Giải quyết xong hai tên này, đột nhiên Oulu biến sắc.
- Sao vậy Oulu?
- Phụ vương, hắn!
Đây là lần đầu tiên Cao Bằng nhìn thấy sự khủng hoảng trong mắt Oulu.
- Đừng nghĩ lung tung.
Cao Bằng an ủi Oulu.
- Chủ nhân!
Đột nhiên A Ngốc nói:
- Hình như lão sư ngài ấy chết rồi.
- Sao có thể? Nhiều Chủ Thần đi cùng như vậy cơ mà.
Cao Bằng không dám tin.
- Lão sư có để lại một đạo hồn ấn trong cơ thể ta. Hồn ấn nát rồi.
Giọng của A Ngốc hơi trầm xuống.
- Ta muốn đi tìm phụ vương!
Đột nhiên Oulu nhảy dựng lên, không kịp chờ đợi chạy vụt ra ngoài.
Khi Cao Bằng và Oulu từ biên giới Vị Diện Hải tiến vào hư không hỗn độn, đột nhiên một trái tim to lớn phiêu phù giữa hư không, từ trong trái tim có vô số xúc tu vươn ra bốn phía.
Một làn sóng năng lượng màu đỏ sậm từ trong cơ thể Chung Kết Chi Nguyên tỏa ra ngoài, vòng bảo vệ bên ngoài Cửu Thiên Thập Địa bị chấn vỡ.
Cao Bằng có thể cảm giác được sóng lực lượng trong Chung Kết Chi Nguyên có thể gọi là mênh mông vô tận.
- Ngươi có thể thay đổi kết cục.
Đột nhiên, một loạt chữ màu lam hiện ra giữa hư không.
Cao Bằng chớp chớp mắt, đột nhiên rùng mình.
Đây không phải Kim Thủ Chỉ của mình sao?
- Ngươi nói cái gì?
- Thực ra đây là số mệnh của ngươi.
Dòng chữ thay đổi.
- Ta nhổ vào, ta không tin số mệnh!
Cao Bằng nổi giận mắng:
- Ta có thể đi tới hôm nay đều là tự mình bước từng bước một.
- Bản thân ngươi có tin vào điều này không?
- …!!?
- Chính ngươi cũng không tin, ngươi là một kẻ tự biết mình. Trên thế gian này chưa bao giờ có bữa cơm trưa miễn phí. Ngươi có được nhiều như vậy, đương nhiên ngươi cũng phải nỗ lực trả một cái giá tương ứng.
Cao Bằng há hốc miệng, đột nhiên không biết nên nói cái gì.
Câu nói này đúng là không sai! Không có bữa cơm trưa nào miễn phí, dù thế nào ngươi cũng phải trả một cái giá lớn.
- Ta phải bỏ ra cái giá lớn gì?
Cao Bằng khàn giọng hỏi.
- Tất cả mọi thứ ngươi có.
- …!!?
- Nhưng vì sao lại là ta?
Tâm Cao Bằng loạn như ma.
- Bởi vì ngươi rất đặc biệt.
- Rất đặc biệt?
Cao Bằng cười khổ:
- Cao Bằng, đến lúc đó chúng ta cản cho ngươi một lát, để A Xuẩn đưa ngươi rời đi. Ngươi chạy được bao xa thì cố mà chạy.
Đột nhiên Bàn Đại Hải lên tiếng.
- Chủ nhân, nhất định ta sẽ bảo vệ ngươi!
A Ngốc kiên định nói.
Cao Bằng trầm mặc thật lâu mới đáp lại:
- Không cần, bao năm nay vẫn luôn là các ngươi bảo vệ ta, mặc dù ta là ngự sử, các ngươi là ngự thú, nhưng ta luôn cảm giác mình như một kẻ ăn bám vậy.
Cao Bằng thì thầm.
- Cao Nguyệt Nguyệt, ta không bảo vệ ngươi thì ai bảo vệ ngươi?
Tiểu Hoàng vội nói.
- Nếu các ngươi về được, thay ta nói với ông ngoại rằng, điều ta hối hận nhất là không thường bồi bạn ở bên người ông.
Cao Bằng buồn bã nói:
- Sớm biết có chuyện này, ta sẽ không chạy loạn mà đã ở trong nhà bồi bạn với ông ngoại.
