Trên bàn bày vài món nguội.
Chân vịt quay, thịt bò kho, hạt sen táo đỏ, ngỗng quay kiểu Hồng Kông. Đủ món, đủ vị.
Người ngồi ở vị trí chủ tọa cầm đũa lên trước, "Đều là người nhà, đói thì ăn. Tôi là người thô lỗ, không khách sáo nữa."
Ông cười ha hả, nhìn La Bân Văn một cái, "La tiên sinh dùng đũa rất thành thạo nhỉ."
La Bân Văn nghiêng đầu nhìn Giản Nhược Trầm.
Cứ có cảm giác phong cách nói chuyện của tiểu thiếu gia giống với các lãnh đạo bên Đại Lục hơn.
Trong ôn hòa lại mang theo sự mạnh mẽ, thăm dò cũng không lộ liễu.
"So với dao nĩa, dùng đũa vẫn tiện hơn." La Bân Văn nói.
"Ha ha. Dùng đũa ăn món Hoa, dùng dao nĩa ăn món Anh, mỗi thứ có chỗ dùng riêng của nó."
Người ngồi ở vị trí chủ tọa chỉ như thuận miệng nói, nhưng vị chủ tịch Hội đồng Thương mại tỉnh Macau bên cạnh đã toát mồ hôi hột.
Chỗ này là vấn đề nhạy cảm giữa hai bên chưa thống nhất.
Giản Nhược Trầm nhìn tấm khăn trải bàn bên cạnh hơi rung nhẹ, cười nói phá tan không khí: "Dùng dao nĩa thì không tiện ăn chân vịt quay."
Nói xong, cậu nhanh tay lẹ mắt gắp một cái chân vịt quay từ chiếc mâm xoay trước mặt.
Đầu bếp này đúng là có tay nghề, chân vịt được hầm mềm nhừ, giống như thạch vậy, nước sốt bám nhưng không rơi, gắp lên bằng đũa thì mềm mại, dẻo dai.
Vừa nhìn đã thấy tan chảy trong miệng, mềm mại dễ ăn.
Giản Nhược Trầm vốn định làm vai trò người hòa giải, nhưng hiện tại thì thật sự có chút thèm rồi.
Cậu cúi đầu, cắn một miếng gân trên khớp xương chân vịt.
Hơi nheo mắt lại, hít một hơi kìm nén.
Ừm, ngon quá.
Cố Hữu Minh:...
Món ăn Hồng Kông đã bạc đãi cậu lắm hay sao?
Hắn có chút dở khóc dở cười, lại nghĩ đến lúc Giản Nhược Trầm mới tiếp quản gia nghiệp, cũng không thuê nhiều người giúp việc ở Hồng Kông.
Thậm chí đầu bếp cũng là do quản gia La mang từ Anh sang.
Thì ra là vậy.
Động tác ăn chân vịt của Giản Nhược Trầm rất thành thạo, nhìn cứ như đang dùng việc này để giải vây, thực chất là chỉ muốn ăn một cái chân vịt mà thôi.
Nhưng đúng là dao nĩa không thể xiên được chiếc chân vịt mềm như vậy.
Như cái cách chính quyền Anh không quan tâm đến sống chết của người dân Hồng Kông.
Cậu ăn ngon lành, khiến những chú bác lớn tuổi cũng động lòng thèm, lần lượt gắp đũa. Một đĩa chân vịt, vừa đủ mỗi người một cái, ăn hết sạch sành sanh.
"Tôi nghe nói, cậu Giản làm báo chí ở Hồng Kông." Một ông lão mặc áo sơ mi xanh lục, vừa nhìn đã thấy không thoát khỏi mối liên hệ với quân đội, hỏi: "Không biết cậu có nghe được những lo ngại và ý kiến gì về tình hình cuộc sống hiện tại ở nội thành không?"
