Trương Tinh Tông vừa định đứng dậy, lại bị Giản Nhược Trầm gọi lại, "Chờ đã!"
Cậu cụp mắt xuống, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Trương Khánh Triết.
Mí mắt Trương Khánh Triết hơi rũ, lưng miễn cưỡng tựa vào ghế, thân hình khom xuống, hoàn toàn mất đi vẻ tự tin và phong độ như lúc mới đến, cũng không lộ vẻ chột dạ của kẻ làm chuyện xấu.
Không giống như có thể giở trò với cảnh sát.
Trương Tinh Tông sốt ruột, không biết nên làm gì: "Đợi gì cơ?"
Giản Nhược Trầm hít sâu một hơi, "Anh có nghĩ đến việc Đội Cơ động xuất hiện sẽ gây động tĩnh quá lớn, có thể sẽ khiến bộ phận tình báo của chính quyền Anh chú ý, ngược lại còn đánh động bọn họ không?"
Sắc mặt Trương Tinh Tông lập tức biến đổi.
May mà Giản Nhược Trầm phản ứng kịp!
Một khi bộ phận tình báo cảnh giác, rất có thể chúng sẽ hành động liều lĩnh, cuối cùng vẫn sẽ lấy các học sinh trong trường làm con tin để uy h**p.
"Vậy phải làm sao đây?" Trương Tinh Tông hạ giọng hỏi.
Giản Nhược Trầm bảo: "Làm thủ tục tạm giam Trương Khánh Triết, cách ly ông ta với Cừu Gia Văn. Tôi đi tìm Quan sir."
Nói rồi, cậu ngừng lại một chút, dùng giọng chỉ đủ hai người nghe thấy: "Thủ tục tạm giam làm chậm một chút, kéo dài đủ tám tiếng để trì hoãn thời gian bọn họ mời luật sư, tránh để tin tức từ sở cảnh sát rò rỉ và khiến các nhân viên tình báo cài cắm của chính quyền Anh bị đánh động."
Trương Tinh Tông gật đầu, còng tay người rồi áp giải ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng thẩm vấn, họ liền nghe thấy tiếng cánh cửa phòng bên cạnh "cạch" một tiếng mở ra.
Quan Ứng Quân kẹp một tập tài liệu dưới cánh tay bước ra, ánh mắt chạm phải cái nhìn nghiêm trọng của Giản Nhược Trầm thì ngẩn người trong chốc lát, đợi đến khi hai nghi phạm được áp giải đi riêng, hắn mới lên tiếng: "Em cũng hỏi ra rồi? Ở bãi đậu xe ngầm của trường tiểu học?"
Giản Nhược Trầm gật đầu: "Ừm."
Đó là một vị trí dễ thủ khó công, trường tiểu học là một lá chắn tự nhiên, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy học sinh làm con tin.
"Không thể dùng Đội Cơ động."
Đội Cơ động của cảnh sát Hồng Kông chủ yếu sử dụng xe máy để làm nhiệm vụ, đến hiện trường rất nhanh, công việc thường ngày là duy trì trật tự công cộng hoặc ứng phó với những tình huống khẩn cấp như đấu súng, cướp bóc.
Ưu điểm là hành động nhanh, nhưng nhược điểm là gây ra động tĩnh lớn, mà bộ phận chống kh*ng b* của Hồng Kông đến năm 2009 mới chính thức thành lập, hiện tại hoàn toàn chưa có.
Quan Ứng Quân nói: "Tìm đội Phi Hổ của Cục Cảnh vụ."
Đội Phi hổ của Cục Cảnh Vụ chính là Đội Đặc nhiệm thuộc Đội Cơ động của Cục Cảnh Vụ, mặc dù trong vụ cướp tiệm vàng Lão Kim trước đó không b*n r* một phát súng nào, nhưng họ vẫn là những tinh anh trong tinh anh.
Tuy thuộc Đội Cơ động, nhưng họ chuyên nghiệp hơn, là tiền thân của bộ phận chống kh*ng b*.