- Cao Bằng…
Đám Bàn Đại Hải và Tịch Sư nghe được trong giọng nói của Cao Bằng có gì đó không ổn.
- Cuối cùng, ta muốn nói rằng, ta cực kỳ không hối hận khi quen biết các ngươi.
Ha ha ha ha ha!
Cao Bằng nói với Kim Thủ Chỉ trong đầu:
- Ta nghĩ, có thể ta biết ngươi là ai.
Kim Thủ Chỉ trong đầu không trả lời.
- Chắc hẳn ngươi là tập hợp thể ý chí của các thế giới, giống như thế giới bản nguyên, nhưng ngươi viễn siêu bọn chúng, ngươi là tập hợp thể của tất cả các thế giới trong toàn bộ vũ trụ. Cho nên, chỉ cần là quái vật đã từng xuất hiện trên thế giới này, ngươi sẽ đều có trong bộ nhớ, vì vậy ngươi cũng biết rất rõ làm sao để chúng tiến hoá. Nhưng ngươi lại không có dữ liệu về các quái vật chưa từng xuất hiện trong thế giới này, giống như quái vật ta dùng Ma Huyễn Chi Não tiến hoá sẽ do chính ta đặt tên.
Cao Bằng bình tĩnh nói:
- Mà mục đích ngươi đưa Kim Thủ Chỉ cho ta là vì muốn đối phó với Chung Kết Chi Nguyên phải không?
Kim Thủ Chỉ không trả lời.
- Nhưng mà, nếu ngươi có thể tự đối phó với Chung Kết Chi Nguyên thì cần gì phải mượn tay ta? Chẳng lẽ điểm quan trọng nhất để đối phó với Chung Kết Chi Nguyên là ở ta sao?
Cao Bằng tự lẩm bẩm.
- Ngươi nói ta phải trả giá tất cả,. Nói cách khác, điểm quan trọng nhất để huỷ diệt Chung Kết Chi Nguyên là ở ta?
Chung Kết Chi Nguyên càng khuếch tán lớn hơn.
Toàn bộ không gian nguyên tố Lôi đều bị thôn phệ, tựa như một cái lỗ đen khổng lồ sừng sững giữa tinh không.
Một vài tinh cầu tựa như bụi bặm bị nuốt vào trong đó.
Chung Kết Chi Nguyên nở to dần, đã tới gần Cửu Thiên Thập Địa, thậm chí đã sắp chạm tới biên giới Vị Diện Hải.
Phù!
Cao Bằng thở dài một hơi, khuôn mặt hiện lên một nụ cười phức tạp.
- Ngươi nhớ kỹ cho lão tử, lão tử không hy sinh vì ngươi!
Cao Bằng hung dữ nói.
Hắn vừa hạ quyết tâm thì chợt cảm thấy cả cơ thể mình đều bị móc sạch.
Tan thành vô số quang điểm lộng lẫy.
Hư không bị đông cứng.
Bên trên Chung Kết Chi Nguyên hiện ra một con mắt màu tím vô cùng to lớn.
Chung Kết Chi Nguyên đã lớn gần bằng một Đại Vị Diện, nhưng khi so với con mắt này lại vô cùng nhỏ bé. Ánh sáng màu tím thông thiên triệt địa quét sạch tất cả.
Dưới ánh sáng màu tím, Chung Kết Chi Nguyên phản kháng mãnh liệt, nhưng chỉ như chiếc thuyền nhỏ bên trong thuỷ triều. Dù Chung Kết Chi Nguyên liều mạng chống cự, nhưng thực lực giữa hai bên không cùng một cấp bậc.
Ầm ầm!
Chung Kết Chi Nguyên vỡ nát, tựa như một pho tượng thuỷ tinh tinh xảo bị đập nát, nổ tung thành vô số mảnh vỡ lộng lẫy bay khắp trời.
Không gian vỡ vụn, tựa như cành liễu phất phơ theo gió
Tiếng khóc đứt quãng quanh quẩn khắp thiên địa.
Cao Bằng hoàn toàn biến mất không thấy tung tích, chỗ cũ chỉ còn lại một đám ngự thú mờ mịt.
Đại Tử giật nảy mình, sau đó điên cuồng đi tìm Cao Bằng, ánh mắt tràn đầy mờ mịt.