Giản Nhược Trầm vừa thưởng thức món chân vịt, vừa đáp: "Thật ra bất kể là lúc nào, nguyện vọng cơ bản nhất của mọi người vẫn là ăn no mặc ấm, sống yên ổn, thiên hạ thái bình. Nếu có thể cải thiện chất lượng cuộc sống, để đời sau sống tốt hơn mình, thì càng tuyệt vời."
Cậu nhớ đến những ông bà lão, những nam nữ công nhân viên chức đến ngân hàng Hồng Kông rút tiền vào dịp Tết.
Nhớ lại cảnh tranh nhau nhận giải công dân tốt bên bờ sông, dù chỉ góp được một cái cuốc cũng hớn hở cả nửa ngày của các cụ già.
Nhớ lại những ngày hè nóng bức, dân làng chài ngồi tụm dưới bóng cây chia nhau từng chén chè ngọt.
Giản Nhược Trầm khẽ cong môi, "Mọi người chỉ hy vọng ngày mai có thể sống tốt hơn, vì phần lớn họ đều cho rằng, dù có tệ thì cũng không thể tệ hơn vài năm trước được."
Mấy năm trước, tình hình trị an ở Hồng Kông quả thực không tốt.
Bây giờ thì khác rồi.
Người ngồi ở vị trí chủ tọa ha ha cười nói: "Chúng tôi đến đây hôm nay, phát hiện đường xá sạch sẽ hơn nhiều, người lang thang bên đường cũng ít đi, các cửa hàng ở Tây Cửu Long rất phong phú, vẻ mặt của mọi người cũng khác biệt hơn so với mấy năm trước."
Cố Hữu Minh nói: "Là vì Cửu Long Thành Trại bị dỡ bỏ, Connaught đã đầu tư vào một số nhà ở phúc lợi của chính phủ, rất nhiều người dân Hồng Kông sống trong lồng chim ở Cửu Long Thành Trại đã chuyển đến các nhà ở phúc lợi đó."
Giản Nhược Trầm cũng không nhớ rõ chuyện này lắm.
Thật sao?
Cậu đã đầu tư vào cái đó à?
La Bân Văn nhìn thấy hàng mi của cậu hơi run, nhẹ giọng nhắc: "Là mẹ cậu đầu tư, dự án đó đã có từ lâu rồi, nhưng chính quyền Anh không chịu thực hiện nghĩa vụ. Mãi cho đến khi Cửu Long Thành Trại bị dỡ bỏ, dự án mới được đẩy lên."
"Dự án này không tệ." Ông lão mặc áo sơ mi xanh lục nhìn Giản Nhược Trầm vài lần.
Càng nhìn càng cảm thấy thân thiết, như thể đã gặp ở đâu rồi.
Nhưng nghĩ kỹ lại, hai người hoàn toàn không có khả năng gặp nhau, vì đây là lần đầu ông đến Hồng Kông.
Ông luôn cảm thấy, chuyến đi này điều không cần lo lắng nhất chính là cậu thanh niên này.
Ý thức tư tưởng rất cao.
Nói chuyện với Giản Nhược Trầm xong, họ lại bắt đầu nói chuyện với Cố Hữu Minh và hai người ở tỉnh Macau khác.
Hồng Kông và Macau còn đang lưu lạc bên ngoài, người có thể tin tưởng không nhiều, bên Macau chỉ có hai người làm đại diện, mỗi người đều phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm.
Giáo dục, thương mại, thể thao, an ninh... đều là lĩnh vực họ phải quản lý.
Nghe thôi đã thấy mệt.
Giản Nhược Trầm vừa nghe họ nói chuyện báo cáo công việc, vừa ăn một cái đầu sư tử kho tàu.
Các món nguội nhanh chóng được dọn đi, món nóng bắt đầu lên bàn.
Đầu tiên là một đĩa cơm chiên Dương Châu hạt nào ra hạt nấy.
Giản Nhược Trầm nhìn người ngồi ở vị trí đầu lấy một phần, đĩa xoay từ từ đến trước mặt cậu, cậu chăm chú nhìn, thấy còn lại khoảng hai phần, một miếng trứng chiên xém vàng nằm bên mép đĩa, không ai đụng tới.
