Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người

Chương 131

Tự do tưởng chừng dễ như trở bàn tay, lại vụt bay không dấu vết.

 

Sau một phen vui mừng lẫn kinh hoàng, Oliver Keith trợn trắng mắt, tai ù mắt hoa, cả người rũ rượi ngồi phịch xuống đất, phát ra một tiếng động khe khẽ.

 

Lưu Tư Chính vội vàng kéo người dậy, lôi sang một bên, "Ngồi trúng tài liệu ôn thi của tôi rồi!"

 

Giản Nhược Trầm ngẩn ra trong giây lát, cúi đầu nhìn xuống, không ngờ lại thấy một xấp tài liệu ôn thi dày cộm dành cho kỳ thi thanh tra.

 

Anh chàng thật thà này ngày thường im ắng ít nói, ai ngờ phía sau lại nỗ lực đến vậy.

 

"A Chính, anh chuẩn bị thi thanh tra à? Không thăng cảnh trưởng trước sao?" Trương Tinh Tông vừa hỏi, vừa ngồi xổm xuống thuận tay sắp lại xấp tài liệu.

 

"Ôn thi của cấp thanh tra trở lên thì khác rồi, tôi nghĩ dù sao học vấn của mình cũng đủ, chi bằng thi thử luôn thanh tra xem sao. Với lại... dù có thi đậu cũng chưa chắc đã được bổ nhiệm." Lưu Tư Chính thở dài, buồn rầu nói, "Tổ Điều tra Liên hợp đặc biệt này của chúng ta cũng đã thành lập hơn 6 năm rồi, bây giờ chỉ còn thiếu Lục Vinh nữa là có thể kết thúc, đợi bắt được hắn rồi, chắc chắn sẽ mỗi người một ngả."

 

Toàn bộ thành viên đội A đều sững sờ.

 

Rõ ràng vừa phá được vụ án liên hoàn lớn, cảm xúc vui mừng còn chưa kịp dâng lên, đã bị nỗi buồn man mác phủ lấy.

 

Đinh Cao đang nhồm nhoàm gặm chiếc bánh saqima mua từ sáng, lầm bầm trong miệng: "Này, chẳng phải vẫn chưa bắt được Lục Vinh đó sao? Hắn còn gian xảo hơn cả Lục Tiệm, biết đâu lại phải mất 4 5 năm nữa mới tóm được ấy chứ."

 

Tất Loan Loan trợn trắng mắt, "Thôi được rồi Đinh Cao, cậu với Lưu Tư Chính cùng nhau áp giải Oliver Keith về, tôi đi xử lý nốt thủ tục sau cùng."

 

Ngày vui vẻ thế này, không thể nói mấy lời tốt đẹp được sao.

 

Đợi bóng dáng Oliver Keith hoàn toàn biến mất khỏi tổ trọng án, cả nhóm mới có cảm giác như thể tỉnh dậy từ một giấc mơ xa lạ, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, gánh nặng trong lòng cũng được đặt xuống.

 

Vụ án liên quan đến Oliver Keith thực sự quá đỗi khó khăn.

 

Họ bắt đầu từ việc tìm ra kẻ cung cấp khác của Giang Hàm Dục, tìm thấy mật mã và phenmetrazine, lại đụng phải vụ đánh bom tòa nhà, rồi đến thuốc giảm cân bỗng dưng xuất hiện trong khuôn viên Đại học Hồng Kông.

 

Ngay cả khi Oliver Keith đã bị bắt, vụ thuốc giảm cân tại Đại học Hồng Kông vẫn chưa được giải quyết triệt để, chỉ mới lấy được lời khai rằng loại thuốc đó thực chất chính là phenmetrazine.

 

Vì nhát gan nên Oliver Keith rất cẩn thận, vì tham lam nên xảo quyệt.

 

Hai ba tháng qua, bọn họ luôn trong trạng thái thấp thỏm, ngày đêm không dám ngơi nghỉ, chỉ sợ bỏ sót bất kỳ thông tin then chốt nào.

