Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người

Chương 147

Tiệm vàng Lão Kim ở phố đi bộ Du Tiêm Vượng nằm ngay bên đại lộ trung tâm của khu phố.

 

Hai đầu đại lộ của phố đi bộ đều đã được giăng dây cảnh giới.

 

Đội Cơ động thuộc Bộ Hành động của Sở Cảnh vụ Hồng Kông toàn quân xuất động, nhanh chóng có mặt sau đội cảnh sát từ đồn Thâm Thủy Bộ.

 

Xe mô tô linh hoạt hơn, đến hiện trường nhanh hơn, thiết bị của Sở Cảnh vụ cũng đầy đủ hơn.

 

Họ duy trì trật tự cho người dân trong phố đi bộ, hộ tống người đi đường và các chủ sạp gần đó rút khỏi hiện trường an toàn.

 

Cảnh sát thuộc Đội Đặc Nhiệm của Sở Cảnh vụ mặc áo chống đạn, súng trường trong tay giương cao trước ngực, xếp thành hàng ngang sát bên Trần Vân Xuyên, nòng súng nhắm thẳng vào tiệm vàng Lão Kim.

 

Xe cứu thương chuyên dụng của Sở Cảnh vụ đậu ở góc đường, trên xe đã có vài người bị thương do trúng đạn lạc.

 

Trực thăng bay lượn trên không trung khu phố đi bộ Du Tiêm Vượng, chuẩn bị cho cuộc truy kích có thể xảy ra.

 

Hai tòa nhà nhỏ hai bên đều có lính bắn tỉa của Đội Đặc nhiệm sẵn sàng chờ lệnh.

 

Bộ phận Quan hệ Công chúng của Sở Cảnh sát đuổi các xe truyền thông tại hiện trường về điểm an toàn, chỉ giữ lại 4 phóng viên và nhiếp ảnh gia có kinh nghiệm đưa tin chiến trường ở tiền tuyến.

 

Bao gồm nữ phóng viên hàng đầu của STN, đài Tinh Võng Hồng Kông – Trần Trúc Dao, cùng Đường Thi Dao từng một mình đưa tin vụ cướp ngân hàng Hồng Kông.

 

Ngoài ra còn có nữ phóng viên số một của đài Mỹ Đô – MTN, Lưu Bội Trinh, và nhiếp ảnh gia đi cùng cô là Mã Bá Giác.

 

Trần Trúc Dao cầm micro nói: "Hiện trường khói súng mù mịt, có thể ngửi thấy rõ mùi thuốc súng cay nồng. Bên ngoài cửa chính và cửa sổ trưng bày bị vỡ của tiệm vàng Lão Kim có hai tên cướp nằm la liệt."

 

"Một kẻ trúng hai phát vào ngực, sống chết chưa rõ. Một kẻ trúng đạn giữa trán, chết ngay tại chỗ."

 

"Khi cảnh sát Sở Cảnh vụ và Thâm Thủy Bộ đến hiện trường, cuộc đấu súng dữ dội đã kết thúc. Chúng tôi chỉ nghe thấy một tiếng súng cuối cùng, sau đó tiệm vàng chìm vào im lặng."

 

"Hiện tại... tình hình chưa rõ ràng."

 

Giọng nói của Trần Trúc Dao có phần nghẹn lại.

 

Những người làm truyền thông đưa tin ở Hồng Kông đều có kênh tin tức của riêng mình.

 

Khi cô đến đã nhận được tin tức nội bộ — Tây Cửu Long nghi ngờ có 4 cảnh sát bị mắc kẹt trong tiệm vàng Lão Kim.

 

Trong đó một người rất có thể là... Giản Nhược Trầm!

 

Sau khi hai bên truyền thông kết thúc phát sóng,

 

Toàn bộ phố đi bộ đều chìm vào im lặng.

 

Gió cuốn theo những túi ni-lông bị người dân bỏ lại khi hoảng loạn chạy trốn, lướt qua mặt đường. Một túi nhựa màu xanh bị gió thổi phồng, dính bụi, xoáy tròn bay lên, cuối cùng mắc vào cột điện bên cạnh tiệm vàng.

 

Đột nhiên, trước cửa tiệm vàng xuất hiện hai bóng người giơ hai tay lên.

