Bãi cỏ bị ép nằm rạp xuống đất, tựa như có một đầu quái vật khổng lồ đang bơi lặn bên trong hải dương màu xanh lục.
Thân thể A Ngốc hơi nghiêng xuống rồi hé miệng ra, hàm răng nanh sắc bén lấp lóe hàn quang.
Nó cảm giác được sự uy hiếp.
Một lùm cây cạnh hồ nước bị rẽ sang hai bên, lộ ra một chiếc đầu to như cái ô tô, trên chiếc đầu màu xanh biếc còn có một đôi mắt giống như hai chiếc đèn lồng lớn. Đôi mắt toát ra sự bình tĩnh, tựa hồ không có bao nhiêu thứ có thể kinh động đến cảm xúc của nó, sau đó tiến vào bên trong hồ nước một cách không sợ hãi.
Hồ nước bình tĩnh trong nháy mắt liền sôi trào.
Là Sâm Cự mãng, đáy lòng Cao Bằng xiết chặt. Hai lần liên tục gặp phải con quái vật này, xem ra khu vực này chính là nơi hoạt động của Sâm Cự Mãng.
Bên trong hồ nước nhảy ra từng đầu Thanh Bì Oa, hai chân dồn lực, lập tức nhảy ra xa, giống như sợ mình trốn quá chậm. Thậm chí Cao Bằng còn nhìn thấy một đầu Thanh Bì Oa nhảy ra từ bên trong hồ nước, hai chân điên cuồng giẫm lên mặt nước, phát ra từng tiếng vang bõm bõm bõm, cái mông uốn éo chạy thẳng vào bờ.
Sau đó, đầu Thanh Bì Oa này quay đầu lại kêu hai tiếng với Sâm Cự Mãng, lúc này thân thể đã ngập hơn nửa vào trong hồ nước, ngữ khí có vẻ rất lo lắng.
Có chút Thanh Bì Oa còn nhổ nước bọt về phía Sâm Cự Mãng, đương nhiên chúng ta không thể dùng cách nói nhổ nước bọt thô lỗ này, mấy đầu Thanh Bì Oa kia chính là đang phun thủy tiễn vào Sâm Cự Mãng.
Thủy tiễn có thể đánh nát vỏ cây, lưu lại từng vết thương trên thân cây khi đụng vào trên da Sâm Cự Mãng thì phát ra từng tiếng vang nhỏ.
Tựa như tiếng đập da trâu, âm thanh trầm thấp mà trầm đục.
Sâm Cự Mãng dường như không nghe thấy, giống như một tên ác bá xông vào nhà dân, hoành hành không sợ, thô bạo không nói lý đẩy cửa lớn của gia đình này.
Thân thể dài liên miên bất tuyệt liên tục bò ra từ sau lùm cây, sau đó xông vào trong nước, khuấy đảo cho toàn bộ hồ nước không được yên bình.
Chỉ riêng độ dài phần thân thể đã lộ ra ngoài, chí ít cũng phải đạt bốn năm mươi mét.
Sắc mặt Cao Bằng có chút nặng nề. Mặc dù đầu Sâm Cự Mãng này chỉ có cấp 20, nhưng ở một số phương diện đã không kém hơn quái vật cấp Thủ Lĩnh.
Cự hóa đột biến thể không ít, Cao Bằng cũng đã gặp mấy cái, ví dụ như đầu cự hóa biến dị Khô Diệp hoàng kia, còn có Ngân Dực Điểu biến dị cự hình kia của cô Mộ Dung. Mặc dù không biết sự khác biệt cụ thể giữa mấy từ này, nhưng chắc hẳn là có sự chênh lệch.
Sâm Cự Mãng bình thường cũng chỉ dài mười mấy mét, nhưng đầu đột biến thể cự hóa Sâm Cự Mãng này đã đột phá thể tích ban đầu gấp năm lần trở lên.
Bên trong hồ nước đột nhiên phát ra động tĩnh khổng lồ. Sau đó, Cao Bằng nhìn thấy hồ nước tựa như phát điên, từ biên giới của nó toát ra từng cái đầu to lớn căng tròn.
