- Đại trưởng lão, chúng ta bắt được một người, hắn từ bên ngoài đến.
Lều vải bị vén lên, có mấy người bước vội vào.
- Tiến đến, đàng hoàng một chút!
Thiếu niên tóc trắng bị trói ở hai tay bị đẩy mạnh vào lều vải.
Bịch một tiếng, người thiếu niên quỳ trên mặt đất.
Tóc bị nắm chặt, khiến hắn không thể không ngẩng đầu nhìn lão nhân ngồi ở giữa lều.
Lão nhân mặc trường bào màu đỏ rót nước nóng vào ấm trà, trong lều lập tức có mùi trà thơm lan tỏa khắp nơi.
- Trừ ngươi ra còn có người nào khác biết bí cảnh của chúng ta không?
Lão nhân chậm rãi nói.
Tuy lão nhân nói tương đối tối nghĩa khó hiểu, thiếu niên tóc trắng nghe vào thì giống như tiếng địa phương nào đó, nhưng hắn vẫn có thể miễn cưỡng nghe hiểu được.
- Có, ta bị đuổi giết mới tiến vào đây. Những người kia không theo mà trốn ở bên ngoài bí cảnh.
Thiếu niên tóc trắng vội vàng nói.
Đồng thời trong lòng hắn vô cùng khiếp sợ, hình như những người này là người dị tộc?
Bọn họ có màu da mà từ trước tới nay mình chưa từng gặp.
Nếu như không phải những người kia truy sát mình, mình làm sao có thể rơi xuống tình cảnh này. Trong lòng thiếu niên tóc trắng cay đắng, càng oán hận những kẻ truy sát mình hơn.
- Ồ?
Thiếu niên tóc trắng đột nhiên cảm giác bầu không khí trong lều trở nên rất nghiêm túc.
- Khai đàn, mời Hải Thần, chúng ta không có cách nào làm chủ chuyện này được.
- Vâng!
Mời Hải Thần gì chứ... trong lòng thiếu niên tóc trắng càng lúc càng có cảm giác chẳng lành.
- Ta ta... ta bằng lòng gia nhập các ngươi.
Thiếu niên tóc trắng vội vàng nói.
- Chuyện gì ta cũng nghe theo các ngươi, các ngươi muốn biết gì ta cũng nói cho các ngươi biết hết.
Nhưng không có người nào để ý tới hắn.
Bên dòng suối nhỏ ngoài lều đã dựng một tế đàn và tiến hành loại nghi thức thần bí nào đó. Sau đó nước trong dòng suối đột nhiên dừng chảy, một thủy nhân trồi lên khỏi mặt nước.
- Hải Thần đại nhân, đây là người dị tộc từ bên ngoài đi vào...
Đại trưởng lão của bộ lạc này nói tất cả tin tức cho Ma Huyễn Chi Não.
Ma Huyễn Chi Não quay đầu nhìn chằm chằm vào thiếu niên tóc trắng.
Viền mắt lõm xuống có phần tối tăm sâu thẳm, giống như hai hố đen.
Ánh mắt thiếu niên tóc trắng dần dần dại ra, ký ức trong đầu bị Ma Huyễn Chi Não bá đạo đọc lấy.
Một lát sau, hắn co quắp ngã xuống đất, ngây ngốc nhìn vào khoảng không.
- Bên ngoài còn có người.
Ma Huyễn Chi Não nói xong lập tức biến mất.
Trong phút chốc, trên không trung cao nguyên Thanh Thiên có phong vân tập trung lại. Sâu bên trong mặt đất chảy ra rất nhiều mạch nước ngầm rồi hóa thành thủy nhân khổng lồ trên cao nguyên.
Thủy nhân khổng lồ đi ra khỏi thông đạo không gian, trong giây lát đã nắm lấy hai người quay về.
- Đại nhân?
Đại trưởng lão cẩn thận hỏi thăm.
- Chúng ta bị lộ rồi.
Ma Huyễn Chi Não trầm giọng nói.
Lời này vừa ra giống như sấm sét giữa trời quang.
- Tạm thời còn chưa lộ.
Giọng nói ôn hòa đột nhiên vang lên bên tai mọi người.
Gió cuốn mây quang, một long trảo màu xanh từ trên cao hạ xuống, trên long trảo nắm lấy một người dị tộc đã hôn mê.
- Đây là tên dị tộc vừa rời đi, xử lý như thế nào thì do các ngươi tự quyết định.
Tuy mấy tên dị tộc này đều bị bắt sống không thể tiết lộ tin tức ra ngoài, nhưng chỉ một lần có tới mấy người hầu đắc lực mất tích, hơn nữa phía sau còn là gia tộc lớn tiếng tăm lừng lẫy ở Minh Ngọc Quốc, trái đất bên này đã tồn tại nguy cơ bị lộ.
- Nhưng cũng không phải là không có cách đối phó.
Kỷ Hàn Vũ chậm rãi nói.
Các trưởng lão của bộ lạc nhìn chằm chằm về phía Kỷ Hàn Vũ.
Kỷ Hàn Vũ cũng không thừa nước đục thả câu:
- Mấy nô bộc mất tích, đồng thời còn mất một con ngự thú phẩm chất cực cao, quả thật sẽ dẫn tới đại gia tộc điều tra. Nhưng chúng ta có thể dương đông kích tây.
