Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người

Chương 133

Quan Ứng Quân xoay người nắm lấy tay Giản Nhược Trầm, nhẹ nhàng bóp một cái, ánh mắt trầm xuống, không nói lời nào, lại có chút thất thần.

 

Miệng lưỡi của Giản Nhược Trầm thật sự quá ngọt.

 

Thủ đoạn trêu chọc lòng người quả nhiên cao siêu.

 

Quan Ứng Quân chắp hai tay lại, xoa xoa tay Giản Nhược Trầm trong lòng bàn tay.

 

Lòng bàn tay thô ráp cọ vào da tay, khiến người ta có chút ngứa ngáy.

 

Vành tai Giản Nhược Trầm nóng ran, bị xoa đến bật cười, "Sao anh không nói gì vậy?"

 

"Khó nói lắm." Quan Ứng Quân buông tay, ngẩng đầu nhìn vành tai ửng đỏ của cậu, "Trong văn phòng người đến người đi, để về nhà rồi nói."

 

Giản Nhược Trầm sững sờ, quay đầu nhìn quanh.

 

Vốn dĩ người trong văn phòng đội A đều đang bận rộn, liên tục ra vào để kiểm tra hồ sơ, số người không nhiều, thời gian dừng lại cũng ngắn, chẳng ai chú ý đến chỗ họ đứng.

 

Nhưng có lẽ vì thời gian đã gần hết, đội A bắt đầu đông người hơn. May mà cậu và Quan Ứng Quân đứng đối diện cửa sổ, quay lưng về phía văn phòng, dù có ai ngẩng đầu lên cũng chỉ thấy họ đứng cùng nhau, không nhìn ra điều gì khác thường.

 

Giản Nhược Trầm từ từ rút tay về, lùi sang một bên, "Em đi chuẩn bị tài liệu viết tay về thuốc giảm cân của Đại học Hồng Kông."

 

Quan Ứng Quân: "Đi đi."

 

...

 

Kỳ nghỉ hè.

 

Trong khuôn viên Đại học Hồng Kông vắng lặng không bóng người.

 

Thuốc giảm cân cũng không còn môi trường để lưu hành. Nếu muốn thực sự bắt được tổ chức buôn bán thuốc giảm cân chứa phenmetrazine trong khuôn viên trường, thì phải đợi đến khi khai giảng.

 

Giản Nhược Trầm làm xong tài liệu, rồi xem lại hồ sơ thẩm vấn do Trương Tinh Tông kiểm tra, ký tên và đóng dấu vân tay.

 

Đến khi mặt trời xế bóng, công việc của đội A mới hoàn thành được một nửa, trong khi các nhóm khác vẫn than vãn cả ngày.

 

"Sao cái tên Oliver Keith này lại sưu tầm nhiều thứ vô dụng vậy, làm chúng ta đối chiếu chứng cứ khó khăn muốn chết!"

 

"Đúng thế... Chỉ riêng đồng hồ có dây đeo bằng da cá sấu đã có hơn chục cái, ai mà biết nạn nhân trước khi mất đeo cái nào chứ?"

 

"Đội A phụ trách Phùng Dã và Địch Thu Hà đã xong cả rồi sao? Tôi vừa đi ngang qua, thấy họ chuẩn bị tan làm rồi!"

 

"Người ta có Giản Nhược Trầm mà, đi khảo sát thuận lợi hơn chúng ta nhiều, nghe nói người dân làng chài còn tặng quà cảm ơn cho đội A nữa. Thật là ghen tị! Đội E chúng ta thì phải xử lý nạn nhân có cả gia đình chuyển tới Tân Giới, xa quá xa..."

 

"Thôi vậy, cứ từ từ mà làm." Trần Cận Tài thở dài.

 

Giản Nhược Trầm thu dọn qua loa đồ đạc trên bàn làm việc, chuẩn bị xách túi ra về.

 

Vừa nhấc lên, Quan Ứng Quân đã nói: "Chờ đã, chiều nay, dân làng chài mang qua một ít cá viên và da cá chiên, chia phần rồi hãy đi."

 

Vừa nói, hắn vừa chỉ về phía bàn nước, nơi có 9 túi nilon đỏ được chia sẵn.