Quan Ứng Quân cầm điện thoại lên gọi cho Lặc Kim Văn, đồng thời đưa tập tài liệu cho Giản Nhược Trầm: "Đây là lời khai của Cừu Gia Văn, em xem thử có gì khác so với Trương Khánh Triết không. Những gì em hỏi được thì đưa anh, anh sẽ báo cáo với madam."
Hai người trao đổi các bảng ghi chép trong tay.
Giản Nhược Trầm vừa đi về phía văn phòng đội A, vừa xem xét.
Những điều Cừu Gia Văn khai không đầy đủ bằng Trương Khánh Triết.
Ông ta chỉ nói rằng trụ sở chính nằm ở tầng hầm đỗ xe, nhưng không nói rõ ở đâu trong hầm, rõ ràng vẫn còn giữ lại một phần thông tin.
Nếu Trương Khánh Triết không nói, thì ai mà biết được giữa hai tầng hầm đỗ xe của hai trường tiểu học lại có một không gian thông nhau?
Đến lúc đó nếu hành động vội vàng, không chỉ đánh rắn động cỏ, mà các học sinh ở lại trong trường phải làm thế nào?
Giản Nhược Trầm đặt tập tài liệu lên bàn làm việc, đứng yên lặng một lúc, sau đó gọi điện đến tổng bộ STN: "Trần Trúc Dao... có thể một lát nữa ở trường tiểu học Minh Nhân và trường tiểu học Đức Thành sẽ xảy ra chuyện, cô dẫn theo phóng viên đến chụp hình, nhớ kín đáo một chút, chụp các tòa nhà giảng dạy xung quanh, theo dõi các học sinh bên trong, nếu có điều gì bất thường, lập tức gọi điện cho tôi. Tội phạm lần này có súng, các cô tuyệt đối không được đến gần. Chỉ được phép quay phim, không được phát sóng trực tiếp!"
Cậu không có mạng lưới nội tuyến thực sự, nhưng nghĩ kỹ lại, toàn bộ phóng viên STN có thể đi hiện trường đều là nội tuyến của cậu.
Một lát sau, Quan Ứng Quân gọi điện thoại xong trở lại, dẫn đội A vào phòng thay đồ mang thiết bị, Giản Nhược Trầm nói với hắn chuyện phóng viên ghi hình, Quan Ứng Quân lại gọi điện báo cáo, sau khi xác nhận không có gì sai sót, hai người cùng nhau đẩy đạn vào băng đạn, phát ra tiếng "cạch cạch" liên tục.
Toàn bộ Tổ trọng án đều hành động.
Giản Nhược Trầm mặc áo chống đạn, kéo dây đai ở thắt lưng, vừa rút vừa buộc, dáng người cậu gọn gàng và mạnh mẽ.
Quan Ứng Quân đưa tay lên đo thử, cho dù đã trải qua một tháng điều chỉnh, tăng thêm chút thịt, nhưng vòng eo này vẫn chỉ vừa một gang tay hắn. Đặt bàn tay lên, xòe năm ngón đã đo hết, nếu túm thắt lưng quần lên, hắn có thể một tay nhấc người từ phòng khách vào phòng ngủ.
Hắn cụp mắt xuống nói: "Buổi tối ăn vịt quay, mỗi người một phần."
Giản Nhược Trầm cất băng đạn dự phòng, bộ đàm, còng tay và súng vào thắt lưng: "Lúc này lại chịu cho rồi?"
Quan Ứng Quân "ừ" một tiếng, "Tăng thêm chút thịt mới dễ tăng cơ, gầy quá thì đánh nhau thiệt thòi."
Sau khi chuẩn bị xong, Quan Ứng Quân dẫn đội đến nơi thờ Quan Công ở góc đông nam của đại sảnh Tổ trọng án để bái lạy.
Tổ trọng án có tổng cộng 105 người, xếp đội hình theo nhóm, đứng nghiêm trước bức tượng Quan Công mặc áo giáp xanh, tựa như điểm binh.
