Thần Tài Thực Tập Đạt Kpi Đòi Nợ Bằng Việc Livestream

Chương 11

Nhưng hành động của họ vẫn chưa đủ nhanh, Bùi Tú đã bị đưa đi trước mặt tất cả mọi người.

[Tiêu rồi, người bán hàng giả chạy rồi, mau đuổi theo cô ta đi.]

[Sao streamer vẫn còn chưa xuất hiện nữa, không thể để cho người bán hàng giả bỏ trốn được.]

[Xong rồi xong rồi, lần này chủ kênh không đáng tin lắm, vẫn nên tranh thủ gọi cảnh sát đi!]

Nhưng giữa sự lo lắng tràn ngập khắp màn hình, tin nhắn của chủ kênh lại nhẹ nhàng xuất hiện.

[Hoạt động đòi nợ kẻ bán hàng giả chính thức bắt đầu, chúng ta sẽ gặp lại sau nửa tiếng nữa.]

Netizen lại hoang mang, nửa tiếng nữa là sao?

Nhưng rất nhanh, một số netizen đã nhận ra manh mối, nửa giờ sau chính là thời điểm chủ kênh đã nói trước đó, tức là mười hai giờ.

Nhìn thấy sắp đến giờ, Tô Hòa thu dọn đi ra ngoài.

Cô lái một chiếc xe điện công cộng, dẫn theo vô số cặp mắt theo dõi trên mạng đến một căn biệt thự nhỏ ba tầng ở vùng ngoại ô.

Sau khi dừng xe, Tô Hòa còn thong thả khoá kỹ chiếc xe điện công cộng lại trước, vì lát nữa cô còn phải dùng nó để trở về!

[Chị streamer ơi đây là đâu vậy?]

[Biệt thự! Chẳng lẽ đây chính là nhà của người bán hàng giả kia à?]

[Nhưng người bán hàng giả đó đã biết toàn bộ không gian mạng đang tìm cô ta, cô ta còn dám về nhà nữa sao?]

Tô Hòa ngẫu nhiên chọn một câu để trả lời: "Đây không phải là nhà của Bùi Tú, nhưng bây giờ Bùi Tú đang ở bên trong."

Bùi Tú chạy đến đây bằng một chiếc xe có công suất cực nhanh, so với cô đi bằng xe điện công cộng thì sớm hơn khoảng mười phút.

[Ở bên trong rồi hả, chủ kênh còn đợi gì nữa mau vào đi!]

Tô Hòa liếc nhìn vào màn hình, rồi nhìn lại thời gian.

"Gấp làm gì chứ, không phải là còn một phút nữa à, đã nói là mười hai giờ thì đúng mười hai giờ, từng giây từng phút cũng không được sai, ngoan, đợi thêm một phút nữa tôi sẽ đưa các bạn vào!"

Tô Hòa còn rất vui vẻ trò chuyện với cư dân mạng.

[Được rồi, vì nể mặt chủ kênh nên tôi sẽ đợi thêm một phút nữa, nhưng tôi hy vọng một phút sau có thể thấy vẻ mặt lẩn trốn của người bán hàng giả kia.]

[... Tôi nghi ngờ cô đang hát, nhưng tôi không có chứng cứ]

Tô Hòa: "Hát bài gì, sao tôi chưa từng nghe qua?"

Tô Hòa không nhớ ra bài hát đó là bài gì, cô treo điện thoại lên cổ: "Được rồi, mười hai giờ rồi, các bạn yêu chúng ta đi thôi."

Cốc cốc cốc.

"Ai đó?"

Là giọng nói của một người đàn ông.

Tô Hòa chớp mắt: "Tôi là streamer tài vận, tôi tìm Bùi Tú."

Cô nói thẳng luôn, dù sao hôm nay đã đến đây rồi, dù bên trong có ai thì cũng phải đưa đi một người.

Cánh cửa mở ra.

Một người đàn ông cởi trần chỉ mặc một chiếc tạp dề, trên tay còn cầm một cái xẻng nấu ăn đi ra.

"Cô là ai? Tìm nhầm chỗ rồi!"

Người đàn ông cao lớn, thân hình vạm vỡ, khuôn mặt rám nắng còn để râu quai nón, nhìn có vẻ rất khó đối phó.

Tô Hòa mở to mắt, không hề có tí sợ hãi hay do dự nào, ngẩng cao đầu nhìn anh ta.

"Tôi tìm Bùi Tú, yêu cầu cô ta trả tiền."

Người đàn ông cau mày: "Cô tìm nhầm chỗ rồi." Nói xong định đóng cửa lại.

Tô Hòa thấy vậy lập tức dùng tay giữ cửa, ánh mắt kiên định nhìn anh ta: "Tôi nói, tôi tìm Bùi Tú."

Cô cắn răng, dùng lực đẩy mạnh cửa ra.

Nhanh chân bước thẳng vào bên trong.

Vừa bước vào cửa, cô đã nhìn thấy Bùi Tú đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.

Bùi Tú cũng nhìn thấy cô, thoáng chốc nỗi sợ hãi khiến cô ta thở gấp dồn dập, ánh mắt cũng theo đó trừng lớn.

"Cô, sao cô tìm được chỗ này?"

Bùi Tú nói với giọng gần như không thể tin được. Đây là căn nhà mà chị Hà mới mua cách đây không lâu, thậm chí cô ta cũng chỉ mới biết về nó.

Sao người này lại tìm được đến đây!

Tô Hòa vào cửa bước từng bước một đi về phía cô ta, không để ý đến câu hỏi của Bùi Tú, cô giơ lòng bàn tay lên mở ra: "Trả tiền, 211.700."

Bùi Tú hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn cô: "Tôi nợ cô nhiều tiền vậy từ lúc nào?"

Tô Hòa: "Không phải nợ tôi, mà là Hà Tốc Tốc, cô lừa cô ấy mua mỹ phẩm giả với giá 9000, phẫu thuật ba lần hết 24.000, tổng cộng 33.000 tệ."

Bùi Tú: "... !"

Cư dân mạng: "... !"

[Streamer tính toán giỏi ghê, 33.000 mà muốn người khác trả 211.700]

Tin nhắn này vừa lúc bị Bùi Tú nhìn thấy, đầu óc cô ta lập tức lóe lên một ý nghĩ.

"Cô nói bậy bạ gì vậy, tôi bán hàng giả cho người khác hồi nào. Nói phải có bằng chứng, cô vô duyên vô cớ xông vào nhà tôi vu khống cho tôi, giờ còn muốn tống tiền tôi, mau đi đi nếu cô không đi tôi sẽ gọi cảnh sát."

Bùi Tú nói những lời này với vẻ mặt tự cho là chính trực, nhưng Tô Hòa lại bị chọc cười.

"Vu khống, tống tiền? Cô nói vậy mà không xem thử toàn mạng có bao nhiêu người tin!"

[Tôi không tin.]

[Tôi cũng không tin.]

[Không tin +1]

Phòng livestream đầy những lời không tin.

Bùi Tú nhìn những tin nhắn trên điện thoại treo trước ngực cô, tức giận đến mức suýt thì ói máu, càng ra sức biểu diễn thêm.

"Sao các người lại tin cô ta mà không tin tôi? Tôi bán mỹ phẩm nhưng mỹ phẩm tôi bán đều là hàng thật. Nếu cô không quen dùng hoặc là hối hận thì hãy nói với tôi, tôi sẽ hoàn trả tiền cho cô. Chứ sao lại bịa ra câu chuyện phẫu thuật thẩm mỹ thất bại để moi tiền của tôi?"

"210.000, mặc dù tôi có tiền nhưng tiền của tôi không phải gió thổi đến. Dù cô là người nổi tiếng hay ngôi sao, tôi cũng không khuất phục trước sự đe dọa của cô đâu."

Nói xong, Bùi Tú bắt đầu khóc lóc sướt mướt.

Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là Tô Hòa thực sự nhìn thấy những giọt nước mắt lấp lánh nơi khóe mắt cô ta.

Tô Hòa: "Cô giả vờ làm gì chứ, dù có diễn đến đâu thì cũng chỉ là một người bán hàng giả. Đưa tiền cho tôi hoặc là tôi vào trong lấy tiền, cô chọn đi."

Bùi Tú tức giận chửi thầm trong lòng: Con nhỏ này vậy mà lại không hề bị lay động chút nào sao?!

"Chúng tôi sẽ trả tiền."

Đột nhiên, người đàn ông có râu quai nón cầm xẻng lên tiếng.

Bùi Tú và Tô Hòa cùng quay đầu lại, thấy anh ta đã lấy điện thoại ra.

"Tôi sẽ chuyển khoản ngay, bao nhiêu cũng được, nhưng cô phải đảm bảo sau này không được đến gây rắc rối cho chúng tôi nữa."

Tô Hòa nhíu mày, khá là ngạc nhiên.

Đây là lần đầu tiên đòi nợ nhanh gọn như vậy.

Chỉ là không biết sau đó cô ta có trò gì không?

Nhưng dù có trò gì thì cô cũng không sợ, trước sức mạnh tuyệt đối, tất cả mánh khóe và âm mưu đều chỉ là trò hề.

"62 1700... 375 452 "

Tô Hòa đọc ra một dãy số, là số tài khoản ngân hàng của Hà Tốc Tốc.

Người đàn ông râu quai nón ngay lập tức chuyển khoản qua ngân hàng trực tuyến, rất nhanh đã hiện lên thông báo chuyển tiền thành công.

"Cô nhìn đi, chúng tôi đã chuyển tiền theo yêu cầu của cô, giờ cô có thể đi được rồi chứ."

Nói xong anh ta còn đưa màn hình điện thoại về phía cô.

Góc độ không xa không gần, không cao không thấp cũng cho phép các cư dân mạng trên điện thoại của cô xem rõ.

Tô Hòa không vội rời đi, mà chuyển sang lấy máy tính bảng của mình ra kiểm tra.

Khá lắm, không chỉ không thấy tiền thêm vào tài khoản của Hà Tốc Tốc, mà số tiền còn lại cũng đã biến mất?

"Cho các người cơ hội, nhưng các người lại không muốn."

Bình Luận (0)
Comment