Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người

Chương 119

Lời vừa dứt, Giản Nhược Trầm lại cảm thấy tai nóng bừng, cậu cúi đầu liếc nhìn bó hoa trong tay.

 

Bó hoa này nhét rất đầy, ôm trong ngực cũng chiếm trọn cả vòng tay, buông tay bên nào cũng có thể không giữ được, nhưng không buông thì lại không tháo được dây an toàn. Vậy nên cách ổn thỏa nhất là để Quan Ứng Quân nghiêng người lại gần một chút.

 

Trời cuối cùng cũng tạnh, ánh nắng sau mưa xuyên qua cửa kính rọi vào trong xe, ẩm ướt mà mờ ám, khiến người ta toát mồ hôi, nóng bừng.

 

Giản Nhược Trầm l**m môi, ngẩng đầu nhìn hắn.

 

Yết hầu giấu trong da thịt nơi cổ của Quan Ứng Quân khẽ trượt lên xuống, giọng khàn khàn: "Đang ở trong xe, lại gần đồn cảnh sát, sẽ bị nhìn thấy đấy."

 

Trong lòng Giản Nhược Trầm dâng lên một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ, cảm thấy mình đại thắng, cậu bật cười, nghiêng đầu nói: "Sao thế? Anh không dám à? Dù sao thì cũng sẽ bị thấy thôi, chẳng lẽ giấu cả đời?"

 

"Gì cơ?" Quan Ứng Quân thoáng ngây ra, rồi trong lòng dâng lên niềm vui sướng như sóng trào.

 

Cả đời? Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Giản Nhược Trầm lại nghiêm túc với mối quan hệ này đến vậy.

 

Hắn vốn không dám nghĩ, càng không dám mong người trong lòng sẽ tính đến chuyện tương lai.

 

Thế mà Giản Nhược Trầm lại nghĩ đến rồi. Cậu đúng là... tốt quá.

 

Quan Ứng Quân nghiêng người tới gần, một tay đặt lên lưng ghế sau lưng Giản Nhược Trầm, tay còn lại đặt lên vai cậu, từng nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống nơi khóe mắt đang khẽ run của thiếu niên.

 

Từng cái từng cái, trân trọng vô cùng.

 

Giản Nhược Trầm ngẩn ra một thoáng, một luồng nhiệt bốc từ lòng bàn chân thẳng l*n đ*nh đầu, toàn thân như bị hấp chín, ngay cả các ngón tay đang nắm lấy bó hoa cũng siết lại.

 

Bó hoa cẩm tú cầu tròn trịa bị ép giữa hai người, dần dần bị đè bẹp.

 

Cậu có chút thất thần.

 

Lần gần đây nhất Quan Ứng Quân hôn cẩn thận đến thế, là lần đầu tiên hai người hôn nhau.

 

Hơi thở nóng rực xuyên qua môi lưỡi, từ trên da chui vào trong cơ thể, biến thành một loại đường mạch nóng bỏng, tỉ mỉ bao bọc trái tim người ta.

 

Quan Ứng Quân hôn vài cái rồi dừng lại.

 

Trán hai người chạm nhau, hơi thở của Giản Nhược Trầm hơi gấp, cũng chủ động hôn nhẹ lên đôi môi mỏng của Quan Ứng Quân, coi như thực hiện lời nói lúc tìm lại thể diện.

 

Cậu ngước mắt, giọng khàn khàn nói: "Được rồi."

 

Quan Ứng Quân không rút tay về.

 

Cơ thể hắn đổ xuống, tay buông ra, ôm lấy Giản Nhược Trầm, khẽ thở dài đầy mãn nguyện rồi mới buông tay, ngồi thẳng lại.

 

Hắn lật ngược ví, rút ra một thẻ ngân hàng và sổ tiết kiệm: "Đây là thẻ lương của anh, còn đây là tiền thưởng anh tích góp được."

 

Sau cơn mưa mùa hè, trời oi bức và ẩm ướt.

 

Quan Ứng Quân ra mồ hôi đầy lưng, hắn cởi hai cúc áo, rồi từ ngăn kéo khóa của ví lấy ra một chùm chìa khóa: "Đây là chìa khóa căn hộ của anh."

 

"Còn cái thẻ này là lợi nhuận từ các khoản đầu tư của anh."