Mấy cái đầu này có lớn có nhỏ, toàn thân trong suốt, bên trong còn có "Nhân bánh" màu xanh đen.
Nòng nọc?
Cao Bằng suy đoán.
Sau một khắc, suy đoán của hắn đã được chứng thực. Mấy cái đầu căng tròn này nhảy lên từ bên trong hồ nước, còn có thể nhìn thấy một cái đuôi giống như một chiếc dây thừng gắn phía sau mông của chúng. Chúng nó chạy trốn giống như phía sau mông mình đang bị cháy, từng cái dây thừng sau mông vểnh lên cao.
Từ phía xa xa nhìn lại, tựa như có một nồi chè trôi nước thủy tinh đã thành tinh, muốn chạy ra khỏi nồi. . .
Thật hùng vĩ!
Cao Bằng cảm khái.
Trách không được đám Thanh Bì Oa ác bá này sinh sống bên trong hồ nước, nhưng lại không phá hỏng cân bằng sinh thái xung quanh. Thì ra là do đầu Sâm Cự Mãng này định kỳ đến tống tiền.
Đại khái bơi trong nước mười mấy phút, Sâm Cự Mãng tựa hồ đã ăn no, hài lòng bò lên bờ, tạo ra một vết cắt thật dài trên đồng cỏ.
Nói thật ra, to lớn chính là mạnh, nó chính là chân lý thâm căn cố đế được chôn sâu trong tiềm thức của nhân loại.
Quái vật khổng lồ như thế, mặc dù trên mặt đẳng cấp vẫn kém hơn A Ngốc mấy cấp, hơn nữa phẩm chất của A Ngốc cũng cao hơn nó một cấp bậc, nhưng Cao Bằng vẫn tận lực phòng ngừa xung đột chính diện với loại quái vật này.
Trải qua sự quấy rối của Sâm Cự Mãng, lúc lâu sau hồ nước vẫn chưa thể khôi phục lại sự bình tĩnh. Một ít Thanh Bì Oa trốn trong lùm cây bốn phía, chờ đợi Sâm Cự Mãng đi xa mới thận trọng nhảy ra, trong đó còn có một chút nòng nọc đầu to.
Ngay lúc Thanh Bì Oa chậm rãi leo ra khỏi hồ nước thì một chiếc hắc thủ lặng lẽ vươn ra.
Một bàn tay khổng lồ nắm lấy miệng, năm ngón tay bạch cốt cắm thật sâu vào trong thịt của Thanh Bì Oa, một bàn tay khác nắm lấy cái mông của nó, sau đó nhấc trở về.
. . .
Bên trên đống lửa, một cành cây xuyên qua hai chiếc đùi ếch to mọng, nướng đến mức lớp da vàng rộn.
Cắn một miếng vào bên trong, hàm răng cắn xé, cơ bắp tràn ngập co dãn toát ra nước thịt thơm ngọt, còn mang theo một mùi hương nhàn nhạt của cỏ xanh.
Mắt Cao Bằng sáng lên, hương vị của Thanh Bì Oa thật sự rất ngon!
Trách không được đầu Sâm Cự Mãng kia thường xuyên đến tống tiền, thì ra là do bản thân đám Thanh Bì Oa dựa vào bản lĩnh làm ra!
Cao Bằng âm thầm tán thưởng Thanh Bì Oa.
Sàn sạt! Rừng cây sau lưng truyền đến âm thanh ma sát nhè nhẹ, Cao Bằng cảnh giác quay đầu, chỉ thấy một cái bóng màu đen đang ẩn núp ở phía sau một cây đại thụ rồi vụng trộm quan sát hắn, chuẩn xác hơn là quan sát chiếc đùi ếch trong tay hắn.