 

"Những vụ án này thật sự là..." Lâm Gia Thành liếc nhìn chân mình.

 

Đang mùa hè, ai nấy đều mặc đồ mát mẻ. Hôm nay anh ta cũng mặc một chiếc quần short xanh lính, bắp chân để trần, nơi đó còn vết sẹo tròn — chính là vết thương do đạn gây ra khi truy đuổi cuốn sổ mật mã.

 

"Haiz... thật sự là nhờ có Giản cố vấn." Hoắc Minh Hiên cười lắc đầu, "Mật mã là cố vấn Giản tìm ra, ngư vương Đỗ Lạc Tân là do cố vấn Giản tìm đến, ngay cả tình hình của Phùng Dã năm xưa cũng là cố vấn Giản đi từng nhà hỏi thăm mới biết được."

 

"Đúng vậy." Trương Tinh Tông chống cằm, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ: "Mọi thông tin quan trọng đều do cố vấn Giản lấy được."

 

"Lần thẩm vấn này, tính ra cũng phải hơn 20 tiếng rồi nhỉ..." Lâm Gia Thành thốt lên, cảm thán, "Tôi đứng ngoài nghe thôi đã thấy mệt rồi, vậy mà cố vấn Giản ở trong kia lại có thể giữ trạng thái tập trung cao độ như vậy, đúng là trụ vững được đến cuối cùng."

 

Trương Tinh Tông lập tức ngồi thẳng dậy: "Tôi ngồi trong đó còn tức chết đi được! Cái tên người Anh đó mặt dày không tưởng, tôi thật sự không hiểu nổi làm sao cố vấn Giản lại có thể bình tĩnh trước mặt cái loại người đó như thế! Cậu ấy đúng là người có tính khí tốt."

 

"Tính khí cậu ấy tốt?" Hoắc Minh Hiên ngửa đầu cười, "Nếu tính khí của cậu ấy tốt, thì sao Oliver Keith lại bị cậu ấy chọc đến ngất được chứ?"

 

Nhắc đến những chiêu thức thẩm vấn tầng tầng lớp lớp mà Giản Nhược Trầm áp dụng trong phòng thẩm vấn, ai nấy đều vẫn chưa hết kinh ngạc. Càng hồi tưởng và nghiền ngẫm, càng cảm thấy những thủ pháp ấy thật sự mở rộng tầm mắt.

 

Lâm Gia Thành ngồi xoạc chân, nghiêng người tựa ngược vào lưng ghế: "Quá đỉnh luôn... Giờ nghĩ lại, hôm nay Oliver Keith nhắc tới tiền bảo lãnh, cố vấn Giản đã lập tức nhận ra ông ta không nắm rõ nguyên lý cốt lõi của bảo lãnh, liền nhanh chóng nghĩ ra cách đối phó."

 

Hoắc Minh Hiên hưởng ứng, "Quan trọng là không đưa hết tiền một lần, mà chia nhỏ từng phần, càng khiến Oliver Keith tin rằng số tiền đó thật sự có thể mua lại tự do cho ông ta."

 

Mọi người vây quanh Giản Nhược Trầm khen ngợi một hồi, Trương Tinh Tông còn lục trong ngăn kéo ra một túi ngỗng chay quay chia cho cả nhóm cùng ăn.

 

Giản Nhược Trầm vớ được ba gói vị cay thơm, nhân lúc Quan Ứng Quân không có trong văn phòng, liền lần lượt xé ra, nhét vào miệng. Cậu còn chưa kịp nuốt xong thì đã nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc.

 

Quan Ứng Quân cùng những người khác làm thủ tục xong quay về, vừa bước vào văn phòng đã ngửi thấy mùi cay mặn thơm nức.

 

Hắn liếc nhìn đống bao bì rỗng trong thùng rác, bước đến bên cạnh Giản Nhược Trầm đang tu nước ừng ực: "Ăn rồi hả?"