 

Những thứ này, hắn đều bỏ vào một túi vật chứng mới tinh mà mình mang theo đề phòng trường hợp khẩn cấp. Thấy Giản Nhược Trầm không đưa tay nhận, hắn đành nhét vào bó hoa vừa mới mua, miễn cưỡng để vào được.

 

Lúc làm mấy việc đó, sắc mặt hắn vẫn rất bình tĩnh, như thể đã sớm chuẩn bị sẵn rồi.

 

Quan Ứng Quân nói: "Anh biết những thứ này đối với em chẳng là gì, nhưng đây là thành ý của anh. Còn nữa, sơ yếu lý lịch và kế hoạch tương lai của anh để trong văn phòng, lát nữa sẽ mang cho em xem."

 

Giản Nhược Trầm nghẹn họng, dở khóc dở cười: "Anh đưa em mấy thứ này làm gì?"

 

Cậu đâu phải cấp trên của Quan Ứng Quân, xem sơ yếu lý lịch với kế hoạch tương lai để làm gì cơ chứ...

 

Quan Ứng Quân kéo phanh tay, vào số, giọng trầm ổn: "Ai mà chẳng đưa cho người yêu quản lý."

 

Hắn nắm chặt vô lăng, các đốt ngón tay trắng bệch, lộ rõ sự căng thẳng. Cái lực ấy, cứ như muốn nhổ cả vô lăng lên vậy.

 

Giản Nhược Trầm mím môi cười một tiếng, đột nhiên hiểu ra.

 

Đây là đang đáp lại câu nói của cậu: "Chẳng lẽ giấu cả đời?"

 

Là đang tính đến tương lai.

 

Có những người, bề ngoài nghiêm túc đàng hoàng, nhưng trong lòng đã tính tới tận tám năm sau rồi.

 

Cậu cúi đầu nhìn túi vật chứng trong bó hoa, bật cười khẽ.

 

 

Xe chạy đến sở cảnh sát.

 

Giản Nhược Trầm cũng không né tránh gì, đường hoàng cắm bó hoa vào bình trong văn phòng đội A, đặt bên cạnh kệ nước.

 

Che giấu ngược lại càng dễ gây nghi ngờ, thà thẳng thắn còn hơn.

 

Quan Ứng Quân thật sự lấy sơ yếu lý lịch và kế hoạch tương lai xuống từ tầng trên cùng của tủ đựng tài liệu.

 

Giản Nhược Trầm lật xem.

 

Vẫn là dạng biểu mẫu, toàn chữ và số chi chít khiến người ta muốn nổ đầu.

 

Cậu từ từ khép tệp tài liệu lại, "Chi tiết quá rồi."

 

Mí mắt Quan Ứng Quân hơi cụp xuống, trong lòng có phần nghẹn lại.

 

Có phải, có phải là thấy không ổn không?

 

Hắn thấp giọng nói: "Anh có thể rút gọn. Nếu em thấy chỗ nào không ổn có thể chỉnh sửa."

 

Giản Nhược Trầm bật cười: "Không phải. Anh hiểu em mà, em không thích xem những thứ đầy chữ chi chít như thế này. Em hiểu ý anh mà."

 

Trong cuộc sống hàng ngày, Quan Ứng Quân luôn tính trước mười bước cho mỗi bước đi.

 

Nhìn từ phong cách dọn dẹp phòng của hắn cũng biết, hắn là người cho dù làm việc gì cũng cần phải lập một bảng biểu, hoàn thành một mục thì tích vào một cái.

 

Vì mục tiêu, chuyện gì hắn cũng có thể làm.

 

"Em sẽ nghiêm túc suy nghĩ về tương lai của chúng ta." Giản Nhược Trầm ôm hắn một cái, "Đừng vội. Tiền lương thì cứ để em giữ đã."

 

Nỗi chua xót trong lòng Quan Ứng Quân lập tức tan biến.

 

Hắn đứng thẳng, vóc dáng cao lớn, vì cởi hai nút áo cổ nên phần cổ áo mở ra, để lộ vùng ngực, có thể thấy rõ xương quai xanh hơi nhô và đường nét cơ bắp.

 

"À đúng rồi." Giản Nhược Trầm nhìn đến mức cảm thấy bức bối, vội dời mắt đi, rồi rút từ túi ra 10 tờ tiền mệnh giá 1000: "Đây là tiền tiêu vặt người yêu cho anh."