 

Mỗi túi còn có hai hộp xốp màu trắng.

 

Mở ra, một hộp đầy cá viên tròn trịa, hộp còn lại là da cá chiên phủ một lớp bột vàng và gia vị không rõ nguồn gốc.

 

Trương Tinh Tông tò mò nói: "Cái bột màu vàng này là gì nhỉ? Tôi chưa từng ăn loại da cá này."

 

Giản Nhược Trầm cầm túi lên ngửi thử, rồi bốc một miếng da cá chiên cuộn lại bỏ vào miệng. Hương vị vừa mặn vừa ngọt, có chút cay của gừng và tiêu, bột vàng hóa ra là trứng muối, ăn vào thơm lừng.

 

"Là bột lòng đỏ trứng muối." Tất Loan Loan cũng thử một miếng, "Có một số con cá cái đang mang trứng, khi mổ bụng ra sẽ lấy trứng này, sau đó rang chín, thành bột màu vàng."

 

"Ồ, trong túi tôi có một tờ giấy." Lưu Tư Chính rút ra và mở rộng.

 

Đó là một tờ giấy A4 hơi nhàu nát, ngả vàng, trên đó viết nguệch ngoạc bằng bút chì: [Cảm ơn Tổ trọng án Tây Cửu Long đã đưa con em làng chài trở về nhà, Phùng Dã đã được an táng, mộ ở trên một ngọn đồi nhỏ trong công viên câu cá dã ngoại. Khi còn nghỉ hè về nhà, cậu ấy rất thích đọc sách ở đó. Công viên câu cá dã ngoại phát hiện ra thi thể, giờ không thể tiếp tục hoạt động nữa. Nhiều gia đình lâu nay không ra biển đánh cá hiện đã quay trở lại vịnh. Đây là những con cá mà gần đây chúng tôi đánh bắt được, đã chọn ra phần tươi ngon nhất để làm quà cảm ơn gửi đến tổ trọng án, mong đừng chê...]

 

Túi nilon đỏ trong tay mọi người nặng trĩu.

 

Chữ viết trên giấy không đẹp, câu văn không có hoa mỹ, thậm chí không có ngắt đoạn, nên hơi khó đọc.

 

Chữ thì xiêu vẹo, cái lớn cái nhỏ, chen chúc nhau như đang đẩy vai nhau trên giấy.

 

Giản Nhược Trầm nhìn tờ giấy viết đầy lời cảm ơn, lòng dâng trào cảm xúc, vừa xúc động vừa bối rối.

 

Đây là lần đầu tiên cậu đối diện với sự biết ơn mộc mạc, nhiệt tình đến vậy, tất cả người dân làng chài chỉ đang bày tỏ sự biết ơn thuần túy, không mong cầu gì khác.

 

Những con cá mang trứng này, trước đây chắc hẳn được thả vào ao cá của công viên câu cá dã ngoại để sinh sản, chuẩn bị cho mùa cao điểm, đảm bảo khách không thiếu cá để câu.

 

Giờ công viên không còn hoạt động, họ giết cá, làm thành da cá trứng muối, gửi tặng những người mà họ muốn cảm ơn nhất.

 

Vì đây có lẽ là thứ tốt nhất mà họ có thể mang ra...

 

"Ai da." Trương Tinh Tông giơ tay áo lên lau mắt.

 

Trong lòng chua xót.

 

Giản Nhược Trầm lại ăn thêm hai miếng da cá, vừa thơm vừa giòn, ngon đến mức k*ch th*ch vị giác, hoàn toàn có thể mang bán.

 

Không chỉ có thể bán, mà còn có thể làm thành đặc sản của Cửu Long, kết hợp với kẹo mạch nha của ông lão ở Thành Trại, mở một chuỗi cửa hàng đồ ăn vặt kiểu Hồng Kông.

 

Chuyên sưu tầm những hương vị cổ truyền bị lãng quên.

 

Giản Nhược Trầm xách túi nilon đỏ lên, ngoảnh lại nói: "Hôm nay tôi không ăn tối cùng mọi người, nói với Quan sir một tiếng giúp tôi, tôi có chút việc, đi trước đây."

 

Trương Tinh Tông vẫn còn ngậm ngùi, chẳng buồn để tâm, chỉ đáp khẽ: "Ồ." Đến khi hoàn hồn đã không thấy bóng dáng ai nữa.

 

Giản Nhược Trầm giục tài xế và vệ sĩ chạy xe như bay về nhà. Đến giờ cơm tối, cậu bày tỏ ý tưởng với La Bân Văn đang sững sờ, vừa nói vừa diễn tả, phác họa mô hình một cửa hàng bán đồ ăn vặt chia khu riêng biệt: "... Có thể quảng bá và đóng gói thương hiệu, dùng hương vị cổ truyền của Hồng Kông để tạo tiếng vang. Đồng thời hợp tác với các nhà máy bánh quy lớn, chuyên sản xuất và đóng gói các món ăn vặt có thể bán lẻ và cân ký."

 

"Như vậy, cho dù những người muốn thử món mới không có nhiều tiền, họ cũng có thể mua một ít, muốn bao nhiêu thì cân bấy nhiêu."

 

Giản Nhược Trầm trải túi nilon đỏ ra, nói: "Thử món da cá này đi."

 

La Bân Văn gắp một miếng, ánh mắt cụp xuống nhìn Giản Nhược Trầm, vẻ mặt dịu dàng: "Thật sự không tệ, rất có hương vị. Cậu muốn giúp đỡ họ à?"

 

Giản Nhược Trầm gãi gãi bên má: "Lợi nhuận có thể không cao, nhưng nếu đi theo hai hướng thì sẽ không có vấn đề này. Một là tập trung vào phân khúc bình dân, bán lẻ, chỉ dùng bột trứng muối mà không thêm trứng cá. Hai là định vị ở phân khúc quà tặng cao cấp, bán nguyên hộp với bao bì sang trọng, hướng tới tầng lớp trung lưu. Dịp lễ Tết mang theo một túi làm quà, cũng không bị xem là kém sang."

 

Tóm lại...

 

"Chỉ cần làm lớn mạnh, sau khi trừ đi chi phí nhân công và mặt bằng, vẫn có lãi." Giản Nhược Trầm đếm trên ngón tay: "Sau này còn có thể mở rộng sang nội địa, mà việc đánh cá thì ngư dân nào cũng biết, nguồn hàng không cần lo, hơn nữa còn có thể tạo thêm nhiều việc làm."

 

La Bân Văn lại ăn thêm một miếng, cười khẽ một tiếng.

 

Thật giống.

 

Năm đó, khi Christa bắt đầu dự án "sữa tiện lợi", cô ấy cũng nói như vậy:

 

[Đạp xe giao sữa, ai mà chẳng biết? Làm một dự án sữa tiện lợi có thể tạo ra biết bao công việc cho người giao sữa. Những người này có tiền, họ sẽ tiêu dùng. Sau đó, họ sẽ đi tàu điện của chúng ta, mua báo của chúng ta, xem phim do Connaught sản xuất. Tiền sẽ quay vòng, cuộc sống của họ tốt hơn, và chúng ta cũng có thêm lợi nhuận.]

 

Giản Nhược Trầm vỗ tay một cái: "Đôi bên cùng có lợi! Cháu thấy có thể làm được. Connaught có rạp chiếu phim trên toàn cầu, thậm chí chúng ta còn có thể đưa ra một khay đồ ăn vặt nhỏ trong rạp, kết hợp da cá, kẹo mạch nha và bắp rang hoặc khoai tây chiên."

 

Lợi nhuận khủng.

 

La Bân Văn nhanh chóng đưa ra kết luận.

 

Chuỗi ngành này, ngay từ lúc định hình đã có tiềm năng phát triển mạnh.

 

20 năm tới, ngành công nghiệp giải trí như phim điện ảnh, truyền hình sẽ phát triển nhanh chóng. Mọi người vào rạp xem phim, nếm thử đồ ăn vặt ngon, chắc chắn sẽ muốn thử lại lần nữa.

 

Khi đó, họ sẽ hoặc quay lại rạp, hoặc tìm mua ở cửa hàng bán lẻ. Vậy là rạp chiếu phim đã vô tình quảng cáo miễn phí cho cửa hàng đồ ăn vặt.

 

Hơn nữa, rạp chiếu phim cũng có thể sử dụng đồ ăn vặt để tạo lợi thế cạnh tranh, vượt mặt các rạp khác. Hầu hết các bộ phim chiếu rạp đều tương tự nhau, sự khác biệt nhỏ trong dịch vụ sẽ quyết định khách hàng chọn nơi nào.

 

Sự khác biệt này phải đến từ dịch vụ.

 

"Cậu... thật sự không muốn học tài chính sao?" La Bân Văn lật cuốn sổ, liếc qua thời khóa biểu của Giản Nhược Trầm: "Theo kế hoạch của cậu, năm sau là hoàn thành xong tất cả tín chỉ. Sao không học thêm một bằng kép về tài chính?"

 

Giản Nhược Trầm giật mình, vội vàng xua tay: "Không... không đâu."

 

Cậu nhìn những con số và ký tự dày đặc, thật sự không chịu nổi.

 

"Cháu chỉ có thể đưa ra một số ý tưởng..."

 

Những ý tưởng này cũng chỉ là nhờ lợi thế khi xuyên không, cũng chẳng có tính sáng tạo gì.

 

Là dẫm lên vai người khổng lồ để vươn lên.

 

Giản Nhược Trầm khoác tay lên cánh tay của La Bân Văn: "Chú La, thực ra cháu đã tìm luật sư viết sẵn di chúc rồi. Nếu có gì bất trắc xảy ra với cháu, toàn bộ tài sản của Connaught sẽ thuộc về chú. Cháu không làm được đâu, cháu chỉ biết tiêu tiền thôi."

 

La Bân Văn: ...

 

Tiêu tiền ở đâu?

 

10 tỷ đã tiêu lâu như vậy nhưng vẫn là 10 tỷ.

 

Ngược lại, còn kiếm về không ít.

 

3 tỷ mua một miếng đất ở Cửu Long, ký với Đại lục 5,9 tỷ, tổng cộng chỉ tiêu 8,9 tỷ.

 

Tính tới tính lui, làm tròn, cũng chỉ bằng lợi nhuận ròng của Connaught trong ba tháng.

 

Mà còn là khi thị trường không tốt.

 

La Bân Văn thở dài, "10 tỷ của cậu, một xu cũng chưa tiêu."

 

Giản Nhược Trầm: ...

 

Thật sao?

 

Khoa trương vậy à?

 

"Sao cậu lại lập di chúc?" La Bân Văn lại thở dài, đau lòng đến nát ruột, "Hủy nó đi. Tôi không phải là Connaught, mà sau này cậu còn có con cái. Để lại cho con của cậu chẳng phải tốt hơn sao?"

 

Giản Nhược Trầm từ từ rút tay khỏi cánh tay của La Bân Văn, đặt lên đầu gối, ngồi ngay ngắn: "Chú biết mà, cháu thích đàn ông."

 

La Bân Văn nghĩ đến Lục Tiệm, nhíu mày nói: "Chẳng phải cậu nói Oliver Keith đã cho cậu uống phenmetrazine sao? Khi đó cậu thật lòng à?"

 

"Không phải." Giản Nhược Trầm liếc nhìn sắc mặt của La Bân Văn, hé miệng định nói, nhưng cuối cùng cảm thấy nói bây giờ sẽ quá k*ch th*ch, nên chỉ ậm ừ cho qua: "Dù sao cũng không thể thay đổi được. Nếu ông ngoại có anh chị em nào còn con cháu, chú có thể nhận nuôi một đứa."

 

La Bân Văn nhất thời bất lực, không biết phải nói sao, "Cậu còn trẻ, sau này suy nghĩ sẽ thay đổi. Chúng ta không nói chuyện này nữa, nói về tiệm đồ ăn vặt ở Hồng Kông đi. Ông lão bán kẹo mạch nha kia giờ làm ăn rất phát đạt, không chắc sẽ chịu bán công thức đâu."

 

"Không sao, chú cứ thử nói chuyện với ông ấy xem. Cháu cảm thấy ông cụ không phải là người như thế." Giản Nhược Trầm nhớ lại cảnh tượng khi truy tìm hung thủ ở Cửu Long Thành Trại, lại có chút thất thần.