 

Tất cả mọi người đều căng thẳng tinh thần.

 

Phòng Khải Xương – sĩ quan chỉ huy hành động của Sở Cảnh vụ lập tức cầm bộ đàm: "Tất cả đơn vị chú ý! Khi chưa có chỉ thị, không được nổ súng! Mệnh lệnh của Nhất Ca, ưu tiên đảm bảo an toàn cho toàn bộ con tin! Mọi người giữ chặt cò súng cho tôi!"

 

Giờ khắc này.

 

Tất cả cảnh sát đều gần như đồng loạt điều chỉnh nhịp thở về cùng một tần số.

 

Bọn họ không hiểu vì sao chỉ một vụ cướp tiệm vàng nhỏ lại khiến gần như toàn bộ lực lượng của Sở Cảnh vụ được điều động.

 

Nhưng họ hiểu rõ, thế nào là mệnh lệnh của "Nhất Ca".

 

Mặc dù Lặc Kim Văn đã lâu không "ra trận", nhưng thời trẻ ông từng là một "Diêm Vương sống" khét tiếng.

 

Rất nhiều cảnh sát ở đây lớn lên nghe kể chuyện về ông ta, vì khâm phục mà lựa chọn trở thành cảnh sát.

 

Người đi ra là ai?

 

Là con tin, hay là cướp?

 

Nếu là con tin, vậy tại sao cướp lại đột nhiên thả người?

 

...

 

Vài phút trước.

 

Trong tòa nhà nhỏ.

 

Quan Ứng Quân còng tay Lão Nhị, rồi cầm ống nhòm mà bọn cướp bỏ lại nhìn về phía tiệm vàng.

 

Vị trí bắn tỉa mà bọn cướp chọn rất tốt, rất gần, khoảng cách phù hợp với dân tay ngang, chỉ cần có ống nhòm là có thể nhìn rõ phần lớn tình hình bên trong tiệm.

 

Hắn thấy bọn cướp tiến sát quầy kính, nhìn thấy nòng súng của Lâm Nhã Chi hết đạn, khóa nòng trượt về phía sau, dừng lại ở vị trí khóa, liền biết Lâm Nhã Chi hết đạn rồi.

 

Súng trong tay Giản Nhược Trầm cũng không còn nhiều đạn.

 

Bởi cảnh sát tuần tra khi đi làm nhiệm vụ thông thường chỉ mang theo một băng đạn dự phòng, cộng với băng đạn đang lắp sẵn, tổng cộng chỉ có 22 viên.

 

Viên cảnh sát tuần tra đó đã dùng hết một phần, lúc ném cho Giản Nhược Trầm, băng đạn đầu tiên gần như đã trống rỗng.

 

Quan Ứng Quân lập tức đặt ống nhòm xuống, nằm rạp trước khẩu súng bắn tỉa, kéo chốt lên đạn.

 

"Cạch".

 

Một vỏ đạn văng ra từ bên thân súng, chốt đẩy đạn mới vào nòng.

 

Quan Ứng Quân còn chưa kịp nhắm vào đôi giày trắng đang tiến gần quầy, thì đã thấy trong ống ngắm, Giản Nhược Trầm đột ngột bật dậy, giương súng bắn!

 

"Đoàng!"

 

Tên cướp ngã xuống ngay tức khắc.

 

Ngay sau đó, Giản Nhược Trầm dứt khoát vứt súng, giơ hai tay lên, nhảy qua quầy kính, biến mất khỏi ống ngắm.

 

Không nhìn thấy nữa.

 

Quan Ứng Quân hít sâu một hơi, cuối cùng cũng hoàn hồn sau cú chấn động của phát súng ấy.

 

Tay hắn khẽ run, gần như muốn lập tức lao về phía Giản Nhược Trầm, chạm vào đôi tay đang rỉ máu vì mảnh kính, chạm vào tấm lưng đang run nhẹ kia.

 

Nhưng không được.

 

Hắn đứng dậy, tìm lại túi súng bị bỏ sang một bên, lấy ra một ống ngắm chuyên dụng khác, tháo ống ngắm laser ra và lắp vào ống ngắm bắn tỉa mới.

 

Giản Nhược Trầm bắn chết tên cướp, tự mình nhảy ra khỏi quầy, tuyệt đối không phải để tạo ra thế cục 3 đấu 3.