Quan Ứng Quân lấy bật lửa thắp hương, giũ tắt tàn lửa, cúi lạy Quan Công cầm Thanh Long Yển Nguyệt Đao, sau đó cắm toàn bộ nhang vào lư hương.
Thời gian gấp rút, nhiệm vụ nặng nề.
Không kịp cúi đầu ba lần.
Có lẽ Quan Nhị gia cũng sẽ thông cảm.
Lâm Nhã Chi nói: "Xuất phát!"
Các cảnh sát cũng không đứng trước tượng Quan Nhị gia mà khấn vái cầu phù hộ, chỉ lặng lẽ lẩm nhẩm mấy câu cát tường trong lòng, sau đó xoay người rời khỏi đồn, thẳng tiến đến bãi đỗ xe.
Lương Tín Duyệt gãi gãi cổ: "Không biết cái bãi đậu xe ngầm đó có bao nhiêu người."
"Ừ, lần trước có trận chiến lớn như vậy là lúc phá được Cửu Long Thành Trại. Mà này, nghe nói lúc đó cậu sợ quá khóc luôn à?"
"Ê ê! Tôi lại nghe nói cậu sợ đến mức lái xe chạy luôn, còn chở theo ông bán kẹo đó cơ!"
Mặt Lương Tín Duyệt đỏ bừng, "Ai nói?"
Cậu ta nhìn gương mặt cười cợt của đồng nghiệp, rồi khẽ giọng bảo: "Lần này tôi sẽ không chạy nữa."
Trong đội xe của đội C, vang lên tiếng cười ha ha.
Đội xe của sở cảnh sát xuất phát cùng lúc, động tĩnh quá lớn nên buộc phải chia làm nhiều đợt, chia tuyến đi.
Đội A đi đầu.
Giản Nhược Trầm vừa thắt dây an toàn xong, Quan Ứng Quân đã đạp mạnh chân ga, xe lao vút đi.
Cảnh sát tuần tra ở chốt canh đã sớm nhận được tin, kéo tấm rào gỗ ọp ẹp chắn xe sang một bên.
Chiếc Toyota màu trắng thông suốt không gặp trở ngại, thẳng tiến đến Trường Tiểu học Minh Nhân.
...
Văn phòng giáo viên nước ngoài của Trường Tiểu học Minh Nhân.
Hai thầy giáo ngoại quốc đang thì thầm với nhau: "Nghe nói hôm nay hiệu trưởng của trường Đức Thành cũng không đến trường?"
"Không rõ."
Hai người nhìn nhau, rồi cùng đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài trường Minh Nhân và Đức Thành là một con đường lớn, không có vật cản, người xe qua lại đều có thể nhìn thấy rất rõ.
"Không có gì bất thường." Người đàn ông béo tóc nâu cười khẩy, "Đám dân Hồng Kông ngu ngốc này làm sao mà phát hiện ra chỗ này được. Chúng ta phục lệnh canh giữ ở đây 20 năm rồi, chuyện gì mà chưa từng gặp chứ?"
"Cẩn thận vẫn hơn." Người kia nói, "Tây Cửu Long giờ không còn như xưa nữa..."
Hai người nhìn nhau, sau đó cùng bật cười giễu cợt, "Cái tên cố vấn Giản kia mạng thật lớn, có nhóm máu hiếm lại bị trúng đạn mất máu quá nhiều mà cũng có thể vượt qua được."
Nghĩ đến đây, cả hai lại trầm mặc.
Nếu Giản Nhược Trầm chết thì tốt biết mấy.
Chỉ cần cậu ta chết, cái sợi dây mơ hồ đang gắn kết Tây Cửu Long lập tức sẽ tan rã, chắc chắn sẽ bị tổn thất nguyên khí nghiêm trọng.
Connaught cũng sẽ rút khỏi Hồng Kông, những chỗ mà Anh Quốc có thể nhúng tay vào kiếm lời ít nhất sẽ tăng gấp ba.
Đáng tiếc...
