Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người

Chương 160

Lục Vinh hít thở một hơi, cúi đầu nhìn biên bản thẩm vấn trước mặt.

 

Biên bản thẩm vấn hôm nay đặc biệt ngắn gọn, giống như mọi lần, hắn chẳng nói gì, chỉ có vài câu của nhân viên thẩm vấn được ghi lại trên hai tờ giấy mỏng. Ở ô trống ghi thời gian thẩm vấn, con số "30 phút" được viết rõ ràng, sáng rực.

 

30 phút...

 

Lục Vinh lại ngẩng đầu lên.

 

Trước khi Giản Nhược Trầm đến, mỗi ngày Tây Cửu Long đều mài hắn đủ 8 tiếng đồng hồ. Nhưng khi Giản Nhược Trầm xuất hiện, thời gian lại rút ngắn đi?

 

Đây là đạo lý gì chứ?

 

Chẳng lẽ trong bản ghi chép thẩm vấn có vấn đề?

 

Lục Vinh lật mở bản ghi chép, kiểm tra kỹ lưỡng từ đầu đến cuối hai lần, sợ rằng mình ký nhầm thứ gì nguy hiểm. Thế nhưng, đến một lỗi chính tả nhỏ cũng không tìm thấy.

 

Hắn cầm lấy cây bút nước đặt trên bàn, do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn ký tên vào khoảng trống. Không cần ai nhắc, hắn tự động vặn nắp hộp mực, đặt dấu vân tay lên ô thời gian và tên.

 

Nếu không có vấn đề gì trong bản ghi chép, vậy thì vấn đề nằm ở đâu đó khác.

 

Giản Nhược Trầm là người thông minh đến mức gần như yêu nghiệt, cậu ta không thể nào tốt bụng đến vậy.

 

Lục Vinh đẩy bản ghi chép đã ký xong ra phía trước. Hai tờ giấy mỏng manh bay nhẹ đến cạnh tay Giản Nhược Trầm, mang theo một làn gió thoảng rất nhỏ.

 

Hắn đã có nghi ngờ, nên không dám tùy tiện rời đi.

 

Giản Nhược Trầm khẽ cười, cầm lấy bản ghi chép, lắc nhẹ vài cái, rồi làm động tác mời về phía cửa: "Anh có thể đi rồi."

 

Lục Vinh không nhúc nhích.

 

Hắn liếc thấy vẻ mặt hài lòng mãn nguyện của Giản Nhược Trầm, lại nghi ngờ rằng vừa rồi mình chưa kiểm tra kỹ càng.

 

Có lẽ mánh khóe nằm ngay trong biên bản thẩm vấn, nhưng quá tinh vi khiến hắn nhất thời không nhận ra.

 

Trán Lục Vinh bắt đầu rịn mồ hôi lạnh, lông tóc toàn thân dựng đứng lên.

 

Đinh Cao không thể chờ thêm được nữa, đột ngột đứng dậy, bước đến bên cạnh Lục Vinh rồi kéo hắn lên: "Tôi tiễn anh."

 

Trương Tinh Tông lập tức phối hợp, đứng một bên hỗ trợ, mạnh mẽ "mời" Lục Vinh ra khỏi phòng thẩm vấn.

 

Trước khi ra khỏi cửa, Lục Vinh ngoảnh đầu lại, chỉ thấy Giản Nhược Trầm đứng nguyên tại chỗ, khoé môi thấp thoáng nụ cười như có như không, trong tay là hai tờ ghi chép mỏng manh kia.

 

Chuông báo động trong đầu hắn vang lên điên cuồng, tim đập dữ dội như muốn phá tung lồng ngực.

 

Không đúng!

 

Có gì đó không đúng!

 

Hắn quét mắt nhìn biểu cảm của mọi người trong đội A, cảm giác như ai cũng nhẹ nhõm hơn hẳn, tựa như vừa trút được gánh nặng trên vai.

 

Mấy tờ giấy vừa rồi thật sự không có vấn đề gì sao?

 

Mặt trước dường như không có gì, nhưng mặt sau thì sao?

