Ngọc Hoàng Thiên Tôn Thú có năng lực hệ Thời Gian, có thể chạy trốn. Nhưng mà Bách Luyện Kiếm Tâm Thảo và Phong Bạo Thánh Sư lại không có bản lĩnh này.
Oulu ngồi bên trái Cao Bằng đặt máy chơi game trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn theo hướng Ngọc Hoàng Thiên Tôn Thú chạy trốn:
- Oulu muốn mượn Thần cách của nó nhìn xem.
- Được thôi, ngươi có thể đuổi kịp nó không?
Cao Bằng hỏi.
- Oulu là nhanh nhất!
Chớp mắt Oulu đã biến mất tại chỗ. Một phút sau nó lại xuất hiện bên cạnh Cao Bằng, trong tay cầm một viên Thần cách trong suốt.
Thần cách không có màu, chỉ hoàn toàn trong suốt, dường như bên trong có thứ chất lỏng gì đó đang chảy.
Nhìn bề ngoài thì Thần cách hệ Thời Gian và Thần cách hệ Không Gian có vài điểm tương tự.
【 Tên vật phẩm】: Thần Cách Thời Gian
【 Trình độ pháp tắc】: 8.64%
Oulu sờ sờ viên Thần Cách Thời Gian, chăm chú thưởng thức, con mắt loé lam mang, không ngừng hấp thu tinh hoa của viên Thần Cách này.
Cuối cùng Thần Cách Thời Gian đã hoàn toàn bị cố hoá, biến thành một viên cầu màu xám, khi một cơn gió thổi tới liền hoá thành tro bụi, biến mất trên lòng bàn tay.
Cao Bằng không hỏi kết cục của Ngọc Hoàng Thiên Tôn Thú, nhưng nghĩ đến việc nó bị lột cả Thần cách ra rồi, dù không chết cũng không khá hơn là bao.
Ầm ầm!
Lôi Long táo bạo xé nát Bách Luyện Kiếm Tâm Thảo.
Bách Luyện Kiếm Tâm Thảo hét thảm một tiếng, tất cả lá kiếm chia năm xẻ bảy.
- Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ đi theo chúng ta!
Thấy Ngọc Hoàng Thiên Tôn Thú chạy trốn, Bách Luyện Kiếm Tâm Thảo vẫn lạc, Phong Bạo Thánh Sư bên cạnh hơi luống cuống.
- Lần sau chúng ta sẽ tái chiến!
Phong Bạo Thánh Sư ngoài mạnh trong yếu nói.
Nó triệu hoán ra gió lốc che mắt mọi người, rồi hoà vào cơn lốc tìm cơ hội đào tẩu.
- Ngươi trốn đi đâu?
Tịch Sư cuồng nộ. Đánh lâu như vậy, ngươi nói chạy liền chạy, chẳng phải ta sẽ rất mất mặt sao.
- Ah!
Phong Bạo Thánh Sư mới chạy trốn được một nửa đột nhiên hét thảm một tiếng, ngã khỏi cơn lốc.
Phần bụng nó bị cắt một đường, máu chảy dầm dề, thân thể gần như bị cắt làm đôi.
Phía xa là bóng lưng Lưu Quang đang liều mạng bỏ chạy.
Sắc mặt Lưu Quang trầm thấp, hai cánh tay đao kéo sau lưng. Cuối cùng ta đã chém ra một đao kia.
Lúc này, Lưu Quang hoàn toàn chìm trong phán đoán của mình.
Cao Bằng đã nói cho mình biết. Một thích khách thực sự, dù có đánh trúng kẻ địch hay không đều phải chạy trốn xa ngàn dặm sau khi ra đòn. Đây mới là một sát thủ hợp cách.
Hiện giờ nhất định trông mình đang cực kỳ có phong cách! Có phải đám Cao Bằng đang dùng ánh mắt sùng bái nhìn theo bóng lưng của mình không? Lưu Quang cúi đầu, không nên kiêu ngạo, nếu không vương miện sẽ rơi.
