phát bệnh trầm cảm.

- ???

Trần Khải Luân.

- Được rồi, muội trở về lấy ít nước nóng cho nó uống, để nó tiêu hóa hết năng lượng còn dư thừa trong cơ thể. Qua một đoạn thời gian nó sẽ có thể tự mình tiến hóa, sau đó muội quan tâm chăm sóc nó nhiều hơn, bệnh trầm cảm sẽ chuyển biến tốt lên thôi.

Trần Khải Luân nửa tin nửa ngờ.

Xử lý xong chuyện ở nơi này, Cao Bằng lại đi thị sát tập đoàn Nam Thiên một phen.

Tổng bộ mới của tập đoàn Nam Thiên đã xây dựng xong ở trên lưng Lục Hoàng Quy, xây dựng trên cơ sở phế tích ban đầu, cũng chỉ mất thời gian mười ngày đã hoàn thành kiến tạo xong tổng bộ mới.

Tổng bộ mới có diện tích gấp hai lần so với ban đầu.

Chỉ lưu lại một số ít nhà xưởng, đồng thời ở trên lưng Lục Hoàng Quy mở ra một cái hồ sinh thái nhân tạo cỡ nhỏ.

Đối với việc tập đoàn Nam Thiên chuyển dời lên bầu trời, những người khác tự nhiên là hâm mộ không gì sánh được, bao gồm đám người bộ lạc Bạch Long và những bộ lạc đỉnh cấp đều có chút trông mà thèm.

Loại tổng bộ này vừa có thể di động, mà còn có thể bay đi ở trên trời, tính an toàn và linh hoạt tốt hơn quá nhiều so với căn cứ bình thường.

Không biết khi nào Kỷ Hàn Vũ đã mang theo tộc trưởng các bộ lạc và nhóm trưởng lão đi tham quan hòn đảo trên lưng Lục Hoàng Quy.

Cao Bằng cũng nhìn thấy một người quen cũ, U Huyền Minh của bộ lạc Huyền Hổ.

Chủ nhân của Thiên Thủ Vô Diện Phật.

Mấy năm trước Thiên Thủ Vô Diện Phật còn có thể chiến đấu sinh động với ngự thú của Cao Bằng, hiện tại đã bị bỏ xa ở sau lưng.

Với tư cách là chủ nhân của Thiên Thủ Vô Diện Phật, một lần nữa nhìn thấy Cao Bằng làm tâm tình của U Huyền Minh vô cùng phức tạp.

Cao Bằng mỉm cười chào hỏi hắn.

U Huyền Minh chần chờ một lát, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười miễn cưỡng, gật gật đầu đáp lại.

Nhìn bóng lưng Cao Bằng đi xa, U Huyền Minh hít sâu một hơi, cuối cùng hóa thành một âm thanh thở dài ung dung.

. . .

- Đúng rồi, gốc cây này cần phải trồng ở đây, không thể trồng lệch vị trí.

Một giọng nói ngang ngược càn rỡ vang lên.

Nhìn sang đỉnh núi, Cao Bằng trông thấy một tiểu bất điểm lưng hùm vai gấu vênh váo hung hăng bay ở giữa không trung, hai tay chống ở bên hông.

- Còn có cây Thủy Long thảo này, trồng ở nơi sâu 6.74m có dòng nước chảy xiết, phiến lá cần phải đối diện với trung tâm dòng chảy.

- Còn có gốc Canh Long Đằng này, một phần ba chôn vào trong đất, hai phần ba khác. . . Ngu xuẩn! Ngươi đứng sát bên cạnh Thanh Long Hoa như vậy làm gì! Ngươi muốn phá hủy gốc Tiểu Hoa ta thích nhất sao! ! !

Long Chi Tinh Linh Vương ở giữa không trung táo bạo như sấm. Đầu Tinh Linh Vương này chỉ lớn cỡ bàn tay Tiểu Hoàng, tính khí nóng nảy hoàn toàn chênh lệch so với thể tích của nó.

- Ồ!

Long Chi Tinh Linh Vương quay đầu trông thấy Cao Bằng, nhịn không được hét lên một tiếng.

- Ra là ngài!

- Xem ra ngươi chăm sóc nơi này rất không tệ.

Cao Bằng nhìn xem tình huống phát triển của những thực vật hệ Long xung quanh, cất lời khen ngợi với tiểu Tinh Linh.

Long Chi Tinh Linh Vương vốn đang có chút chột dạ, thế nhưng nghe thấy Cao Bằng khen ngợi chính mình, nhất thời ưỡn ngực, trên mặt tràn đầy vui sướng.

- Không có gì, ngài giao những thực vật này cho ta quản lý chính là lựa chọn thông minh nhất.

- Chiêu Tài, A Xuẩn.

Cao Bằng gọi hai tiểu gia hỏa đến đây, bảo chúng nó lấy từ bên trong không gian ra một nhóm thực vật hệ Long giao cho Long Chi Tinh Linh Vương.

A Xuẩn thì không sao cả, chỉ cần không động đến nước trái cây của nó, cái khác đều không vấn đề gì hết.

Thế nhưng thân thể Chiêu Tài lại run lên, nhưng vì lòng trung thành đối với Cao Bằng nên nó vẫn ngoan ngoãn đem bảo vật giao ra.

