Trở lại thế giới Hắc Vụ, Cao Bằng phái người đi tới mấy vết nứt không gian gần thế giới Hắc Vụ, đồng thời âm thầm chuẩn bị để di chuyển bất kỳ lúc nào.
Đúng là lắm tai họa, nếu như gặp chuyện không may thì có khả năng phải bỏ chạy...
Ngồi ở mép mai rùa của Lục Hoàng Quy, dưới chân chính là khoảng không cao vạn thước, xung quanh đều là mây, giống như giẫm trên mây vậy.
Cao Bằng thở dài.
Không có thực lực thì phải chịu uất nghẹn, bất luận là ai cũng không đắc tội nổi.
Nhưng không có cách nào, cũng không thể chỉ dựa vào một bầu nhiệt huyết để mở ra tiểu vũ trụ được.
Đây cũng không phải là chênh lệch nhỏ.
Khi chênh lệch quá lớn, vẫn nên thành thật chạy thôi.
- Chúng ta phải đi về.
Lão Tất Phương nói lời tạm biệt với Cao Bằng. Đám Tất Phương bọn họ đã rời khỏi Hỏa Thần Cốc lâu như vậy, cũng dẫn đi một phần lực lượng tương đối trong tộc, trong khoảng thời gian ngắn thì không sao, nhưng lâu dài lại không được.
Cao Bằng quay đầu lại, rất hiểu quyết định của đám người lão Tất Phương:
- Được, ngài dẫn Tiểu Diễm đi cùng đi.
Lão Tất Phương sửng sốt, còn tưởng rằng Cao Bằng sẽ nói điều kiện gì khác hoặc giữ nó lại.
- Được!
Lão Tất Phương gật đầu. Hắn vốn muốn dẫn Tiểu Diễm rời đi, trước khi tìm đến Cao Bằng nói chuyện còn chuẩn bị rất nhiều lí do, hiện tại xem ra không cần những lời giải thích đó rồi.
Lão Tất Phương do dự một lát mới nói:
- Ta biết bây giờ ngươi sẽ không đi, nhưng nếu như ngươi thật sự muốn... Khi đó, Hỏa Thần Cốc chúng ta vẫn có thể nuôi được mấy nghìn người.
Đây cũng tính là lời hứa hẹn của lão Tất Phương.
Cao Bằng mỉm cười, gật đầu ra hiệu:
- Vậy đa tạ tiền bối.
- Các ngươi cố gắng lên.
Lão Tất Phương than khẽ, xoay người rời đi.
- Sáng sớm ngày mai, chúng ta sẽ rời đi.
Đợi đến khi lão Tất Phương đi xa, Tiểu Hoàng đỏ mắt đi tới:
- Cao Bằng, có phải Tiểu Diễm sắp đi không?
- Ừ!
Cao Bằng thấy Tiểu Hoàng cố giả vờ bình tĩnh, giống như gia trưởng an ủi cậu bạn nhỏ thương tâm, vỗ nhẹ vào vị trí trống bên cạnh. Tiểu Hoàng ngồi xuống bên tay phải của Cao Bằng.
- Hỏa Thần Cốc có lợi cho Tiểu Diễm trưởng thành, nơi đó có người dạy nàng. Hơn nữa... nơi đó cũng an toàn hơn.
Cao Bằng nhìn cảnh sắc phía xa, bình tĩnh nói.
Tiểu Hoàng nghe nói nơi đó an toàn hơn thì không nói thêm gì nữa.
Tuy bình thường nhìn qua rất không biết điều, nhưng trên phương diện phân biệt phải trái đúng sai thì Tiểu Hoàng vẫn hiểu rõ.
Miệng mím lại, ngồi ở đó giống như một hũ nút.
Một người, một vịt, hai tay chống lên trên mặt đất, hai chân thả giữa không trung, thật lâu không có ai nói gì.
Một bầu không khí ngột ngạt làn tràn khắp Thiên Không Thành.