"Thôi cứ lắp súng cho chắc, kẻo lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
...
Bên cạnh khu thương mại cách trường tiểu học Minh Nhân một con phố, Đội A và Đội Đặc nhiệm đã tới nơi.
Phòng Khải Xương liếc nhìn Quan Ứng Quân, trong lòng dấy lên chút ghen tị: "Từ khi có cố vấn Giản, tốc độ tìm bằng chứng của các cậu nhanh hơn không chỉ một lần."
Ngay cả hang ổ gián điệp cũng tìm ra được.
Khiến Đội Đặc nhiệm của bọn họ trông chẳng khác gì... ăn cơm chùa.
Nếu cứ tiếp tục thế này mãi, chắc phải đổi tên thành Đội Đặc nhiệm Ăn Chùa cho rồi.
Quan Ứng Quân nói: "Em ấy gan dạ thông minh."
Một chữ cũng không khiêm tốn.
Phòng Khải Xương há miệng, không ngờ cái tính xấu không biết giao tiếp của đối phương vẫn không hề thay đổi, làm nửa ngày hắn cũng không thốt nổi lời nào.
Giản Nhược Trầm vội nói: "Phòng sir, chứng cứ khác với làm nhiệm vụ, thực ra tôi cũng là may mắn thôi, tình cờ gặp được bằng chứng, bây giờ vẫn cần nhờ anh dẫn dắt chúng tôi bắt người, cứu người."
"Chuyện này, phải để đội Phi Hổ lo. Việc chuyên môn giao cho người chuyên môn làm, chúng tôi là bộ phận hình sự, đụng trúng chứng cứ là chuyện dễ gặp hơn một chút thôi à."
Nghe mấy lời này, cả người Phòng Khải Xương đều thấy thoải mái, bật cười vỗ nhẹ lên vai phải của Giản Nhược Trầm: "Khỏi hẳn chưa?"
Hiện giờ, Cục An ninh đang thanh trừng lớn, Cục trưởng và Cục phó như một lòng, ai cũng biết Giản Nhược Trầm có mối liên hệ chặt chẽ với Đại Lục, Cục An ninh liên quan đến "An ninh quốc gia" của Đại Lục, vị trí bên trong chắc chắn sẽ ngày càng ổn định, không dễ gì lay chuyển.
Nhưng Cục Cảnh vụ thì khác, cấp trên ủng hộ ai, thật ra vẫn có thể nhìn được ít nhiều.
Thật không trách gì cấp trên lại ưu ái, một hậu bối vừa khéo ăn khéo nói thế này, nếu là con cháu nhà mình, chắc nằm mơ cũng cười tỉnh.
Trong lúc trò chuyện, Đội Đặc nhiệm và Tổ trọng án của Tổng khu Tây Cửu Long đã lần lượt có mặt đầy đủ.
Phòng Khải Xương nhấn nút bộ đàm ở bên cổ: "Đại ca, người đến đông đủ rồi."
Giản Nhược Trầm đang thầm suy đoán trong đầu, người có thể được Phòng Khải Xương gọi là "đại ca" chắc chắn không phải hạng xoàng. Cậu vừa mới lướt qua vài cái tên trong đầu, thì từ nhà hàng tầng một của trung tâm thương mại phía sau đã có một người bước ra.
Lặc Kim Văn!
Nhất Ca lại đích thân đến chỉ huy hành động!
Lặc Kim Văn mặc áo chống đạn, hai bên hông đeo súng, trước ngực còn gài hai ống đạn dài hình trụ.
Dáng đi mạnh mẽ dứt khoát, thân hình rắn rỏi, bảo đao không hề mòn theo năm tháng.
Nếu phối hợp với BGM hùng tráng, cảnh này chẳng khác gì đại ca trong phim cảnh sát Hồng Kông xuất hiện!
Lặc Kim Văn rút mấy tờ giấy ăn, lau khóe miệng: "Quán cơm giò heo này, hương vị cũng chẳng khác mấy so với hồi tôi còn trẻ."
