Thần Tài Thực Tập Đạt Kpi Đòi Nợ Bằng Việc Livestream

Chương 1

"Thật sốc quá, các bạn yêu ơi. Có người dám nói tôi là một streamer tài vận chẳng ra cái đếch gì, kết quả đoán vận còn kém hơn cả em gái ba tuổi của anh ta dùng bài Tarot."

Trên màn ảnh, Tô Hòa mặc một chiếc váy trắng tinh tế, phía trên có hoa văn màu vàng nhạt, được điểm xuyết bằng những thỏi vàng nhỏ và đồng xu vàng lấp lánh.

Trên mặt cô đeo một chiếc mặt nạ vàng được trang trí bằng những đám mây, vàng thỏi và đồng xu.

Cô là Tô Hòa, một vị Thần Tài tập sự mới nổi trong khu vực này.

Thần Tài tập sự, như tên gọi có nghĩa là chưa chính thức được công nhận là Thần Tài.

Mỗi ngày cần phải hoàn thành ít nhất một KPI do Thần giới đưa ra.

Cũng chính vì phải hoàn thành KPI hàng ngày, Tô Hòa mới chọn con đường livestream này.

[Ai mà tài ba quá vậy, lại dám so sánh streamer với em gái ba tuổi của mình, còn chưa so tài bao giờ mà.]

Sau khi Tô Hòa nói xong, một dòng bình luận ngay lập tức hiện lên trên màn hình.

Tô Hòa nheo mắt lại nhìn vào màn hình, xuyên qua màn hình cũng cảm nhận được sự chế giễu từ phía bên kia.

Tô Hòa mỉm cười, nhìn vào máy quay tiếp tục nói: "Vậy nên hôm nay chúng ta sẽ làm một điều gì đó mới mẻ hơn đi, livestream đòi nợ."

[Livestream đòi nợ? Cái này tôi thích đấy ~ ]

Vừa thả một chiêu câu khách, ngay lập tức có người hưởng ứng.

Tô Hòa cực kỳ hài lòng, tiếp tục nói: "Đối tượng đòi nợ hôm nay chính là mấy kẻ nợ lương của người lao động nhập cư, Tiền Phong và Trương Nhất Trụ. Bây giờ chúng ta sẽ xuất phát đi tìm họ luôn."

[Tiền Phong? Có phải là Tiền Phong của Công nghiệp nặng Tiền Thị không?]

[Tại sao chủ kênh lại đến đòi nợ Công nghiệp nặng Tiền Thị?]

[Một công ty lớn như Công nghiệp nặng Tiền Thị không thể nào nợ tiền công nhận được.]

Trong hai ngày đã tích góp được ba fan hâm mộ, người xem bắt đầu điên cuồng gửi bình luận trong phòng livestream.

Tô Hòa chỉ liếc nhìn một cái rồi không để ý đến nữa.

Cô vừa livestream vừa chuẩn bị xuất phát.

Chẳng bao lâu, cô đã đến trước tòa cao ốc An Dương.

Trước cửa đã có một vòng vây người lao động nhập cư đang đứng, trong tay họ còn cầm theo biểu ngữ và cờ có dòng chữ "Thiếu nợ trả tiền".

"Đi nào, chúng ta vào thôi."

Tô Hòa đi đến gần nhóm người lao động nhập cư, sau đó bước nhanh vào bên trong.

Những người lao động nhập cư thấy cô đến lập tức theo sau ồ ạt vào cổng tòa cao ốc An Dương, ngay cả bảo vệ ở cửa cũng không ngăn cản, để bọn họ cứ thế xông thẳng vào phòng Tổng Giám đốc.

Thật trùng hợp, ngay khi họ đến phòng Tổng Giám đốc thì Tiền Phong vừa bước ra khỏi văn phòng.

Bị họ chặn lại.

"Các người là ai? Sao vào đây được?"

Tiền Phong vừa nhìn thấy đám người hỗn loạn này sắc mặt chợt tối sầm lại.

Tô Hòa lập tức quay ống kính về phía ông ta: "Xin chào ông Tiền Phong, tôi là một streamer tài vận. Được sự ủy thác của những người lao động nhập cư đứng sau lưng tôi, tôi đến đây để đòi lại khoản tiền lương mà ông và ông Trương Nhất Trụ còn nợ họ."

"Nợ lương? Cái gì mà nợ lương, tôi không nợ tiền bất kỳ ai cả."