 

Bởi hiện tại cả Lưu Kỳ Thương, Lâm Nhã Chi và Giản Nhược Trầm đều đã hết đạn.

 

3 đấu 3 chắc chắn sẽ bất lợi, nhưng nếu có thể để Lưu Kỳ Thương và Lâm Nhã Chi rút lui, tình hình sẽ hoàn toàn khác.

 

Với tính cách của Giản Nhược Trầm, cậu nhất định sẽ đàm phán với bọn cướp để thả người.

 

Quan Ứng Quân điều chỉnh ống ngắm, tiếng tim đập điên cuồng như trống trận, máu dồn lên khiến màng tai cũng căng ra đau nhức.

 

Hắn biết rất rõ, mặc dù Giản Nhược Trầm tốt bụng, nhưng tuyệt đối không phải người mù quáng theo chủ nghĩa anh hùng cá nhân.

 

Nếu còn cách nào khác, cậu sẽ không chọn cách ra mặt đàm phán một mình.

 

Mà sở dĩ cậu dám làm vậy, phần lớn là vì đã tính đến việc hắn sẽ dùng khẩu súng bắn tỉa này!

 

Cho nên hắn không thể đi.

 

Quan Ứng Quân chỉnh xong khẩu súng bắn tỉa, khẽ bật cười lạnh.

 

Một nửa là phẫn nộ với đám cướp, một nửa là bất lực, lại xen lẫn chút hối hận.

 

Sớm biết thế này...

 

Đã không nên để Giản Nhược Trầm ngủ.

 

 

Tiệm vàng Lão Kim.

 

Giữa cơn nóng buổi trưa.

 

Trần Vân Xuyên là người đầu tiên nhận ra người từ tiệm vàng bước ra.

 

Cô quay đầu hét lớn: "Là Cảnh ti Lâm của Tây Cửu Long và Thanh tra Lưu của ICAC! Tất cả đơn vị chú ý, không được nổ súng!"

 

Mọi họng súng của cảnh sát đều hơi nâng lên.

 

Lâm Nhã Chi và Lưu Kỳ Thương chậm rãi bước về phía đội cảnh sát.

 

Họ biết phía sau mình có súng chĩa vào, chỉ cần sơ sẩy một bước, mất mạng không chỉ là bản thân mình.

 

Lâm Nhã Chi từng trải qua đấu súng, trên người có thương tích, cánh tay và đùi đều có vết xước với mức độ khác nhau, bên cạnh đầu gối còn bị mảnh kính vụn c*m v**.

 

Lưu Kỳ Thương cũng không tốt hơn bao nhiêu, quần tây của hắn bị rách, lúc đầu hắn nằm trên người Lâm Nhã Chi che chở cho cô, một viên đạn lạc sượt qua bả vai để lại một vết thương.

 

Hai người vừa đến giữa đám cảnh sát liền được nhân viên y tế lập tức đưa lên xe cứu thương.

 

Phòng Khải Xương vịn vào khung cửa cốp xe: "Tình hình bên trong thế nào? Tại sao bọn cướp lại chịu thả hai người ra?"

 

"Giản Nhược Trầm đàm phán với chúng, đã làm con tin rồi." Lâm Nhã Chi khoác một tấm chăn mỏng trên vai, bác sĩ đang ngồi xổm trước mặt cô, lấy mảnh kính cắm trong thịt ra.

 

Sắc mặt Phòng Khải Xương lập tức tái mét, "Ai cơ?"

 

Giản Nhược Trầm?

 

Sở Cảnh vụ và An ninh Hồng Kông có liên hệ chặt chẽ, luồng thông tin lưu chuyển cực kỳ nhanh.

 

Từ sau khi Giản Nhược Trầm ký hợp đồng phát triển trị giá 5,9 tỷ với Đại Lục, cậu đã được Sở Cảnh vụ xếp vào danh sách cần chú trọng bảo vệ.

 

Bên trên đã ra chỉ thị, bằng mọi giá phải đảm bảo an toàn cho "miếng vàng ròng" này.

 

Vài ngày trước, lãnh đạo từ phía Đại Lục còn đích thân đến Hồng Kông, đặc biệt gặp gỡ các doanh nhân tại đây, trong đó có Giản Nhược Trầm.