Giản Nhược Trầm sững người, BGM trong đầu lập tức tắt ngúm.
Phòng Khải Xương nói: "Con trai của ông chủ tiếp tục mở quán mà."
Lặc Kim Văn nhận lấy hai tấm bản đồ Quan Ứng Quân đưa tới, liếc qua một cái rồi bất ngờ giơ tay gọi: "Lại đây."
Giản Nhược Trầm lập tức đi qua, "Lặc... s xử."
Lúc này cậu mới hiểu tại sao mọi người đều gọi Lặc Kim Văn là "đại ca" hoặc "Lặc xử".
Bởi vì gọi "Lặc sir*" nghe chẳng khác nào như đang mắng người.
*Trong tiếng Quảng Đông, nếu gọi "勒Sir" (Lặc Sir) – phát âm sẽ gần giống từ "垃Sir" (rác rưởi), hoặc "乐色" (lè sè – nghĩa đen là rác, nghĩa bóng là đồ bỏ đi)
Lặc Kim Văn đáp một tiếng, chỉ vào bản đồ nói: "Trụ sở ở giữa hai hầm để xe, tốt nhất là nên có người đi tìm hiểu rõ cách vào, số lượng người bên trong, cố vấn Giản, cậu có đề cử ai không?"
Chớp mắt, toàn bộ ánh nhìn của cảnh sát đều đổ dồn về phía Giản Nhược Trầm.
Đây rõ ràng là một cơ hội thực sự — để cậu chọn người lập công!
Đầu óc Giản Nhược Trầm như vang lên một tiếng nổ lớn.
Cậu hiểu vì sao Lặc Kim Văn lại gọi cậu đến rồi!
Chẳng lẽ đây...đây là đang dạy cậu cách làm sói đầu đàn sao?
Tim Giản Nhược Trầm đập ngày một nhanh. Cậu nhìn hai tờ giấy mỏng trong tay mình, lại đảo mắt lướt qua mọi người xung quanh, cuối cùng dừng lại ở chỗ Quan Ứng Quân.
Đây là một cơ hội.
Nhưng không thể giao cho Quan Ứng Quân.
Mặc dù Quan Ứng Quân từng làm nội gián, nhưng sau khi khôi phục thân phận lại thường xuyên xuất đầu lộ diện, chắc chắn đã bị bộ phận tình báo nắm rõ lý lịch.
Hắn đi, chẳng khác gì đi chịu chết.
Lại nhìn những người khác trong tổ trọng án, ai cũng nổi danh, lên truyền hình chẳng ít lần.
Suy nghĩ trong đầu Giản Nhược Trầm xoay chuyển liên hồi, cuối cùng cậu nhìn về phía Phòng Khải Xương: "Lặc xử, nhiệm vụ này để Tổ trọng án làm không thích hợp, ngài để Phòng sir chọn mấy người lạ mặt đi thăm dò thì hơn."
Khóe miệng Lặc Kim Văn cong lên thành nụ cười: "Tôi cũng nghĩ vậy."
Có thể tránh dùng người quen thì không dùng, tuy Giản Nhược Trầm còn trẻ tuổi, nhưng lại vô cùng xuất sắc.
Cấp trên coi trọng cậu, không phải vì cậu giỏi ăn nói.
Mà vì cậu thật sự biết làm việc.
Lặc Kim Văn ra lệnh: "Phòng Khải Xương, chọn một nam một nữ trong đội của cậu, bỏ đi trang bị bên ngoài, giả làm phụ huynh học sinh để thăm dò."
Ông ung dung bình tĩnh, thần sắc nghiêm nghị, mệnh lệnh được đưa ra từng điều một: "Những người khác lẻn vào trong các cửa hàng dọc con phố thương mại này từ cửa sau, đường vào tiểu học Minh Nhân và Đức Thành không có chỗ che chắn, nhất định phải giấu mình trong cửa hàng, không được lộ diện."
