Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người

Chương 154

Tiếng leng keng của chùm chìa khóa vang lên nhỏ nhẹ trong hành lang vắng lặng.

 

Giản Nhược Trầm cầm khẩu súng đã được lắp ống giảm thanh, lặng lẽ dựa vào góc tường, đến một vạt áo cũng không để lộ ra ngoài.

 

Hai người kia chọn ra chìa khóa mở văn phòng, sau đó ấn thử tay nắm cửa, "Khóa từ bên ngoài rồi, lão già Morclin đó đúng là cẩn thận một cách thái quá."

 

"Cẩn tắc vô áy náy." Người kia nói: "Đọc ít sách của thầy Tra đi, đến chữ lớn còn không biết mấy chữ."

 

Hắn lười nhác đáp: "Chắc chắn bên trong không có ai, cũng chẳng có lý do gì phải vào kiểm tra."

 

Giản Nhược Trầm khẽ nhắm mắt, nín thở, tập trung chờ đợi.

 

Đã trì hoãn lâu như vậy, tình hình trên sân thượng vẫn chưa rõ, nhưng với cách giải cứu con tin của tổ trọng án Tây Cửu Long, mấy người Trần sir không thể kéo dài quá lâu.

 

Càng lâu lại càng dễ bị nghi ngờ.

 

Tối đa là 20 phút.

 

Nếu hai người này vẫn không chịu vào kiểm tra, đợi bọn họ đi rồi mới tự mình mở cửa, e là không còn kịp nữa.

 

Chẳng lẽ phải liều lĩnh cướp chìa khóa ngay?

 

Như vậy không ổn lắm.

 

Dù sao hành lang cũng là nơi công cộng, tiếng bước chân vang rất rõ, mà ống giảm thanh cũng không phải thần khí, chỉ có thể giảm bớt phần nào âm thanh nổ, nếu liều lĩnh nổ súng bên ngoài, chắc chắn sẽ khiến các phòng khác chú ý.

 

Cậu siết chặt ngón tay, mắt hơi cụp xuống, trong lòng đếm từng giây, mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương.

 

Ngay sau góc tường cậu ẩn nấp là một hành lang không quá dài, hai bên trái phải mỗi bên có một cửa phòng, tổng cộng hai phòng.

 

Từ khe cửa vẳng ra tiếng trò chuyện lớn tiếng, dường như bất cứ lúc nào người bên trong cũng có thể mở cửa, phát hiện ra nơi cậu đang trốn.

 

Lưng Giản Nhược Trầm rịn đầy mồ hôi, áo sơ mi dính bết vào da.

 

10 giây sau, ổ khóa phòng 0997 không xa vang lên tiếng "cạch" khẽ khẽ.

 

Cửa mở rồi.

 

Giản Nhược Trầm đứng thẳng người, ló đầu nhìn về phía văn phòng, liếc ngang đánh giá tình hình.

 

Hai người kia đã bước vào, nghe động tĩnh thì có vẻ đang làm bộ lục soát.

 

Giản Nhược Trầm rời khỏi góc tối.

 

Vừa mới tiến được vài bước về phía phòng 0997, cậu đã nghe thấy phía góc tường mình vừa nấp phát ra tiếng mở cửa.

 

Kẻ bước ra loạng choạng, khoác vai bạn cười nói: "Ha ha ha, anh Vương, hôm nay vận đỏ nhỉ, lát nữa cùng đi hái quả nhé?"

 

"Mày đúng là đ* h** s*c, đến phòng nước chạy điểm* còn nghĩ hái quả, sớm muộn gì cũng thận hư."

 

*"水房" (phòng nước) là tiếng lóng chỉ nơi rửa tiền – các tổ chức hoặc nền tảng dùng để chuyển tiền bất hợp pháp.

 

"跑分" là hành vi tham gia vào hệ thống rửa tiền, thường là dùng tài khoản cá nhân để nhận/chuyển tiền, nhận lại hoa hồng.

 

Tiếng nói càng lúc càng gần, như thể đang sát ở phía sau lưng, nghe tiếng bước chân đã đến bên góc tường, chỉ cần đi thêm mấy bước, liếc nhìn là sẽ thấy một người đang đi chân trần trên nền gạch với dáng vẻ khả nghi.

 

Tim đập dồn dập, Giản Nhược Trầm chẳng kịp nghĩ nhiều.

 

Cậu bước nhanh tới, liếc nhìn vào văn phòng để nắm sơ qua cách bài trí, thấy hai người đang lục soát đều xoay lưng về phía cửa, cậu lập tức lặng lẽ nắm lấy tay nắm cửa, vừa lách vào đã khéo léo kéo cửa lại, đồng thời thuận thế ngồi thụp xuống, ẩn mình sau lưng chiếc ghế sofa bọc nhung kiểu Anh đặt quay lưng ra cửa.