 

Các biện pháp an ninh tại nhà hàng hôm đó đều do phía Đại Lục và Sở Cảnh vụ cùng nhau thiết lập.

 

Phòng Khải Xương lập tức giật lấy loa phóng thanh: "Những người bên trong nghe đây, bất kể các người có yêu cầu gì, xin hãy giữ bình tĩnh, đừng làm hại con tin! Hiện tại trên cả con phố chưa có dân thường nào thiệt mạng, các người vẫn chưa giết ai, vẫn còn đường lui! Mọi chuyện đều có thể thương lượng!"

 

Giọng của Phòng Khải Xương xuyên qua không khí, lao thẳng vào tiệm vàng, vang dội cả khu phố.

 

Ba tên cướp th* d*c liên hồi. "Tam ca, giờ tính sao?"

 

Thành công rồi!

 

Chỉ cần có máy bay, bọn chúng có thể thoát khỏi cái nơi quỷ quái này!

 

"Tam ca, để em không chế cậu ta, anh ra ngoài đàm phán với cảnh sát đi!"

 

Giản Nhược Trầm cắt lời: "Tôi còn có một yêu cầu."

 

Lão Thất: "... Nói."

 

"Tam ca giơ súng khống chế tôi, hai người các anh thì gom hết vàng có thể mang được. Những thứ như thế này..." Giản Nhược Trầm vừa nói, vừa đá vào chiếc nhẫn vàng đính đá cẩm thạch bên chân, "... loại nhẫn đính ngọc xanh thế này giá trị cao hơn, nhớ mang theo."

 

Tội cũng sẽ nặng hơn.

 

"Các anh thường đi cướp, chắc chắn rành mấy thứ này hơn tôi." Giản Nhược Trầm quan sát sự tham lam trong mắt họ, siết chặt những ngón tay vẫn đang run rẩy, bình tĩnh dụ dỗ và khiêu khích: "Đã ra tay rồi, đã trả giá nhiều như vậy, mang theo tiền mới có thể cao chạy xa bay, đúng không?"

 

Có lý.

 

Nghe mà lòng người rục rịch.

 

Nhưng lời này phát ra từ miệng Giản Nhược Trầm lại có phần quái dị.

 

"Tôi không làm người không chế cậu ta." Tên lão Tam nói, "Kẻ khống chế con tin sẽ bị cảnh sát tập trung hỏa lực, tôi không muốn chết."

 

Vừa dứt lời, hai tên cướp còn lại đều sững sờ, nhìn nhau không hiểu.

 

Ý là sao?

 

Chẳng lẽ chỉ có bọn họ phải liều mạng ra tay, chỉ có bọn họ đáng chết?

 

Đến lúc mấu chốt, vậy mà Tam ca lại không chịu mạo hiểm vì họ?

 

Thái độ này khiến người ta lạnh lòng đến tận xương tủy.

 

"Tam ca..." Lão Thất nhíu mày, "Chuyện này..."

 

Khóe môi Giản Nhược Trầm khẽ nhếch lên không dễ gì nhận ra.

 

7 tên cướp này, 3 kẻ còn sống sót là 3 kẻ tham sống sợ chết nhất.

 

Từ lúc bọn chúng đẩy gã đi giày trắng ra để bắt cậu làm con tin là đã thấy rõ, thật ra bọn chúng rất sợ khống chế con tin.

 

Vì một khi đã ra tay, là không còn đường quay lại nữa.

 

Mà tên lão Tam là kẻ có tiếng nói nhất trong nhóm, cũng là kẻ độc ác nhất.

 

Hắn là chỗ dựa cuối cùng của cả bọn.

 

Chỉ cần lão Tam bị loại bỏ, hai tên còn lại không thể thành chuyện gì to tát.

 

Lão Tam khống chế cậu, Quan Ứng Quân thấy được, chắc chắn sẽ ưu tiên bắn hạ hắn trước.

 

Giản Nhược Trầm nhìn chằm chằm vào tên lão Tam, "Phải là anh, nếu không chúng ta cứ giằng co ở đây đi,  xem là tôi chết trước, hay các người chết trước."

 

Hai tên cướp còn lại bắt đầu hoảng loạn: "Tam ca, chúng ta cầm cự không nổi nữa rồi!"