"Lâm Nhã Chi, liên hệ Cục Xử lý Chất nổ và đội ngũ bác sĩ khẩn cấp."
"Đội Đặc nhiệm sẵn sàng chờ lệnh!"
"Đội B, C, D của Tổ trọng án Tây Cửu Long, bỏ trang bị bên ngoài, phối hợp với bảo vệ, lẻn vào trường tiểu học, khống chế toàn bộ người lớn trong trường, thu giữ điện thoại và máy nhắn tin của họ, để tránh có liên hệ với gián điệp hoặc nhân cơ hội bắt cóc học sinh."
"Đội E, liên hệ với Sở Giao thông, hạn chế dòng xe, phong tỏa giao thông, để duy trì không có gì bất thường, xung quanh hai trường tiểu học sẽ do các cảnh sát còn lại của Tổ trọng án cải trang di chuyển bằng xe dân dụng, giả làm người bình thường đi tuần, để tránh bộ phận tình báo phát giác."
"Quan Ứng Quân, mang theo đội A và lính bắn tỉa của Đội Đặc nhiệm, chiếm lĩnh điểm bắn trong trung tâm thương mại, dò tìm thiết bị nghe lén. Súng bắn tỉa để trong xe, đến lấy một khẩu. Nếu có người bắt cóc học sinh, có thể bắn hạ thì bắn hạ."
Lặc Kim Văn dừng một chút, đè lại Giản Nhược Trầm đang định đi theo Quan Ứng Quân, "Cậu đứng cạnh tôi, nếu góc bắn không đủ... thì đàm phán trông cậy vào cậu."
Tuy trụ sở nằm ngay trong bãi đỗ xe, nhưng gián điệp không thể nào ở hết trong đó.
Nếu trong quá trình đào tẩu có kẻ bắt học sinh làm con tin, thì cần phải đàm phán.
Làm sói đầu đàn, dĩ nhiên phải chu toàn mọi mặt.
Thậm chí lần nào cũng phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Trong lòng Lặc Kim Văn, Giản Nhược Trầm chính là sự đảm bảo cuối cùng này.
Có những người, tuy tuổi còn trẻ, nhưng trời sinh đã có thể làm trụ cột vững vàng.
Lặc Kim Văn vỗ vỗ vai Giản Nhược Trầm, "Mọi người đều tin cậu. Có cậu ở đây, những người khác mới có thể xông pha không chút do dự."
Bởi vì họ biết, cho dù có người chạy thoát, thì vẫn còn Giản Nhược Trầm có thể dùng ba tấc lưỡi để khiến đối phương thả con tin.
Tất cả những gì xảy ra trong một năm qua đã chứng minh — Giản Nhược Trầm xứng đáng để Cục Cảnh vụ xem là át chủ bài.
Vai Giản Nhược Trầm như trĩu nặng.
Cậu đứng thẳng dậy, nhìn Quan Ứng Quân một cái, rồi quay đầu lại, nghiêm túc nói với Lặc Kim Văn:
"Yes sir!"
Trong trường tiểu học Minh Nhân.
Tên giáo viên nước ngoài béo phệ, tóc nâu, nhìn chằm chằm vào dòng xe cộ bên ngoài một lúc, bỗng thấy tim đập dồn dập.
Có gì đó không đúng!
Hắn quay đầu gọi lớn: "Greyman, mau lại đây xem đi! Dòng xe bên dưới có gì đó bất thường lắm!"
Tựa như có ai đó đang cố tình chạy vòng vòng!
Chẳng lẽ... cảnh sát đã tìm ra được nơi này thật rồi sao?
Greyman bước tới, cúi đầu liếc xuống dưới một cái, lạnh nhạt nói: "Nếu anh cảm thấy có vấn đề thật thì lên điểm bắn tỉa mà chúng ta chuẩn bị sẵn xem thử. Nếu sợ quá thì cứ gọi mấy đứa học sinh lên văn phòng ngồi cùng cho yên tâm."
"Ở đây từ trên xuống dưới đều là con tin, anh sợ cái gì chứ?"