Tiền Phong cau mày, vẻ mặt như không hiểu cô đang nói gì.

Tô Hòa nhìn ông ta với ánh mắt lạnh lùng: "Thiếu nợ thì phải trả là chuyện đương nhiên, nói dối sau khi chết sẽ bị cắt lưỡi đấy."

[Chết tiệt, người phụ nữ này có bệnh không vậy, người ta đã nói không nợ tiền ai rồi, cô ta lừa người đến nghiện luôn hả.]

[Nếu có tranh chấp tài chính thì nên báo cảnh sát xử lý, tự tiện xông vào công ty của người khác mà không được phép như vậy, nếu Tiền Phong truy cứu thì chủ kênh sẽ gặp rắc rối to.]

[Tiền Phong báo cảnh sát đi, tuyệt đối đừng tha cho bọn họ.]

Hướng gió trong phòng phát trực tiếp lập tức thay đổi, hầu như tất cả đều chỉ trích streamer và nhóm người lao động nhập cư, số lượng người xem phát sóng cũng từ một con số biến thành hai con số.

Vẻ mặt Tiền Phong càng lúc càng không vui, vừa muốn mở miệng quát lớn, ánh mắt ông ta đột nhiên dừng lại trên chiếc điện thoại của cô.

"Cô đang quay video à?"

Giọng điệu của ông ta gần như là khẳng định.

Tô Hòa lắc đầu nói: "Là đang livestream."

Lần này Tiền Phong thực sự tức giận, người phụ nữ này dám livestream?

"Ai cho phép cô livestream ở chỗ tôi? Mau tắt nó đi."

Nói xong, ông ta còn giơ ngón tay chỉ thẳng vào mặt cô, thái độ vô cùng thô lỗ.

Tô Hòa né sang một bên tránh ngón tay sắp chọc vào mặt nạ của cô.

"Ông Tiền, theo hiểu biết của chúng tôi, hiện tại quản đốc Trương Nhất Trụ đang ở trong văn phòng của ông, trên người ông ta đang cầm hơn hai trăm ngàn tiền lương của người lao động nhập cư."

Hôm nay cô nhất định phải vào được văn phòng này, đòi lại tiền lương của người lao động nhập cư.

"Trương Nhất Trụ là ai, tôi không biết." Ánh mắt Tiền Phong nhoáng lên cho thấy ông ta không nói thật.

Tô Hòa hoàn toàn không tin lời ông ta nói: "Có biết hay không chờ chúng tôi tìm thấy Trương Nhất Trụ sẽ rõ thôi."

Nói xong, cô định đẩy ông ta ra để tiếp tục xông vào trong.

Tiền Phong thấy cô kiên quyết muốn xông vào, thái độ cứng rắn đưa tay ra, nhưng dừng lại một lúc rồi nói: "Các người chắc chắn rằng trong văn phòng tôi có người các người đang tìm sao?"

Tô Hòa trả lời một cách chắc chắn: "Đương nhiên."

"Nếu như các người vào tìm mà không thấy người, thì sao đây?" Tiền Phong nhìn tất cả bọn họ.

"Ông nói thế nào thì là thế ấy."

Tô Hòa lên tiếng trước, nhóm người lao động nhập cư không nói gì, trước khi đến đây họ đã hứa sẽ hoàn toàn nghe theo cô.

Tiền Phong cười: "Tốt, hãy nhớ kỹ những gì mà cô vừa nói."

Nói xong ông ta lập tức nhường đường cho nhóm công nhân vào trong.

Đương nhiên ông ta cũng theo vào trong, còn không quên nhắc nhở: "Các người có thể tìm, nhưng không được động vào bất kỳ thứ gì ở đây. Nếu làm hư hỏng phải bồi thường theo giá."

Câu "bồi thường theo giá" làm cho nhóm công nhân vốn có chút khí thế ngay lập tức cảm thấy e ngại hơn nhiều.

Từng người một lúng túng di chuyển trong văn phòng xa hoa của ông ta.

Tiền Phong nhìn thấy vậy thì hài lòng mỉm cười, quay sang nhìn Tô Hòa, chính xác hơn là nhìn vào màn hình phát trực tiếp trên điện thoại của cô: "Thế nào, có thấy người mà các người đang tìm không?"

Tô Hòa đứng cạnh bàn làm việc, quay camera một vòng toàn bộ văn phòng của ông ta.

"Văn phòng của Giám đốc Tiền lớn như vậy, sao cửa sổ không làm thành cửa sổ sát đất nhỉ!"