Ngày hôm nay, nhiều người trên Thiên Không Thành phát hiện ra rất nhiều cao tầng bên trong thành đều không muốn nói chuyện. Bởi vì chỉ có cao tầng của Thiên Không Thành mới biết được chuyện liên quan tới tinh quần xâm lược.
Tin tức được khống chế, không cho những người phía dưới biết được. Bởi vì sau khi bọn họ biết cũng chỉ sẽ càng thêm rối loạn.
Ngay cả Đại Tử, kẻ có tính cách nghịch ngợm như thế mà ngày hôm nay cũng hiếm thấy không đi chơi, ngoan ngoãn tập luyện ở trong sân huấn luyện.
Buổi tối, Cao Bằng gọi tất cả ký ngự thú của mình tới.
Nhìn các ngự thú xung quanh một lượt, Cao Bằng khẽ nói:
- Các ngươi chắc hẳn đều biết chuyện tinh quần xâm lược. Tuy thế giới Hắc Vụ tạm thời chưa nằm trong phạm vi bị xâm lược, nhưng ta nghĩ chiến tranh còn tiếp tục duy trì thì sớm muộn sẽ lan tràn đến chỗ này thôi.
- Các ngươi đều là đồng bạn của ta, tuy ký kết huyết khế cùng các ngươi nhưng từ trước tới nay ta chưa từng đối xử với các ngươi như với sủng vật, ngày hôm nay cũng vậy.
Đại Tử lặng lẽ gãi gãi đầu, ngày hôm nay Cao Bằng thật nghiêm túc.
- Ngày mai tộc Tất Phương sẽ rời đi, bởi vì quan hệ của Tiểu Diễm cho nên quan hệ giữa tộc Tất Phương và chúng ta vẫn còn. Ngày mai các ngươi có thể rời đi cùng Tiểu Diễm, tu luyện ở Hỏa Thần Cốc, đợi đến khi thực lực của các ngươi nhanh chóng tiến bộ thì có thể trở về trợ giúp cho ta.
Cao Bằng còn chuẩn bị nói tiếp, đột nhiên bị cắt ngang.
- Cao Nguyệt Nguyệt! Ta không đi!!!
Một quả cầu lửa tròn vo lăn từ trên cao xuống.
Tiểu Diễm ưỡn cái bụng lắc trái lắc phải chạy tới.
Sau đó cạch một tiếng ngồi ở phía bên phải của Cao Bằng, nghiêng cổ qua nhìn thẳng vào hắn.
- Ta sẽ không đi.
Tiểu Diễm hung ác nói.
- Các ngươi đều ở lại, một con chim như ta chạy đi thì tính là cái gì? Ta mới không cần làm đào binh!
Tiểu Diễm rất tức giận.
- Ngoan, ngươi không phải là đào binh.
Cao Bằng xoa xoa bụng của Tiểu Diễm, lông chim ấm áp trơn mịn.
- Ngươi nghe ta phân tích. Ngươi đi tạo mối quan hệ tốt với tộc Tất Phương, sau đó khi chúng ta gặp phải nguy hiểm có thể tìm ngươi cầu cứu. Có đúng không?
Cao Bằng phân tích cho Tiểu Diễm.
- Ta biết Cao Nguyệt Nguyệt ngươi thâm hiểm giả dối, cho nên ta không nghe phân tích của ngươi đâu.
Tiểu Diễm hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo hất cao cái cổ.
- Đây là mệnh lệnh.
Cao Bằng nhíu mày, trầm giọng nói.
- Đi! Ngày mai sẽ phải rời đi, Tiểu Hoàng và Tiểu Diễm hai người đi giải sầu một chút đi.
Tiểu Hoàng cười hì hì, ôm lấy Tiểu Diễm bỏ chạy.
Tiểu Diễm liều mạng giãy giụa nhưng căn bản không có hiệu quả.
- Tên hói đầu đáng chết nhà ngươi thả ta ra...
Giọng nói Tiểu Diễm càng lúc càng xa.
- Được rồi, chúng ta nói tiếp về đề tài vừa rồi.
Cao Bằng hắng giọng một cái.