 

Ánh mắt Giản Nhược Trầm lảng đi, cứng miệng đáp: "Không ăn. Anh xem, thùng rác chỗ em đâu có bao bì gì đâu."

 

"Vứt bên chỗ Trương Tinh Tông rồi." Quan Ứng Quân thản nhiên nói, "Trương Tinh Tông khẩu vị nhạt, một lần đâu ăn được nhiều ngỗng quay như vậy. Thùng rác của mấy người khác cạnh bàn làm việc cũng đều có hai, ba gói. Chỉ có chỗ em là không có, vậy là sao?"

 

Giản Nhược Trầm trừng mắt ra vẻ thành thật, đôi mắt hồ ly cố sống cố chết trợn thành mắt hạnh: "Không có thật mà."

 

Quan Ứng Quân: ...

 

Hắn rút một tờ khăn giấy, chạm vào miệng cốc của Giản Nhược Trầm lau nhẹ, trên giấy dính lại chút sốt sẫm màu như tương xì dầu.

 

Đến cả miệng còn chưa kịp lau sạch.

 

Người và tang vật đều bị bắt quả tang, chỉ còn cách thú nhận.

 

Giản Nhược Trầm không đủ tự tin mà hừ ra một câu, "Chỉ ăn một chút thôi."

 

Cũng chỉ là ba miếng ngỗng chay vị cay thơm, không biết còn tưởng rằng Quan sir đang lo lắng...

 

Cậu bị nghiện ngỗng chay rồi à? Sau này biết làm sao giờ?

 

Quan Ứng Quân dịu giọng: "Đồ bên ngoài vừa mặn lại cay quá, nếu em muốn ăn, để anh làm cho."

 

"Thật hả?" Giản Nhược Trầm nghi ngờ ngẩng đầu nhìn.

 

"Ừ." Quan Ứng Quân vo viên tờ giấy lau cốc rồi ném vào thùng rác, "Lau miệng đi, chuẩn bị ăn cơm."

 

Mọi người sắp xếp sơ qua đống tài liệu trên bàn, công việc sau này ít nhất cũng phải nửa tháng mới xong, nên cũng không vội vàng lúc này.

 

Cả nhóm rời khỏi tổ trọng án, vừa đi vừa rôm rả bàn tán xem ăn gì.

 

Trương Tinh Tông xoa tay nói: "Đi ăn bánh mì thịt nướng đi, bên cạnh quán cà phê dưới lầu chúng ta mới mở một quán trà đá, tôi nghe Lương Tín Duyệt nói, bánh mì thịt nướng ở quán đó ngon tuyệt vời, cho nhiều sốt lắm! Họ còn mới nghĩ ra món sườn chiên nữa, thơm lắm luôn."

 

Giản Nhược Trầm lập tức gật đầu: "Được đó được đó."

 

Lưu Tư Chính bật cười: "Sao Tiểu Thần Tài lại thích ăn mấy món lề đường thế này?"

 

Giản Nhược Trầm liếc xéo anh ta: "Phải dùng đúng loại dầu đã chiên cả đống đùi gà để chiên thịt heo và sườn, rồi phết lên lớp sốt mặn, mấy chủ quán đó để tiết kiệm còn dùng nước luộc xương pha sốt nữa, mùi thịt ngấm vào sốt, cực kỳ thơm!"

 

Cậu vừa nói vừa bất giác nuốt nước miếng, "Cứ quán đó đi, tôi mời ~"

 

"Ú ~" Trương Tinh Tông và Lưu Tư Chính đập tay nhau, "Tiểu Thần Tài hào phóng ghê!"

 

Mọi người cười nói rôm rả, kéo nhau rời khỏi đồn cảnh sát, vừa ra đến cửa thì chạm mặt Đỗ Lạc Tân đang xách mũ bảo hiểm.