- Đồng thời ra tay từ hai tuyến. Thứ nhất, căn cứ tin tức thu thập được thì đại gia tộc này cũng có kẻ địch ở Minh Ngọc Quốc, chúng ta có thể hợp tác với bọn họ để tiến hành phá hủy sản nghiệp của đại gia tộc đó, như vậy sẽ không rảnh chú ý tới việc này nữa. Tuy một con ngự thú phẩm chất cao rất quý giá, nhưng đối với một thế lực thì đại bản doanh mới là quan trọng nhất.
- Ta cảm thấy điều này không thích hợp. Tuy làm vậy có thể đối phó được với bọn họ, nhưng cũng tăng thêm tỷ lệ lộ ra của chúng ta. Dù sao hợp tác giữa các thế lực không chỉ đơn giản nói vài câu là được.
U Huyền Minh trầm giọng nói.
- Vậy đơn giản một chút, phái người tập kích sản nghiệp của bọn họ ở các nơi, tập kích con cháu tinh anh của bọn họ.
Kỷ Hàn Vũ bình tĩnh nói.
- Chúng ta ở trong tối, bọn họ ở ngoài sáng, chỉ cần khiến bọn họ không còn tinh lực để ý tới chuyện nhỏ này là được.
- Ha ha ha, phương pháp này đủ đơn giản, ta thích! Đúng vậy, cứ giết mẹ hắn là được rồi!
Tộc trưởng Bi Hổ của bộ lạc Thần Bi cười một cách điên cuồng.
Những tộc trưởng đều không ngu ngốc, Kỷ Hàn Vũ vừa nhắc tới thì tất cả lập tức hiểu ra ngay.
Bọn họ đều xôn xao bàn tán, dưới phương pháp của Kỷ Hàn Vũ thì tất cả không ngừng đưa ra các loại phương pháp và giả thiết khác.
Kỷ Hàn Vũ ho khan một tiếng:
- Ta còn chưa nói hết. Thứ hai, chúng ta phái người ngụy trang thành thiếu niên trộm ngự thú kia, lộ mặt ở chỗ cách xa khu vực này của chúng ta để thu hút sự chú ý. Cho dù ngự thú này thật sự rất quan trọng đối với bọn họ thì cũng có thể để phương hướng điều tra cách xa khu vực này, từ đó giảm bớt nguy cơ bị lộ.
- Nếu không chúng ta dứt khoát đưa ngự thú do người thiếu niên kia trộm được đến thế lực của gia tộc đối địch thì thế nào? Như vậy có khi còn có thể dụ dỗ bọn họ khai chiến, tiêu hao thể lực.
- Không ổn! Con ngự thú này cũng biết sự tồn tại của bí cảnh phía chúng ta, nếu như nó để lộ tin tức ra ngoài thì làm thế nào?
- Có thể loại bỏ đoạn ký ức này.
- Nếu chẳng may bọn họ có thủ đoạn khôi phục được thì sao?
Quyết định cuối cùng là phái trưởng lão Chuẩn Thần am hiểu tiềm hành của bộ lạc Huyền Hổ đi tới Cửu Thiên Thập Địa thực hiện hành động phá hủy, đồng thời để cho một Chuẩn Thần nắm giữ năng lực ngụy trang của bộ lạc Thanh Thần đi tới Khô Vinh Quốc để ngụy trang thành con ngự thú bị ăn trộm, thu hút sự chú ý của gia tộc kia.
Đợi đến sau khi tan họp mới có thuộc hạ ôm một ấu thú màu da cam đi vào gian phòng.
- Kỷ đổng, đây là do đám người trưởng lão bảo ta mang tới cho ngài, nói là nhờ ngài chăm sóc nó.
Kỷ Hàn Vũ nằm dựa vào ghế mở mắt, cười khẽ lắc đầu.
- Lão già ta làm gì có mặt mũi lớn thế, bọn họ đang lấy lòng Tiểu Bằng thôi. Thật không ngờ được lão già ta còn có ngày phải dựa vào cháu ngoại ăn cơm như vậy. Nhưng cảm giác này cũng rất tốt.
- Meow!
Con hổ nhỏ màu da cam dịu dàng kêu to.
Kỷ Hàn Vũ ôm vào trong ngực, xoa đầu hổ nhỏ.
- Là một tiểu tử khỏe mạnh mập mạp, nhìn ngươi màu da cam lại hơi giống mèo, vậy gọi ngươi Cam Tử đi.
- Meow ô!
Tiểu lão hổ dùng hai móng vuốt nhỏ giống như đeo găng tay màu trắng vỗ vào trên mặt Kỷ Hàn Vũ, cũng không biết có thích cái tên này không.
Ầm ầm ầm…
Bầu trời đột nhiên tối sầm lại, đỉnh đầu có mây đen giăng đầy, sấm chớp rền vang.
Kỷ Hàn Vũ không biết đã đứng ở cửa sổ sát đất từ lúc nào, đứng nhìn lên bầu trời, ánh sáng tia chớp chiếu lên sắc mặt không ngừng thay đổi của hắn.
Khí tượng biến hóa diễn ra tròn một canh giờ mới kết thúc.
Bầu trời trong sáng trở lại, ánh sáng mặt trời một lần nữa chiếu xuống trên mặt đất.
- Chủ nhân, ta thành công rồi.
Giọng nói mờ ảo mông lung xuất hiện ở trong phòng.
Sau lưng Kỷ Hàn Vũ có một con rồng toàn thân đen thui, thuần túy do hắc vụ tạo thành đang dần dần hiện ra.
Con ngươi màu đỏ sậm lóe lên ánh sáng đỏ tàn bạo.
---------------------
Dịch: MBMH Translate