 

Tốt lắm, mỗi ngày 10 ngàn tiền tiêu vặt, tiêu luôn 1/10 lãi ngân hàng trong ngày!

 

Quan Ứng Quân còn tưởng là 10 ngàn cho cả tháng.

 

Ai ngờ sáng hôm sau đi làm, Giản Nhược Trầm lại rút thêm 10 tờ, còn nhân lúc không ai thấy, nghịch ngợm nhét vào chỗ dây đeo súng trước ngực hắn.

 

Mỹ danh: "Lương cao dưỡng liêm."

 

Quan Ứng Quân chợt nhớ lại lần đầu họ hợp tác, Giản Nhược Trầm mở miệng là đòi bao 10 nam người mẫu.

 

Ban đầu hắn không để tâm...

 

Nhưng Giản Nhược Trầm thật sự... thật sự là quá lão luyện rồi.

 

Toàn là chiêu thức học ở đâu không biết, ra tay là có thể khiến tim người ta ngứa ngáy.

 

Quan Ứng Quân rút mấy tờ tiền nhét trong dây súng bỏ vào ví, số tiền hôm qua còn chưa kịp tiêu...

 

Giàu đến mức khiến người ta mơ hồ.

 

Đến nỗi khi hắn dò hỏi manh mối từ cái tên giả Connaught để lại trong sổ đăng ký bệnh viện, lại phá lệ không lấy ra được tiền lẻ để trả.

 

Tên lưu manh đầu đường xó chợ kia nhìn thấy tờ 1000 đồng màu cam trong tay Quan Ứng Quân, vui mừng đến phát điên: "Chỉ hỏi giúp một cái tên thôi mà được nhiều thế? Trước toàn 500 một lần cơ mà? Tôi tăng giá rồi sao? Tôi sánh ngang với lão Hoàng được rồi à? A sir hào phóng thật đấy!"

 

Hắn xoa tay, cười hì hì, vừa định vươn tay nhận lấy.

 

Ngay giây tiếp theo, Quan Ứng Quân nói: "Trả lại tôi 500."

 

Người cung cấp tin tức: ...

 

Vui mừng sớm quá rồi.

 

Vẫn là giá cũ.

 

 

Buổi tối, cuối cùng Giản Nhược Trầm cũng vượt qua kỳ thi cuối kỳ.

 

Cậu lờ đờ trở về nhà, ngủ một giấc thật đã đời.

 

 

Kỳ nghỉ hè.

 

Trên phố xá ngõ ngách, học sinh bắt đầu xuất hiện đông hơn.

 

Những đứa trẻ tụ tập thành từng đám trong các hiệu sách ven đường, có đứa xòe chân ngồi bệt xuống đất, trong tay ôm một cuốn truyện tranh đã ố vàng, xem say sưa.

 

Trên quầy hàng của tiệm tạp hóa, chiếc tivi cũ kĩ phát ra âm thanh rè rè, đang chiếu phim với chất lượng âm thanh đã xuống cấp.

 

Trên đường phố, vài cậu học sinh mê đóng vai giang hồ, mặc áo ba lỗ đen, đeo dây xích sắt bạc quanh cổ, tụm ba tụm bảy đi lắc lư trên đường, miệng còn ngậm tăm nhai nhóp nhép. Cậu gọi tôi là anh Long, tôi gọi cậu là Đông Tử.

 

Cứ như vậy là hóa thân thành đại ca giang hồ oai phong, nghĩa khí như trong phim truyền hình rồi.

 

Giản Nhược Trầm len qua những người này, đi khắp các ngõ ngách, cùng các lão cảnh sát đội A đi điều tra từng nhà.

 

Trời nắng như thiêu, ánh mặt trời chẳng chút nương tình rọi thẳng xuống, khiến mặt ai nấy đều đỏ bừng.

 

Độ ẩm càng khiến cái nóng thêm oi ả.

 

Tất Loan Loan búi tóc lên, không ngừng dùng quyển sổ công tác quạt lấy quạt để: "Nóng chết đi được. 5 năm trước, Edelan tới đây làm gì nhỉ?"

 

Edelan là tên giả của Oliver Keith.