- Ta không đi, ngươi tới đâu ta sẽ đi theo tới chỗ đó!
Đại Tử nóng lòng không chờ được, biểu đạt thái độ, sau đó giống như một con Husky nhào tới đẩy ngã Cao Bằng xuống đất.
A Xuẩn từ trong không gian chậm rãi ôm ra một chai nước trái cây vị cam thảo mới, cắm ống hút vào, sau đó thổi hơi vào trong.
Ực ực ực ực ực ực ~
Sau khi thổi khí xong, nước trái cây trong chai bị ép phải tự động trào qua ống hút.
- Theo Cao Bằng có nước trái cây uống!
A Xuẩn là người thứ hai phát biểu ý kiến.
A Ngốc khoanh hai cánh tay, dựa ở trên cây khàn khàn nói:
- Bảo vệ chủ nhân.
Lưu Quang liếm lưỡi đao, thần sắc nghiêm túc:
- Ta muốn giúp Ma Huyễn Chi Não tiến hóa.
Lúc này Ma Huyễn Chi Não không ở đây. Hai ngày trước nó vừa hoàn thành nghiệp lớn đoạt xá Đông Hải, lúc này đang tiến thêm một bước để đoạt xá Hoàng Hải, Bột Hải, cố gắng chuẩn bị đoạt xá Thái Bình Dương.
Dưỡng Long Thư lật trang sách...
Tịch Sư đang liếm lông chợt cứng đờ, ho khan vài tiếng, thề thốt bảo đảm mình tuyệt đối sẽ ở lại bảo vệ chủ nhân.
Long Nghĩ ngồi xổm dưới đất, nắm một ít bùn trên mặt đất, nghe vậy thì ngẩng đầu lên, trong ánh mắt đầy vẻ cuồng nhiệt:
- Chủ nhân, có phải chúng ta sắp đi chiến đấu hay không?
Cao Bằng gật đầu, bị động không phải là phong cách của hắn.
Hai thế lực lớn giao chiến tức là tai họa, nhưng cũng là cơ hội.
Trận chiến đấu lớn như vậy không biết sẽ có bao nhiêu thi thể đang chờ hắn đi nhặt.
Biểu tình trên mặt Long Nghĩ đột nhiên nhất chuyển, nói cộc lốc:
- Ăn thịt rồng, ta sẽ trở nên mạnh mẽ.
Các ngự thú đã quá quen với cảnh tượng như vậy.
Trong cơ thể Long Nghĩ có bảy ý thức, bình thường thay phiên ra mặt, có khả năng một giây trước còn là Đại Oa đang nói chuyện với ngươi, một giây tiếp theo lại biến thành Tam Oa.
Cao Bằng liếm đôi môi hơi khô khốc, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Diễm mơ mơ màng màng đi cùng Tiểu Hoàng rời đi, Cao Bằng cản ở phía trước.
Khi lại nhìn thấy Cao Bằng, cũng không biết Tiểu Hoàng dùng phương pháp gì thuyết phục Tiểu Diễm, Tiểu Diễm không nói tới chuyện ở lại nữa, chỉ buồn bã oán trách nhìn chằm chằm vào Cao Bằng.
- Cái này cho ngươi, ngươi ăn luôn đi. Đừng để cho những người khác của tộc Tất Phương nhìn thấy.
Cao Bằng đưa cho Tiểu Diễm một viên kết tinh màu đỏ thẫm.
Ba bộ thi thể Chuẩn Thần mang về đã được phân giải suốt đêm, trong đó thi thể của Liệt Diễm Bạo Quân may mắn phân giải ra một kết tinh đặc tính quái vật hóa hỏa.
Viền mắt Tiểu Diễm nhất thời đỏ lên.
- Được rồi, cũng không phải là sinh ly tử biệt, ngươi chỉ là đi bồi dưỡng một thời gian thôi.
Cao Bằng hào hiệp nói.
Chín rưỡi sáng, tộc Tất Phương rời đi, mây đỏ trải dài ba nghìn dặm.
---------------------------
Dịch: MBMH Translate