[Không có tiền á?]
[Mắt tôi bị mù rồi à? Sao tôi lại thấy hai cây vàng vậy nhỉ?]
[Tôi còn chưa bao giờ thấy vàng đây, vậy mà tôi lại khen thưởng siêu xe, du thuyền trong livestream cho cô ta đấy.]
Khi Công Tử Vi nhìn thấy vàng rơi ra khỏi chân bàn, trong mắt cô ta tràn đầy sát khí.
Nhưng giây tiếp theo, cô ta bỗng biểu diễn một màn biến sắc mặt trong kịch Tứ Xuyên cho mọi người xem.
"Không không, cái này không phải của tôi, tôi không biết ở đây có vàng. Đây là căn nhà tôi thuê. Nếu có hai cây vàng lớn như vậy, tại sao tôi còn phải đi thuê nhà nữa chứ?"
Lời giải thích nghe có vẻ hợp lý, suýt chút nữa là các netizen tin rồi.
[Có quỷ mới tin cô.]
[Vừa mới nói không nợ tiền, giờ lại bảo vàng không phải của mình.]
[Bẻ gãy luôn cả ba cái chân bàn còn lại đi, nói không chừng bên trong vẫn còn đó.]
Như thể nghe thấy tiếng lòng của các netizen, Tô Hòa thực sự đã vươn bàn tay nhỏ bé của mình tới.
"Răng rắc, lách cách..." Từng sợi dây chuyền vàng dày như chiếc đũa rơi ra.
"Cái này cũng không phải của cô sao?"
"Bịch." Một túi vòng tay và nhẫn vàng được bọc trong túi chống sốc rơi ra.
"Cái này chắc chắn cũng không phải rồi."
"Bịch, bịch, bịch." Từng xấp tiền mặt, toàn là đô la Mỹ màu xanh.
"Cái này lại càng không phải."
Tô Hòa dùng chân đá đống vàng và đô la Mỹ cản đường sang một bên, sau đó đi đến phía sau ghế sofa, nở một nụ cười tà ác.
"Hãy đoán xem bên dưới ghế sofa có gì nào."
Khi thấy Tô Hòa định lục soát dưới ghế, Công Tử Vi càng hoảng sợ đến mức sắc mặt tái nhợt.
"Trong này không có gì cả, đây là ghế sofa của chủ nhà, nếu làm hỏng tôi sẽ phải bồi thường đó."
Công Tử Vi lao tới định ngăn cô phá hỏng ghế sofa, nhưng đã quá muộn, cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Hòa đè tay ấn mạnh xuống làm gãy toàn bộ phần lưng ghế sofa.
"Rầm!"
Khi toàn bộ phần lưng ghế sofa rơi xuống, qua khe hở có thể thấy rõ bên dưới ghế sofa là một đống tiền mặt.
[Wow, khỏe thật đó trời.]
[Nhiều tiền quá đi, tôi biết làm streamer có thể kiếm tiền, nhưng không biết lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy đó.]
Công Tử Vi đứng chết lặng, cô ta không bao giờ ngờ rằng mọi chuyện lại diễn biến đến mức này!
Cô ta chỉ muốn xây dựng hình ảnh một cô gái dịu dàng và hiểu lý lẽ.
Để hôm sau khi tài khoản của cô ta bắt đầu hoạt động sẽ dễ thở hơn một chút.
Bàn trà và ghế sofa nhà cô ta có phải làm bằng giấy đâu, sao chỉ đè một cái đã gãy rồi?
Lẽ ra cô ta thật sự không nên mở cửa cho người phụ nữ này vào!
Không được, cô ta phải nhanh chóng nghĩ ra cách, nếu không sự nghiệp livestream của cô ta sẽ bị phá huỷ.
"Số tiền này thật sự không phải của tôi, tôi sẽ liên lạc với chủ nhà. Thế này đi, cô về trước bảo Bành Thiệu Thành gọi điện cho tôi, để anh ta đưa tôi số tài khoản, tôi đập nồi bán sắt cũng sẽ gom đủ tiền trả lại cho anh ta, được không?"
Công Tử Vi thay đổi chiến lược, tóm lại trước tiên phải lừa Tô Hòa rời đi đã.
Tô Hòa nhíu mày: "Vậy à! Nhưng mà... Tôi không tin cô đâu!"
Công Tử Vi cuống cuồng lên: "Thật mà, tôi nói thật đấy, tôi thề sẽ trả đủ số tiền các người yêu cầu, nhất định sẽ chuyển hết vào tài khoản của các người không thiếu một đồng nào."
Cô ta cố tình nói ra những lời dẫn dắt, khiến người khác nghĩ rằng Tô Hòa đang tống tiền cô ta.
Tô Hòa nheo mắt lại, siết chặt nắm đấm: "Tôi rất ghét bị người khác tính kế, vì thế... Công Tử Vi, cô đã từng nghe về việc tịch thu tài sản chưa?"
Tịch thu tài sản?
Công Tử Vi bối rối, không hiểu cô đang nói gì.
Nhưng ngay sau đó, Tô Hòa xoay người đi về phía phòng ngủ của cô ta.
"Đó là phòng ngủ của tôi, bên trong không có gì cả."
Lúc đầu Công Tử Vi còn hơi kích động.
Nhưng chẳng bao lâu sau cô ta không còn kích động nổi nữa!
Bởi vì cánh cửa phòng ngủ đã bị phá bỏ, để lộ đống tiền mặt chất đầy bên trong.
Toàn thân Công Tử Vi tê dại!