Tinh hoa đấy, không ai lấy sao?
Hê, cậu lời rồi!
Các vị lãnh đạo từ Đại lục nhìn cậu vui vẻ gắp trứng chiên, họ liếc nhau một cái, rồi cười khẽ thì thầm:
"Tôi nói rồi mà, cậu ấy đã ngắm miếng trứng này từ đầu rồi."
"Cháu gái tôi cũng thích ăn món này, thủ trưởng không lấy, để dành cho cậu ấy đó."
"Còn đang tuổi ăn tuổi lớn mà, ăn cũng không nhiều, đứa nhà tôi một bữa có thể ăn ba bát cơm chiên trứng, thật là..."
Giản Nhược Trầm tự mình lấy phần cơm, tiện tay lấy thêm cho La Bân Văn một phần.
Món cơm chiên Dương Châu này, rưới thêm chút gà Kung Pao, ăn kèm vài miếng cá sóc chua ngọt và tôm Long Tỉnh.
Ngon đến mức làm người ta rưng rưng nước mắt.
Cố Hữu Minh ngồi gần bên Giản Nhược Trầm, khẽ thở dài một tiếng.
Thẳng thắn và hào sảng như Giản Nhược Trầm đúng là dễ gây thiện cảm hơn. Nhưng tiếc rằng, bọn họ đều đã ngoài 40, bộ dáng nghiêm nghị một khi mang lên thì khó mà dỡ xuống được.
Giản Nhược Trầm đã đầu tư 5,9 tỷ vào Nội địa, tất cả đều là tiền thật.
Yêu cầu duy nhất khi ký hợp đồng là để Cảnh sát Hình sự Quốc tế do Đại Lục cử đến phối hợp với cậu để bắt gián điệp mà Hồng Kông tạm thời không xử lý được.
Đây là yêu cầu gì chứ.
Nói theo cách khác thì chẳng khác gì cho không, mà còn cho tận hai lần.
So sánh như vậy, thì những thương nhân làm ăn lâu năm như bọn họ lại càng lộ ra vẻ thực dụng, chỉ biết tính toán lợi ích riêng.
Hắn cũng không phải là người bắt đầu sớm nhất, sớm hơn nữa là 20 năm trước đã bắt đầu hợp tác với Đại Lục, nhưng phần lớn đều là vì sự phát triển của gia tộc, chỉ đơn thuần là bỏ tiền vào, cả trăm năm nay cũng chỉ có một người như Giản Nhược Trầm mà thôi.
May mà bên trên cũng nể mặt, trước đây khi Giản Nhược Trầm chưa có mặt cũng chẳng thấy gì khác biệt, giờ đây thì đúng là có chút chênh lệch rõ rệt.
Vị thủ trưởng quân khu kia còn bắt đầu khoe khoang với Giản Nhược Trầm về cách gói vịt quay của mình nữa chứ!
......
Mấy người ngồi quanh bàn từ hợp tác hai bên bờ eo biển bàn đến chuyện thuế má, rồi từ thuế má chuyển sang sự ổn định chính sách, từ chính sách lại bàn đến quân sự, rồi từ quân sự lại xoay sang Olympic.
Giản Nhược Trầm nghe một hồi thì cũng ăn no rồi.
Cậu cảm thấy mình đến đây chẳng qua là để mở mang tầm mắt, người lớn nhiều quá, cũng chẳng có chuyện gì đến lượt cậu quyết định cả.
Cái "tầm mắt" này cũng lớn quá mức.
Lớn đến mức khiến người ta choáng váng.
"Nhân dân trong nước ta, điều không thiếu nhất chính là chăm chỉ và sức lực, lao động là vinh quang mà. Nhưng việc làm thì có hạn, vẫn phải tạo ra một số vị trí mới để mọi người có chỗ phát huy." Người ngồi ghế chủ vị nói, "Chứ không thể ai ai cũng đi làm nông, như vậy là quay lại kinh tế nông nghiệp rồi. Hiện tại chúng ta vẫn phải tiếp tục thúc đẩy kinh tế thị trường."
Giản Nhược Trầm thầm nghĩ: cái này thì mình quen.
Năm xưa học chính trị, cậu đã thuộc làu làu rồi.
Ngay từ những năm 70, 80, một số thương nhân Hồng Kông có khứu giác chính trị nhạy bén đã ngửi thấy cơ hội cải cách, tích cực vào Nội địa mở nhà máy.
Trở thành nhóm người đầu tiên hưởng lợi từ cải cách, hình thành nên mô hình "đơn hàng từ Hồng Kông, sản xuất tại Quảng Đông" như hiện tại.
Nhưng theo thời gian, cái mô hình này cũng dần không còn nhiều lợi nhuận nữa.
Hiện tại đã sắp rơi vào giai đoạn lợi nhuận trì trệ.
"...Ngoài ngành sản xuất giày dép, đồ chơi và dệt may ra, giữa chúng ta vẫn cần có mối liên kết chặt chẽ hơn nữa." Người chủ vị nói.
Ông nhìn Giản Nhược Trầm, lúc này cậu đang chăm chú nhìn món canh đậu phụ Văn Tư: "Tôi nghe nói cậu có ý định làm mảng bán lẻ, đang triển khai một chuỗi cửa hàng đồ ăn vặt?"
Giản Nhược Trầm thu hồi ánh nhìn, cũng không thấy ý tưởng bị người khác nhắm tới là điều gì mạo phạm: "Vâng ạ. Ở Hồng Kông có không ít ngư dân, nhiều người lớn tuổi không còn thích hợp để ra khơi thường xuyên nữa, nhưng vì sinh sống nhờ biển nên họ tích lũy được rất nhiều tay nghề độc đáo."
"Những món ăn này hoàn toàn có thể được đóng gói và lưu thông qua hình thức bán lẻ, mang lại sức sống mới cho họ."
"Ý tưởng này rất hay, có thể làm được." Mọi người bàn bạc một hồi, lại tiếp lời: "Cậu hoàn toàn có thể hợp tác với Cố tiên sinh đã cắm rễ tại Nội địa, đưa các món ăn vặt từ Nội địa sang Hồng Kông, rồi lại đưa đồ ăn vặt Hồng Kông vào Nội địa."
Cố Hữu Minh nghe mà ê ẩm cả răng hàm.
Hồng Kông lớn bao nhiêu, Đại Lục lớn bao nhiêu?
Dù có dã tâm, hắn cũng không muốn làm đến mức kiệt sức.
Giản Nhược Trầm chỉ cười nhẹ: "Chuyện làm ăn thì cháu không rành lắm, đều là chú La quản lý giúp."
La Bân Văn đúng lúc lên tiếng, trình bày bố cục ngành bán lẻ và chuỗi nhà hàng, cho biết sẽ triển khai theo hai hướng khác nhau.
Ngành này lợi nhuận mỏng, lấy số lượng bù chất lượng, phần lớn các ông lớn đều chẳng để mắt tới. Người Macau và người Hồng Kông cũ bên cạnh lại thích đầu tư chứng khoán và nhà máy sản xuất hơn.
Hiện tại công việc trên tay còn không đủ làm, dù có nghe hết kế hoạch thì cũng không thể nhảy vào giành phần.
Lãnh đạo ở vị trí chủ tọa sau khi nghe xong lập tức khen ngợi: "Khi tôi còn trẻ đã từng nghe danh La tiên sinh và những đóng góp của Connaught trong thương mại thế giới, giờ xem ra đúng là danh bất hư truyền, vô cùng chuyên nghiệp."
"Là nhờ vào những ý tưởng độc đáo của Nhược Trầm." La Bân Văn cúi đầu nhìn sang bên cạnh.
Chỉ thấy Giản Nhược Trầm tranh thủ thời gian, đã uống hết một bát canh đậu phụ Văn Tư, giờ đang ăn canh cá trắng thịt bò.