Nói xong cô nhanh chóng đến gần cửa sổ nhìn bức tường bê tông ngang tầm eo của mình, một tay đặt lên bệ cửa sổ, quay đầu nhìn mọi người.

"Tôi đoán trong này có tiền."

Dứt lời, tay cô dùng sức đập vào tường, một mảng tường lớn rơi xuống đất.

Bên trong lớp tường là một đống tiền mặt xếp ngay ngắn hiện ra trước mắt mọi người.

Từ sau khi trở thành Thần Tài tập sự, cô còn có được một năng lực cực kỳ lợi hại, những viên gạch này đối với cô chẳng khác gì đậu hũ.

[Đậu xanh, nhiều tiền quá, đoán đúng thật kìa.]

[Quả là một người phụ nữ mạnh mẽ.]

[Bức tường đầy tiền, sao cảnh tượng này nhìn quen thế nhỉ?]

"Cô làm gì vậy? Cô bị bệnh à!"

Thấy tiền trong bức tường lộ ra, Tiền Phong lập tức chạy tới đẩy cô sang một bên.

Tô Hòa cũng không bận tâm việc bị ông ta đẩy, chỉ nhìn ông ta với vẻ hứng thú, cô hỏi: "Giám đốc Tiền hăng hái thật đấy, đặt hết cả tiền trong tường luôn, cũng không biết đây là tài sản riêng của Giám đốc Tiền hay là tài sản công vậy."

Tiền Phong cứng người, quay đầu trừng mắt nhìn cô: "Tất nhiên đây là tiền của tôi rồi. Cô có quyền gì can thiệp vào việc tôi giấu tiền ở đâu, dù sao tôi cũng không nợ tiền các người."

Tô Hòa thấy đến giờ ông ta vẫn còn cố chấp, cũng không tranh cãi thêm với ông ta nữa mà quay người sang hướng khác, đi đến trước một cái tủ tài liệu.

"Cô, cô muốn làm gì! Trong này đều là tài liệu mật của công ty tôi. Nếu cô dám làm loạn tôi sẽ không tha cho cô đâu."

Sắc mặt Tiền Phong trở nên căng thẳng, đồng thời từng bước tiến lại gần cô.

Tô Hòa nhếch môi cười xấu xa nhìn ông ta, giơ tay dỡ xuống một cái cửa tủ.

Một xấp tài liệu giấy trắng mực đen lập tức lộ ra.

Nhìn thấy tài liệu rơi xuống đất, sắc mặt Tiền Phong đột nhiên thay đổi, lập tức đi tới để giành lấy. Tô Hòa thấy ông ta gấp gáp như vậy nên cũng nhanh tay nhặt lấy những tài liệu trên mặt đất.

"Có tài liệu gì mà phải giấu trong tủ này chứ? À, hóa ra là hóa đơn VAT giả~"

Nói rồi cô đưa những tài liệu đó lên trước ống kính.

Cư dân mạng trong phòng livestream nhìn thấy điều này đều đồng loạt bùng nổ.

[Hình như Công nghiệp nặng Tiền Thị là công ty của ông ta, sao ông ta còn xuất hóa đơn giả trong công ty của chính mình vậy?]

[Tất nhiên là vì tiền, nếu không thì số tiền trên tường lấy từ đâu ra.]

[Buổi livestream này, thật sự là càng xem càng thấy ác chiến.]

"Cô muốn chết sao."

Đôi mắt Tiền Phong đỏ lên, ông ta nghiến răng nghiến lợi chuẩn bị lao vào dạy dỗ cô.

Bộ dạng hung ác của Tiền Phong như muốn giết chết cô.

Nhưng Tô Hòa không để cho ông ta chạm vào mình, ngay lập tức giơ chân lên đá ông ta một cái bay ra ngoài.

Tiền Phong bay nửa mét trên không trung, kèm theo một tiếng la thảm thiết rồi cuối cùng đáp cơ thể nặng nề của mình xuống bàn làm việc.

Tô Hòa đi qua đó, nhìn chiếc bàn làm việc vẫn còn nguyên vẹn.

"Chiếc bàn này không tệ nhỉ, nhìn không giống gỗ lắm."

"Đây là làm từ bê tông, mặt bàn là đá cẩm thạch."

Lý Đại Phú ở bên cạnh là một người lao động nhập cư chuyên nghiệp, liếc một cái đã nhìn ra ngay chất liệu của nó.