 

Mặt sau có chữ không?

 

Hình như có, lại hình như không.

 

Lục Vinh bị "mời" ra khỏi Sở Cảnh sát khu Tây Cửu Long, ánh nắng buổi trưa chiếu rọi đỉnh đầu, nhưng lại khiến người ta càng thêm lạnh giá.

 

Không thể chờ thêm nữa, cần phải nghĩ cách khác.

 

Nhưng nếu...

 

Nếu Giản Nhược Trầm cố ý thả hắn ra, cố ý ép hắn nghĩ cách khác thì sao?

 

Lục Vinh bước từng bước đi đến bãi đậu xe, ngồi vào ghế phụ lái, tựa cây gậy chống vào cạnh ghế, rồi nghiêng đầu nhìn quản gia già. Một lúc lâu sau, hắn mới cất lời: "Hứa quản gia, tôi cho ông 100 triệu, cầm tiền rồi đi đi."

 

5,9 tỷ đô la Mỹ.

 

Tình cảm từ nhỏ đến lớn như cha như chú, vậy mà hắn chỉ sẵn lòng bỏ ra 100 triệu để đuổi người.

 

Hứa quản gia nghiêng đầu nhìn hắn, bỗng thấy buồn cười: "Gia chủ là vì tình nghĩa nhiều năm, muốn tôi cầm tiền bỏ đi, hay là vì tôi biết quá nhiều, sợ tôi bị bắt rồi bán đứng cậu, nên muốn đẩy tôi đi? Hay là..."

 

Biết lệnh cấm xuất cảnh đã được ban hành, muốn ông làm chim đầu đàn, đánh lạc hướng cảnh sát?

 

Đây là chuyện mà Lục Vinh có thể làm.

 

Hứa Thác từ nhỏ đã lớn lên cùng với cha của Lục Vinh là Lục Cảnh Thâm. Khi còn bé làm bạn chơi cùng, lớn lên làm quản gia, rồi lại nhìn Lục Vinh và Lục Tiệm từ những đứa trẻ thành người đàn ông trưởng thành.

 

Ông đã chứng kiến nhà họ Lục xây lên những tòa cao ốc chọc trời, và giờ lại thấy những tòa cao ốc ấy sắp đổ sụp.

 

Lục Vinh nhìn thẳng vào mắt ông, bật cười khẽ: "Có gì khác biệt đâu? Khi ông chăm sóc tôi, ông đối xử với tôi như con ruột của mình. Trong lòng tôi, ông cũng chẳng khác nào chú ruột cả."

 

Hứa quản gia khẽ nhếch môi.

 

Nói thì nghe hay đấy, nhưng Lục Vinh là kẻ ngay cả cha ruột cũng có thể tính kế đến chết.

 

Lúc Lục Cảnh Thâm tắt thở, Lục Vinh hờ hững bao nhiêu, thì câu nói này lại càng nực cười bấy nhiêu.

 

Hứa quản gia khởi động xe, đạp chân ga, "Cảnh sát đã ban hành lệnh cấm rời Hồng Kông, cho dù có bao nhiêu tiền, tôi cũng không đi được."

 

Từ khi Lục Vinh lật đổ Lục Tiệm khiến Lục Cảnh Thâm tức chết để lên làm gia chủ, nhà họ Lục giống như đang đạp lên chân ga hết cỡ để lao vào vực sâu vậy.

 

Hứa Thác nhìn chằm chằm con đường phía trước, "Lục đại thiếu, nếu cậu vẫn muốn đấu với Tây Cửu Long, vẫn muốn tiếp tục lăn lộn ở Hồng Kông, thì đem tiền ra chia cho đám anh em của các hội đoàn nhà họ Lục đi, dùng tình nghĩa và lý lẽ mà xin lỗi, hạ mình mời họ quay lại, để họ lập tức kiếm được tiền."

 

Nghe đến danh xưng đó, mặt Lục Vinh thoáng méo mó, ngón tay siết chặt cây gậy chống tựa vào cửa xe.