 

Vừa ổn định thân hình, thì hai giọng nói và tiếng bước chân bên ngoài cũng đã tiến sát tới trước cửa phòng 0997.

 

Tiếng cười đùa vang lớn, giọng nói nồng nặc mùi rượu.

 

"Không biết Morclin đang bận cái gì, hôm nào phải chuẩn bị chút lễ mọn đến tận nhà cảm ơn vị chính khách người Anh này mới được, chẳng biết hắn thích gì nữa."

 

"Tiền, quyền, rượu, thuốc, trà, gái. Tao tặng ba cái sau, mày tặng ba cái đầu, thế nào? Ha ha ha!"

 

Tiếng cười dần xa.

 

Giản Nhược Trầm thở phào nhẹ nhõm, nới lỏng bàn tay đang cầm súng, lau đi mồ hôi rịn ra trên tay vào nếp quần, tránh để xảy ra sơ suất.

 

Trong văn phòng, hai tên kia lại bắt đầu đếm chìa khóa.

 

"Chìa khóa két sắt là cái nào nhỉ?"

 

"Cái có hoa văn hình trụ chữ thập ấy... Ai mà vào đây được, còn kiểm tra két làm gì..."

 

"Morclin không có ở đây, mày không muốn cầm một xấp tiền đi à?" Giọng nam lúc nãy nói chuyện ngoài cửa tỏ vẻ gian manh, "Tiền trong két toàn là tiền bẩn, nhiều như thế, thiếu một hai xấp chắc Morclin cũng chẳng phát hiện đâu."

 

Tên còn lại bị thuyết phục, "Có lý. Mày mở đi, tao ra cửa canh cho."

 

Giản Nhược Trầm lắng nghe tiếng bước chân và hơi thở từng người.

 

Người này vừa bước đến cửa, thể nào cũng sẽ phát hiện ra bóng dáng cậu đang ẩn sau ghế sofa.

 

Cậu lùi lại một chút, thu mình xuống sát mặt đất, cơ bắp toàn thân căng chặt, chuẩn bị sẵn sàng.

 

Trong tầm mắt, một bàn tay chạm lên tay nắm cửa.

 

Người đàn ông chợt cau mày.

 

Vừa rồi hắn có đóng cửa không nhỉ?

 

Hình như không... Sao bây giờ cửa lại đóng?

 

Gió thổi?

 

Nhưng trong hành lang lại không có gió.

 

Khi hắn còn đang nghĩ ngợi, khóe mắt bỗng lia sang, chạm phải ánh mắt nhạt màu ẩn sau mái tóc đen của Giản Nhược Trầm, trong nháy mắt toàn thân hắn rợn gai ốc, biến sắc vì kinh hãi.

 

Hắn vội vàng thò tay ra sau lưng rút súng, định mở cửa cảnh báo.

 

Không xa, tên côn đồ đang quay lưng về phía này, mải mê mở két sắt, đầu óc toàn nghĩ đến món tiền kếch xù sắp đến tay, thậm chí còn khe khẽ ngân nga vài câu.

 

Trong chớp mắt.

 

Giản Nhược Trầm bám vào thành sofa, phóng ra như mũi tên, một phát bám lên lưng tên côn đồ, tay trái bịt chặt mũi miệng hắn, tay phải siết súng, từ dưới đập mạnh hai cú vào động mạch cổ của hắn.

 

Trước mắt tên côn đồ tối sầm, hắn ra sức hít thở, muốn kêu lên cảnh báo, nhưng bàn tay kia không cho hắn lấy một cơ hội. Ngay sau đó, một cơn đau dữ dội ập đến sau cổ.

 

Hoàn toàn bất tỉnh.

 

Giản Nhược Trầm đỡ lấy cơ thể hắn, kéo về phía sau sofa rồi nhẹ nhàng đặt xuống, gần như không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

 

Hai kẻ này còn chưa kịp rút súng, cậu không thể nổ súng trước, càng không thể tùy tiện giết người.

 

Lúc nãy vì ẩn nấp đã lãng phí 10 phút, hạ gục tên này lại tốn thêm 30 giây, giờ cậu bắt buộc phải giải quyết nốt tên còn lại và lấy được chứng cứ trong vòng 9 phút rưỡi!

 

Nếu không, cậu có thể sẽ chạm mặt người quản lý sòng bạc vừa từ tầng thượng trở xuống.