Cao Bằng nhìn chằm chằm bóng lưng nhỏ hèn mọn của Lưu Quang một cách cổ quái, hoàn toàn là dáng vẻ của một tên trộm vừa phạm tội liền bỏ trốn. Vì sao nó có vẻ vui như thế?
- Sương Đống Pháp Tắc – Băng Phong Linh Độ!
Tịch Sư thả người nhảy lên Phong Bạo Tịch Sư, quanh thân toả ra nhiệt độ cực kỳ thấp. Trong chớp mắt, Phong Bạo Tịch Sư đã bị đông cứng.
- Tốt!
Cao Bằng vỗ tay.
Đây chỉ là thức nhắm khai vị, món chính sắp đến rồi. Chỉ cần gắng gượng qua được cơn bão này, coi như nhân tộc đã qua được cửa này.
- Tranh thủ bọn họ còn chưa kịp phản ứng, chúng ta đi lấy chiến lợi phẩm tước!
Cao Bằng nói với Đại Tử.
- Còn có chiến lợi phẩm sao?
Đại Tử cực kỳ ngơ ngác hỏi.
- Quốc khố của ba quốc gia này!
Cao Bằng nhỏ giọng nhắc nhở.
Đại Tử bừng tỉnh đại ngộ:
- Đúng đúng đúng, đó là của chúng ta. Cao Bằng, mau đi thôi.
- Ôi!
Tiểu Hoàng xoa xoa bờ vai, bụng, mông và mặt mình:
- Sao đau thế nhỉ? Cao Bằng, có phải khuôn mặt đẹp trai này của ta đã bị huỷ dung rồi không?
Tiểu Hoàng vội vàng chạy đến trước mặt Cao Bằng, ngồi xổm xuống hỏi.
- Ngươi không sao đâu!
Cao Bằng cẩn thận quan sát, còn thò tay nhéo nhéo cơ mặt còn cứng hơn cả thép của nó, bực bội nói.
- Không! Nhất định ta đã bị huỷ dung rồi!
Tiểu Hoàng tức giận nói, hai má phồng lên còn lớn hơn cả bánh bao.
- Được rồi, được rồi! Ngươi nói huỷ dung thì là huỷ dung!
Cao Bằng chẳng biết làm sao. Ai bảo da mặt gia hoả này còn cứng hơn cả đá tảng chứ.
- Coi như ta bị tai nạn lao động phải không?
Nghe vậy, Tiểu Hoàng cười hắc hắc hỏi.
Rốt cuộc Cao Bằng đã hiểu con vịt này muốn gì rồi.
- Cũng được!
- Ta muốn 2% bảo vật trong bảo khố!
Tiểu Hoàng giở công phu sư tử ngoạm.
- Ngươi muốn nhiều như vậy? Sao ngươi tham thế? Vậy đi, ta cho ngươi hai mươi vạn, bảo vật là của ta!
Tiểu Hoàng ấm ức phản đối:
- 1% cũng là nhiều sao? Cao Nguyệt Nguyệt, ngươi không thích ta!
- Ta không tham ô của ngươi. Ngươi nghĩ một chút xem, ngươi ăn của ta, uống của ta, mặc của ta, tiền của ngươi cũng chỉ là gửi ta giữ hộ, lúc nào ngươi cần dùng ta đều phải đưa cho ngươi ngay, có bao giờ ta lừa ngươi chưa?
Cao Bằng thở dài, nản lòng nói:
- Ngươi đã không tin ta, vậy ta cho ngươi là xong. Tiểu Hoàng lớn rồi, không tin ta nữa.
Cao Bằng chắp hai tay sau lưng, lắc đầu rồi chầm chậm đi xa.
Tiểu Hoàng sững sờ nhìn theo bóng lưng Cao Bằng, dường như không biết từ lúc nào lưng của Cao Bằng đã không thẳng như trước.
- Cao Bằng, ta… phần của ta vẫn gửi cho ngươi đi.
Tiểu Hoàng gom hết dũng khí hô lớn.
Cao Bằng dừng bước chân, quay đầu lại, trên mặt lộ ra nụ cười.
Tiểu Hoàng:
- ???
Sao nó có cảm giác mình bị Cao Nguyệt Nguyệt lừa rồi.
- Ngươi thắng!