 

Hứa Thác coi như không thấy, "Từ thời nhà Thanh, nhà họ Lục đã làm Tam Hợp Hội, đó là gốc rễ của chúng ta. Người ta có thể rửa sạch bùn đất bám trên rễ, nhưng tuyệt đối không được cắt đứt rễ. Cậu có thể dẫn dắt anh em đi mở tiệm làm ăn, nhưng tuyệt đối không thể hoàn toàn bỏ rơi họ."

 

Lục Vinh nổi giận, một người quản gia mà cũng dám dạy hắn làm việc?!

 

Càng giận dữ, gương mặt hắn lại càng bình tĩnh, ánh mắt sâu thẳm. Khi quay đầu lại, ánh mắt hắn nhìn như thể không phải đang nhìn một người sống: "Chú Hứa, ông không hiểu. Giản Nhược Trầm đang chờ tôi phạm sai lầm, sao ông có thể khuyên tôi quay đầu vào lúc này?"

 

Hứa Thác dừng xe trước đèn đỏ, lưng ông đột nhiên thả lỏng, dựa nặng vào ghế: "Người không hiểu là cậu!"

 

"Chia tiền ra, nói đạo nghĩa với anh em dưới tay mình. Tam Hợp Hội nhiều người như vậy, không thiếu những đại ca có nghĩa khí sẵn sàng vì đàn em mà bước lên nhận tội. Cậu chỉ nhìn thấy lợi ích, không thấy được lòng người. Tam Hợp Hội còn đó, nhà họ Lục dù có sa sút cũng không đến mức sụp đổ. Có người đứng ra chịu tội thay, dù cậu phạm sai lầm lớn đến đâu cũng tuyệt đối không phải ngồi tù!"

 

Ông đập mạnh tay lên vô-lăng, xe vang lên tiếng còi chói tai: "Cậu nghĩ nhiều năm như vậy Lục Tiệm đã trải qua thế nào? Dựa vào cái gì mà hắn có thể ngông cuồng như vậy? Vì hắn biết nếu hắn xảy ra chuyện, sẽ có người đứng ra gánh! Hắn có anh em! Còn cậu có gì?!"

 

Nếu không phải vì hiện giờ Tây Cửu Long toàn nhân tài xuất hiện.

 

CID có Quan Ứng Quân, Giản Nhược Trầm, Trần Cận Tài, Lâm Nhã Chi, CIB có Kế Bạch Lâu, ICAC lại có Lưu Kỳ Thương, chống Tam Hợp Hội thì có Cung Anh Kiệt, ai cũng không phải dạng vừa.

 

Nếu không phải họ liên hợp lại, phá tan gốc rễ của Lục Tiệm, thì vị trí gia chủ này vốn không đến lượt Lục Vinh ngồi!

 

Hứa Thác nghiến răng nói: "Cậu còn không bằng Lục Tiệm, không xứng làm gia chủ!"

 

Lục Vinh im lặng một lúc, bỗng nhiên bật cười.

 

Hắn cười mãi không ngừng, vui vẻ chống cằm nhìn về phía ghế lái: "Sao ông không sợ tôi nữa? Lúc tôi mới tiếp quản nhà họ Lục, ông sợ hãi đến vậy. Còn bây giờ, khi tôi sắp đường cùng, ông lại dám..."

 

Hứa Thác ngắt lời: "Cậu thích nhìn người khác sợ hãi, cảm thấy đó chính là quyền uy. Tôi có thể diễn cho cậu xem."

 

Ông nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn Lục Vinh, ánh mắt tràn đầy thất vọng: "Khi tôi cùng cha cậu vào sinh ra tử, cậu còn không biết đang ở nơi nào đâu."

 

Đèn đỏ chuyển xanh, xe khởi động lần nữa. Lần này, cả hai không ai nói thêm một lời nào.

 

Lục Vinh trở lại Lục trạch, lòng đầy nghi ngờ, lúc nào cũng cảm giác như có rắn rết ẩn mình, sợ hãi đến mức tự dọa chính mình, liên tục suy đoán vì sao Giản Nhược Trầm lại thả hắn đi.

 

Trong khi đó, Tây Cửu Long hành động như sấm sét, phối hợp với Lưu Kỳ Thương của Ủy ban Độc lập Chống th*m nh*ng (ICAC), lần lượt triệu tập những quan chức trong danh sách nhận hối lộ.

 

Cục An ninh là khu vực chịu ảnh hưởng nặng nề nhất bởi nạn th*m nh*ng. Từ trên xuống dưới, chỉ có Cục trưởng và Phó Cục trưởng mới từ Đại Lục chuyển sang chưa đến một năm là còn sạch sẽ.

 

Cục An ninh Hồng Kông phụ trách các công việc như duy trì an ninh, quản lý xuất nhập cảnh, giám sát hải quan và chống kh*ng b* – đây vốn là trọng tâm mà người Anh từng thâm nhập.

 

Còn Cục Cảnh vụ Hồng Kông là cơ quan thực thi pháp luật chính, phụ trách công việc cảnh sát hàng ngày, phòng ngừa tội phạm, điều tra các vụ án và duy trì trật tự công cộng.

 

Chức năng của hai cơ quan này khác nhau.

 

Đối với gián điệp MI6 của Anh, việc thâm nhập vào Cục An ninh để nắm giữ quyền kiểm soát hải quan và xuất nhập cảnh rõ ràng là lựa chọn mang lại hiệu quả cao hơn.

 

Trong việc điều tra quan chức th*m nh*ng, ICAC là chuyên gia hàng đầu.

 

Tây Cửu Long chỉ thẩm vấn một vài người, sau đó giao toàn quyền cho Lưu Kỳ Thương xử lý.

 

Lưu Kỳ Thương lại một lần nữa thể nghiệm được nỗi đau khổ như khi vừa quen biết Giản Nhược Trầm một năm trước.

 

Không thể điều tra hết, thực sự không thể điều tra hết.

 

Một năm trước, dù ngày đêm đảo lộn, hắn cũng không thể tìm ra được lỗi lầm nào của Giản Nhược Trầm.

 

Một năm sau, những người mà Giản Nhược Trầm giúp bắt được, dù ngày đêm đảo lộn cũng không thể điều tra hết.

 

Toàn là lỗi!

 

Đội A Tổ điều tra đặc biệt ICAC.

 

Lưu Kỳ Thương ôm đầu, giọng nói yếu ớt như sợi tơ: "Quan Ứng Quân đúng là mời được một vị thần tài."

 

Thành tích, quá nhiều thành tích.

 

Từ tổng khu cảnh sát lan đến ICAC, từ ICAC lại lan đến Cục An ninh đang chuẩn bị cải tổ toàn diện.

 

Phạm vi "gửi việc" này thực sự quá rộng.

 

Lưu Kỳ Thương mở máy tính ra tính toán một hồi, lập tức phấn chấn hẳn lên. Xử lý xong vụ này, tiền mua nhà cưới đã có, cố gắng thêm chút nữa còn đủ để mua cả chỗ đỗ xe!

 

Nếu có thể điều tra ra một vụ lớn, nhận được huân chương, trở thành cảnh sát công huân, thậm chí còn có thể được phân một căn hộ ở Chung cư Tử Kinh.

 

Lưu Kỳ Thương cắn răng, uống liền hai ly cà phê đen, rồi tiếp tục thẩm vấn.

 

Sau gần một tháng làm việc ngày đêm không ngừng nghỉ, quả nhiên đã moi ra được một vài thứ.

 

Phó Cục trưởng Cục Phòng cháy chữa cháy thuộc Cục An ninh Hồng Kông - Khâu Gia Thừa, nhận hối lộ hơn 300 triệu đô la Hồng Kông, nhiều lần can thiệp vào công việc và hoạt động cứu hộ của Cục Phòng cháy chữa cháy. Trong đó, có ba vụ đều do Lục Vinh chỉ đạo.

