Cốc cốc cốc...
- Vào đi.
Hiệu trưởng đưa khăn mặt đặt lên trên mặt bàn, sau đó một lần nữa đeo kính lão lên.
- Hiệu trưởng, người bên sở cảnh sát đến rồi.
- Ừm.
Hiệu trưởng gật đầu, đứng dậy đi đến bên cạnh cửa sổ, xuyên thấu qua cửa kính có thể nhìn thấy xe cảnh sát dừng lại ở dưới cổng.
Thở dài một hơi, hiệu trưởng không nói gì quay người ngồi lại trên ghế.
Có lỗi thì phải nhận!!
Tuy đây là trường học, nhưng cũng sẽ không bao che cho tội phạm hành hung.
Hắn chỉ là không hy vọng xảy ra những chuyện tương tự, phát sinh loại chuyện này, đối với người nào cũng không tốt, trường học chỉ là nên một nơi có thể an an tĩnh tĩnh đọc sách.
...
Buổi sáng khi tan học, Cao Bằng rời trường đi ăn trưa. Ngay ở cửa trường học, đang đứng chen chúc một đám người, trong tay bọn họ đều giương cao hoành phi, nền trắng chữ đỏ:
- Nghiêm trị hung thủ!
- Công lý ở đâu?
…
Bọn họ còn đưa mười mấy chiếc xe dừng ở cửa, chặn lại cửa lớn của trường học, không cho phép bất kỳ ai ra vào.
Mặc kệ cho bác bảo vệ cổng trường ra sức thuyết phục như thế nào, đám người này đều thờ ơ, sau khi tiến lại gần Cao Bằng thậm chí còn nhìn thấy một người phụ huynh thô lỗ đem bác bảo vệ đẩy ra, sau đó quát to:
- Cút ngay cho tôi, lão già này, nếu như ông vẫn không biết điều thì đừng trách tôi đánh chết ông.
Bác bảo vệ tức giận đến mức toàn thân run rẩy, ông ta chưa bao giờ gặp qua người không biết lý lẽ như thế này, nhưng cuối cùng vẫn kìm nén xuống, sau đó lớn tiếng hô:
- Nơi này là trường học, các người muốn ồn ào thì đi tới trước đồn cảnh sát mà ồn ào, tên học sinh phạm tội đó đã được đưa đến sở cảnh sát, trong trường bây giờ tất cả đều là học sinh, các người ở đây gây chuyện thì có ích gì chứ?
Người đàn ông sững sờ, sau đó lập tức thẹn quá hóa giận, nếu hắn có gan đi đến sở cảnh sát thì sao còn xuất hiện ở đây chứ?
- Không có gì là vô tội hay có tội ở đây cả, vì dù sao thì cũng do bọn học sinh và giáo viên kia trước đó không ngăn cản hung thủ lại.
Gặp phải loại phụ huynh này, bác bảo vệ cũng hết cách. Bị những người này chặn cổng trường lại, bên ngoài không vào được, bên trong cũng không ra được.
Cao Bằng thở dài, hắn thực sự không muốn đi đến căn tin trường học để ăn cơm. Căn tin của trường học khủng bố đến mức nào thì ai nấy đều biết, đặc biệt là căn tin trung học. Bây giờ Cao Bằng không muốn ăn "Cơm đá" và "tóc xào".
Thực ra chuyện kia còn có một tin tức không có công bố, chỉ lưu truyền trong nội bộ học sinh, đó chính là người học sinh để Ngự Thú đi hành hung đó, trước kia ở trong lớp học bởi vì tính cách yếu mềm nên hay bị người khác bắt nạt, mà tên học sinh bị đưa đến bệnh viện cũng chính là người hay bắt nạt hắn thường xuyên nhất, người thật thà khi nổi giận lên mới thật sự là đáng sợ nhất.
Cao Bằng nhún vai, bây giờ hắn chỉ muốn ra ngoài ăn cơm. Theo việc học sinh trước cửa vây lại ngày càng nhiều, những người phía ngoài trường kia cũng càng trở nên hung hăng càn quấy.
Lúc này, ở phía sau truyền đến tiếng xe phanh gấp, mấy chiếc xe mui trần dừng lại sát bên đường. Từ phía trên nhảy xuống mấy người ăn mặc trang phục giống như sĩ quan.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Làm sao lại chặn cửa trường học thế?
Một tên sĩ quan lên tiếng.
Nhìn thấy mấy người ăn mặc quân phục sĩ quan, đám người có chút thấp thỏm lo sợ, sau đó nhanh chóng lái những chiếc xe đang chặn ở cửa đi.
- Con của chúng tôi bị học sinh trong trường học đánh bị thương, chúng tôi đến trường học để đòi một lời giải thích.
Sĩ quan nhíu mày:
- Vậy các người đi đến đồn cảnh sát đi, nơi này là trường học.
Ngay lúc người sĩ quan đang thảo luận với người phụ huynh kia, Cao Bằng thừa cơ rời khỏi trường học. Chờ lúc hắn ăn cơm trở về đã không thấy đám người kia nữa, không biết đã đi nơi nào rồi.
....
Tại quân khu, tổng huấn luyện viên Trần đứng ở trước bàn làm việc, báo cáo lại ý kiến của hiệu trưởng cho thủ trưởng nghe.
- Đúng vậy, trường học nên chỉ là nơi để học tập.