Sao lần này hợp thể xong lại không thấy người đâu nữa rồi?
Có phải Cao Bằng đang chơi trốn tìm với chúng ta không?
Sao đột nhiên hắn trở nên ngu xuẩn y như A Xuẩn vậy? Cứ thích chơi trò trẻ con này!
Đại Tử thở phì phì nghĩ ngợi.
Rắc, rắc, rắc…
Một lần nữa, các mảnh vỡ bay múa giữa hư không.
Đại Tử và đám Tiểu Hoàng giật nảy mình, tràn đầy mong đợi nhìn sang. Nhưng chỉ thấy các mảnh vỡ giữa không gian ngưng tụ thành một quả cầu pha lê, bên trong đó trống rỗng, chẳng có gì.
- A Xuẩn, ngươi đang làm gì đấy?
Đại Tử tức giận. Sao đến lúc này rồi mà A Xuẩn còn ngớ ngẩn như thế!
A Xuẩn khẽ run lên, khóc lóc giải thích:
- Ta… ta chỉ muốn thu thập một chút hương vị của Cao Bằng, sau này nhớ hắn có thể vụng trộm ngửi một chút.
Hai mắt Đại Tử đỏ lên:
- Cao Nguyệt Nguyệt vẫn còn ở đây! Ngươi ngửi cái gì mà ngửi? Đưa cầu pha lên cho ta, ta giữ cho ngươi!
Nói xong, Đại Tử chuẩn bị lấy cầu pha lê không gian.
Ánh bạc loé lên, A Xuẩn ôm theo quả cầu pha lê né ra:
- Ta không có ngu đâu!
- Ngươi đưa cho ta! Cao Bằng là của ta!
Con ngươi Đại Tử co rút lại chỉ còn một đường kẻ sọc, mở tất cả cánh ra, nhìn chằm chằm vào A Xuẩn.
- Được rồi!
A Ngốc khàn giọng lên tiếng:
- Đến lúc này rồi mà các ngươi vẫn còn cãi nhau sao?
Giọng nói của A Ngốc khá lạnh lùng, lòng bàn tay hoá thành hồn thể lục lọi thứ gì đó trong hư không. Đồng thời, pháp tắc Linh Hồn và pháp tắc Vong Linh cũng được thi triển, dù có chết nó cũng muốn phục sinh lại chủ nhân.
Pháp tắc Tử Vong hoá thành thực chất, từng sợi xiềng xích pháp tắc lộn xộn ngổn ngang giao thoa giữa hư không.
Trong hốc mắt A Ngốc, hoả diễm không ngừng nhảy lên.
- Pháp tắc Tử Vong – Nghịch chuyển âm dương!
Từng cái bóng mơ hồ bồi hồi giữa hư không, dường như bọn chúng bị thứ gì đó hấp dẫn chậm rãi bay tới.
A Ngốc nhanh chóng nhìn quét bốn phía.
Không có!
Không đúng!
Vẫn không phải!
Vì sao lại không có!!!
Hoả diễm trong hốc mắt A Ngốc lại càng cháy dữ dội hơn. Đột nhiên nó vung tay phải lên, tất cả những cái bóng trong hư không đều bị xé tan tành!
Chủ nhân không có ở đây, vì sao các ngươi vẫn còn vết tích!
Đây là lần đầu tiên đám Tiểu Hoàng nhìn thấy A Ngốc phát điên!
Chúng nhịn không được lùi lại hai bước.
- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?
Tiểu Diễm luống cuống chân tay, cực kỳ bối rối, nó cảm giác bất an mãnh liệt.
Nó chưa bao giờ trải qua cảm giác thế này.
Mất đi người để dựa vào, mất đi cây cột chống trời trong tâm linh.
Cảm giác này khiến nó hoảng sợ!
Khiến nó bất lực!
Giống như ngọn núi lâu nay nó vẫn dựa vào đột nhiên sụp đổ.
Không có!
Cái gì cũng mất rồi!
Chỉ còn mình nó lẻ loi trơ trọi đứng sừng sững trong gió lạnh, đưa mắt nhìn bốn phía tất cả đều là vết thương.
- Tên trọc chết tiệt, chúng ta đi đâu đây?
Không còn chủ nhân, theo bản năng Tiểu Diễm dính chặt vào Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng thực sự biến thành một con vịt ngốc rồi, cứ ngây ngẩn đứng đó, không nghe được cái gì nữa.
- Không biết…
Tiểu Hoàng ngây ra. Từ xưa tới giờ nó đều đi theo Cao Bằng, Cao Bằng đi đâu nó theo tới đó. Khi nó còn rất nhỏ thì cha mẹ đã bỏ nó đi, cho nên trong thâm tâm, nó vẫn coi Cao Bằng như cha mình.
- Cao Bằng không có ở đây, ta còn có thể đi đâu…
Đột nhiên Tiểu Hoàng nói.
- Chúng ta đi tìm Cao Bằng đi?
Tiểu Diễm hỏi Tiểu Hoàng.
- Làm sao tìm được?
- Cao Bằng quỷ kế đa đoan như vậy, khẳng định là vẫn còn sống!
Tiểu Diễm nói với Tiểu Hoàng.
Một lần nữa, đấu chí lại dâng lên trong mắt Tiểu Hoàng.
- Khẳng định Cao Nguyệt Nguyệt vẫn còn sống!
- Cao Bằng, Cao Bằng! Ngươi lại không cần ta nữa!
A Ban tự lẩm bẩm:
- Có phải A Ban không nghe lời nên ngươi tức giận rồi không?
- Ta muốn đi tìm phương pháp phục sinh cho chủ nhân.
A Ngốc kiên định nói:
- Khẳng định chủ nhân có thể phục sinh! Tử vong tuyệt đối không phải kết thúc!
Dứt lời, A Ngốc xoay người bỏ đi.
- A Ngốc!
Đại Tử hô.
A Ngốc dừng bước lại, chần chừ một chút nhưng không quay đầu lại, dần đi xa.
...
Sau trận chiến cuối cùng, Linh tộc trải qua tai kiếp Chung Kết Chi Nguyên đã bị tổn thương thảm trọng, Nhân tộc thừa cơ quật khởi.
Những tồn tại đứng đầu của Cửu Thiên Thập Địa đã biến mất, tộc đàn Thần Thú mất đi chế ước đã bạo phát một vòng chiến tranh mới tranh giành tài nguyên.
Để tránh né chiến loạn, Linh tộc trốn đến trái đất, sau đó bị nhân tộc dung hợp.
Năm trăm năm sau, Nhân tộc phát triển ở Vị Diện Hải đã lâu, trưởng thành thành một quái vật khổng lồ, do người nhận chức Tổng đốc Liên Bang đầu tiên Kỷ Hàn Vũ dẫn đầu đánh thẳng vào Cửu Thiên Thập Địa. Nhân tộc đã phát triển đến một thời kỳ hoàng kim.
...
- Tổng đốc đại nhân, quân đoàn ngự thú thứ ba đã chiếm lĩnh Bách Hồ Chiếu Trạch thành công, hàng phục được tộc Quỷ Xa.
- Tổng đốc đại nhân, Đế Lữ Bối Tinh Viên ở Nam Kỳ Sơn đã bị Tử đại nhân tru diệt.
Từng phong từng phong chiến báo không ngừng được đưa vào trong phòng tổng tác chiến.
Một người đàn ông với mái tóc trắng như tuyết chầm chậm đứng dậy, đôi mắt sắc bén trầm ổn như mắt ưng nhìn chăm chú vào sa bàn.
Đầu ngón tay bắn ra một viên bi thép nhỏ, đập ngã lá cờ màu lam cuối cùng trên đó.
Khuôn mặt băng lãnh hơi dịu đi một chút.
- Rất tốt, thành công chiếm được chiến khu đông bộ, nhưng cũng không thể chủ quan, cẩn thận đám tộc quần thần thú khác phản công.
- Đúng rồi! Đêm nay tổ chức tiệc ăn mừng cho các tướng sĩ đi. Ngoài những bộ phận phòng thủ quan trọng ra, tất cả mọi người đều tham gia.
- Rõ!
Đêm ấy, sao sáng đầy trời.
Trên thảo nguyên dưới bầu trời đêm, từng đống lửa cháy hừng hực, các tướng sĩ vây quanh đống lửa thoả thích chúc mừng, nâng ly cạn chén, vô cùng náo nhiệt.
Trong một góc tối không người, trên một gò núi không ai dám lại gần, một con Vạn Sí Thiên Long với bộ giáp dày màu vàng kim đang nằm sấp, gió đêm thổi tới, Thiên Long uy vũ như thần linh hơi rụt rụt thân thể, buồn bã nhìn sao trên trời.
Đến khi các tướng sĩ mệt mỏi quay về lều vải nghỉ ngơi, Đại Tử vẫn nằm rạp ở đó, ngửa mặt nhìn trời.
Đột nhiên, nó nhớ lại lần đầu tiên gặp Cao Bằng.
Nó bị giam trong hộp thủy tinh, lo lắng, bất an trốn sâu trong hộp.
Một đứa bé trai tò mò lại gần rồi bị doạ chạy.
- Oa! Một con rết màu tím thật to!
- Đây là người bạn mới trong nhà ta đấy, con đặt tên cho nó đi!
- Ah, Con sao? Con không biết đặt tên.
- Nhưng con cũng nên học cách đặt tên đi thôi.
- Vậy gọi là Đại Tử đi.
- Được, vậy gọi là Đại Tử.
Nữ chủ nhân dịu dàng nói.
- Đại Tử, ta không có cha không có mẹ, bọn họ không cần ta nữa rồi.
Đứa bé trai ôm hộp khóc ròng ròng.
- Họ không cần ta nữa, ngươi đừng bỏ ta đi nhé.
Cậu bé chùi cọ nước mắt nước mũi lên hộp thủy tinh.
Trong hộp, con rết rung rung cặp râu, nó cảm thấy tên nhóc này thật là ngốc!
Sau đó, sự thật chứng minh, tên nhóc này ngốc thật, đi ngủ cũng đá tung chăn mền, mình thường xuyên phải dậy đắp lại cho hắn.
- Cuối cùng, ta đã sống thành bộ dáng giống hệt ngươi. Ta học được cách ngươi sờ cằm, ta học được cách ngươi ho khan, ta cũng học được ngáy ngủ giống ngươi. Nhưng ngươi ở đâu vậy, Cao Bằng?
- Chạy nhanh lên, chạy nhanh lên!
Trong rừng, ba người trẻ tuổi điên cuồng chạy.
Thi thoảng họ còn lo lắng quay đầu lại nhìn quanh. Một cái bóng đen to lớn từ sau lưng ập đến, đụng đổ không biết bao nhiêu đại thụ.
- Trốn không thoát rồi, làm sao chúng ta có thể chạy khỏi Thuỵ Đầu Lang được!
Một tên mập trong ba người như đưa đám.
- Vẫn còn cơ hội! Chân trái con Thuỵ Đầu Lang này bị thương, Mập mạp ngươi phải cố lên một chút nữa, đừng từ bỏ!
Phốc tức, phốc tức!
Đột nhiên có tiếng động kỳ lạ vang lên.
Chỉ thấy ánh sáng bạc loé lên một cái, Thuỵ Đầu Lang đuổi sau lưng đột nhiên bị chặt đứt đầu ngã xuống đất.
- Ah?
- Đám người phàm ngu xuẩn kia, chúc mừng các ngươi đã được A Xuẩn đại nhân vĩ đại cứu giúp.
Một con sứa lóng lánh ánh bạc từ trên trời giáng xuống.
Không đợi bọn hắn gọi “A Xuẩn đại nhân”, con sứa đã nói tiếp:
- Nhưng ta cũng không cứu người không công. Được ta cứu, các ngươi cũng phải trả giá thật lớn.
Tiếng con sứa quanh quẩn trong rừng cây.
Ba người căng thẳng.
Cậu bé đứng giữa nắm chặt nắm đấm, rồi đứng ra:
- Nếu phải đổi lại cái gì, ngươi cứ đòi ta đây!
- Không không không, ta không muốn ngươi.
Ánh bạc loé lên, mập mạp kinh hô một tiếng rồi bịt miệng túi. Không thấy nước trái cây nữa rồi!
- Hừ! Ta đã lấy thù lao rồi, các ngươi đi đi.
A Xuẩn ôm nước trái cây hít hít một hơi, chậc chậc miệng, vẫn là mùi vị quen thuộc ấy. Đột nhiên nhớ tới thứ gì đó thật tuyệt vời, con sứa trôi nổi giữa không trung lâm vào hồi ức tươi đẹp.
-------------------------
Dịch: MBMH Translate