Mỗi một loại thực vật hệ Long mới đều có thể mang đến cho Long Chi Tinh Linh Vương lực lượng mới. Với năng lực phản hồi ngược thì nó cũng có thể khiến cho thực vật hệ Long càng trưởng thành tốt hơn, đây là quan hệ hai bên cùng có lợi.

Chiêu Tài vươn tay phải gắt gao cầm chặt lấy thực vật, Long Chi Tinh Linh Vương lần đầu tiên không có lấy được.

Ngạc nhiên một chút.

Long Chi Tinh Linh Vương dùng sức lớn hơn.

Chiêu Tài mím môi, buông mở ra móng tay, Long Chi Tinh Linh Vương lạch cạch một tiếng đâm sầm vào trên cây.

Chiêu Tài thì thào tự nói, bộ dáng ngu xuẩn.

Sau khi bị lấy đi bảo vật, Chiêu Tài đi đường cũng rất yếu ớt. Mũi chân chạm đất, bước đi phập phù như kẻ mất hồn, phảng phất chỉ cần một trận gió thổi tới cũng có thể thổi bay nó đi.

Chân sau chạm đất, chân trước đặt lên hông mình, sợi râu run nhè nhẹ.

- Ngươi. . . đang làm gì thế?

Cao Bằng vô ngữ.

- Ta bị móc rỗng.

Chiêu Tài hai mắt đẫm lệ mông lung.

- . . .

Ngươi học đâu ra diễn xuất như vậy!

- Bị móc rỗng thì bổ sung thêm nhiều dinh dưỡng.

- Lấy. . . Cái gì bổ sung đây.

Chiêu Tài nhặt lên một tảng đá trên mặt đất để vào bên trong không gian, đi lên phía trước hai bước, lại bứt lên một túm cỏ dại dính bùn đất.

- Bùn cỏ dại, hạt cát thủy tinh rác rưởi, không cần cho ta đâu.

Đi hai bước, Chiêu Tài chớp mắt vụng trộm quan sát Cao Bằng một chút, phát hiện hắn không hề có hành động gì thì nhanh chóng tiếp tục đi lên phía trước, trong miệng vẫn làm ra cái vẻ thê thảm kia.

Cái gì Chiêu Tài cũng nhặt bỏ vào bên trong không gian, vô luận là tảng đá hay là bùn cỏ dại, chỉ chốc lát sau đã đào ra một cái hố to trên mặt đất.

- Đừng đào, ngươi lại đào xuống nữa thì toàn bộ Lục Hoàng Quy sẽ bị ngươi đào xuyên đấy.

Khóe mắt Cao Bằng tràn đầy hắc tuyến.

Nếu để cho nó tiếp tục đào đi xuống, khả năng sau một thời gian ngắn, đỉnh núi trên lưng Lục Hoàng Quy sẽ bị nó đào xuyên qua.

Không gian bảo tàng của Chiêu Tài chính là một thứ phi thường đặc biệt, ban đầu Cao Bằng cho rằng đây là một cái không gian hữu hạn.

Về sau mới dần dần phát hiện ra không gian bảo tàng của Chiêu Tài không có hạn chế lớn nhỏ cố định!

Theo ý nào đó thì không gian bảo tàng của nó chính là vô cùng lớn!

Đương nhiên, cách nói này có sai lầm.

Không gian bảo tàng của Chiêu Tài cần tiêu hao một loại lực lượng tên là "Bảo khí".

Bất kỳ bảo vật nào chỉ cần bị Chiêu Tài thu vào không gian cũng sẽ căn cứ vào nhiều phương diện như "Trân quý", "Hi hữu", "Giá trị" để so sánh, sau đó sản sinh một loại lực lượng tên là bảo khí. Không gian của Chiêu Tài cũng dựa theo số lượng bảo khí mà không ngừng mở rộng, bảo khí có nồng độ càng dày đặc, thậm chí có thể tạo ra không gian có thể tích gấp nghìn lần vạn lần so với ban đầu.

Vạn vật đều có bảo khí, dù cho là một cọng cỏ, một hạt cát cũng có.

Chỉ là bảo khí của chúng mười phần yếu ớt, yếu ớt đến mức không đủ để mở ra không gian dung nạp bọn chúng.

- Tinh Linh Vương, thời gian này ngươi chăm sóc thực vật ở đây, số trái cây ngắt được ngoại trừ cho tập đoàn của ông ngoại ta một phần, còn lại đều đưa cho Chiêu Tài.

Cao Bằng nói.

Long Chi Tinh Linh Vương trực tiếp đồng ý, điều này cũng không sao cả. Dù sao yêu thích duy nhất của nó chỉ là loại thực vật hệ Long và trông coi chúng, về phần kết xuất ra trái cây cho ai đều không sao cả.

Ánh mắt Chiêu Tài sáng lên, đầu cũng không đau nữa, eo cũng không mỏi nhừ, móng vuốt đặt ở bên hông cũng thu hồi lại.

- Chiêm chiếp.

Một con chim màu vàng từ phía xa bay tới lượn lờ trên không trung,

- Có người tìm ngươi, có người tìm ngươi.

-------------------------

Dịch : MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment