Tuy đều mang họ Lục, nhưng Lục Vinh khó tóm hơn Lục Tiệm nhiều.
Hắn làm việc cẩn trọng, không dính vào m* t** cũng chẳng dính vào m** d*m.
Chút phenmetrazine ở Đại học Hồng Kông cũng chẳng phải do hắn tự tay sắp đặt, ngoại trừ chuyện làm ăn thì mọi chuyện khác hắn chỉ đứng sau giật dây một chút.
Thế lực dưới tay hắn bám rễ sâu rộng, số lượng thì nhiều nhưng tạm thời chưa phát hiện nhân vật đầu sỏ nào.
Tổ trọng án Tây Cửu Long vì điều tra mà quay như chong chóng.
Giản Nhược Trầm quay đầu liếc nhìn các đồng nghiệp đội A đang bận rộn, nhất thời không chắc lời Lý Phi Tuyền nói là vì được chỉ điểm nên muốn báo ơn, hay là thấy cậu còn trẻ dễ sai khiến.
Cậu cười cười, thăm dò: "Phi Gia, hiện tại tôi còn chưa phải là cảnh viên chính thức, tự mình nuôi người cung cấp tin tức là vi phạm, nếu anh muốn đi theo quy trình của người cung cấp tin tức thì phải làm việc dưới tay Quan sir."
Lý Phi Tuyền lộ vẻ khó xử.
Cố vấn Giản này vừa hào phóng lại dễ chịu, đã ít việc còn trả công cao, chỉ cần không có ý đồ riêng là chắc chắn sẽ thăng tiến.
Nhưng Quan sir xưa nay lại "tiết kiệm", nghe nói tiền thù lao cho người cung cấp tin tức còn yêu cầu họ tự tìm.
Hoàng Hữu Toàn theo hắn bao nhiêu năm, thế mà đến giờ còn chưa mua nổi một căn hộ ở Hồng Kông?
"Không được đâu." Lý Phi Tuyền chẳng có thú vui gì khác, chỉ mê tiền, "Giản sir, Quan sir trả ít lắm, cậu không biết đâu, từ năm 1970 đến giờ, giá nhà ở Hồng Kông cứ như gắn tên lửa, tăng vọt lên, bây giờ một căn nhà 1000ft* ở Cửu Long đã 20 triệu rồi đó! Nhà tôi 6 miệng ăn, ít nhất cũng phải ở căn 1000ft chứ."
*1 Feet (ft) = 0,3048 mét (m)
Nói là biệt thự 1000ft, nhưng thật ra chỉ tầm 80 90 mét vuông thôi.
20 triệu, 8-90 mét vuông, 6 người ở.
Lý Phi Tuyền thở dài, "Giờ mức lương bình quân ở Hồng Kông mới hơn 300, dù tôi có kiếm được 2-300 ngàn mỗi tháng để trả tiền vay, thì đến khi nào mới trả hết đây? Giản sir, cậu cho tôi đi theo cậu đi!"
Giản Nhược Trầm cười nói: "Quy định là quy định."
Trên mặt cậu luôn treo nụ cười.
Vừa hòa nhã, vừa vui vẻ, hiếm khi toát lên khí thế không cho phép cãi lại như lúc này.
Lý Phi Tuyền biết không còn đường đi cửa sau nữa, đành cúi đầu thở dài, cái thời thế này, sao kiếm tiền lại khó vậy trời.
"Đi đúng quy trình cũng là vì tốt cho anh thôi. Chỉ có người cung cấp tin tức đã đăng ký mới có bảo đảm, đến lúc đó Tổng khu cảnh sát Tây Cửu Long sẽ chăm lo cho người nhà anh, cho con anh học trường tốt, cùng lớp với con cái cảnh sát." Giản Nhược Trầm cầm lấy chai rượu chưa khui trên bàn, hạ tay xuống, miệng chai champagne khẽ va vào cạnh bàn.
"Xì ——"
Nắp bật ra, bọt trắng trào lên.
Giản Nhược Trầm rót đầy chiếc ly mà Lý Phi Tuyền vừa dùng, động tác ung dung, rồi xòe tay ra: "Phi Gia, mời."
Lý Phi Tuyền thầm thở dài.
Cách rót rượu ấy vừa ung dung vừa phóng khoáng.
Uống vào người lại có cảm giác của thiếu niên ngông cuồng.
Lý Phi Tuyền uống cạn một hơi, "Tôi hiểu ý cậu rồi, làm người cung cấp tin tức chính quy thì con cái có thể sống đường hoàng, không phải lo hậu họa."
Nhưng tiền thì ít quá!
Giản Nhược Trầm thấy vẻ mặt hắn nhăn nhó như sắp khóc, không nhịn được khẽ cười.
Xem ra cũng không có tâm địa gì xấu, chỉ là điều kiện chưa được như mong muốn.
Cậu chợt nhớ lại phản ứng quy phục ngay tại chỗ của Lý Phi Tuyền khi nghe nói có cách kiếm tiền.
Giản Nhược Trầm liền hiểu: "Anh thấy anh Quan cho ít quá à? Quan hệ của tôi với anh ấy cũng không tệ, có thể ứng tiền trước cho anh ấy, để anh ấy tăng thêm tiền cho anh."
Lý Phi Tuyền sững sờ.
Anh Quan, anh gì? Ai anh?
Quan Ứng Quân?
Cố vấn Giản cố ý gọi vậy để hắn biết quan hệ của họ rất thân thiết?
Chắc không phải là chỉ dám gọi riêng sau lưng đấy chứ?
Hắn không dễ mắc lừa vậy đâu.
"Xem ra anh không tin." Giản Nhược Trầm tựa lưng vào ghế sofa trong phòng riêng.
Không biết từ lúc nào nhạc nền trong quán đã ngừng, đèn neon hoa lệ trên trần quay tròn, ánh sáng quét qua bên này, chiếu lên gương mặt Giản Nhược Trầm, khiến đôi mắt cậu trở nên sâu thẳm, như đang phát ra ánh vàng trong bóng tối.
"Không tin cũng không sao, tin tức tôi cho anh cũng đủ để anh phát tài, thật sự không được, anh có thể vay tiền mua 2-3 căn nhà, sau 30 năm chắc chắn có thể tăng gấp 20 lần, đến lúc đó anh bán ra, coi như lời 400 triệu để dưỡng già, cũng đủ cho con cháu xài." Giản Nhược Trầm đứng dậy, xoay người muốn đi, "Chuyện người cung cấp tin tức, tôi xem như chưa từng nghe qua."
Tinh túy mặc cả tổ truyền của Hoa quốc:
Mắc vậy?
Không sao, tôi đi chỗ khác xem thử.
Rồi quay người bỏ đi.
Trong vòng 10 bước chắc chắn có kẻ hối hận.
Giản Nhược Trầm mới đi được 3 bước, Lý Phi Tuyền đã hét lớn: "Tôi làm!"
Chỉ là có ít tiền hơn thôi mà?
So với thông tin làm ăn mơ hồ khó nắm, thì tiền cầm được trong tay rõ ràng thực tế hơn! Quan trọng nhất là, con hắn cũng đến tuổi vào tiểu học rồi.
Hắn làm nghề này bao năm, biết rõ nhân mạch và điểm xuất phát quan trọng đến mức nào.
Giản Nhược Trầm quay người lại: "Ồ? Không ngại Quan sir trả ít à?"
Lý Phi Tuyền gãi mặt: "Cổ phiếu gì đó tôi không hiểu lắm, cứ thuê người quản lý chuyên nghiệp giúp tôi gom hết cổ phiếu nhà cậu là được, trong lúc chờ cổ phiếu lên giá, tôi làm người cung cấp tin tức cũng được."
Giản Nhược Trầm không truy hỏi, xoay người ngồi xuống: "Nói xem anh có đường dây nào, tôi đâu thể cho không, phải không Phi Gia?"
Lý Phi Tuyền vội vàng khoát tay: "Không dám không dám, cậu cứ gọi tôi là Tiểu Phi là được. Thật ra..."
"Gần đây Lục Vinh có vẻ đang rửa tiền."
Thời buổi này, đen chuyển trắng hay giới nhà giàu rửa tiền chẳng có gì lạ.
Quan trọng là thủ đoạn có hợp pháp hay không, một số đại gia nuôi rất nhiều tay trong, dùng cổ phiếu hoặc cách đầu cơ nhà đất để rửa tiền.
Giá nhà càng bị thổi lên, cổ phiếu cũng điên cuồng dao động lên xuống.
Đó là hình thức xám, thuộc quản lý của ICAC, tổ trọng án Tây Cửu Long không xử lý được.
Nhưng nếu là rửa tiền bằng cờ bạc phạm pháp hay thủ đoạn đen tối thì Tây Cửu Long có thể nhúng tay vào.
Giản Nhược Trầm suy tính nhanh chóng trong đầu, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản, "Rửa tiền à... đúng là tiền trắng trong tay hắn không còn bao nhiêu, đất ở Cửu Long Thành Trại còn chưa mua nổi."
Lý Phi Tuyền: ...
Không hổ là người giàu nhất Hồng Kông, đơn vị tính tiền cũng khác người.
Hắn mở miệng, giọng dửng dưng: "Tài sản Lục Tiệm để lại phần lớn đã bị niêm phong, còn phải nộp phạt, gia sản nhà họ Lục có bao nhiêu đó thôi, những thứ giấu kỹ thì muốn rửa ra cũng không dễ."
Giản Nhược Trầm: "Anh có biết vì sao hắn lại rửa tiền không?"
Lý Phi Tuyền phấn chấn tinh thần hẳn lên, "Đây chính là nguyên nhân tôi có tự tin yêu cầu làm người cung cấp tin tức! Theo như tôi biết, hắn chuẩn bị đầu tư vào các dự án ở Nội địa, cũng không biết hắn nghĩ gì nữa."
Chỗ như Nội địa đó, không nói đến vật giá thấp, mà người dân lại chẳng có h*m m**n tiêu dùng, đến ăn còn chưa đủ no, sống còn thua dân Hồng Kông bọn họ.
Có tiền không đầu tư vào Hồng Kông, mà đầu tư vào Nội địa làm gì?
Giản Nhược Trầm: "..."
Lý Phi Tuyền đúng là có chút tầm nhìn, nhưng chẳng được bao nhiêu.
Mục đích cuối cùng của Lục Vinh đâu chỉ là kiếm tiền nhờ Nội địa, hắn muốn thông qua các dự án để bắc cầu với chính quyền trong nước, sau khi Hồng Kông hồi quy và mở cửa, vẫn có thể tiếp tục chiếm giữ địa bàn, làm một con cáo già an ổn sinh sống.
Hắn muốn dùng các dự án để mua chút thể diện trước mặt chính phủ Nội địa, để sau này dù có phạm lỗi, tòa án Hồng Kông cũng phải nể mặt mà nương tay.
Giản Nhược Trầm đứng dậy, đập mạnh một cái lên vai Lý Phi Tuyền, trầm giọng nói: "Anh em tốt, nếu đã làm người cung cấp tin tức, nhớ nói cho tôi biết mấy dự án mà Lục Vinh định đầu tư."
Cậu muốn cướp.
"Mấy manh mối khác thì đợi Quan sir nói với anh đi, chắc là sẽ điều tra phương thức rửa tiền của Lục Vinh. Làm xong thủ tục, chúng tôi sẽ bảo vệ người nhà anh. Lục Vinh là loại người thất thường khó đối phó, theo tôi thì nên đưa người nhà anh đến trường tiểu học của cơ quan Nội địa thì hơn, tự mình suy nghĩ đi." Giản Nhược Trầm vừa nói, lại vỗ vỗ vai hắn, rồi xoay người đi về phía góc tường gần quầy bar.
Đội A đã làm xong việc.
Dưới chân tường là một hàng nam nữ ngồi xổm ôm đầu, vài người vẫn chưa tỉnh khỏi dư âm của thuốc, ngũ quan như bị gió thổi bay.
Quan Ứng Quân ra lệnh: "Trương Tinh Tông, Lưu Tư Chính lái xe đưa người về đồn, căn cứ theo liều lượng mà làm thủ tục tạm giam."
"Ba tên trung gian này là người bán hàng, Đinh Cao và Hoắc Minh Huyên dẫn về, căn cứ theo số gram mà viết bản tường trình, chuẩn bị khởi tố."
"Tào Hữu Phương đi với tôi."
Mọi người đồng thanh: "Yes sir!"
Tất Loan Loan thở dài, "Tên Tào Hữu Phương này nhìn thì như là một tên ngốc, chắc cũng chẳng moi được manh mối gì."
Ngay cả người như Olivie Keith có liên quan trực tiếp với Lục Vinh cũng là kết cục bị tính kế và bán đứng, cuối cùng cũng chỉ đưa ra một câu phenmetrazine trong khuôn viên Đại học Hồng Kông có quan hệ với Lục Vinh...
"Lục Vinh chẳng để lộ chút sơ hở hay manh mối nào... chẳng lẽ thật sự phải mất thêm 10 năm nữa mới tóm được hắn sao?" Tất Loan Loan đưa tay lau mặt, vẻ mặt đầy khó xử.
Giản Nhược Trầm ló đầu nhìn dãy nghi phạm đang ngồi xổm dưới chân tường, ước lượng khoảng cách rồi mới cẩn trọng lên tiếng: "Tôi vừa thương lượng được một người cung cấp tin tức cho Quan sir. Tên Lý Phi Tuyền đó nói sẽ làm người cung cấp tin tức chuyên dụng cho Tây Cửu Long chúng ta."
Vẻ khó xử trên mặt Tất Loan Loan lập tức chuyển thành nghi ngờ.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Xảy ra lúc nào thế?
Trước kia họ thuyế phục một tên lưu manh đầu đường xó chợ đến làm người cung cấp tin tức còn phải mất 3-5 ngày.
Loại người liều mạng như Hoàng Hữu Toàn làm cung cấp tin tức chuyên dụng còn mất cả tháng mới thuyết phục được. Thế mà lần này chỉ mất vài phút?
Trương Tinh Tông nhớ tới cái ví sờn mép của Quan sir: "Chúng ta nuôi không nổi nữa đâu nhỉ?"
30 ngàn tháng này còn bị đem đặt cơm cho đám sinh viên bị phong tỏa.
"Tiền không thành vấn đề. Tôi có." Giản Nhược Trầm nghiêm mặt nói, "Lý Phi Tuyền bảo hắn có thể theo được đường dây của Lục Vinh."
Tất cả mọi người đều lập tức nghiêm túc lại.
Manh mối!
Bây giờ, Lý Phi Tuyền mà cố vấn Giản vừa thuyết phục được chính là hy vọng duy nhất của họ.
Trong miệng Tống Húc Nghĩa đắng chát.
Vừa rồi bọn họ hỏi một vòng, một người nhát gan như Tào Hữu Phương lại bày ra vẻ mặt tỉnh bơ như chưa từng nghe đến cái tên Lục Vinh. Một đầu mối bị cắt đứt ngay tại chỗ.
Ngoài trừ thất vọng, họ chẳng còn cách nào khác.
Thế mà Giản Nhược Trầm chỉ ngồi trò chuyện ở ghế sô pha với Lý Phi Tuyền một lúc đã moi ra được đầu mối, còn được một người cung cấp tin tức miễn phí!
Anh ta thật sự đã già rồi.
Già đến mức phải trông cậy vào một hậu bối mới có thể cảm thấy an lòng.
Giản Nhược Trầm thật sự quá giỏi, một người như vậy nếu còn không thể "bay lên", thì còn ai có thể chứ?
Anh thật sự tâm phục khẩu phục, bội phục sát đất.
Quan Ứng Quân chăm chú nhìn người bên cạnh. Dáng người cậu đã lớn dần, ở giữa ngưỡng của thiếu niên và thanh niên.
Tựa như quả xanh đã chín nửa bên, khuôn mặt cũng đầy đặn hơn, dường như chỉ cần cắn một cái là sẽ trào ra vị ngọt mọng nước.
Tim hắn đập thình thịch, không kìm được mà đặt tay lên lưng Giản Nhược Trầm vuốt nhẹ, lại nhớ đến những lời cậu dỗ dành mình trong văn phòng.
Đâu phải là Giản Nhược Trầm không có hắn thì không được, là hắn không có Giản Nhược Trầm thì không được.
Giản Nhược Trầm bị hắn chọc đến ngứa ngáy, nghiêng đầu nhìn hắn: "Anh có nhận không? Em thấy thái độ của Lý Phi Tuyền cũng chân thành lắm, chắc sắp sửa sang nhượng lại chỗ này thật đấy."
"Dù hắn không sang nhượng, chỗ này cũng không thể tiếp tục kinh doanh được nữa." Quan Ứng Quân nhàn nhạt nói, "Nói theo cách của dân xã hội, thì tụ điểm mà bị cảnh sát càn qua rồi, không còn 'ra gì' nữa."
Hắn hạ tay, vỗ nhẹ lên eo Giản Nhược Trầm: "Anh vào gặp hắn một lát. Lát nữa có nghe thấy tiếng gì cũng đừng sợ."
Giản Nhược Trầm không hiểu, chuyện đã bàn bạc xong xuôi, còn có thể xảy ra chuyện gì nữa?
10 phút sau.
Từ ghế lô trong cùng vang lên tiếng quát giận dữ: "Mẹ nó, Quan Ứng Quân! Ông đây cực khổ làm ăn hơn chục năm mà anh nói dẹp là dẹp à?! Mẹ nó, ông đây có phạm pháp đâu, hôm nay tôi liều với anh luôn!"
Giản Nhược Trầm quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hai tay Lý Phi Tuyền dùng sức, nhấc bổng chiếc bàn trà kính khỏi sàn rồi lật mạnh xuống đất.
Bàn trà đập xuống vỡ tan, loảng xoảng khắp nơi.
Giản Nhược Trầm giật bắn cả người, im lặng mất mấy giây rồi mới lẩm bẩm: "Lại bể kèo à?"
Không thể nào, chuyện đã bàn xong mà còn bể kèo?
Tất Loan Loan cảm thấy vẻ mặt ngây người hiếm thấy này của cậu đặc biệt đáng yêu, ngứa tay muốn véo một cái, nhưng nghĩ đến việc Quan sir còn đang đứng phía trước, đành thôi, "Diễn kịch thôi, làm bộ là trở mặt để giữ an toàn."
Giản Nhược Trầm thở phào một hơi.
Suýt nữa thì hồn bay phách lạc. Cậu còn cần Lý Phi Tuyền đi dò thử xem rốt cuộc Lục Vinh đang nhắm vào dự án nào trong Nội địa kìa.
Hễ là thứ Lục Vinh nhắm đến, cậu sẽ mua trước.
Vừa có thể góp phần phát triển đất nước, vừa có thể khiến Lục Vinh tức đến què chân.
Nghĩ thôi đã thấy sướng rồi.