Đỉnh đầu Phong Bạo Thánh Sư hiện ra vụn băng lấm tấm, đôi mắt sư tử quay lại trừng mắt nhìn chằm chằm Tịch Sư.
- Nhưng không phải là ta thua bởi ngươi! Ta không cam tâm!
Phong Bạo Thánh Sư nghiến răng nghiến lợi.
- Đơn đả độc đấu, chắc chắn ngươi không phải là đối thủ của ta. Chỉ vì ngự sử của ngươi mạnh hơn ngự sử của ta mà thôi.
Phong Bạo Tịch Sư không cam lòng nhìn chằm chằm Long Nghĩ. Mặc dù không biết nó có năng lực quỷ dị gì, nhưng sau khi hợp thể, sức mạnh của Băng Tuyết Thánh Sư tăng vọt. Vừa rồi nếu không phải bị con tiểu tặc âm hiểm xảo trá kia đánh lén, làm sao nó có thể thua được.
- Thắng làm vua thua làm giặc. Lải nhải lắm điều!
Tịch Sư đắc ý nói:
- Ngự sử của ta mạnh hơn ngự sử của ngươi cũng là bản lãnh của ta! Có nghĩa là ta có mắt nhìn người hơn ngươi. Có bản lĩnh ngươi tìm một ngự sử mạnh hơn Cao Bằng đi!
Phong Bạo Thánh Sư nhắm mắt lại, không muốn nói nhiều nữa.
- Tại sao ngươi và con Hải Dương Thánh Sư kia muốn thôn phệ ta?
Tịch Sư nhìn chằm chằm Phong bạo Thánh Sư, hỏi.
Phong Bạo Thánh Sư mở to mắt, đáy mắt cực kỳ kinh ngạc. Con Băng Tuyết Thánh Sư này không biết sao?
- Ha ha ha…
Phong Bạo Thánh Sư cười như điên, cười đến chảy nước mắt:
- Vậy mà ta lại thua dưới tay một kẻ ngu!
Tịch Sư: ???
Ngươi mắng ai đó?
- Ngươi là Thánh Sư mới tiến hoá lên à?
Phong Bạo Thánh Sư thấp giọng nói:
- Không phải không thể nói cho ngươi biết. Nhưng ngươi phải đồng ý với ta một điều kiện, sẽ tha cho tộc nhân của ta.
Một câu tiếp theo là Quốc chủ Phong Bạo Quốc nói ra.
- Được!
Tịch Sư gật đầu.
Phong Bạo Thánh Sư không nói gì, quay đầu nhìn về phía Cao bằng. Nó muốn Cao Bằng trả lời.
Hiển nhiên trong suy nghĩ của nó, Cao Bằng mới thực sự là người lên tiếng.
- Ta có thể đồng ý với ngươi.
Cao Bằng nói:
- Nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi không nên gạt ta. Nếu ta phát hiện ngươi lừa ta, chuyện đồ thành, không phải ta không thể làm được đâu.
Phong Bạo Thánh Sư gật đầu.
Dường như đã đoán được vận mệnh tiếp theo của mình, Phong Bạo Thánh Sư cũng không hào hứng nói chuyện.
- Trong tất cả tộc Thánh Sư đều lưu truyền một câu châm ngôn, “Thất Thánh Sư hợp nhất, có thể đạp phá vĩnh vằng, thấy chí tôn”.
Phong Bạo Thánh Sư lẩm bẩm:
- Đáng tiếc là nhiều năm như vậy rồi, ta chưa gặp Thánh Sư nào khác ngoài ta. Thậm chí ta còn tưởng câu châm ngôn này chỉ là một trò đùa.
- Làm sao để hợp nhất?
Cao Bằng hỏi.
Phong Bạo Thánh Sư ngẩng đầu, khoé miệng hiện lên một tia trào phúng:
- Ngươi nói xem? Còn có cách nào dễ hơn là nuốt vào bụng không?
Cao Bằng lặng lẽ gật đầu:
- Chuyện đã đồng ý với ngươi, ta sẽ làm.
Sau đó, hắn quay người rời đi.
---------------------
Dịch: MBMH Translate