 

"Đúng vậy! Theo lệ cũ của chúng ta, cướp xong vàng là phải rút ngay, đều tại mấy người cứ khăng khăng muốn giết Trần Vân Xuyên!"

 

"Trần Vân Xuyên có gì đáng giết chứ? Cô ta chỉ là vợ của Lặc Kim Văn thôi, cô ta chết rồi thì Lặc Kim Văn đổi người khác là xong. Thật không hiểu tại sao anh và đại ca lại đồng ý nhận phi vụ này."

 

Thấy lòng người bắt đầu dao động, tên lão Tam cuối cùng cũng hiểu được cái miệng của Giản Nhược Trầm lợi hại đến mức nào.

 

Hắn xé một mảnh băng keo đen, dán chặt lên miệng Giản Nhược Trầm: "Đủ rồi, tao áp giải con tin, tụi bây xách vàng theo sát phía sau."

 

Lão Tam hít sâu một hơi, đẩy Giản Nhược Trầm ra phía trước làm lá chắn, che chắn toàn thân mình.

 

Hắn nắm chặt cổ tay cậu, lớn tiếng quát về phía Sở Cảnh vụ đang giương cung bạt kiếm: "Đưa máy bay đến cho tao! Đợi bọn tao đến nơi an toàn sẽ thả người! Nếu không tao giết nó!"

 

Phòng Khải Xương choáng váng, vừa định để chuyên gia đàm phán lên tiếng—

 

Lão Tam lại nói tiếp: "Đừng để tên lão già lắm lời kia của chúng mày mở miệng, không tao xử luôn thằng con quý báu của chúng mày!"

 

Chuyên gia đàm phán lập tức im lặng.

 

Ông ta nhìn miếng băng dán trên miệng Giản Nhược Trầm, liền hiểu ra tên cướp này đã bị học trò chân truyền của thầy Lý "tra tấn bằng ngôn ngữ".

 

Tâm trạng của lão Tam đang trên bờ vực sụp đổ, tình hình căng như dây đàn khiến hắn hoảng sợ cực độ: "Bớt nói nhảm đi! Đưa máy bay tới cho tao! ĐƯA MÁY BAY.....!"

 

Ánh sáng mặt trời chói mắt.

 

Adrenaline của tất cả mọi người đồng loạt tăng vọt.

 

Phía trước không ai dám nổ súng.

 

Phòng Khải Xương quay đầu hỏi các tay bắn tỉa ở hai bên: "Tầm nhìn thế nào?"

 

"Bị chắn, nếu nổ súng sẽ trúng con tin."

 

Phòng Khải Xương hít sâu một hơi: "Còn bên kia thì sao?"

 

"Phòng sir, tôi cũng không có nắm chắc, hắn che chắn quá kỹ."

 

Một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng Phòng Khải Xương.

 

Hắn biết rất rõ, Giản Nhược Trầm dám liều mình thương lượng với bọn cướp, còn cho hai cảnh sát rời đi, nhất định là vì tin tưởng những người bên ngoài có thể hạ gục bọn cướp khi cậu dụ chúng ra ngoài.

 

Nhưng bây giờ hắn lại hoàn toàn không làm được!

 

"Không thể cấp máy bay." Chuyên gia đàm phán nhắc nhở.

 

Nếu đưa thật, bọn cướp lên được máy bay có thể sẽ giết con tin.

 

Phải làm sao đây?

 

Tên cướp dùng một tay nắm hai cổ tay Giản Nhược Trầm, tay còn lại cầm khẩu súng máy, kề sát bên thái dương cậu.

 

Súng máy nặng, cầm một tay cực kỳ gượng ép.

 

Tay hắn dần mất lực, tâm trạng càng thêm kích động: "ĐƯA MÁY BAY CHO TAO!"

 

 

Trong tòa nhà nhỏ.

 

Quan Ứng Quân hít một hơi thật sâu.

 

Tính mạng của Giản Nhược Trầm giờ nằm trong tay hắn, chỉ cần bắn lệch một chút, có khi sẽ xuyên thẳng qua đầu cậu!

 

Hắn từ từ điều chỉnh nhịp thở, hạ nhịp tim xuống, nhanh chóng ổn định tinh thần.

 

Khoảnh khắc ấy, hắn nhớ lại lần đầu hợp tác với Giản Nhược Trầm.