La Bân Văn:......
Chẳng lẽ cơm nhà mình thực sự không ngon?
Nhưng không phải trước đây Giản Nhược Trầm nói món bánh mì nướng kiểu Pháp không tồi sao?
Hay là do món đó là ông nấu ngon, còn đầu bếp người Anh kia không ổn?
Hay là cho người kia nghỉ phép, tìm một đầu bếp Đại Lục đến làm việc lâu dài nhỉ?
Các vị lãnh đạo cũng thấy cảnh đó.
"Trẻ tuổi mà, tư duy sẽ có chút nhảy vọt, dù sao suy cho cùng thế giới này vẫn là thế giới của người trẻ tuổi."
"Nhưng loại hình kinh doanh này cũng có một vấn đề, chi phí vận chuyển liệu có quá cao không?"
Cố Hữu Minh nói: "Tôi có một cảng biển, nếu cần thì có thể chuyên dùng cho việc này."
Người phía đại lục liếc nhìn hắn một cái, mỉm cười: "Đi đường thủy hết thì không ổn, thực phẩm dễ bị ẩm."
Ý là không muốn để một người độc quyền.
Huống hồ, cây cầu đó là do Giản Nhược Trầm đầu tư xây dựng, nếu không có khoản tiền đầu tư khổng lồ vô điều kiện hỗ trợ Nội địa ấy, cây cầu vốn chỉ nằm trên bản thiết kế đó không biết đến bao giờ mới có thể thi công.
Có lẽ 10 năm nữa, thậm chí 20 năm sau.
"Tốt nhất là dùng xe tải, đi đường bộ!" Các ông lớn đập bàn quyết định.
"Người trẻ có nhiều ý tưởng táo bạo, cứ để người trẻ làm đi, biết đâu lại sinh ra ngành nghề mới!"
Giản Nhược Trầm:......
Đây không phải là ngành công nghiệp logistics sao?
Cơm đã dâng tận miệng rồi, không nhận lời thì cũng khó mà nói nổi.
"Có thể lợi dụng chuỗi giao hàng, liên kết các ngành bán lẻ trên cả nước lại với nhau." Giản Nhược Trầm không quá am hiểu lĩnh vực này, chỉ có thể lờ mờ nhớ lại vài điều, "Thiết lập các kho hàng của chuỗi cửa hàng bán lẻ trên toàn quốc, đồng thời kết hợp với việc lưu trữ tạm thời một số mặt hàng khác, có thể nhượng lợi một phần cho tài xế xe tải và người quản lý kho, nhờ đó thúc đẩy lưu thông hàng hóa, đồng thời kiểm soát thuế."
Hợp pháp hóa dòng lưu thông hàng hóa, sau đó ban hành luật để ngăn chặn đầu cơ tăng giá.
Lời này khiến Cố Hữu Minh đổ mồ hôi đầy đầu.
Dám nói thật đấy!
Cơ hội kinh doanh đúng là không tồi, nhưng... chuyện này hợp pháp thật à?
"Những điểm bán lẻ đã được thiết lập kia, về sau có thể phát triển thành các trung tâm thương mại. Cũng tạo thêm không ít việc làm." Giản Nhược Trầm vừa nói vừa cố nuốt cơn ợ hơi đang trào lên cổ họng.
Nhiều nhân vật quan trọng đang ngồi đây, ợ hơi thì thật mất mặt.
Cậu chỉ tiện miệng nói vài câu, vậy mà bữa ăn lại kéo dài thêm cả tiếng đồng hồ nữa.
Mọi người bàn bạc xong xuôi chuyện làm ăn và tuyến đường vận chuyển, còn phải ký hợp đồng, phân chia trách nhiệm, nêu yêu cầu.
Một vòng như vậy, ai nấy đều có thu hoạch riêng.
Giản Nhược Trầm thấy Cố Hữu Minh đang bận rộn ký hợp đồng, không lấy miếng bánh nướng Hoàng Kiều đang xoay đến trước mặt, Giản Nhược Trầm liền gắp bỏ vào bát mình.