 

Giản Nhược Trầm khẽ thở ra một hơi, thu lại ánh nhìn, mặt không chút cảm xúc, lặng lẽ khép cánh cửa văn phòng đã bị tên côn đồ ban nãy kéo ra một khe nhỏ.

 

Ánh mắt cậu khóa chặt vào tên côn đồ đang vừa lắc đầu vừa nghêu ngao hát kia.

 

Chân giẫm lên thảm.

 

May mà đã tháo giày.

 

Nếu không, đế giày cọ vào thảm rất dễ phát ra âm thanh nhỏ, kinh động đến tên kia.

 

Nhưng tất chân chạm vào thảm thì hoàn toàn yên ắng, không một tiếng động.

 

Giản Nhược Trầm lặng lẽ đứng sau lưng tên côn đồ đang ngân nga, kiên nhẫn chờ hắn mở xong ba lớp khóa của két sắt, rồi bất ngờ ra tay, bịt miệng và đánh ngất theo cách y hệt.

 

Để đề phòng bị cướp súng, vũ khí của mấy tên này đều bị xích sắt khóa vào thắt lưng, không thể tháo ra trong thời gian ngắn. Trong văn phòng lại không có dây thừng, giờ mà nghĩ cách trói người nữa thì quá lãng phí thời gian.

 

Còn 8 phút.

 

Chứng cứ quan trọng hơn hết.

 

Hiện giờ cậu chỉ có một mình, không nắm được tình hình, chẳng rõ giao chiến ở tầng ba đã kết thúc chưa, Quan Ứng Quân và những người khác có an toàn không.

 

Cũng không biết trên tầng thượng ra sao, nạn nhân đã được cứu chưa, liệu người quản lý sòng bạc có đang quay lại không.

 

Giản Nhược Trầm chỉ thấy thời gian trôi đi một cách tra tấn và dài đằng đẵng.

 

Sau lưng cậu đẫm mồ hôi, một tay cầm súng, tay kia lật tìm tài liệu trên bàn, rồi sờ đến thùng máy tính.

 

Chiếc máy bằng nhựa mài nhám, cũ kỹ và dày nặng, vẫn còn chút hơi nóng — chứng tỏ vừa mới tắt không lâu.

 

Trong chiếc hộp dài trên bàn còn đặt một hàng đĩa mềm nhiều màu sắc, sơ sơ phải đến hai ba chục cái.

 

Nhưng một đĩa mềm chỉ chứa chưa đến 2MB dữ liệu, ai biết được cái máy chậm chạp đần độn này có bị đơ khi đang sao chép hay không?

 

Nếu lúc đó có người bước vào, mà thanh tiến trình kẹt ở 99%...

 

Chỉ nghĩ thôi cũng đủ nghẹt thở rồi.

 

Không thể sao chép — chi bằng tháo ổ cứng, gom chứng cứ đi hết, nhanh gọn mà an toàn, còn khỏi mất công lọc dữ liệu.

 

Giản Nhược Trầm suy nghĩ chớp nhoáng, lập tức cắt nguồn điện máy tính, mở nắp bên hông thùng máy.

 

Cậu hít sâu một hơi, vẫn thấy chưa yên tâm, liền rút hết toàn bộ dây nối phía sau máy ra, tranh thủ liếc đồng hồ.

 

20 phút vậy mà đã trôi qua 15 phút.

 

Chỉ còn lại 5 phút.

 

Chiếc đồng hồ quả lắc cũ kỹ trong văn phòng vẫn đung đưa, kim giây gật gù phát ra tiếng "cạch, cạch".

 

Có lẽ là do tác dụng tâm lý, Giản Nhược Trầm luôn cảm thấy âm thanh ấy mỗi lúc một to hơn.

 

Cậu thở gấp, cảm giác thân nhiệt tăng lên, vô thức nghiến chặt răng.

 

Phải nhanh.

 

Nếu cậu bị phát hiện, rất có thể người quản lý sòng bạc sẽ liều lĩnh đối đầu với cảnh sát thuộc Tổ trọng án Tây Cửu Long đang bao vây bên ngoài, dẫn đến đấu súng quy mô lớn.

 

Sòng bạc đông người như vậy, hậu quả chắc chắn sẽ là thương vong hàng loạt.

 

Không thể để mọi chuyện đi đến bước đó!

 

Nếu không may chạm mặt, cậu nhất định phải giữ kín thân phận, tuyệt đối không để ai phát hiện cậu là cố vấn của Đội A Tổ trọng án khu Tây Cửu Long.

 

Giản Nhược Trầm vừa nghĩ, vừa đem mấy chiếc kẹp tóc sắt vừa tháo ra xâu lại với nhau, làm một cái tuốc nơ vít hai cạnh đơn giản, c*m v** ốc vít trên tấm chắn của thùng máy.

