Thần Tài Thực Tập Đạt Kpi Đòi Nợ Bằng Việc Livestream

Chương 9

Ngày hôm sau.

Tô Hòa dậy rất sớm, nhưng không đi ra ngoài mà ngồi trên ghế sofa mân mê máy tính bảng.

Ngược lại là Bùi Tú ở bên kia, từ sáng sớm đã ăn mặc xinh đẹp đi ra ngoài.

Nhưng cô ta không biết rằng, ngay khi cô ta vừa đi ra ngoài thì buổi livestream của Tô Hòa cũng bắt đầu.

Camera theo sát cô ta trong suốt toàn bộ hành trình, full HD không che.

[Ồ, buổi livestream bắt đầu rồi kìa, không phải nói là mười hai giờ sao?]

[Đây chính là người bán hàng giả sao? Có ai biết cô ta không? Sản phẩm của cô ta thế nào, có phải là hàng giả thật không vậy?]

[Đã bị chủ kênh chỉ đích danh rồi thì chắc chắn là hàng giả, phải tẩy chay tất cả những người bán hàng giả.]

[Sao tôi lại có cảm giác người bán hàng giả này không biết đã bắt đầu livestream rồi vậy?]

[Hình như bạn nói đúng rồi. Nhìn cô ta cười vui vẻ thế kia, không hề giống như đang bị đòi nợ chút nào.]

[Chủ kênh đâu rồi? Mau ra mặt hù chết người bán hàng giả này đi.]

Bình luận trong phòng livestream nhiều đến nỗi lấp đầy cả màn hình.

Tô Hòa đang ngồi im lặng ở nhà cũng âm thầm gửi một bình luận.

[Buổi livestream theo dõi chính thức bắt đầu.]

Cùng với dấu hiệu tên streamer của cô, dòng bình luận này càng nổi bật giữa hàng nghìn bình luận khác.

[...]

[Streamer lại có trò mới rồi]

[Streamer có trò nào thì cứ làm hết đi, mọi người đều thích xem!]

[Có phải tôi là người duy nhất tò mò về cách chủ kênh làm điều đó như thế nào không? Biểu hiện của người bán hàng giả không hề giống như có một chiếc camera ở trước mặt.]

[Cùng thắc mắc, hỏi chủ kênh xem cô ấy đang ở đâu]

Nhìn vào màn hình đầy ắp các bình luận, Tô Hòa nhíu mày.

[Các bạn đừng bình luận nữa, tôi không nhìn thấy màn hình nữa rồi.]

Khi bình luận này xuất hiện, quả thật số lượng bình luận trên màn hình đã giảm bớt một chút.

Nhưng vẫn có một số cư dân mạng không nghe lời tiếp tục bình luận khắp màn hình livestream.

[Người bán hàng giả giờ đang lái xe đi rồi kìa, sắp di chuyển vào đường Hồ Nam.]

[Đây là chủ kênh đầu tiên trên toàn mạng không muốn có người bình luận đó.]

Nhìn vào những bình luận lẻ tẻ vẫn tiếp tục cập nhật, Tô Hòa mím môi, nhưng cũng không để ý thêm.

Chẳng bao lâu, Bùi Tú đã lái xe đến quảng trường lớn nhất khu An Dương.

Mang theo túi xách, đeo kính, dáng vẻ tự tin bước vào trung tâm mua sắm

Sau đó ngựa quen đường cũ đi thẳng đến một cửa hàng chuyên bán mỹ phẩm.

[Người bán hàng xách tay đến cửa hàng chuyên bán mỹ phẩm, quả nhiên là hàng giả rồi.]

[Người bán hàng giả thất đức này, sao cô ta không dùng đống mỹ phẩm mà mình bán đi.]

Bình luận trong phòng livestream lại bắt đầu một đợt chỉ trích mới.

Bùi Tú hoàn toàn không hay biết, cô ta đang tập trung vào những sản phẩm sặc sỡ.

"Chị Bùi đấy à, ôi, mấy ngày không gặp mà da của chị lại càng đẹp hơn rồi, em nhìn mà hâm mộ chết mất!"

Nhân viên bán hàng trong cửa hàng rất quen thuộc với Bùi Tú, hơn nữa Bùi Tú cũng là một trong những khách hàng lớn của cô ta, nên thái độ phục vụ phải đặc biệt chu đáo.

Bùi Tú rất thích những lời khen sáo rỗng kiểu này, khuôn mặt cô ta nở nụ cười tươi rói, vung tay một cái.

"Cho tôi một phần tất cả các sản phẩm mới."

"Vâng chị, chị đợi một chút, em sẽ lập tức đóng gói cho chị."

Nhân viên bán hàng cười rất vui vẻ, cầm túi mua sắm và bắt đầu cho các sản phẩm vào trong.

Son môi, phấn phủ, mascara, chì kẻ mày, má hồng, bút kẻ mắt, bất kể thứ gì có trên kệ cô ta đều bỏ vào hết.

Chẳng bao lâu, một cái túi lớn đã đầy ắp, tờ hóa đơn dài lê thê.

Bùi Tú kiêu ngạo ném tấm thẻ qua, thờ ơ nói: "Quẹt đi, không có mật khẩu."

Nhân viên thu ngân vui vẻ nhận thẻ, quẹt hai lần là xong.

