Thần Tài Thực Tập Đạt Kpi Đòi Nợ Bằng Việc Livestream

Chương 48

Tô Hòa nhìn con hồ ly đang tức giận dựng lông, tốt bụng nhắc nhở: "Anh tu luyện cũng không dễ dàng gò, đừng vì một phút bốc đồng mà làm ra những việc tổn hại đến đạo hạnh của mình."

Xích Viêm nín nhịn một lúc lâu, cuối cùng bực bội nói một câu: "Không công bằng chút nào!"

Thế rồi tức giận rời đi.

Tô Hòa nhìn dáng vẻ của anh ta, chỉ lắc đầu cười khẽ!

Dù sao anh ta cũng chỉ là một con hồ ly, không hiểu được quy tắc của loài người.

Nhưng cô không ngờ rằng, con hồ ly không hiểu quy tắc của loài người đó đã quay đầu đi tìm đối thủ của cô.

Chẳng biết bọn họ đã đạt được thỏa thuận gì, chỉ biết rằng vào ngày hôm sau, trên TV rầm rộ đưa tin về vụ trộm lớn tại bảo tàng quốc gia!

Tô Hòa nhìn tin tức trên TV, tức giận đến mức bóp nát cả điều khiển từ xa.

Không cần phải nghĩ cũng biết chắc chắn là do con hồ ly không biết trời cao đất dày đó gây ra.

Thậm chí không cần bằng chứng, dù không phải con hồ ly đó làm thì cũng chắc chắn có liên quan đến anh ta!

Tô Hòa tức điên, vội lấy máy tính bảng ra tìm kiếm dấu vết của con hồ ly chết tiệt đó.

Chẳng mấy chốc trên máy tính bảng xuất hiện một biểu tượng.

Tô Hòa nhìn kỹ, nơi đó khá xa, nhưng cô vẫn không chút do dự lên đường đến đó.

Đó là một ngôi biệt thự lớn xây dựng trên sườn núi.

Ánh đèn sáng trưng, đường đi quanh co uốn lượn.

Tô Hòa bước vào, đến trước cánh cửa lớn được chạm khắc tinh xảo.

Còn chưa kịp gõ cửa, cánh cửa lớn đã chầm chậm mở ra từ bên trong.

Tô Hòa ngẩn người một chút, khi nhìn vào bên trong chỉ thấy một chiếc bàn tròn lớn, xung quanh có đầy đủ nam nữ đeo mặt nạ.

Người duy nhất không đeo mặt nạ chính là Xích Viêm ngồi gần cô nhất.

Tô Hòa nheo mắt lại, quay đầu định rời đi, nhưng cánh cửa phía sau lại đóng sầm ngay khi cô vừa quay người.

"Số 35, đã đến đây rồi sao lại vội vã rời đi như vậy!"

Có người lên tiếng, Tô Hòa quay đầu lại nhìn, thì ra là người đàn ông ngồi ở vị trí cao nhất.

Chắc hẳn là số 1.

Những người ngồi xung quanh hẳn là từ số 2 đến số 34.

"Vụ trộm tại bảo tàng quốc gia là do các người làm?" Tô Hòa nhìn số 1, tiện thể kéo tất cả bọn họ vào một giuộc.

Số 1 khẽ cười, nâng tay chống cằm: "Sổ Vạn Tài đang ở chỗ cô đúng không? Giao ra đi, cô vẫn có thể tiếp tục làm một vị Thần Tài tập sự."

Tô Hoà cũng cười: "Tôi vậy mà không biết số 1 thừa kế vị trí Thần Tài từ khi nào đó."

Khóe miệng số 1 chợt hạ xuống.

Đúng là đồ không biết điều, lại dám châm chọc hắn sao?

Tô Hòa không hề sợ hãi, ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, còn nhướn mày.

"Số 35, tốt nhất cô nên biết điều một chút, giao cuốn Sổ Vạn Tài ra đây."

"Số 35, cô ngay cả một khu vực quản lý cũng không có, cô nghĩ mình có thể giữ được cuốn Sổ Vạn Tài quý giá như vậy sao?"

"Tôi khuyên cô đừng mơ mộng giữa ban ngày, không ai trong chúng tôi sẽ để cô thừa kế vị trí Thần Tài."

"Đúng vậy, nếu bây giờ cô giao cuốn Sổ Vạn Tài ra đây, chúng tôi có thể để cô tiếp tục làm Thần Tài tập sự số 35, nếu không thì đừng trách chúng tôi!!"

...

34 người mỗi người nói một câu, khiến Tô Hòa chỉ muốn bịt tai lại.

"Ồn quá đấy, dù sao các người cũng là những Thần Tài tập sự được chọn, sao lại giống như một đám vịt vậy."

Tô Hòa thật đúng là không sợ chết, dám công khai khiêu khích tất cả mọi người.

Quả nhiên, những người này đều bị chọc giận.

"Cô nói cái gì? Muốn chết hả!"

Có người nhảy ra khỏi ghế, giơ tay định tát cô.

Tô Hòa nhìn bàn tay đang đánh tới, ánh mắt lạnh lùng, nhanh tay nhấc một chiếc ghế lên ném về phía đối phương.

Chiếc ghế đó vốn dĩ là dành cho cô, nhưng giờ dùng để đánh người lại rất vừa vặn.

"Bịch."

Chiếc ghế gỗ đập vào tay hắn, cơn đau nhức tê dại truyền đến tức thì, muốn dùng sức mà không thể nào nhúc nhích được.