 

Gần đây, từ sau khi Lục Tiệm không còn nữa, bọn buôn m* t** ở Hồng Kông dường như cũng giảm đi rất nhiều, không còn những nhà máy sản xuất m* t** quy mô lớn nữa.

 

"Buổi tối chúng ta cùng đi làng chài xem một chút, họ không quen biết chú, cháu dẫn chú đi làm quen với mọi người." Giản Nhược Trầm vừa nhai phần da cá chiên dòn rụm, vừa ăn tối qua loa, rồi cùng La Bân Văn lái xe đến làng chài.

 

...

 

Công viên câu cá dã ngoại Vịnh Nước Cạn.

 

Nước biển đã tràn đầy vào ao do thủy triều dâng. Nước trong ao đã được làm sạch bùn, trồng thêm một ít rong biển, trở nên trong vắt, nhìn thấu đáy.

 

Đáng tiếc là trong ao không còn cá, các vị trí câu cá xung quanh cũng không có ai, không khí lạnh lẽo, vắng vẻ.

 

Vừa xuống xe, ánh mắt của Giản Nhược Trầm đã chạm ngay ánh mắt của Đỗ Lạc Tân. Người đàn ông lùi lại hai bước, vội nói: "Tôi vừa đi biển về, người hơi tanh."

 

La Bân Văn nhìn hắn một cái.

 

Giản Nhược Trầm hỏi: "Không sao. Tôi thấy trong ao không có cá, cá đâu rồi?"

 

"Thả về biển rồi." Đỗ Lạc Tân mím môi, vẻ mặt trầm ngâm: "Sau khi phát hiện ra xác chết, mọi người nghe người gần đó nói cá ở đây không sạch sẽ, cho nên chúng tôi dứt khoát không thả cá vào nữa. Tất cả cá đều được mang ra cổng xả, thả về biển."

 

"Làm tiếp đi." Giản Nhược Trầm nhìn quanh một vòng: "Nhập thêm cá mới, lô đầu tiên tôi sẽ tự đến chợ cá nhập. Mời đài truyền hình đến quay cảnh thả cá. Các khu vực câu cá xung quanh cũng cần gia cố thêm, xây tường và hàng rào, biến nơi này thành một công viên thực sự, bán vé vào cửa, cải thiện cảnh quan để thu hút du khách."

 

Đỗ Lạc Tân xua tay: "Thế thì tốn kém lắm."

 

"Với thiếu gia nhà chúng tôi, đây không phải là giúp đỡ, mà là một vụ làm ăn." La Bân Văn lên tiếng.

 

Giản Nhược Trầm giới thiệu: "Đây là quản gia của tôi."

 

Đỗ Lạc Tân: ...

 

Quản, quản gia?

 

Hắn biết có lẽ gia cảnh nhà Giản Nhược Trầm không tệ, nhưng không ngờ lại tốt đến vậy.

 

"Tôi đã thử món da cá mà các anh gửi tặng." Giản Nhược Trầm nhận ra sắc mặt của Đỗ Lạc Tân hơi tái, biết hắn đang không thoải mái, thậm chí còn hơi tự ti, nên cậu vô thức nhẹ giọng.

 

Đỗ Lạc Tân siết chặt tay.

 

Không ngon sao? Không sạch à?

 

Hay là bị xem thường cái gì khác?

 

Chẳng lẽ họ đã làm điều thừa thãi, gửi nhầm quà rồi?

 

"Rất ngon." Giản Nhược Trầm bình tĩnh nói.

 

Đỗ Lạc Tân lập tức ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh: "Thật sao?"

 

"Thật." Giản Nhược Trầm gật đầu: "Các anh hoàn toàn có thể biến món này trở thành thương hiệu của làng chài. Tôi dự định mở một quán nhỏ bán da cá chiên ngay trong công viên câu cá. Các anh cử một người thợ giỏi nhất đứng quán. Khách mua vé vào câu cá, có thể mang cá câu được đến quán để các anh chế biến. Họ chỉ cần trả thêm một khoản phí, cá sẽ được chế biến thành cá viên và da cá chiên, tính theo cân nặng và phần hao hụt."

 

Đỗ Lạc Tân trợn tròn mắt, không thể tin được.