 

Đỗ Lạc Tân khựng lại, nhìn sắc mặt của các cảnh sát, hắn ngẩn người nhìn về phía Giản Nhược Trầm: "Phá án rồi à? Bắt được người rồi hả?"

 

"Người giết Phùng Dã đã nhận tội rồi." Giản Nhược Trầm giơ tay liếc nhìn đồng hồ.

 

Cục trưởng Cục An ninh cứ dây dưa tới tận hơn ba giờ chiều, sau đó bọn họ lại thẩm vấn Oliver Keith suốt hơn tám tiếng đồng hồ, rồi mới xử lý xong thủ tục sau cùng. Giờ đã gần 2 giờ sáng.

 

Đỗ Lạc Tân xách theo mũ bảo hiểm, tay còn cầm một túi nilon màu đỏ.

 

Hắn có chút lúng túng, "Tôi thấy báo bên ngoài đăng... nói Cục trưởng Cục An ninh Nolan định bảo lãnh Oliver Keith, nên sốt ruột quá, mới tới đây chờ xem sao."

 

"Nolanda." Đinh Cao sửa lại cho hắn ta, "Nolanda Will."

 

"Anh đừng lo. Hành vi phạm tội của Oliver Keith đã quá rõ ràng, chứng cứ đầy đủ, không ai có thể bảo lãnh cho ông ta ra ngoài được." Giản Nhược Trầm suy nghĩ một chút, vẫn không bước lên phía trước, chỉ đứng yên tại chỗ nói, "Vụ án đang bước vào thủ tục kết án cuối cùng. Tổ trọng án Tây Cửu Long chúng tôi sẽ không để tội phạm chạy thoát."

 

Đỗ Lạc Tân thở phào nhẹ nhõm, sống mũi cay cay, hắn đưa túi nilon đỏ ra: "Cực cho mọi người rồi, đây là bánh ngọt mẹ Phùng Dã làm, tôi biết lương cảnh sát cao, có thể mấy món quà nhỏ này không đáng gì, nhưng nếu mọi người không chê..."

 

Trương Tinh Tông liền đón lấy: "Không chê không chê."

 

Giản Nhược Trầm an ủi: "Chúng tôi phá được vụ án này cũng là nhờ sự phối hợp của dân làng chài. Thông tin anh cung cấp cũng vô cùng quan trọng. Đòi lại công bằng cho nạn nhân là việc chúng tôi nên làm."

 

Cậu nắm chặt tay Đỗ Lạc Tân, siết nhẹ: "Cũng cảm ơn anh nữa."

 

Đỗ Lạc Tân đột nhiên nghẹn ngào, gần như không nói nên lời.

 

Những ngày gần đây, hắn luôn nghĩ, giá như 5 năm trước, hắn cố gắng tìm Phùng Dã thêm một chút thì tốt rồi. Giá như lúc nhỏ hắn chịu học hành tử tế, cùng Phùng Dã ra nước ngoài du học thì hay biết mấy.

 

Như vậy thì sau khi trở về nước, Phùng Dã cũng sẽ không vì không có người cùng trò chuyện mà nhẹ dạ tin vào lời gã giáo sư kia nữa.

 

Phùng Dã là anh em của hắn mà.

 

Giản Nhược Trầm buông tay, "Hãy chăm sóc tốt gia đình Phùng Dã. Một thời gian nữa... đợi Oliver Keith bị đưa ra tòa, có thể các anh vẫn phải ra làm nhân chứng."

 

Đỗ Lạc Tân gật mạnh đầu một cái, những giọt nước mắt chực trào nơi khóe mắt cũng theo đó mà rơi xuống, đập lên mặt đất trước cửa đồn cảnh sát, rồi nhanh chóng tan vào nền xi măng.

 

Hắn nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

 

Giọng nói nhẹ bẫng, dường như muốn vỡ tan trong gió.