 

Trên chiếc tàu đang chạy trên biển, Giản Nhược Trầm tựa vào hắn, tháo gỡ một quả bom.

 

Khi ấy gương mặt cậu sinh động đến lạ, tựa như ngay trước mắt.

 

Dường như hắn có thể nhớ lại từng khoảnh khắc khi ở cùng Giản Nhược Trầm.

 

Thậm chí còn nhớ lần thứ hai gặp nhau, hai người vô tình đụng đầu gối trong văn phòng của thầy Lý.

 

Lúc đó Giản Nhược Trầm mặc một chiếc áo phao bông phồng to, màu vàng nhạt, trên người còn phảng phất mùi bưởi ngọt ngào.

 

Quan Ứng Quân nhìn chằm chằm vào tên cướp, bóp cò.

 

"Phụt!"

 

Tiếng viên đạn xuyên qua da thịt vang lên.

 

Máu bắn tung tóe.

 

Tên cướp bị lực tác động hất văng sang một bên.

 

Họng súng đang kề bên đầu Giản Nhược Trầm cũng lệch đi.

 

Giản Nhược Trầm lập tức phản ứng, cúi người thoát khỏi trói buộc, tung chân quét ngang, đá ngã lão Tam, tiện tay giật lấy khẩu súng máy.

 

Ngay sau đó, Lão Tam đổ sụp xuống.

 

Hắn vẫn còn ý thức.

 

Lỗ thủng trên thái dương đang không ngừng chảy máu.

 

Đạn súng bắn tỉa cỡ lớn, sau khi b*n r* vết thương rất nhỏ, nhưng khi xuyên qua hộp sọ, sẽ trực tiếp nổ tung một cái lỗ.

 

Chất lỏng màu hồng từ cái lỗ to bằng cái bát rỉ ra.

 

Lão Tam trừng trừng nhìn Giản Nhược Trầm, môi mấp máy: "Mày... lừa... tao..."

 

Giản Nhược Trầm giật mạnh miếng băng keo trên miệng, ném đi.

 

Cậu giương súng, nhắm thẳng hai tên cướp còn lại đang xách hai túi vàng nên không kịp rút súng, từ từ lùi lại.

 

Súng máy trong tay cậu run lên từng đợt.

 

"Đừng hoảng, việc gì cũng có lần đầu mà." Giản Nhược Trầm thì thào an ủi bản thân, "Chuyện nhỏ thôi, còn chẳng hồi hộp bằng lần ngồi ăn cơm chung bàn với thủ trưởng."

 

Cậu vừa lẩm bẩm vừa quay về khu vực được cảnh sát bảo vệ, theo phản xạ nhìn về phía tòa nhà nhỏ.

 

Quan Ứng Quân đang lao tới như bay.

 

"Cạch!"

 

Các sĩ quan của Đội Đặc Nhiệm thuộc Cục Cảnh vụ lập tức phản ứng, đồng loạt giương súng lên.

 

Hai tên cướp hoảng hồn, vội vàng quăng hai túi vàng trong tay xuống đất, lập tức quỳ rạp xuống, hai tay giơ cao khỏi đầu.

 

"Đầu hàng! Chúng tôi đầu hàng ngay!"

 

"Đừng bắn! Đừng bắn!"

 

Quan Ứng Quân gạt các thành viên của Sở Cảnh vụ sang một bên, lao đến bên cạnh Giản Nhược Trầm, ôm chặt cậu vào lòng.

 

Hắn vừa siết chặt một cái, lập tức buông ra, đưa tay gạt mớ tóc dính trên mặt cậu.

 

Đôi tay ấy – vừa mới đây vẫn còn vững vàng đến mức bắn hạ chính xác tên cướp – giờ lại run bần bật không kiểm soát nổi.

 

Giản Nhược Trầm hơi sững người, miếng băng dán miệng của bọn cướp chất lượng quá kém, để lại một lớp dính khó chịu trên môi.

 

Cậu nắm lấy bàn tay đang run của Quan Ứng Quân áp lên má mình, khẽ khàng nói, không rõ là đang an ủi Quan Ứng Quân hay an ủi chính mình: "Không sao rồi. Mọi người vẫn ổn cả, không ai hy sinh... Em lợi hại không?"
Bình Luận (0)
Comment