Thủ trưởng gật đầu, sau đó chuyển lời:
- Nhưng đó chỉ là lúc trước, thời kỳ đặc thù thì có sự tình đặc thù, người học sinh kia nên xử lý như thế nào thì sẽ xử lý thế ấy. Cậu cũng biết, vẻn vẹn chỉ trong tháng trước, thành phố Trường An phát sinh hơn ba trăm vụ Ngự Thú đả thương người, với lại bởi vì Ngự Thú có lực sát thương quá to lớn, cho nên đại đa số đều là sự kiện có tính chất ác liệt.
Thủ trưởng híp mắt nói tiếp:
- Đây vẫn chỉ là thành phố Trường An, nhìn khắp cả nước, trên toàn thế giới…
Thủ trưởng lắc đầu:
- Tỉ lệ phạm tội ở Hoa Hạ của chúng ta là thấp nhất, các nước phương tây càng thảm họa hơn, cảnh sát của bọn họ đều bận không chịu nổi, thậm chí cần dựa vào một vài cao thủ dân gian để duy trì thế cục.
- Tuy nhiên liên minh chính phủ sẽ không ngồi nhìn thế cục xấu đi, chẳng mấy chốc sẽ có động tác.
Tổng huấn luyện viên Trần ngậm miệng không trả lời.
Buổi chiều lúc huấn luyện, huấn luyện viên Trương nhìn qua đám học sinh, gật gật đầu:
- Rất tốt, các cậu ngược lại đã học được chút bản lĩnh, quái vật còn chưa giết được vài đầu, ngược lại đã bắt nạt không ít bạn bè.
- Bắt đầu từ ngày mai, tất cả các cậu không cho phép mang Ngự Thú vào trường học nửa bước, chúng tôi sẽ chuyên môn xây dựng lối đi để mang toàn bộ Ngự Thú đó đến trong sân huấn luyện, hiểu chưa?
Buổi chiều lúc đang huấn luyện, thấy mấy tên khác dùng ánh mắt kì quái dò xét hắn. Cao Bằng yên lặng lấy A Xuẩn trên đầu mình xuống, A Xuẩn không ngừng giãy dụa, từng cái xúc tu không ngừng quấn lấy tóc Cao Bằng, giống như cao su bị kéo dài thành mì sợi vậy.
Phốc chít chít, Phốc chít chít.
A Xuẩn phát ra âm thanh giãy dụa, đánh chết cũng không chịu đi xuống từ trên đầu Cao Bằng.
- Nghe nói canh Thủy Mẫu uống rất ngon.
Cao Bằng nói một mình. A Xuân nghe xong, bị dọa đến mức thành thành thật thật bay xuống, sau đó không ngừng bay xung quanh chủ nhân. Thấy chủ nhân không có phản ứng gì, nó cẩn thận từng li từng tí nâng xúc tu lên, đẩy đẩy cánh tay chủ nhân. Thấy chủ nhân vẫn không để ý đến mình, A Xuẩn có chút hoảng loạn, xúc tu móc móc vào trong thân thể, sao đó lấy ra một chén nước trái cây, lưu luyến không rời đưa cho chủ nhân.
- Uống, uống, uống nước hoa quả.
A Xuẩn lộ ra vẻ lưu luyến, Cao Bằng buồn cười nhìn nó một chút, sao đó một tay tiếp nhận nước trái cây.
"Chít chít" A Xuẩn hoảng loạn, thật sự lấy à.
Cao Bằng uống một hơi cạn sạch, uống xong còn chẹp chẹp miệng.
A Xuẩn khó thở, dùng xúc tu quấn lấy cổ Cao Bằng, sau đó toàn bộ thân thể lao tới, trực tiếp bao bọc lấy đầu của hắn.
"Nôn, nôn, nôn..."
Buổi chiều huấn luyện, kẻ địch là một đầu châu chấu màu xám khổng lồ, lẳng lặng bám ở biên giới lồng sắt.
Đó là Khô Diệp Hoàng, Cao Bằng nhận ra con quái vật này.
Theo chiến cục không ngừng ổn định, bầy Khô Diệp Hoàng ở phòng tuyến phía bắc cuối cùng cũng bị đánh tan, Khô Diệp Hoàng Vương cũng bị đỉnh cấp Ngự Thú của quân đội chém giết.
Nghe nói thi thể Khô Diệp Hoàng Vương đã bị mang đi chế thành tiêu bản, sau đó đặt ở Nhà Bảo Tàng quân đội để triển lãm.
Hôm qua trên TV có chiếu hình ảnh thi thể của Khô Diệp Hoàng Vương, nó dài khoảng chừng mười ba mét, cao năm mét, phần rìa của cánh sắc bén như đao tản ra hàn quang, thi thể được bảo tồn hoàn hảo, cũng không biết vết thương trí mạng nằm ở nơi nào.
Quân đội đánh tan bầy Khô Diệp Hoàng, thuận tiện bắt số lượng lớn Khô Diệp Hoàng làm tù binh. Nghe huấn luyện viên Trương nói, trong một tuần tới quái vật bọn họ khiêu chiến đều là Khô Diệp Hoàng. . .
Khô Diệp Hoàng không tính là loại quái vật bay lượn, bởi vì chúng nó không thể bay ở trên bầu trời thời gian dài, khoảng cách bay cũng không cao lắm, chỉ có thể coi là loại quái vật có khả năng bay.
Đại Tử chưa bao giờ khiêu chiến qua đối thủ có thể bay được, đầu Khô Diệp Hoàng trong lồng có đẳng cấp không cao, chỉ có cấp 12, cũng là phẩm chất phổ thông.
Vừa vặn phù hợp dùng để luyện tập.
------------------------
Dịch: Huy
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com