"Được rồi, tôi kêu kế toán chuyển tiền cho các người được chưa! Các người đi đi, lập tức đi ngay, tôi nợ tiền các người tôi sẽ trả. Các người đi đi."

Tiền Phong loạng choạng đứng dậy, vẻ mặt hoảng loạn ôm lấy ngực đau đớn, đi đến trước mặt Tô Hòa yêu cầu họ ra ngoài ngay lập tức.

Thậm chí tiền nợ cũng đồng ý trả.

[Ơ, tình hình có vẻ không đúng! Sao thái độ của Tiền Phong lại thay đổi 180 độ vậy?]

[Dưới cái bàn này có gì đó à? Chủ kênh, đập cái bàn ra đi, chắc chắn có đồ quý bên trong.]

Ngay cả netizen cũng có thể nhìn ra.

Tô Hòa ngước mắt lên, đôi mắt sau chiếc mặt nạ bình tĩnh nhìn chằm chằm ông ta: "Nhưng mà, tôi vẫn chưa muốn đi đâu!"

Nói xong cô đưa tay vỗ một cái, toàn bộ mặt bàn đá cẩm thạch "răng rắc" một tiếng gãy đôi.

[Ôi, streamer này nghe lời khán giả thật đấy.]

[Tôi tò mò không biết tay của chủ kênh thế nào rồi, cô có thể gửi tay cho tôi sau khi kết thúc livestream được không?]

Mặt mũi Tiền Phong tái mét.

"Cô làm gì vậy? Dừng lại, dừng lại!"

Trong lúc dùng hết sức hét toáng lên, Tiền Phong lao tới muốn ngăn cản, nhưng Tô Hòa hoàn toàn không cho ông ta cơ hội. Cô nắm chặt bàn tay lại, vung nắm đấm "ầm ầm" dập xuống.

Toàn bộ chiếc bàn làm việc lập tức vỡ vụn, bên trong lộ ra một gương mặt xám xịt không còn chút máu.

Người này chính là Trương Nhất Trụ mà họ đã tìm kiếm từ đầu.

[Má nó, doạ chết tôi rồi, suýt nữa thì tôi đau tim chết vì xem buổi livestream này luôn ấy.]

[Đây đúng là một buổi livestream bình thường, nhưng buổi livestream bình thường nào mà lại có người chết cơ chứ?]

[Mà này, không phải nên báo cảnh sát à? Dù sao thì tôi cũng đã báo cảnh sát rồi đó.]

Trong nháy mắt phòng livestream của Tô Hòa giống như một giọt nước rơi vào chảo dầu, sôi sùng sục.

Nhóm người lao động nhập cư có mặt ở đó cũng bị sốc nặng, không ai nghĩ rằng người họ tìm lâu như vậy đã chết.

"Không phải tôi, không phải tôi. Tôi không liên quan gì đến việc này, tôi không biết ông ta."

Sắc mặt Tiền Phong tái nhợt, liên tục lắc đầu phủ nhận.

"Những lời này ông hãy để dành lại nói với cảnh sát đi, báo cảnh sát."

Tô Hòa vung tay lên, ra hiệu cho những người lao động nhập cư gọi cảnh sát.

Sau đó vài người lao động nhập cư lập tức lấy điện thoại ra, run rẩy chuẩn bị gọi báo án.

"Một người gọi là đủ rồi."

Tô Hòa bất đắc dĩ nói.

Những người lao động nhập cư liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng tất cả đều cất điện thoại đi, chỉ còn lại Lý Đại Phú gọi điện báo cảnh sát.

"Alô, tôi muốn báo cảnh sát..."

Vừa mở miệng, Tiền Phong bên cạnh đã lao nhanh về phía trước, giơ tay định giật điện thoại của Lý Đại Phú.

Tô Hòa thấy vậy lập tức di chuyển, giơ một chân lên vô tình đá Tiền Phong ra xa cả mét.

[Chủ kênh thật trâu bò, cứ đá trái một cái, phải một cái, xem mà phấn khích sôi cả máu lên.]

[Nhưng cũng có thể việc này không liên quan đến Tiền Phong thì sao, không thể chỉ dựa vào một thi thể mà kết luận Tiền Phong là kẻ giết người được.]

[Người phía trên bị ngốc à, nếu không liên quan đến ông ta thì sao ông ta lại lo lắng? Nếu không liên quan thì sao ông ta lại sợ bị báo cảnh sát chứ?]