"Chị, thẻ của chị đây, hoan nghênh lần sau ghé thăm." Miệng cười sắp kéo đến tận mang tai luôn.

Bùi Tú nhận lại thẻ, một tay xách theo túi đồ đầy ắp, tóc dài nhẹ nhàng xõa ra, dáng vẻ tự tin bước đến cửa hàng tiếp theo.

Túi xách, toàn là loại túi xách cao cấp độc quyền ở An Dương, giá thấp nhất cũng đã 19.999, Bùi Tú mua ngay hai cái.

Giày, cô ta chỉ mua giày đi thảm đỏ, cũng là loại gần như chỉ có thể đi một lần.

Mặc dù cô ta không có thảm đỏ để đi, và cũng không thực sự thích đôi giày đó cho lắm.

Nhưng chúng đắt tiền!

Hôm nay Bùi Tú chỉ muốn mua những món đồ đắt tiền để thỏa mãn chính mình, để vui vẻ.

Sau khi đến khu vực quần áo, Bùi Tú càng không thể đi nổi nữa.

Gần như mỗi một cửa hàng cao cấp cô ta đều phải vào thử, và mỗi lần vào đều thử không ngừng.

Tất nhiên, từ trước đến giờ cô ta không bao giờ ra về tay không, bao lớn bao nhỏ, không có cái nào trùng cái nào.

Lúc này trong phòng livestream đã im lặng.

Có cảm giác như họ đang xem một buổi livestream về cách sống của người giàu vậy!

[Tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi, chủ kênh đâu? Mau ra đòi nợ đi!]

[Đúng vậy streamer ơi, lời hứa đòi nợ đâu rồi, tôi đợi một khoản đòi nợ siêu siêu lớn mà!]

[Có phải chủ kênh động tâm rồi không, nhìn thấy người bán hàng giả này ở đây tiêu tiền như nước, muốn đồng thông làm bậy hả!]

Tô Hòa ngồi ở nhà không cảm thấy lo lắng như trong phòng livestream, mà cô còn bình tĩnh giơ ngón cái lên nhấn thích vào những bình luận cho rằng cô muốn đồng thông làm bậy.

Tuy nhiên động thái này của cô không khiến cho netizen bất bình, mà ngược lại còn gây ra một làn sóng bình luận kiểu như thế này.

[Chủ kênh vẫn còn ở đây, thật sự là quá tốt rồi, chủ kênh nhanh lên đi, đưa người bán hàng giả này ra trước công lý đi.]

[Không sao, không sao, chủ kênh không thông đồng với người bán hàng giả đâu]

[Tôi đã nói streamer chính là ánh sáng An Dương của chúng ta mà, tôi vẫn luôn tin tưởng streamer của chúng ta ~]

Khi độ phổ biến của livestream ngày càng cao, số lượng người xem livestream cũng ngày càng nhiều.

# [Livestream theo dõi]

# [Streamer tài vận; Streamer đòi nợ; streamer tịch thu tài sản]

# [Streamer đòi nợ livestream theo dõi kẻ bán hàng giả] đã nhanh chóng leo lên hot search.

Bùi Tú vẫn đang đi mua sắm, có lẽ đi dạo lâu cũng nên cuối cùng cô ta ghé vào một quán cafe.

"Nhanh, cho tôi một ly cà phê, tôi khát chết rồi."

Vừa mới ngồi xuống, Bùi Tú lập tức gọi nhân viên quầy bar ra phục vụ mình.

Nhân viên cửa hàng là một anh chàng rất đẹp trai và lịch sự.

Anh ấy mặc một bộ đồng phục màu xanh lam vừa vặn, cầm một chiếc máy tính bảng đi về phía cô ta.

"Xin chào quý cô, xin hỏi cô muốn uống gì?"

"Cho tôi một ly Cappuccino."

"Cho tôi một ly Cappuccino."

Ngay khi Bùi Tú vừa nói, một giọng nói khác của cô ta lập tức vang lên trong quán cà phê rộng lớn.

Bùi Tú ngẩn cả người, anh chàng nhân viên đẹp trai cũng vậy.

Cư dân mạng trong phòng livestream lại bùng nổ.

[Livestream đã đồng bộ với màn hình quảng cáo trong quán cà phê rồi]

[Streamer giỏi thật đấy, mau nói cho tôi biết cô đã làm như thế nào đi, tôi cũng muốn học nữa.]

[Quán cà phê này sắp nổi tiếng rồi. Tôi sẽ ghé qua sau buổi livestream này.]

Các bình luận liên tục xuất hiện trên màn hình quảng cáo của quán cà phê.

Lúc này những nhân viên khác trong quán cà phê cũng phát hiện ra buổi livestream này, họ lập tức chạy đến tìm anh chàng đẹp trai kia.

[Quản lý, anh nhìn kìa.]

Một nữ nhân viên nhỏ nhắn chỉ vào màn hình quảng cáo của họ.

Bây giờ không chỉ quản lý cửa hàng của họ mà cả bản thân Bùi Tú và những khách hàng khác của quán cà phê cũng đã nhìn thấy.

Quản lý cửa hàng nhìn vào màn hình quảng cáo, rồi liếc nhìn khách hàng bên cạnh, vội vàng nói với đồng nghiệp: "Mau tắt đi."

Bình Luận (0)
Comment