 

Nhưng kẹp tóc dẫu sao cũng không phải tua vít thật, xoay vài vòng liền trượt, trượt rồi lại phải dồn toàn bộ sự tập trung, nhét lại vào đúng khe vít.

 

Giản Nhược Trầm chăm chú nhìn bốn chiếc vít ấy, mắt gần như hoa lên.

 

Mồ hôi rịn ra từ thái dương cuối cùng đã tụ lại thành giọt, men theo gò má lăn xuống, treo lơ lửng ở cằm trong chốc lát rồi rơi xuống thảm, để lại một vệt tròn in hằn.

 

4 cái nhiều quá rồi, sau này chỉ cần 2 cái thôi.

 

Lúc về cậu sẽ nói với chú La ngay, các linh kiện trong máy bàn nhà họ đã cố định hết rồi, chỉ cần dùng hai con ốc là đủ, như vậy tháo lắp sẽ tiện hơn.

 

Phút thứ 17.

 

Tấm chắn thùng máy đã được tháo ra, sau khi đặt nằm máy xuống, ổ cứng thể rắn chỉ to bằng bàn tay, dày khoảng 1cm.

 

Hô hấp phải nhẹ, ngón tay phải vững.

 

Giản Nhược Trầm nín thở, tập trung tinh thần, nhẹ nhàng vặn nốt mấy con ốc còn lại, tháo ổ cứng ra, sau đó nhanh nhẹn ném đại mấy con ốc vào gầm bàn làm việc, dây điện cũng không kịp cắm lại, vớ lấy thanh RAM, đứng dậy, quay người nhìn vào chiếc két sắt đã bị mở.

 

Chiếc két này rộng khoảng 3 mét vuông, bên cạnh còn thông với một ngăn tủ bí mật giống như một căn phòng nhỏ, bên trong chất đầy tiền bảng Anh.

 

Giản Nhược Trầm chẳng buồn liếc mắt, đi thẳng đến đống giấy A4 dày năm phân xếp ở góc.

 

Cậu túm lấy cả xấp giấy mà không quan tâm bên trong viết gì, kẹp ổ cứng vào giữa, lấy kẹp giấy gài đại bốn phía, rồi vén áo lên, nhét cả vào bụng trước.

 

Cũng may hồi ở trong đại viện quản lý nghiêm, bọn họ từng quen giấu truyện tranh trước bụng để qua mặt huấn luyện viên, giờ làm lại động tác này vô cùng thành thạo.

 

Đúng lúc này, điện thoại trong túi rung nhẹ một cái.

 

Giản Nhược Trầm lấy ra xem.

 

[Tầng ba đã kết thúc.]

 

Người gửi: Quan.

 

Chuyện tốt đến thành đôi!

 

Chỉ là không biết bọn họ có bị thương hay không.

 

Trong lòng Giản Nhược Trầm hơi thả lỏng, bước qua hai tên côn đồ đang nằm trên mặt đất, tay chạm vào tay nắm cửa văn phòng.

 

Vừa mới ấn xuống được một phần ba, đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn đan xen.

 

Trong đó có một bước chân đặc biệt nặng nề, như là cố ý nhắc nhở.

 

Ngay sau đó là tiếng của Trần Cận Tài vang lên ngoài cửa.

 

Anh ta lớn tiếng nói: "Morclin tiên sinh, tốt nhất là ngài nên ký thỏa thuận với nạn nhân trước mặt chúng tôi! Ký ở sảnh tầng một, nếu không chúng tôi sẽ không yên tâm!"

 

Chính là nhắc nhở!

 

Giản Nhược Trầm lập tức thả lỏng tay nắm, lui lại hai bước.

 

Cùng lúc đó, đầu ngón tay của tên côn đồ bị đánh ngất giấu sau ghế sofa có hơi giật nhẹ một cái.

 

Giản Nhược Trầm lui đến sát cửa sổ nhìn ra ngoài, đây là tầng 7, mà bên ngoài không có chỗ nào để bám víu, ngã xuống chắc chắn mất mạng.

 

Trước là sói, sau là hổ, đường lui đã hết.

 

Phải làm sao đây?

 

Giản Nhược Trầm cắn răng suy tính, trong đầu nhanh chóng lướt qua sơ đồ bố trí của sòng bạc.

 

Nếu người quản lý đẩy cửa bước vào, dù cậu có diễn xuất giỏi đến đâu cũng chẳng thể cầm cự được bao lâu.

 

Nhất định phải nghĩ cách điều hổ ly sơn.

 

Bình Luận (0)
Comment