Cao Bằng nhìn kỹ một chút, đó là một con ngựa toàn thân đen kịt,
【 Tên quái vật 】: Hắc Quang Mã
【 Đẳng cấp quái vật 】: Cấp 14
【 Phẩm chất quái vật 】: Tinh nhuệ
【 Thuộc tính quái vật 】: Hệ Hắc Ám
【 Nhược điểm quái vật 】: Hệ Băng
Phía sau mông con ngựa này có một cái đuôi giống hình lưu tinh chùy đang nhẹ nhàng vung vẩy, không cần hoài nghi lực sát thương của nó.
Màu sắc toàn thân đen kịt, tựa như một cái bóng thành tinh.
Trong lòng Cao Bằng thở dài, nhịn đam mê thu thập trong đầu xuống.
- Mình là người có ngự thú. . . Mình là người có ngự thú. . .
Hắc Quang Mã tỉ mỉ quan sát Cao Bằng trong chốc lát, sau khi thấy Cao Bằng phát hiện ra mình thì nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng bệch, từng dãy răng phảng phất như một chiếc cưa sắc bén, tản mát ra hàn quang.
Nhỏ giọng hí lên một tiếng, Hắc Quang Mã quay người trốn vào sâu trong rừng cây.
Chính trong khoảng thời gian này, Cao Bằng quay đầu lại,
Ơ? Một chiếc đùi ếch khác đặt ở trên giá nướng đâu rồi.
Là cái tên tiểu hỗn đản nào trộm mất đùi ếch của mình.
Cao Bằng trầm ngâm, liếc qua Đại Tử, sau đó lại nhìn về phía A Ngốc.
A Ngốc mở rộng hai chân ngồi dựa lưng vào đại thụ, Đại Tử chăm chú nằm trên đất, hai chiếc râu trên đầu một đứng thẳng một thì hơi dựng ngược lên, còn móng vuốt thì không ngừng vung vẩy lớp lá khô dưới chân.
Khóe miệng Cao Bằng lộ ra nụ cười mỉm.
Quát lớn với A Ngốc:
- Tại sao mày lại ăn vụng đùi ếch của tao!
A Ngốc đang suy nghĩ nhân sinh thì bỗng giật mình, mê mang gãi đầu một cái, có chút không rõ chủ nhân đang nói cái gì.
- Đùi ếch tao đang để ở đây khẳng định là do mày trộm đi.
Cao Bằng nói.
A Ngốc chấn kinh, chính mình chỉ là một đầu khô lâu thôi mà! Trời không có mắt, vì sao chủ nhân ngươi lại hoài nghi một đầu khô lâu ăn vụng thịt.
- Là nó, chính là nó.
Đại Tử thừa cơ phụ họa.
A Ngốc ủy khuất kêu chi một tiếng.
- Mày vừa rồi kêu một tiếng chi hả?
- Không có!
- Khẳng định có!
A Ngốc,
- . . .
Đại Tử ở bên cạnh không ngừng phụ họa,
- Nó ăn rất nhiều, siêu cấp nhiều.
A Ngốc đột nhiên đứng dậy, tiến lên hai bước bắt lấy Đại Tử, sau đó không ngừng vung vẩy nó.
Đại Tử bị quăng đến mức đầu váng mắt hoa, oa một tiếng phun ra, đó là một chiếc đùi ếch còn chưa tiêu hóa xong. . .
Bị bắt tại trận, Đại Tử thừa cơ giả chết.
Cao Bằng tức giận trợn mắt nhìn tên gia hỏa này, hắn phát hiện gần nhất Đại Tử càng ngày càng lì lợm, lần này cũng mượn tay A Ngốc cho gia hỏa này một bài học.
Đột nhiên A Ngốc nhảy lên hai bước, hai tay túm lấy Đại Tử và chủ nhân vọt mạnh về phía trước.
Cao Bằng chỉ cảm thấy tay áo bị xiết chặt, sau đó cả người lăng không bay lên. Quay mặt nhìn lại, chỗ đám người mình vừa ngồi đã lặng yên xuất hiện một cái đầu rắn to lớn.
--------------------------
Dịch: B
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật được quyền tại truyenyy.com