Lúc này số người xem trong phòng phát trực tiếp đã vượt qua mười nghìn người và vẫn còn đang tiếp tục tăng lên.

"Tiền Phong, còn không thừa nhận sao? Một năm trước ông đã ký hợp đồng lao động với Trương Nhất Trụ, rút ngắn thời gian thi công hai năm xuống còn một nửa. Trương Nhất Trụ dẫn theo các công nhân làm thêm giờ đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng cũng hoàn thành trong thời hạn hợp đồng giúp ông rút ngắn thời gian xây dựng. Nhưng vì không muốn trả tiền thêm giờ mà ông cứ kéo dài không thanh toán, cuối cùng còn tàn nhẫn giết chết Trương Nhất Trụ khi đến tìm ông đòi nợ."

Tô Hòa trở nên nghiêm túc hơn, chỉ trích Tiền Phong đang loạng choạng bò dậy từ mặt đất.

[Ôi đệch, có thật không, làm sổ sách giả, nợ tiền lương công nhân, còn giết người?]

[Giết thật rồi, lần này Tiền Phong không còn cách nào cứu vãn được nữa.]

[Tiền Phong quả thật không phải là người!]

Cư dân mạng tràn ngập phẫn nộ, tất cả đều đồng loạt tấn công.

Đương nhiên Tô Hòa không thấy được các bình luận, cô không biết gì về sự bùng nổ này.

Chẳng mấy chốc cảnh sát đã đến.

Vừa vào cửa, họ thấy Tiền Phong mặt mũi biến dạng nằm trên sàn, cùng với những công nhân đang giận dữ khắp cả phòng.

"Đứng yên, không ai được cử động."

Một số cảnh sát rút súng chĩa vào các công nhân, khiến cả đám bị doạ lập tức ngồi xổm xuống hai tay ôm đầu.

Sau đó hai cảnh sát cầm súng tiến về phía Tiền Phong.

Những cảnh sát còn lại đeo găng tay trắng bắt đầu kiểm tra thi thể được giấu trong bàn.

"Là ai đã báo cảnh sát."

Một vị cảnh sát hỏi.

"Tôi, là tôi."

Lý Đại Phú yếu ớt giơ một tay lên: "Ông ta nợ tiền lương công nhân chúng tôi mà không trả, còn giết chết quản đốc của chúng tôi."

Đồng chí cảnh sát im lặng nhìn qua bên phía Tiền Phong, rồi nói với đám công nhân: "Đi theo chúng tôi một chuyến."

Những người công nhân lần lượt đứng dậy đi theo các đồng chí cảnh sát ra ngoài.

"Làm gì vậy? Tắt điện thoại đi."

Một cảnh sát đột nhiên chĩa súng vào Tô Hòa.

Nói chính xác thì nhắm vào chiếc điện thoại di động trên tay cô.

[Trời đất ơi, tôi sợ đến mức ngã luôn khỏi ghế nè.]

[Thật đáng sợ, xem livestream mà suýt chết.]

[Mẹ tôi hỏi tại sao tôi lại ôm đầu ngồi xổm xuống đất xem điện thoại, tôi chỉ có thể nói với mẹ là có súng thôi.]

Tô Hòa im lặng tắt điện thoại kết thúc buổi livestream, đi theo cảnh sát làm bản tường trình.

Vì Tô Hòa cũng coi như là người hăng hái làm việc nghĩa, nên sau khi hỏi vài câu đơn giản cảnh sát đã thả cô về.

Về đến nhà, một căn hộ nhỏ khoảng năm mươi mét vuông.

Cô thay bộ trang phục che kín người ra, cởi bỏ chiếc mặt nạ trên mặt, biến thành một cô gái xinh đẹp thanh thoát.

"Ôi chao."

Tô Hòa mệt mỏi ném mình xuống ghế sofa, mở TV, lấy một gói khoai tây chiên rồi bắt đầu xem bộ phim yêu thích.

Mãi cho đến khi ăn no nê, xem xong hai tập phim truyền hình vừa mới cập nhật.

Tô Hòa phủi mông đứng dậy trở về phòng ngủ

Phòng ngủ của Tô Hòa không lớn, bên trong ngoài một chiếc giường thì chỉ có một tủ quần áo và một bàn trang điểm.

Sau khi leo lên giường, cô lấy máy tính bảng ra kiểm tra tiến độ hoàn thành nhiệm vụ hôm nay của mình.

Bình Luận (0)
Comment