 

Đỗ Lạc Tân nói xong cũng không chờ câu trả lời, đội mũ bảo hiểm lên, bước qua ngồi lên chiếc mô-tô đỗ ngoài đồn cảnh sát, cúi người vặn tay ga.

 

Tiếng động cơ nổ lên, chiếc mô-tô màu đỏ đã cũ thoắt cái biến mất sau góc phố.

 

Trương Tinh Tông nhìn theo, khẽ thở dài: "Vẫn còn loạn lắm. Bao giờ trật tự ổn định trở lại thì chúng ta sẽ không còn phải đối mặt với những người nhà nạn nhân đau khổ thế này nữa."

 

Trong lòng thực sự rất khó chịu.

 

"Sẽ sớm thôi, rồi sẽ tốt hơn thôi." Giản Nhược Trầm khẳng định.

 

Quan Ứng Quân hơi nghiêng mắt, liếc sang người bên cạnh.

 

Rốt cuộc là mảnh đất như thế nào mới có thể nuôi dưỡng nên một người như cậu?

 

Kiên định đến vậy, có tín ngưỡng, bên dưới vẻ trầm tĩnh và dũng cảm vượt quá độ tuổi, lại cất giấu nét dễ thương đúng với tuổi.

 

Ví dụ như... hơi tham ăn mặn và cay.

 

Vào quán trà đá, lấy được sườn chiên.

 

Quan Ứng Quân nhanh tay lẹ mắt đè tay Giản Nhược Trầm vừa với tới lọ ớt bột, túm lấy rồi nhét xuống gầm bàn, "Được rồi."

 

Giản Nhược Trầm giật một cái, không rút ra được, đành hậm hực cắn một miếng thịt vị thì là.

 

Ai, sao cái miếng thịt này lại nhạt nhẽo vậy chứ.

 

 

Ngày hôm sau.

 

Khắp Hồng Kông đều tràn ngập tin tức về việc Cục trưởng Cục An ninh Nolanda Will bị nghi ngờ bao che hung thủ vụ án giết người liên hoàn, lại còn muốn dẫn độ hắn về nước.

 

Giản Nhược Trầm đứng trước quầy báo của sở cảnh sát, mua hết các tờ báo nhỏ của các tòa soạn, ngồi ở lề đường, vừa uống trà sữa trân châu túi 8 đồng, vừa xem từng tờ một.

 

[Ông lão 60 tuổi lại là tên đàn ông đê tiện của thế kỷ, bao che cho gã tội phạm giết người đồng hương!]

 

[Cảng Anh đột kích Tây Cửu Long! Còn dám ăn uống no say trong phòng nghỉ tổ trọng án rồi định dẫn hung thủ đi!]

 

[Cục trưởng cục An ninh 61 tuổi bị trục xuất, vụ án lớn động trời tiết lộ sự thật chấn động!]

 

...

 

Chữ "động trời" còn được in đậm, gạch chân đỏ, cực kỳ bắt mắt.

 

Truyền thông miêu tả sự việc ngày hôm qua như tận mắt chứng kiến cuộc đàm phán giữa Lâm Nhã Chi và Nolanda Will.

 

Giản Nhược Trầm uống hết trà sữa, vứt túi đi, tâm trạng rất tốt khẽ bật cười, tiện tay chia số báo đã đọc cho mấy nhân viên văn phòng đi ngang qua.

 

Tiêu đề của truyền thông Hồng Kông thật sự rất giật gân, e rằng xưởng in cách năm con phố lại phải nổ thêm vài chiếc máy vì tăng ca in ấn.

 

Cậu lại đứng thêm một lúc trước cửa sở cảnh sát, đợi mùi trà sữa trên người tan hết, tránh bị mũi chó ngửi ra, rồi mới xoay người bước vào Tổng khu Cảnh sát Tây Cửu Long.

 

Lời khai của Oliver Keith rất nhiều, chỉ riêng 7 thi thể còn lại cũng đủ để tra xét mệt nghỉ.

 

Tổ giám định Tây Cửu Long do Hướng Cảnh Vinh dẫn dắt đang cật lực ghép xác cùng đệ tử đến mức dần trở nên tê dại.

 

Lần gần đây nhất phải ghép nhiều thi thể như vậy, là hồi Trần Ba bán cơm thịt người.

 

Vụ án phá rồi, đội A bắt đầu rảnh rỗi, các đội khác ngược lại bắt đầu bận rộn.

 

Trần Cận Tài phải thường xuyên ra ngoài làm đối chiếu chứng cứ và điều tra, vừa hết mùa hè lại đen đi một tông.

 

Tuy có đen, nhưng cũng kiếm được không ít tiền.

 

1 tháng sau, thi thể của 9 nạn nhân đều được người thân nhận dạng, vụ án cũng chính thức bước vào giai đoạn đối chiếu chứng cứ cuối cùng.

 

Sáng chủ nhật cuối tuần kỳ nghỉ hè.

 

Bản tin buổi sáng của STN đưa tin về việc Nolanda Will từ chức và bị trục xuất về nước.

 

Giản Nhược Trầm vừa ăn bánh mì nướng kiểu Pháp, vừa nhìn màn hình TV, thấy gương mặt đờ đẫn của Nolanda Will trên sóng truyền hình, tâm trạng cậu không tệ khẽ hừ một tiếng: "Chú La, dạo này nếu bên Anh có gọi điện mời hợp tác thì chú xem có thể nới lỏng ra chút không, cho họ nếm ít kẹo ngọt, cũng không cần nhiều, một chút là được rồi."

 

Cũng chưa đến mức cá chết lưới rách.

 

"Được." La Bân Văn có hơi mất tập trung, chiếc nĩa bạc trong tay khẽ khua vào đĩa sứ phát ra tiếng vang khẽ.

 

Giản Nhược Trầm nhìn sang, chạm phải ánh mắt sâu thẳm kia, cậu mím môi, rất nhanh liền né đi.

 

La Bân Văn thở dài một tiếng, "Tiểu thiếu gia, cậu đang tránh mặt tôi đúng không?"

 

"..." Giản Nhược Trầm dời mắt lại một chút: "Thật ra... cháu có chuyện không biết nên nói với chú thế nào."

 

La Bân Văn đặt dao nĩa xuống, nhẹ giọng: "Người trong nhà không cần phải e dè nhiều, cứ nói thẳng ra là được."

 

"Là chuyện liên quan đến mẹ." Giản Nhược Trầm ngồi ngay ngắn lại, chậm rãi kể rõ toàn bộ những gì Oliver Keith đã khai trong phòng thẩm vấn.

 

Sự thật tàn khốc.

 

Cậu đã kìm nén suốt một tháng, trong lòng diễn đi diễn lại vô số lần cảnh nói ra sự thật này, nhưng khi thật sự nhìn thấy mái tóc đã điểm bạc của La Bân Văn, đôi môi cậu lại như bị dán chặt, mãi không thể mở lời.

 

"... Là mẹ chủ động nhờ nữ tu y tá đánh tráo đứa bé, ban đầu còn định mang cả cháu về Anh." Cổ họng Giản Nhược Trầm có chút nghẹn, khó khăn nói xong câu cuối cùng, "Nhưng Oliver Keith đã đến, ông ta lợi dụng lúc mẹ mới sinh còn yếu, rút ống dưỡng khí, giả hiện tượng xuất huyết, rồi phóng hỏa bệnh viện nhà thờ."

 

La Bân Văn sững người nhìn cậu một lúc lâu, rồi bỗng cúi đầu, giơ tay che mắt.

 

Bàn tay ông run run, đôi môi hé mở cũng khẽ run, cánh mũi phập phồng, nhưng không có giọt nước mắt nào rơi ra.

 

Đây là lần đầu tiên Giản Nhược Trầm nhìn thấy vẻ mặt thống khổ đến tột cùng trên người sống.