 

Lưu Kỳ Thương mang cuộn băng ghi hình thẩm vấn đến đội A Tổ trọng án khu Tây Cửu Long, "Nghe nói trong vụ nổ tòa nhà và vụ án tập thể nhảy lầu của khoa nghệ thuật Đại học Hồng Kông, Cục Phòng cháy chữa cháy đều rớt xích."

 

Quan Ứng Quân nhìn nội dung trong băng ghi hình, sắc mặt không rõ vui buồn: "Không phải lúc đó anh đã nói chuyện với Cục trưởng Cục Phòng cháy chữa cháy Tây Cửu Long rồi sao?"

 

"Có nói, nhưng Cục trưởng cũng không biết rõ tình hình. Ông ấy bị tính kế, có cấp trên giao cho nhiệm vụ khác, khiến ông ấy buộc phải điều động lực lượng đi nơi khác." Lưu Kỳ Thương nhún vai, đưa mắt tìm kiếm xung quanh văn phòng: "Nhã Chi đâu?"

 

"Ở văn phòng của cảnh sát trưởng." Quan Ứng Quân chăm chú nhìn cuộn băng: "Lời khai và băng ghi hình đã được xác nhận kỹ chưa? Quy trình chuẩn chứ?"

 

Lưu Kỳ Thương vỗ ngực: "Tôi làm việc, anh cứ yên tâm."

 

Sau một lúc lâu, cuộn băng phát xong, Quan Ứng Quân mới cất lời: "Tốt, lại thêm một tội danh cho Lục Vinh."

 

Lời vừa dứt, tiếng gõ cửa vang lên.

 

Giản Nhược Trầm đẩy cửa bước vào, "Quan sir, người phụ trách sòng bạc mới ở Vịnh Victoria, Morclin và hiệu trưởng hai ngôi trường tiểu học được đầu tư bằng tiền rửa từ sòng bạc đã đến. Họ đang chờ ở phòng khách."

 

Lục Vinh dùng sòng bạc để rửa tiền, Morclin lấy 20% hoa hồng. Số tiền này được đổ vào hai ngôi trường tiểu học ở Hồng Kông.

 

Tổ trọng án Tây Cửu Long phán đoán rằng, hai ngôi trường này có liên quan đến tổ chức tình báo MI6 cài cắm tại Hồng Kông.

 

Bằng chứng trong ổ cứng đã đủ để chứng minh điều đó.

 

Quan Ứng Quân nhìn Lưu Kỳ Thương.

 

Lưu sir tự giác đứng dậy, hai tay giơ lên làm động tác đầu hàng kiểu Pháp, tiện thể còn ôm một bó hoa chuẩn bị sẵn, nháy mắt với Quan Ứng Quân một cái, rồi đi thẳng đến văn phòng của cảnh sát trưởng.

 

Lúc này, Quan Ứng Quân mới đứng dậy, lấy từ trong túi ra một chiếc vòng tay, đeo vào cổ tay của Giản Nhược Trầm.

 

Chỗ vòng tay chạm vào da thịt lạnh buốt, Giản Nhược Trầm giơ tay lên nhìn. Những hạt ngọc phỉ thúy màu xanh táo nhỏ, tròn vo sáng bóng, nhìn vừa đáng yêu vừa như thạch trái cây, lại giống món bánh bột vị táo xanh bán trước cổng bệnh viện.

 

Cậu không am hiểu về trang sức hay ngọc phỉ thúy, nhưng chỉ cần nhìn màu sắc cũng biết món đồ này chắc chắn không hề rẻ.

 

"Thích không?" Quan Ứng Quân chăm chú nhìn thẳng vào mắt Giản Nhược Trầm.

 

Giản Nhược Trầm sờ một chút, "Ừm."

 

Cậu buông tay, quay đầu nhìn cánh cửa văn phòng đang đóng chặt: "So với vòng tay phỉ thúy, em thích anh hơn."

 

Quan Ứng Quân mím môi.

 

Quen biết lâu như vậy, hắn vẫn không thể quen với cái miệng có thể "thả thính" bất cứ ai của cậu.