 

Giản Nhược Trầm sợ ánh sáng mạnh, nên đeo kính râm. Cậu đang ngậm cây kem que mới mua từ tiệm nhỏ bên cạnh, lầm bầm nói: "Không biết. Tôi thà đi khắp nơi tìm manh mối còn hơn phải ngồi trong đồn cảnh sát đọc luận văn của Oliver Connaught Keith."

 

Bây giờ để tìm được manh mối, đến cả luận văn giáo sư viết mà họ cũng không bỏ qua.

 

Nhiều chữ như vậy, đọc là nhức đầu.

 

Để cho Trương Tinh Tông xem còn hơn.

 

"Cũng đúng." Tất Loan Loan cũng thèm kem, liền quay đầu đi mua một cây.

 

Quan Ứng Quân sợ nóng, hiếm khi mặc một chiếc sơ mi lụa màu xám rộng rãi, phối với quần short xanh dương nhạt.

 

Gió thổi qua, áo phồng lên.

 

Hắn vừa xem bản đồ vừa lật tài liệu, "Người cung cấp tin nói, 5 năm trước, có người từng thấy giáo sư đến khu câu cá dã ngoại bên này câu một thời gian."

 

"Giáo sư" là mật danh tổ trọng án đặt cho Oliver Keith.

 

"Phía trước có tiệm bán đồ câu." Quan Ứng Quân chỉ vào bản đồ, "Nhưng người cung cấp tin nói ông chủ ở đấy tính tình kỳ quái, không thích tiếp xúc với cảnh sát."

 

Giản Nhược Trầm cắn đứt cây kem, đưa nửa còn lại cho Quan Ứng Quân, giọng thản nhiên, "Phần còn lại anh ăn đi, em đi hỏi."

 

Tất Loan Loan đảo mắt liên tục, vừa l**m kem vừa cảm thấy cảnh tượng này thú vị vô cùng.

 

Cô thật không ngờ một Quan sir mặt sắt như thế khi ở trước mặt Giản Nhược Trầm lại dễ nói chuyện như vậy.

 

Tốt quá rồi Quan sir, cứ không từ thủ đoạn giữ chặt Tiểu Thần Tài đi!

 

Như vậy đội A của bọn họ không sợ bị giành mất người nữa!

 

Cô bằng lòng vờ như không biết gì, có Thần Tài bên cạnh thật tuyệt quá!

 

Giản Nhược Trầm tháo kính râm, kẹp vào cổ áo.

 

Hôm nay cậu mặc một chiếc áo hoa phong cách Đông Nam Á, màu xanh vàng rực rỡ, đeo kính râm bé xíu trông hệt như du khách tới Hồng Kông du lịch.

 

Chủ tiệm đồ câu liếc mắt một cái liền nhận ra đây là khách lớn, lập tức cười niềm nở: "Tiên sinh, ngài cần gì?"

 

Giản Nhược Trầm đảo mắt nhìn quanh, cười nói: "Lấy cho tôi bộ tốt nhất đi. Tôi nghe nói gần đây có công viên câu cá hoang dã rất thú vị, muốn đến thử xem."

 

Quan Ứng Quân đứng ngoài cửa tiệm, hắn đã ăn xong que kem từ lâu, chỉ còn cầm lại que gỗ trong tay.

 

Trên lưng Giản Nhược Trầm đã lấm tấm mồ hôi, chiếc sơ mi màu sáng dán sát vào da, lộ rõ đường cong sống lưng gọn gàng, khiến người ta không sao rời mắt nổi.

 

Ông chủ nhanh nhẹn bê ra một bộ đồ nghề: "Người mới thì dùng cái này, bán tự động, cuốn dây dễ. Còn đây là mồi giả, thả xuống nước nhìn y như thật, cá cắn câu nhanh hơn hẳn."

 

Giản Nhược Trầm nghiêng nửa người lên quầy, tỏ vẻ tò mò: "Thật à? Nhanh cỡ nào? Tôi nghe nói 5 năm trước ở công viên hoang dã kia có một người bắt được 'cá vương' đó! Chính vì thế tôi mới tìm đến đây. Tôi không tin có người câu được con cá dài tới 88cm đâu."

 

"Thế nào?" Cậu ngẩng cằm, đắc ý hỏi: "Ông từng thấy chưa?"

 

Khi người ta nghe điều gì trái với nhận thức của mình, phản ứng đầu tiên thường là phản bác. Đó là một mẹo khơi gợi thông tin — đừng đặt câu hỏi trực tiếp, hãy nói một điều sai rồi chờ đối phương tự sửa.

 

Quả nhiên, ông chủ nhíu mày: "Hắn ba xạo. Cá ở công viên đó đều do dân chài quanh vùng thả vào. Mấy người đó sống với cá cả đời, nghỉ làm rồi cũng chẳng rời nổi, nên mới hùn lại lập nên công viên đó."

 

Giản Nhược Trầm ngả ra sau: "Thật sao? Tôi không tin."

 

Cậu nói chắc như đinh đóng cột, còn lấy ra một tấm ảnh của Oliver Connaught Keith 5 năm trước, "Chính là người này, ông xem, chính miệng ông ta nói mình bắt được con cá dài 88cm! Ông ta nói mình là ngư vương!"

 

Ban đầu ông chủ không định tranh cãi với khách, nhưng thấy cậu trai nói chuyện chắc nịch như vậy, bèn nhận lấy ảnh, nheo mắt nhìn kỹ: "Người này từng đến thật à?"

 

"Dĩ nhiên rồi." Giản Nhược Trầm nói: "Ông ta bảo sống ở đây suốt một năm chỉ để câu cá!"

 

"Ông ta nói mình là ngư vương! Tôi nghe nói tiệm của ông là tiệm đồ câu tốt nhất ở đây, nhưng đến cả ông mà cũng chưa từng thấy ông ta sao?"

 

Tất Loan Loan đang ngậm que kem đã hết vị ngọt, ngẩn cả người ra.

 

Bọn họ thường lấy thẻ ngành ra thẳng thừng chất vấn, từng câu từng chữ rạch ròi.

 

Còn Giản cố vấn đây là kiểu gì? Sao lại... tám chuyện luôn rồi?

 

Lại còn bịa chuyện để moi tin?

 

Chẳng phải là chiêu "tay không bắt sói" điển hình sao?

 

Ông chủ sốt ruột phản bác: "Nhìn có hơi quen mặt, nhưng ông ta không phải là ngư vương, ngư vương ở đây tôi biết!"

 

Giản Nhược Trầm vẫn giữ tư thế ngửa người: "Ơ? Tôi không tin."

 

Cái giọng không tin ấy làm ông chủ tức đến nghiêng cả người ra sau. Ông chẳng buồn bán đồ nữa, đưa tay chỉ lên tường: "Thấy không? Người kia mới là ngư vương, dân Hoa quốc đấy, câu được con dài tận 1m2!"

 

Giản Nhược Trầm liếc qua: "Không thể nào, sao bạn tôi có thể gạt tôi được?"

 

Tất Loan Loan trố mắt nhìn, thầm khâm phục đến mức không nói nên lời. Cái kiểu nói dối mặt không đổi sắc, nhập vai chớp mắt là diễn được ngay này, cô nghĩ cả đời mình cũng không học nổi.

 

Ông chủ tức đến vã mồ hôi, với lấy điện thoại bàn trên quầy: "Đợi đấy, tôi gọi cho người quen. Ông ấy ở đây hơn chục năm rồi, chắc chắn biết người cậu nói. Tôi gọi ông ấy ra, để hai người đối chất cho rõ!"

 

Khóe môi Giản Nhược Trầm khẽ nhếch, hừ một tiếng: "Đối chất thì đối chất."

 

Cậu đã hoàn thành nhiệm vụ vượt chỉ tiêu, nhân lúc ông chủ đang gọi điện, còn quay đầu lại nháy mắt với bọn họ một cái.

 

Tất Loan Loan nhìn mà đơ người.

 

Cái này... cũng không trách Quan sir sắt đá lại nở hoa.

 

Cô còn chưa kịp thốt lời thì điện thoại đã rung lên. Cô cúi đầu xem, là nhiệm vụ khẩn cấp vừa được cấp trên gửi tới.

 

Giản Nhược Trầm cũng nhận được. Cậu hạ mắt, màn hình hiện lên dòng thông báo:

 

[Vịnh Nước Cạn, công viên câu cá dã ngoại, phát hiện xác người bị phân thi thể. Yêu cầu các cảnh sát xung quanh lập tức tới hiện trường bảo vệ.]

Bình Luận (0)
Comment