 

Cậu kéo ghế đứng dậy, đi đến bên ông, nhẹ nhàng ôm lấy, rồi nhét khăn tay vào tay ông.

 

La Bân Văn nắm chặt mép khăn, khẽ nói: "Cô ấy chưa từng yêu Giang Minh Sơn."

 

"Vâng." Giản Nhược Trầm khẽ đáp một tiếng.

 

La Bân Văn tựa vào lưng ghế, sững người một lúc: "Lần đầu chúng tôi đến Hồng Kông, đúng vào năm thứ hai Christa chính thức thừa kế tài sản. Khi đó tình hình trong gia tộc đã ổn định, chúng tôi định đến đây xem thử có cơ hội đầu tư nào không."

 

"Tầm nhìn kinh doanh của cô ấy rất tốt, đầu tư vào nhiều hạng mục tiện ích mà người Anh lúc đó không để mắt tới. Những hạng mục mà tôi tưởng chẳng kiếm được bao nhiêu ấy, cuối cùng lại gom nhỏ thành lớn, trở thành trụ cột giúp Connaught mở rộng thị trường ở Hồng Kông."

 

"Cô ấy rất thích uống trà sữa, từng nói lần sau quay lại sẽ mua một công thức cũ, thuê người pha trà ngon nhất mở một chuỗi cửa hàng. Nhưng có một ngày, cô ấy gặp được Giang Minh Sơn, rồi nhanh chóng quên hết những gì từng nói. Trước đây cô ấy không như vậy."

 

"Nhưng tôi không để tâm, chỉ là hơi không ưa nổi Giang Minh Sơn, khi đó tôi lại chẳng mảy may cảnh giác."

 

Bởi vì ông nghĩ, sau khi về nước sẽ kết hôn theo kế hoạch, lão gia chủ gia tộc Connaught để ông ta và Christa lớn lên cùng nhau, mọi người đều ngầm hiểu điều đó.

 

Khi ấy ông ta còn quá trẻ, quá tự tin và liều lĩnh.

 

La Bân Văn nghẹn ngào.

 

Những giọt nước mắt không rơi xuống khi nghe sự thật, giờ lại lặng lẽ trào ra, rơi từng giọt trên khăn ăn trải trên đùi.

 

Giản Nhược Trầm cảm thấy hốc mắt hơi nóng.

 

Cậu quay đầu đi, lặng lẽ điều chỉnh tâm trạng một lúc.

 

La Bân Văn kéo khăn ăn trên đùi ra, đứng dậy nói: "Có lúc tôi quá tự tin, lại nhiều lần tin vào một tên giết người, còn nói với cậu rằng ông ta không màng đến tài sản thừa kế, suýt nữa cũng hại luôn cả cậu."

 

Giản Nhược Trầm nói: "Không đâu. Oliver Keith rất giỏi che giấu, ai tiếp xúc với ông ta càng lâu thì càng dễ bị lừa."

 

La Bân Văn nhìn Giản Nhược Trầm, ánh mắt lại có chút mơ hồ.

 

Giản Nhược Trầm thật sự rất giống Christa, giống đến mức khiến người ta có cảm giác như Christa 19 tuổi rực rỡ năm ấy lại một lần nữa đứng trước mặt.

 

Nhưng, La Bân Văn dời tầm mắt rất nhanh.

 

Giản Nhược Trầm nói: "Chú La, đợi đến khi xác định được ngày Tòa án tiếp nhận vụ án của Oliver Keith, chú có muốn đến xem phiên tòa không?"

 

"Muốn chứ." La Bân Văn đáp.

 

"Vậy cháu đi trước đây." Giản Nhược Trầm lấy một túi ni lông đựng thực phẩm, bỏ phần bánh mì nướng chưa ăn hết vào trong, để lại không gian nhà ăn cho La Bân Văn.

 

So với việc an ủi, bây giờ La Bân Văn càng cần một chút không gian riêng hơn.