 

Hắn cúi đầu, cắn nhẹ vào khóe môi Giản Nhược Trầm, giọng nói mơ hồ: "Đừng nói như vậy với người khác."

 

Giản Nhược Trầm cười một tiếng, giơ tay đẩy hắn ra, "Vậy thì em không thể bảo đảm."

 

Cái khả năng "gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ" này xem như là một loại kỹ năng bị động.

 

Cậu giơ tay đong đưa chiếc vòng tay: "Anh lấy đâu ra cái này vậy? Đẹp thật, tiếc là không thể đeo mãi."

 

Hiện đã gần sang tháng 3, đến tháng 6, cậu dự định sẽ tốt nghiệp sớm ở Đại học Hồng Kông để thi vào Học viện Cảnh sát.

 

Đến lúc đó, tóc phải cắt ngắn, vòng tay chắc chắn không thể đeo.

 

Và sau này, khi đi làm nhiệm vụ bên ngoài, cũng không thể mang theo.

 

Quan Ứng Quân nói: "Cha anh để lại một miếng phỉ thúy, đây là những hạt được làm ra từ miếng đó. Tổng cộng chỉ có hai chuỗi, em giữ lấy."

 

Vừa nói, hắn vừa đưa tay ra, đan 10 ngón tay vào tay Giản Nhược Trầm. Trên cổ tay hắn, chiếc vòng tay còn lại ánh lên sắc xanh rực rỡ.

 

Giản Nhược Trầm nghiêm túc nhìn chiếc vòng trên tay hắn, một lúc lâu sau lại không nhịn được bật cười.

 

Thì ra thật sự có người như vậy.

 

Lấy báu vật gia truyền ra để làm thành hạt ngọc.

 

Cậu đưa tay lên trán hắn, chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, lòng chợt mềm nhũn: "Chờ khi chuyện này xong, chúng ta mời bạn bè thân thích ăn một bữa cơm."

 

Quan Ứng Quân cảm thấy cổ họng nghẹn lại, như muốn trào ra thứ gì đó vừa chua xót vừa cay đắng: "Không thể chỉ ăn một bữa cơm rồi thôi. Đợi... đến khi có thể, thôi thì đợi em tốt nghiệp Học viện Cảnh sát, chúng ta đi chụp một tấm hình. Sau này, nếu thật sự có thể, chúng ta cũng sẽ dùng đến."

 

Nếu như họ cũng có thể chụp một tấm ảnh cưới giá 10 đồng như những người khác thì tốt biết bao.

 

Quan Ứng Quân nghĩ vậy, đưa tay chỉnh lại cổ áo của Giản Nhược Trầm, khẽ vén áo để nhìn vết thương trên vai cậu rồi đổi chủ đề: "Còn ngứa không?"

 

Giản Nhược Trầm vốn không ngứa, nhưng hơi nóng phả vào, sự chú ý lại tập trung vào vết thương, khiến cậu không khỏi cảm thấy ngứa ngáy: "Ngứa thì làm sao được đây?"

 

Quan Ứng Quân đưa tay vào, dùng sức xoa lên lớp da non mới mọc.

 

Lòng bàn tay của người đàn ông thô ráp, chai sạn, chạm vào quả nhiên làm dịu cơn ngứa.

 

Giản Nhược Trầm khẽ hừ hai tiếng trong mũi, rồi cảm nhận được làn dầu bạc hà mát lạnh nhỏ lên vai, sau đó được nhẹ nhàng xoa đều.

 

Cậu đưa tay đẩy Quan Ứng Quân, giọng khàn khàn: "Được rồi, Morclin còn đang chờ thẩm vấn."

 

Quan Ứng Quân dùng khăn ướt lau tay, trong giọng nói mang chút ý cười: "Chờ ư? Không biết bọn họ sẽ sợ hãi thấp thỏm đến mức nào. Trên đời này chỉ có mình anh mong chờ em đến thẩm vấn thôi."

 

Giản Nhược Trầm nghĩ đến lần đầu tiên bọn họ phối hợp với nhau, Quan Ứng Quân bị cậu giam chân, nói mấy lời ám muội dưới tay cậu. Lỗ tai cậu lập tức đỏ bừng, chỉ vào hắn nói: "Đồ đầu gỗ."

