Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người

Chương 168

Lãnh tụ vĩ đại của Tân Hoa Hạ từng viết một bài luận, trong đó trình bày ba nguyên tắc nhất định phải tuân theo trong các mối quan hệ yêu đương và hôn nhân:

 

Không ảnh hưởng đến công việc và học tập.

 

Cùng lập trường cách mạng và chính trị.

 

Tự nguyện, bình đẳng

 

Giản Nhược Trầm nhanh chóng tự kiểm điểm một lượt những lựa chọn của mình.

 

Yêu đương không làm cậu chậm trễ việc thẩm vấn phá án, cũng chẳng cản trở việc tốt nghiệp đại học trong hai năm và lấy được thư tiến cử vào trường cảnh sát trong ba năm của cậu.

 

Quan Ứng Quân thì rất ủng hộ một Hoa quốc hùng cường. Hắn đã vượt qua tầng tầng lớp lớp khảo nghiệm, từng nằm vùng trong đội phòng chống m* t**, sau khi trở về lại được chọn vào Tổ điều tra đặc biệt, cùng 105 tinh anh thành lập Tổ trọng án – những người này đều có lập trường chính trị vững vàng.

 

Tự nguyện là điều chắc chắn, còn bình đẳng thì...

 

Giản Nhược Trầm nhớ lại cú đá vào chân Quan Ứng Quân sáng nay, suýt chút nữa đã đạp người ta rớt khỏi giường, ánh mắt cậu hơi dao động.

 

Hít.

 

Thật khó mà nói.

 

Nghĩ vậy, cậu liền rút ngón trỏ ra khỏi lòng bàn tay Quan Ứng Quân, nói nhanh: "Làm việc trước đã, tôi mời khách mọi người còn không yên tâm sao? Chỉ là một buổi tiệc mừng công đơn giản thôi, đến là được, không cần mang theo gì hết."

 

Trương Tinh Tông cười hề hề.

 

Nói là tiệc mừng công, nhưng ai cũng hiểu chỉ là cái cớ bề ngoài, dù thật sự yêu nhau sâu đậm, cũng không thể công khai rình rang.

 

Cho nên không cần mang gì cũng không phải là khách sáo, mà là thật sự không cần tiền mừng.

 

Anh ta nhe răng cười mấy giây, rồi lại quay đầu tiếp tục công việc.

 

Chẳng bao lâu, xe cứu thương tới nơi.

 

Tất Loan Loan và Trương Tinh Tông theo xe tới bệnh viện, đứng nhìn bác sĩ cấp cứu cho Lục Vinh.

 

Những người còn lại cùng Phòng Giám định và đội C đến sau, lục tung nhà Lục Vinh lên điều tra.

 

Nửa đêm, Lưu Kỳ Thương và Kế Bạch Lâu cũng nhận được tin, mang theo lệnh khám xét vừa được bộ phận của họ phê duyệt đến nơi.

 

Lưu Kỳ Thương phụ trách tìm lại các chứng cứ liên quan đến tội phạm tài chính.

 

Còn Kế Bạch Lâu thì kiểm tra xem trong nhà họ Lục còn cất giấu m* t** hay không.

 

Sàn nhà phòng khách, giấy dán tường dán trên tường – tất cả đều bị lột ra để kiểm tra.

 

Cuộc tìm kiếm theo kiểu "trải thảm" thế này, đúng là đã giúp họ phát hiện ra vài thứ.

 

Nhìn bao bì, ít nhất cũng là đồ Lục Cảnh Thâm cất giấu từ năm xưa.

 

Vừa mới tháo mấy túi nhỏ đựng cỏ kia ra, Kế Bạch Lâu chưa kịp phản ứng thì Quan Ứng Quân đã bị mùi xộc tới phải lui về phía sau ba bước, buột miệng: "c*n s*."

 

Kế Bạch Lâu thầm chửi "mũi chó", nhưng thấy Quan Ứng Quân vẫn giữ vẻ điềm tĩnh bước tới cạnh Giản Nhược Trầm, hơi cúi đầu xuống khẽ ngửi mùi tóc của cậu, thân thể vừa nãy còn căng thẳng giờ mới thả lỏng ra.

 

Kế Bạch Lâu nhắm mắt, quay người sang phía bên kia, ngồi xổm tiếp tục mở túi kiểm tra.

 

Bốn anh em cùng cấp bậc của bọn họ, giờ chỉ còn Trần Cận Tài là chưa có người yêu.

 

Tính cách Trần Cận Tài khá phóng túng, là kiểu không ổn định, loại bỏ hắn ra thì...

 

Kế Bạch Lâu nhìn đống m* t** chất cao như mô đất trước mặt, mệt mỏi nhắm mắt lại.

 

Nhà họ Lục thì còn có lúc bị điều tra xong, chứ đống m* t** này thì không.

 

Trừ phi Hồng Kông có đạo luật mới được ban hành.

 

Mệnh của hắn thật khổ, chẳng lẽ quầng thâm dưới mắt sẽ đi theo hắn cả đời sao?

 

Quan Ứng Quân dẫn người của CID, còng tay những kẻ còn lại của nhà họ Lục đưa về đồn cảnh sát để điều tra, trong khi người của CIB và ICAC vẫn đang đào đất ở vườn sau nhà họ Lục.

 

Lưu Kỳ Thương vừa cầm xẻng xúc đất vừa nói: "Lỡ đâu đào ra được cái xác, vậy chẳng phải đội A tổ trọng án của các cậu sẽ tăng ca đến chết à? Khụ khụ khụ khụ..."

 

Mấy tháng nay, hắn bôn ba khắp nơi để nhận lấy công trạng mà Giản Nhược Trầm mang về cho ICAC, giờ là lúc phải "đáp lễ" rồi.

 

Nghