Thần Tài Thực Tập Đạt Kpi Đòi Nợ Bằng Việc Livestream

Chương 37

"Lâm Vi từng cầu xin mày chưa? Mày có buông tha cho cô ấy không?"

"Một người phụ nữ từng sinh con cho mày mà còn có thể nhẫn tâm sát hại, Từ Hạo, mày đáng chết."

"Nếu như không phải vì có pháp luật thì Từ Hạo mày đã chết lâu rồi."

Ý định giết người trong ánh mắt Tô Hòa không phải là giả, cô thực sự muốn giết chết tên cặn bã này.

Từ Hạo thực sự sợ hãi, toàn thân run như cầy sấy: "Tôi sai rồi, tôi sai rồi, xin cô đừng giết tôi, tôi không dám nữa."

Nhìn thấy bộ dạng này của hắn ta, Tô Hòa lại hung hăng đá thêm hai cú.

Một người đàn ông vừa nhát gan vừa bỉ ổi như vậy, thật không biết Lâm Vi nhìn trúng hắn ta ở điểm nào!

Cảm thấy trút giận thế đã đủ rồi, Tô Hòa đi tới trước camera ngồi xuống.

Từ Hạo nằm rạp trên đất, nghỉ một hồi mới miễn cưỡng đứng dậy.

Lúc này gần như không nhận ra được hình dáng ban đầu của hắn ta nữa, mặt mày bầm tím, vết thương chằng chịt, chỉ đứng đó thôi mà cũng lảo đảo không vững.

"Nói đi, trước toàn mạng Internet, kể ra tất cả những gì mày đã làm với Lâm Vi. Không được thiếu bất kỳ chuyện gì, không được sai một chữ."

Tô Hòa nhìn thẳng vào hắn ta, ánh mắt như giấu một con dao, giống như nếu hắn ta không làm theo thì sẽ có kết cục giống như Lâm Vi vậy, chết không có xác.

"Tôi và Lâm Vi là bạn học đại học, cũng là người yêu. Chúng tôi cùng bước vào giới giải trí, chỉ có điều cô ấy là diễn viên còn tôi là quản lý."

"Vì tương lai của cô ấy, chúng tôi đã bàn bạc tạm thời không kết hôn cũng không công khai, đợi đến khi cô ấy trở thành ảnh hậu thì mới công khai."

"Nhưng..."

Nói đến đây Từ Hạo dừng lại, tựa hồ không nói nổi nữa!

Tô Hòa nhìn hắn ta, trong ánh mắt thoáng hiện lên một tia chế giễu, cô tiếp lời: "Nhưng mày chán rồi, không muốn công khai, càng không muốn kết hôn với Lâm Vi. Đặc biệt khi Lâm Vi mang thai con của mày, mày sợ cô ấy sẽ dùng đứa con để ép buộc mày. Vậy nên mày cố ý không ký tên lúc cô ấy sinh con, khiến đứa bé chết non trong bụng mẹ."

Từ Hạo bất ngờ ngẩng đầu nhìn cô, hai mắt tràn đầy khiếp sợ: "Cô... làm sao cô biết được?"

Tô Hòa nhìn hắn ta với ánh mắt lạnh lùng, không trả lời câu hỏi mà tiếp tục: "Nói tiếp đi, tại sao mày lại giết Lâm Vi."

Từ Hạo cúi đầu, giọng run rẩy: "Vì tôi cần tiền."

Sau đó hắn ta lại ngẩng đầu lên nhìn cô: "Có thể cô không biết, mỗi năm Lâm Vi đều chi một khoản tiền để làm lễ cầu siêu cho đứa bé. Ngay cả trong những năm chúng tôi khó khăn nhất, cô ấy vẫn sẵn sàng chi tiền cho việc này thay vì đưa tiền cho tôi."

"Không còn cách nào khác, tôi thực sự quá cần tiền. Cho nên tôi giả vờ tỏ ra hối tiếc, dáng vẻ như rất nhớ thương đứa bé trước mặt cô ấy, cuối cùng Lâm Vi chủ động giao cho tôi việc làm lễ cầu siêu cho con."

"Sau này khi chúng tôi giàu có hơn, cô ấy lại càng rộng rãi hơn, mỗi lần làm lễ tốn đến hàng trăm nghìn."

"Đương nhiên, tất cả số tiền đó đều bị tôi tiêu hết. Cô ấy vẫn không biết, tôi còn lừa cô ấy rằng đứa bé ở dưới kia sống rất tốt."

"Lần này thật sự là ngoài ý muốn, tôi không cố ý giết cô ấy. Nhưng cô ấy đã phát hiện ra chuyện tôi lừa cô ấy suốt những năm qua, thế nên tức giận cãi nhau với tôi. Trong lúc tranh cãi, tôi vô tình bóp chết cô ấy."

"Tôi thật sự không cố ý giết cô ấy. Đó chỉ là tai nạn. Sau khi cô ấy chết, tôi cũng rất hối hận, nhưng tôi không thể để người khác phát hiện cô ấy đã chết được, cho nên tôi mới chặt cô ấy ra từng mảnh rồi mang chôn ở nơi hoang vắng."

Nói đến đây, những chuyện tiếp theo mọi người đều đã rõ.

Lúc này trong phòng livestream của Tô Hòa tràn ngập những lời chửi rủa.

[Bà mẹ nó, không thể tin nổi, đàn ông cũng có thể cặn bã như vậy.]

[Đm thằng này còn tính là đàn ông sao? Đừng có làm mất mặt đàn ông nữa.]

[Thật tức chết đi được, loại người này còn giữ lại làm gì, đánh chết hắn đi.]

[Muốn tiền thì tự đi kiếm đi, lừa gạt tiền của phụ nữ, không sợ bị trời đánh à!]

[Không muốn chịu trách nhiệm thì không ký tên trên giấy phẫu thuật? Sao không quản phần dưới của mày cho tốt?]

[Loại người này chắc chắn sẽ gặp quả báo thôi, chờ mà xem, báo ứng đến ngay ấy mà.]

Tô Hòa nhìn một vòng những lời mắng chửi, sau đó quay lại nhìn Từ Hạo: "Mày dùng số tiền lớn như vậy để làm gì? Mày được xem là một người quản lý tài giỏi, trong tay lại có nghệ sĩ ảnh hậu như Lâm Vi, thu nhập của mày cũng chẳng kém gì cô ấy. Tại sao lại cần nhiều tiền đến vậy?"

Tô Hòa đã tra cứu tất cả thông tin tài chính của hắn ta, quả thật có một số điểm bất thường, nhưng cô vẫn chưa nhìn rõ được những bất thường này là gì?!

Từ Hạo bỗng vươn cổ lên, hít sâu một hơi: "Những gì cần nói tôi đã nói rồi, tôi cũng biết chắc các người đã báo cảnh sát. Trước khi cảnh sát đến, tôi muốn được ở một mình một lúc. Yên tâm, tôi sẽ không chạy trốn."

Nói xong, Từ Hạo bước loạng choạng đi về phía phòng ngủ.

Tô Hòa cau mày nhìn hắn ta, cảm giác có điều gì đó không ổn, nhưng lại không thể nghĩ ra đó là gì?

Cho đến khi hắn ta bước vào phòng ngủ, trong đầu Tô Hòa bất chợt lóe lên điều gì đó!

Xoay chân, cô lập tức cầm điện thoại lên chạy thẳng về phía phòng ngủ.

"Rầm."

Tô Hòa đẩy mạnh cửa phòng ngủ ta, nhưng bên trong không có một bóng người!

[Xong rồi, để hắn chạy thoát rồi.]

Người xem trong phòng livestream cho rằng Từ Hạo đã chạy trốn.

Tô Hòa lại lắc đầu chắc nịch: "Không thể nào, đây là tầng 38, trừ khi hắn biết bay, nếu không thì không thể chạy thoát."

Nói xong, Tô Hòa bắt đầu lục soát khắp phòng ngủ, từ dưới gầm giường, trong tủ quần áo, đến nhà vệ sinh.

Cô chỉ nghĩ rằng hắn ta đang trốn đâu đó.

Nhưng vẫn không tìm thấy gì.

[Chủ kênh chủ kênh, nhìn phía sau tủ quần áo kìa, quần áo có dấu vết lộn xộn.]

[Bên cạnh tủ quần áo có vết máu, chủ kênh đập tủ đi.]

Người xem tinh mắt phát hiện điểm bất thường ở tủ quần áo, liên tục đưa ra manh mối cho Tô Hòa.

Tô Hòa dựa theo lời nhắc của cư dân mạng quả nhiên chú ý thấy sự bất thường của tủ quần áo, còn có vết máu bên cạnh.

Cô giơ tay lên nắm lấy một cánh cửa tủ rồi giật mạnh, "rầm" một tiếng, cánh cửa bị tháo ra!

Tiếp theo là phần thân tủ, từng tấm ván gỗ bị cô giật tung ra, cho đến khi chỉ còn lại một tấm gỗ áp sát vào tường, Tô Hòa tung một cú đấm thẳng vào.

"Rầm!"

Một lỗ lớn hiện ra trên bức tường, quả nhiên bên trong còn có một không gian bí mật.

Tô Hòa không chút do dự tiếp tục đấm mạnh vào bức tường, chỉ trong chốc lát đã phá được một lỗ hổng tả tơi.

Tô Hòa cầm điện thoại bước vào, bên trong là một không gian không tính là lớn.

Chẳng có gì ngoài một chiếc tủ lạnh ở giữa phòng.

Cửa tủ lạnh vẫn mở, có thể thấy rõ Từ Hạo đang trốn phía sau đó, nhưng không thấy rõ toàn cảnh về hắn ta.

Tô Hòa bước từng bước tiến lại gần, khi vòng qua phía sau tủ lạnh, cô mở to mắt đầy kinh ngạc.

Cả mạng xã hội cũng bùng nổ theo!

[Má, chơi ma túy, hắn đang chơi ma túy kìa!]

[Giờ thì hiểu tiền của hắn đã tiêu vào đâu rồi.]

[Chơi ma túy, đúng là tự tìm đường chết mà!]

[Tôi đã nói mà, lúc nãy nhìn thế nào cũng thấy hắn không bình thường, hóa ra là do cơn nghiện!]

[Gọi cảnh sát đi, tại sao cảnh sát vẫn chưa đến vậy?]

Vừa lúc đó, dưới lầu vang lên tiếng còi xe cảnh sát.

Tô Hòa liếc ra bên ngoài, rồi quay lại nhìn hắn ta: "Phiếu siêu âm của đứa bé đâu?"

Bình Luận (0)
Comment