Tô Hòa nhìn dáng vẻ của hắn, khẽ cười nhạt một tiếng: "Rác rưởi."

"Cô?!"

Hắn tức muốn chết nhưng không đánh lại được cô.

Tô Hòa quay sang nhìn tất cả mọi người: "Các người cùng nhau lên đi, hôm nay tôi sẽ thay mặt Thần Tài dọn dẹp nhà cửa."

Thái độ ngạo mạn này khiến cho những Thần Tài tập sự còn lại không chịu đựng nổi nữa, họ đồng loạt đứng dậy tung ra tuyệt chiêu của mình để dạy cô một bài học.

Tô Hòa chẳng thèm để ai vào mắt, người nào tới cũng đều bị cô đánh gục, bất kể là đánh bằng tay, đá bằng chân, hay thậm chí kẻ có vũ khí, Tô Hòa chỉ cần một chiếc ghế đã có thể giải quyết hết, từng người từng người đều bị hạ gục.

"Còn ai nữa không?"

Tô Hòa vác ghế lên vai, nhìn đán Thần Tài tập sự nằm la liệt trên đất, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người một số 1 và Xích Viêm đang ngồi im lặng tại chỗ.

"Ôi, chỉ còn hai người các anh thôi à, đến đây đi, cùng nhau lên, tôi giải quyết một lượt luôn."

Tô Hòa giơ cao chiếc ghế, dáng vẻ như muốn tiêu diệt cả thế gian.

Xích Viêm nhanh chóng né sang một bên: "Bây giờ tôi không có nội đan, đừng hy vọng gì ở tôi."

Số 1 khinh thường liếc mắt nhìn anh ta một cái rồi đứng dậy, tay phải giơ lên, một cây bút lông lấp lánh ánh vàng xuất hiện.

Hắn cầm bút đứng đó, phong thái như một đại sư thực thụ.

Tô Hòa nhìn cây bút trong tay hắn, hai mắt sáng lên.

Đây chính là Bút Thần.

Nếu cô có được cây bút này thì có thể kế nhiệm vị trí Thần Tài, trở thành một Thần Tài thực thụ.

Nghĩ đến đây, Tô Hòa không còn do dự nữa, lao thẳng tới muốn cướp lấy cây bút.

Số 1 khẽ cười khinh miệt, chế giễu sự tự phụ của cô.

Hắn vung tay, từ đầu ngòi bút phóng ra một luồng ánh sáng vàng hướng thẳng về phía Tô Hòa.

Tô Hòa không có ý định né tránh, chỉ đưa hai tay ra, Sổ Vạn Tài xuất hiện chặn lại luồng ánh sáng vàng đó.

Không dừng ở đó, hai tay cô vẫn tiếp tục vung lên, Sổ Vạn Tài mở ra như một dải tơ lụa vô tận.

Khi số 1 nhìn thấy Sổ Vạn Tài, mắt hắn sáng rực lên hiện rõ sự thèm muốn, vội vàng vung bút vẽ ra những luồng sáng vàng khác nhau.

Sổ Vạn Tài lập tức tạo thành một vòng tròn bao quanh Tô Hòa, chặn tất cả luồng ánh sáng vàng đó mà không để sót một góc chết nào.

Ngay sau đó, Sổ Vạn Tài tiếp tục kéo dài tấn công thẳng về phía mặt số 1.

"Bốp."

Quyển Sổ Vạn Tài bất ngờ đập vào trán số 1 khiến hắn hoa mắt chóng mặt.

Tô Hòa không bỏ lỡ cơ hội, lập tức bay lên vươn tay chộp lấy, Bút Thần đã nằm gọn trong tay cô.

Tiếp theo cô nhanh chân lùi lại, cầm Bút Thần và Sổ Vạn Tài rời khỏi cửa lớn.

Số 1 khó khăn lắm mới ổn lấy lại tinh thần, nhận ra cây Bút Thần đã biến mất.

Hắn bước nhanh đuổi theo ra ngoài, miệng hô to: "Trả Bút Thần lại cho tôi."

Tô Hòa đứng giữa không trung, tay phải cầm Bút Thần, tay trái cầm Sổ Vạn Tài, toàn thân tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ.

"Số 1 Bước Lương Vũ, vì tư lợi cá nhân mà trộm cắp cổ vật quốc gia, vì vậy tước bỏ chức vụ Thần Tài tập sự, phạt mười kiếp không tài lộc, không vận may."

"Số 2 đến 34, xóa bỏ trí nhớ, phạt một kiếp không tài lộc."

Nói xong, Tô Hòa dùng Bút Thần trong tay phải gõ nhẹ để mở Sổ Vạn Tài ở tay trái, vẽ một luồng ánh sáng vàng.

Sổ Vạn Tài lập tức lật mở từng trang, từ bên trong bay ra những ánh sáng vàng lấp lánh rồi tan biến dần.

Tiếp theo, Tô Hòa quay sang nhìn Xích Viêm, đầu bút chạm nhẹ: "Phạt anh một trăm năm, một trăm năm sau sẽ trả lại tự do cho anh."

Nói xong, cô biến Xích Viêm thành một khối vàng trong ánh mắt hoảng sợ của hắn.

Còn Tô Hòa đã biến thành một ngôi sao băng màu vàng lướt qua bầu trời, biến mất trong đêm tối.

-Hết truyện-

Bình Luận (0)
Comment