Cậu thật sự ăn không nổi nữa.
Nhưng món chính là món chính, đồ tráng miệng là đồ tráng miệng.
Lúc này các vị thủ trưởng đều cảm thấy cậu không phải tham ăn, mà là đói thật, ít nhất cũng 5 năm rồi chưa được ăn một bữa ra hồn, ai nấy đều chờ đợi, không nghe thấy Giản Nhược Trầm đưa ra yêu cầu gì, bèn thấy kỳ lạ.
Không phải Cục trưởng Cục An ninh từng ngầm ám chỉ với cậu về một vị trí trong Thương hội Hồng Kông sao?
Vị thủ trưởng ngồi ở vị trí ghế phó đành phải chuyện trò thăm dò: "Cậu Giản, hồi nhỏ cậu có ước mơ gì không? Hồi nhỏ tôi từng muốn chế tạo tên lửa đấy."
Giản Nhược Trầm ăn khá nhiều tinh bột, giờ có hơi choáng váng vì carbohydrate.
Cậu nghiêm túc đáp: "Quốc phòng không thể thiếu ngân sách."
Nói rồi, lại nghĩ đến khoản lợi nhuận tháng 10, cảm thấy không thể ăn không được, tiền cầm về cũng không tiêu hết, còn bị chú La cằn nhằn mãi.
Thôi thì làm gì đó cống hiến cho Tổ quốc còn hơn.
Giản Nhược Trầm suy nghĩ một lát, những người ngồi đây, ai quan tâm đến vị trí Hội trưởng Tổng thương hội Hồng Kông, đều là những nhân vật có thực lực.
Một lúc sau, cậu nói: "Nên ủng hộ sự phát triển của ngành hàng không, quyên góp 10 tỷ để chế tạo tên lửa đi."
Mọi người:......
Vị thủ trưởng kia cũng đâu có định ám chỉ việc đó...
Nhiều thương nhân Hồng Kông khi bàn chuyện làm ăn hay nói rằng họ thích món ăn Trung Quốc đại lục, thật ra cũng chỉ là xã giao, thường thì họ thấy mùi vị quá nặng, ăn không quen.
Trước khi tới đây, họ nghĩ Giản Nhược Trầm chắc cũng thế thôi.
Không ngờ ăn xong một bữa mới hiểu ra: cậu thật sự thích ăn.
Ăn đến mức như người mất hồn rồi.
La Bân Văn cười nói thêm: "Tôi hỏi cậu ấy có hứng thú với ngành tài chính không, cậu ấy bảo không muốn học, chỉ muốn làm cảnh sát."
"Ồ." Ông cụ mặc quân phục màu xanh quân đội nói, "Cảnh sát rất tốt! Vậy thì phải học luật thật nghiêm túc, tốt nghiệp rồi tranh cử nghị viên, tham gia lập pháp. Đến lúc đó, các cậu sẽ có Hội đồng Lập pháp của riêng mình."
Giản Nhược Trầm giật mình một cái.
Trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Cái gì cơ?
Vậy chẳng phải cậu chỉ cần cố gắng một chút nữa thôi là có thể thúc đẩy việc buôn m* t** trên 50g là tử hình ở Hồng Kông rồi sao?
La Bân Văn lập tức viết một tấm séc.
Tiểu thiếu gia nói quyên thì cứ quyên, số tiền này chẳng là gì, "Tấm này chỉ thiếu 1 đồng là tròn 10 tỷ, tấm séc có hạn mức, chỉ viết được đến đây thôi."
Cầm lấy mà ủng hộ ngành hàng không vũ trụ đi.
Cố Hữu Minh:......
Hắn nhìn một cái — lại còn là đô la Mỹ.
-------
*Cá sóc chua ngọt
* Gà Kung Pao
*Cơm chiên Dương Châu
* Tôm Long Tỉnh
*Canh đậu phụ Văn Tư
*Canh cá ngân thịt bò
*Bánh nướng Hoàng Kiều