"Anh là giám đốc của tập đoàn Phong Thị?"
Đã thăng chức thành tổng giám đốc rồi sao?!
Nhanh vậy à!
"Đúng, tôi là Phong Trì. Cô chính là người đã gọi điện cho tôi, hiện đang là streamer đòi nợ đang rất nổi phải không?"
Phong Trì vừa nói vừa ngồi xuống đối diện cô, ánh mắt lướt qua những bằng chứng đặt trên bàn.
Tô Hòa khá ngạc nhiên khi thấy anh ta biết về mình, vì thế hỏi: "Anh biết tôi? Đã xem qua livestream của tôi sao?"
Phong Trì không nói gì, nhưng sự thản nhiên trong ánh mắt đã nói lên tất cả.
Tô Hòa mỉm cười liếc nhìn điện thoại bên cạnh, rồi quay lại nhìn anh ta: "Anh có ngại nếu tôi quay phim anh không?"
Phong Trì không nói có hay không, chỉ nhướng mày nhìn cô.
Tô Hòa chợt đọc hiểu ý của anh ta, ý là không ngại.
Tô Hòa phấn khởi, lập tức cầm điện thoại lên nói với các fan trong phòng phát sóng: "Các bạn ơi, mau nhìn xem, tôi vừa phát hiện một anh chàng đẹp trai."
Trong khi nói với mọi người trong phòng livestream, cô quay camera về phía Phong Trì.
Phong Trì nhướn mày lần nữa, khóe miệng hơi cong lên cho thấy anh ta đang khá vui vẻ.
[Quả nhiên là một anh chàng đẹp trai.]
[Anh chàng đẹp trai cao ráo mập mạp, streamer có mắt nhìn đấy.]
[Chủ kênh, có phải chị đã để mắt đến anh ấy rồi không?]
[Bị streamer đòi nợ để ý cũng không phải chuyện tốt gì đâu!]
[Ừ, kiểm tra chút đi, công ty họ biển thủ công quỷ, ông chủ cũng chưa chắc tuân thủ pháp luật đâu.]
[Đúng, kiểm tra đi, kiểm tra kỹ càng.]
[Tôi cá một gói snack cay rằng hôm nay streamer sẽ tống cả hai người vào trại giam.]
Phòng livestream tiếp tục yêu cầu điều tra kỹ Phong Trì. Hai cảnh sát phía sau cũng bất ngờ lọt vào khung hình của buổi phát sóng.
[Mả mẹ nó, có cảnh sát, streamer chạy mau!]
[Ngu ngốc, cảnh sát đến để bắt kẻ xấu, streamer chạy gì chứ?]
Nhìn những bình luận tranh cãi náo nhiệt, Tô Hòa cười đến mức không ngậm được miệng.
Lúc này hai cảnh sát bước đến đứng bên cạnh cô, một người ở bên trái và một người ở bên phải.
"Lại là cô, một cô gái đàng hoàng như cô sao không tìm công việc tử tế mà làm?"
Tô Hòa không còn cười nổi nữa, cô ngẩng đầu lên nhìn họ, chớp chớp đôi mắt to tròn của mình bày ra dáng vẻ của một đứa trẻ ngoan.
[Ha ha ha, bộ dạng này của chủ kênh đáng yêu quá đi.]
[Streamer đừng sợ.]
Tô Hòa không để ý đến những bình luận trêu chọc từ đám fan vô lương tâm trong phòng livestream, cô nở một nụ cười ngọt ngào với hai viên cảnh sát: "Chú cảnh sát ơi, nghi phạm sắp đến rồi, nếu cô ta thấy hai chú thì chắc chắn sẽ cảnh giác, cho nên có thể nhờ hai chú trốn đi một lát được không ạ ~ "
Cảnh sát một: ...!
Cảnh sát hai: ...!
Phòng livestream: ...!
[Ha ha streamer vẫn là streamer, dám yêu cầu cảnh sát trốn đi.]
[Cảnh sát: Tôi hơi bối rối, lần đầu gặp người yêu cầu tôi trốn đi.]
[Còn anh tổng giám đốc đẹp trai giàu có đâu rồi? Bảo anh ấy trốn luôn đi, kẻo lại thông đồng với kế toán của mình.]
Tô Hòa liếc nhìn các bình luận trong phòng livestream, cảm thấy cũng có lý, vì thế ngẩng đầu nhìn Phong Trì.
Phong Trì nhíu mày: "Cô đừng có mơ."
Tô Hòa im lặng, quay đầu nhìn về phía hai viên cảnh sát.
Hai cảnh sát nhìn nhau rồi bật cười, cũng không biết họ đang nghĩ gì mà sau đó thực sự quay người đi vào bếp trốn.
Tô Hòa vui vẻ cười híp mắt nhìn về phía Phong Trì: "Có phải anh cũng nghi ngờ kế toán của mình đã biển thủ công quỹ đúng không."
Đến nhanh như vậy, lại còn dẫn cảnh sát theo, chắc chắn là thế rồi.
Phong Trì đã xem hết mọi tài liệu chứng cứ, anh ta ngước lên nhìn cô, tay gõ nhẹ lên chồng tài liệu: "Sao cô tìm được những thứ này?"
Tô Hòa thản nhiên chỉ vào máy tính: "Tôi in trực tiếp từ đây."
Phong Trì im lặng. Từ một năm trước anh ta đã nghi ngờ Ngô Tuỵ Tuỵ làm hóa đơn giả và biển thủ công quỹ, nhưng không thể tìm ra bằng chứng.
Đột nhiên, ánh mắt anh ta thoáng hiện vẻ hứng thú: "Cô có muốn đến làm việc cho công ty chúng tôi không, tôi sẽ trả cô một triệu một năm."
[Một triệu…]
[Chủ kênh ơi nếu cô không làm thì để tôi làm ~ ]
[Tôi cũng có thể làm ~]
[Chỉ có tôi tò mò tại sao tổng giám đốc đẹp trai lại muốn chiêu mộ streamer sao?]
[Hừm ~ có thể là để đi đòi nợ…]
[Hoặc cũng có thể là muốn nâng đỡ streamer.]
[Chắc không phải để làm bà chủ công ty đâu nhỉ?]
[Bà chủ ~]
Phòng livestream trở nên sôi động với những bình luận trêu đùa.
Tô Hòa sửng sốt giây lát, đột nhiên cô bật cười.
Hai bà cháu nhà này thú vị thật, hễ gặp cô là lại muốn giới thiệu việc làm.
Nhưng mà...
"Tôi không đi." Tô Hòa không suy nghĩ mà thẳng thừng từ chối.
Có lẽ Phong Trì không ngờ cô sẽ từ chối, hơn nữa lại từ chối dứt khoát như vậy.
Nhưng anh ta cũng không nói thêm gì, chỉ hỏi tiếp: "Cô chắc chắn Ngô Tuỵ Tuỵ sẽ đến vào lúc một giờ sao?"
Tô Hòa gật đầu ngay: "Bây giờ cô ta đang ở nhà trông con, chờ con ngủ thì sẽ qua. Từ nhà cô ta đến đây vừa đúng một giờ."
Phong Trì: ...!
Hạ Hầu Lương: ...!
Cả chuyện này mà cô cũng biết?!
Quả nhiên chẳng bao lâu sau, họ nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa.
Một giây sau, bóng dáng Ngô Tuỵ Tuỵ xuất hiện trước mặt họ.
Ngô Tuỵ Tuỵ: …?!
Cô ta mở cửa sai cách rồi sao?
Muốn đóng lại rồi mở cửa lần nữa.
Giọng nói lạnh lùng của Phong Trì vang lên: "Ngô Tuỵ Tuỵ."
Ngô Tuỵ Tuỵ dừng lại, trái tim đập lỡ một nhịp khi nhìn thấy người không nên xuất hiện ở đây.
"Giám đốc Phong, sao anh lại ở đây!"
Ngô Tuỵ Tuỵ nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, nở nụ cười tiến về phía họ.
Khi nhìn thấy Hạ Hầu Lương đứng bên cạnh, ánh mắt vui vẻ của cô ta thoáng hiện lên sự chán ghét.
"Sao cậu cũng ở đây?"
Giọng điệu chất vấn rõ ràng, có lẽ nếu không có sếp cô ta ở đây, Ngô Tuỵ Tuỵ đã chửi ầm lên rồi.
Lúc này Hạ Hầu Lương đang hơi chột dạ. Nếu không phải vì cậu ta, có lẽ những việc làm của chị dâu đã không bị phát hiện.
Sự chột dạ của Hạ Hầu Lương không qua được mắt Ngô Tuỵ Tuỵ. Cô ta lập tức quay lại nhìn sếp mình, chợt phát hiện tay anh ta đang giữ một xấp tài liệu.
Nhìn từ xa thấy khá quen thuộc.
Ngô Tuỵ Tuỵ bắt đầu hoảng loạn: "Giám đốc Phong, anh nghe tôi nói, cái này không phải của tôi."
"Những thứ này lấy ra từ máy tính của cô." Ngay câu đầu tiên đã bị Tô Hòa chặn họng.
Lúc này Ngô Thúy Thúy mới quay sang nhìn Tô Hòa: "Cô là ai? Ai cho cô vào nhà tôi, ra ngoài ngay."
Tô Hòa nở nụ cười, quay camera livestream lại rồi nói: "Xin giới thiệu một chút, tôi là một streamer tài vận. Hôm nay tôi đến để giúp Hạ Hầu Lương đòi nợ cô và Hạ Hầu Hiên."
"Đòi nợ?" Giọng Ngô Tuỵ Tuỵ cao vút, quay sang trừng mắt nhìn Hạ Hầu Lương: "Hạ Hầu Lương cậu định làm gì? Lại còn dẫn người đến tận nhà đòi nợ, cậu muốn ép chết tôi và anh trai cậu sao?"
Giọng Ngô Tuỵ Tuỵ quá chói tai khiến Tô Hòa nhức cả đầu.
"Im miệng, ồn quá đấy!"
Tô Hòa đứng dậy nhanh chóng bước đến trước mặt Ngô Tuỵ Tuỵ rồi lấy máy POS ra: "Quẹt thẻ trả tiền."
Ngô Tuỵ Tuỵ: "... Tôi không có tiền, tôi cũng không nợ tiền của cậu. Muốn đòi thì đi tìm anh trai cậu, tìm tôi làm gì?"