Tiếp theo,
Bên trong tấm nệm!
Ngăn bí mật của tủ đầu giường!
Ngăn bí mật trong tủ quần áo!
Bồn chứa nước trong bồn cầu!
Trần phòng tắm!
Thậm chí còn đào ra được hai viên kim cương to bằng trứng chim bồ câu trong chậu hoa trên ban công.
[Trời đất ơi, viên kim cương to dữ vậy, Công Tử Vi giàu thế này mà còn đi lừa tiền sính lễ của người ta sao?]
[Nếu cô ta không lừa tiền sính lễ, làm sao có nhiều tiền thế này được chứ!]
[Chuyến này Công Tử Vi xong đời rồi!]
Tuy nhiên, hành động tịch thu tài sản của Tô Hòa vẫn chưa kết thúc. Chẳng mấy chốc, cô đã lôi ra được rất nhiều chìa khóa xe và giấy chứng nhận bất động sản từ mọi ngóc ngách khác nhau.
Nhìn qua số tài sản trước mặt, không cần tính toán chi tiết cũng có thể thấy ít nhất phải mấy chục triệu, thậm chí có thể lên đến hàng trăm triệu.
Lúc này Công Tử Vi đã hoàn toàn tê liệt, trong đầu chỉ còn lại hai chữ.
Xong rồi.
Thế nhưng sau khi xử lý xong những thứ đó, Tô Hòa lại nhìn cô ta, lạnh lùng hỏi: "Công Tử Vi, xin hỏi năm nay cô đã nộp bao nhiêu thuế vậy?"
[Mịa nó, tôi quên mất vụ này luôn!]
[Không thể nào, cô ta còn trốn thuế sao!]
[50% thuế thu nhập đấy, ai chả hiểu.]
Đáng tiếc Công Tử Vi còn chưa kịp phản ứng, còn không biết tiếp theo mình sẽ phải đối mặt với chuyện gì.
Tô Hòa không quan tâm đ ến điều này, cô bình tĩnh gọi cảnh sát.
Chẳng bao lâu sau cảnh sát đã tới đưa Công Tử Vi đi, cũng niêm phong toàn bộ tài sản đứng tên cô ta.
Tô Hòa lặng lẽ tránh cảnh sát chuồn đi, sau đó gửi tin nhắn riêng cho mẹ con Bành Thiệu Thành bảo họ đến đồn cảnh sát nhận tiền.
Chỉ trong vòng một ngày một đêm, tài khoản của Tô Hòa đã tăng vọt lên hàng triệu người theo dõi và lọt top tìm kiếm, giữ vị trí on top suốt một thời gian dài.
Biệt danh streamer tài vận cũng trở nên nổi tiếng.
Tuy nhiên, ngoài biệt danh chính là streamer tài vận thì nhiều người còn gọi cô là streamer đòi nợ và streamer tịch thu tài sản nữa.
Khi Tô Hòa trở nên nổi tiếng, ngày càng có nhiều người nhắn tin riêng cho cô.
Yêu cầu gì cũng có.
Ví dụ như, bạn thân mượn tiền không chịu trả mà ngại đòi nên nhờ cô đòi giúp.
Anh em mời ăn uống, cuối cùng say rượu phải trả tiền thay.
Người lớn trong nhà mượn tiền xây nhà nhưng đến hạn mà không trả.
Đặt cơm cho sếp cả năm trời mà không được nhận bất kỳ chi phí nào.
Thậm chí còn có một cặp vợ chồng, người vợ đã nhờ cô xem thử chồng mình có giấu tiền riêng không!
Người kia lại hy vọng cô có thể khuyên vợ mình cho anh ta thêm ít tiền tiêu vặt.
Nói chung là không biết phải nói gì.
Tô Hòa dành cả đêm để đọc hết những tin nhắn riêng đó.
Ngày hôm sau, Tô Hòa đến ngân hàng với đôi mắt thâm quầng và liên tục ngáp dài.
Cô muốn rút 5.000 nhân dân tệ để trả tiền thuê nhà cho quý sau.
Chủ nhà là một ông chú lớn tuổi cứng miệng nhưng dễ mềm lòng, không nhận chuyển khoản qua điện thoại mà chỉ nhận tiền mặt.
Khi đến cây ATM, Tô Hòa phát hiện trước cả ba máy đều đang có người dùng.
Tô Hòa đành tìm một chỗ xếp hàng đợi.
Người đứng trước cô là một bà lão lớn tuổi vừa gọi điện thoại vừa loay hoay rút tiền.
Nhưng không lâu sau, Tô Hòa chợt nhận ra có gì đó không ổn?
Hình như bà lão này không rút tiền mà đang chuyển tiền đi!
Hơn nữa, giọng điệu nói chuyện qua điện thoại cũng không giống như đang nói chuyện với người quen.
Tô Hòa lập tức cảnh giác, trong đầu vang lên những âm thanh cảnh báo về lừa đảo qua điện thoại.
Nghĩ đến đây, Tô Hòa tiến lên lại gần: "Bà ơi, bà ơi, sao bà lại ở đây?"
Bà Phong đang tập trung nói chuyện điện thoại, đột nhiên bị giọng nói phía sau làm giật cả mình.
Quay đầu nhìn lại, đôi mắt mờ đục qua cặp kính lão trông có vẻ hơi bối rối.
"Cháu, cháu là?"
"Là cháu đây bà, cháu là con gái của cháu họ nhà chú lớn bên dì ba đấy. Bà quên rồi à, hồi nhỏ bà còn bế cháu nữa mà."