 

Ý cậu là để những người câu cá trả tiền để vào câu, sau đó lại giao cá cho họ, rồi trả thêm tiền để đổi lấy cá viên và da cá?

 

Cái này đối với dân làng chài... chẳng phải là lãi trắng sao!

 

Nhưng liệu người tới câu cá có đồng ý không?

 

"Da cá còn có cách bán khác, những chuyện này quản gia của tôi sẽ bàn kỹ với các anh."

 

Giản Nhược Trầm vừa nói, vừa nghĩ đến lúc nhỏ ăn cơm tối xong, ở trong sân lớn theo bộ đội xem những bộ phim truyền hình làm giàu nông thôn thời đó, "Đến lúc đó, chúng ta có thể sơn lên bức tường phía nam công viên dòng chữ: Nắm bắt cơ hội, đón nhận thách thức, cùng nhau tạo nên huy hoàng!"

 

"Bức tường phía bắc thì sơn: Siêng năng làm giàu, cùng hướng tới cuộc sống sung túc!"

 

La Bân Văn: ...

 

Đỗ Lạc Tân: ...

 

"Dòng chữ đó sơn trong làng thì hợp hơn." Đỗ Lạc Tân khéo léo đáp.

 

Giản Nhược Trầm: "Cũng được."

 

Đợi Đỗ Lạc Tân gọi những người già có uy vọng trong làng đến, Giản Nhược Trầm liền ngồi lại xe, chờ La Bân Văn đàm phán xong. Hơn một tiếng sau, La Bân Văn quay lại, mang theo một tập hợp đồng đã được chuẩn bị từ trước, tiến hành ký kết và đóng dấu.

 

Đợi đến khi mọi việc đã hoàn thành, cũng chỉ mới hơn 10 giờ.

 

Trên đường về, Giản Nhược Trầm lại đến xem ông cụ bán kẹo mạch nha ở cửa hàng mới. Ông cụ rất nhiệt tình, kéo cậu lại trò chuyện một hồi lâu. Khi trở về, tay cậu đã đầy một túi đồ ăn vặt, thậm chí còn được thử món mới: kẹo hạt óc chó phủ siro.

 

Vừa giòn vừa ngọt.

 

Lại nghỉ ngơi thêm 4, 5 ngày, kỳ nghỉ hè cũng kết thúc, đến lúc trở lại trường đại học.

 

Trương Tinh Tông nắm chặt tay Giản Nhược Trầm, vừa kéo vừa gào lên: "Sao cậu lại phải đi học? Cậu đi học rồi, chúng tôi biết làm sao đây?"

 

Giản Nhược Trầm dở khóc dở cười: "Trước đây không có tôi, chẳng phải mọi người vẫn làm tốt đấy thôi? Với lại tôi đâu phải không quay lại."

 

Nói thì nói vậy, nhưng cậu bận thật.

 

Khai giảng xong, suốt một tuần Giản Nhược Trầm không có thời gian để ghé qua sở cảnh sát, thậm chí không thể tham gia vào bước cuối cùng trong việc chuyển Oliver Keith sang tòa án, chỉ có thể nhìn thấy gương mặt thất thần, tàn tạ của ông ta qua màn hình TV.

 

Cuộc sống bận rộn nhưng lại bình lặng đến kỳ lạ, khiến người ta cảm thấy bất an. Mãi cho đến khi có 5 nữ sinh thuộc khoa nghệ thuật, cùng nhau đứng trên sân thượng ký túc xá.

 

Khi đó, Giản Nhược Trầm đang ăn ở một quán ăn nhanh dưới tòa nhà.

 

Tổng khu cảnh sát Tây Cửu Long ngay lập tức nhận được cuộc gọi của cậu:

 

"Quan sir." Giản Nhược Trầm lớn tiếng: "Ở Đại học Hồng Kông có người tổ chức nhảy lầu tập thể! Ký túc xá khoảng 7 tầng, gọi cả đội cứu hỏa đến ngay!"

 

Khoa nghệ thuật của Đại học Hồng Kông vốn dĩ không có áp lực học tập lớn, đa phần sinh viên đều là con cháu nhà giàu.

 

Cuộc sống thoải mái và dễ chịu như vậy, sao lại muốn nhảy lầu?

Bình Luận (0)
Comment