 

Hai người nhìn nhau cười một lúc, rồi cả hai cùng nghiêm túc lại.

 

Giản Nhược Trầm: "Chia ra thẩm vấn, em hỏi hiệu trưởng trường tiểu học, anh phụ trách Morclin, nói với bọn họ, ai tố cáo đối phương trước sẽ được giảm án."

 

Quan Ứng Quân đáp một tiếng.

 

...

 

Đội A tổ trọng án Tây Cửu Long chia thành ba nhóm, bước vào phòng thẩm vấn.

 

Tin tức về việc Morclin cùng hiệu trưởng của hai trường tiểu học Đức Thành, Minh Nhân bị Tây Cửu Long triệu tập, nhanh chóng truyền vào thư phòng của Lục trạch như một cơn gió.

 

Lục Vinh giật mình đứng bật dậy.

 

Từ lần trước bị Tây Cửu Long "mời" rời khỏi phòng thẩm vấn, đã hơn nửa tháng trôi qua. Bên đó dường như quên mất hắn, không có chút động thái nào.

 

Không ngờ lại đợi ở đây!

 

Khó trách Giản Nhược Trầm không thẩm vấn hắn ta.

 

Thì ra là đã tìm được người khác có thể thẩm vấn!

 

Chẳng lẽ lần trước, từ đầu tới cuối vốn không có âm mưu nào cả, chỉ là hắn suy nghĩ quá nhiều?

 

Nếu không, tại sao hắn án binh bất động hơn nửa tháng, trong khi Tây Cửu Long bận rộn đến mức tối mặt tối mũi, mà chẳng có bất kỳ phản ứng gì?

 

Chắc chắn là hắn nghĩ nhiều, Giản Nhược Trầm không hề có âm mưu nào cả.

 

Hiện tại Morclin và hai vị hiệu trưởng trường tiểu học đã bị triệu tập. Liệu bọn họ có khai ra mối quan hệ hợp tác giữa các bên không?

 

Lục Vinh ngồi ngay ngắn trên chiếc bàn làm việc rộng lớn, hiếm khi lộ ra vẻ hoang mang, không biết phải làm thế nào để phá vỡ thế bí.

 

Con đường Tam Hợp Hội và chính phủ Anh đã bị hắn tự tay cắt đứt.

 

Con đường phía trước thì mịt mờ, những dự án liên quan đến Đại Lục ban đầu bị một mình Giản Nhược Trầm chặn đứng, sau đó lại bị các thương nhân Hồng Kông điên cuồng cướp lấy như những con chó đói.

 

Đường dây kết nối với Đại Lục bị chặn đứng, chức Chủ tịch Hội đồng Thương mại Hồng Kông hắn cũng không thể tranh được.

 

Ba tảng đá lớn đè trước mặt khiến hắn gần như không thở nổi.

 

Lục Vinh khẽ nhắm mắt, ngả người ra sau ghế.

 

Chẳng lẽ thật sự phải triệu tập lại Tam Hợp Hội, để nhà họ Lục đi vào con đường đen tối triệt để?

 

Nhưng nếu xét về xu hướng phát triển, hiện tại nên rửa sạch vết nhơ, làm ăn hợp pháp.

 

Hắn muốn sạch sẽ bước lên chuyến tàu của thời đại, vậy mà cũng sai sao?

 

Nhà họ Hứa có cơ hội, Cố Hữu Minh có cơ hội, nhà họ Tiết cũng có cơ hội.

 

Tại sao hắn lại không có?

 

Rõ ràng hắn là người có phản ứng nhanh nhất.

 

Cố Hữu Minh chưa chắc đã sạch sẽ bao nhiêu. Hắn ta chắc chắn cũng từng mượn đao giết người mà không cần tự mình hạ thủ.

 

Tại sao Cố Hữu Minh có thể thoát thân, còn hắn thì không?

Bình Luận (0)
Comment