 

Giản Nhược Trầm nhảy lên chiếc Elfa đã lắp kính chống đạn, giục vệ sĩ lái xe đi.

 

Ngồi xe có người khác lái tuy rất tiện, nhưng cũng đến lúc phải đi thi bằng lái rồi.

 

Nếu không sau này mà gặp phải tình huống một mình truy bắt tội phạm, chẳng lẽ lại lái xe không có bằng?

 

Giản Nhược Trầm tính toán thời gian, phát hiện ra đúng là bận đến mức chân không chạm đất, chẳng có thời gian mà học hay thi, e là phải đợi đến sau khi tốt nghiệp đại học mới có thể tính tiếp.

 

Khi đến trước cổng trụ sở cảnh sát khu Tây Cửu Long, vừa xuống xe cậu liền thấy Lâm Nhã Chi đang đứng tổ chức một buổi họp báo khẩn trước cửa.

 

Bên cạnh cô còn có chỉ huy trưởng tổng cục cảnh sát Tây Cửu Long, mặc sơ mi trắng ngắn tay, phía trước là một bục phát biểu dựng tạm thời. So với vị chỉ huy đã có phần tuổi tác ấy, cảnh sát Lâm Nhã Chi trông vô cùng tinh anh và tỉnh táo.

 

Một phóng viên giơ tay đặt câu hỏi: "Xin hỏi động cơ liên tiếp giết hại 9 nhà vật lý thiên văn hồi hương của giáo sư Oliver Keith là gì? Chỉ đơn thuần là vì muốn chiếm đoạt thành quả học thuật thôi sao? Ông ta có ý đồ cố ý giết hại nhân tài Hoa quốc, cản trở sự phát triển của Hồng Kông không?"

 

Lâm Nhã Chi nghiêm túc trả lời: "Chiếm đoạt thành quả học thuật là lợi ích mà Oliver Keith nhận được sau khi gây án. Còn về việc có cố ý giết nhân tài để ảnh hưởng đến sự phát triển của Hồng Kông hay không—Oliver Keith không hề đưa ra bất cứ lời giải thích nào."

 

Giản Nhược Trầm: "... "

 

Wow, năng lực ứng phó với các câu hỏi của phóng viên của tổ trọng án Tây Cửu Long thật sự tăng lên vùn vụt!

 

Thế này thì kiểu gì phóng viên cũng tự viết theo cách hiểu của mình cho xem.

 

Cậu nhìn kỹ lại người phóng viên vừa nêu câu hỏi, thì ra là người của STN.

 

Người của mình quả nhiên chuyên nghiệp.

 

Phóng viên hỏi tiếp: "Người nhà các nạn nhân có được bồi thường không? Mức bồi thường cụ thể là bao nhiêu?"

 

Lâm Nhã Chi: "Tài sản dưới tên Oliver Keith sẽ do người chuyên môn tổng hợp, chia đều cho các gia đình nạn nhân."

 

Phóng viên lại hỏi: "Tốc độ phá án của tổ trọng án Tây Cửu Long quá nhanh, dường như có hơi bất thường. Xin hỏi các vị có dùng đến hình thức bức cung, ép nghi phạm phải khai ra sự thật không?"

 

Giản Nhược Trầm nhìn chiếc micro trong tay phóng viên, vậy mà hắn ta còn cố ý xé mất ký hiệu!

 

Cậu theo phản xạ định rút điện thoại ra chụp lại khuôn mặt người phóng viên đó, nhưng vừa giơ lên đã thấy ngay cái màn hình xanh xám cổ lỗ sĩ của chiếc điện thoại cục gạch đời đầu.

 

À... quên mất...

 

Bây giờ điện thoại vẫn chưa có chức năng chụp hình.

 

Phải nghĩ cách để nhân viên bộ phận công nghệ điện tử nghiên cứu một cái mới được.

Bình Luận (0)
Comment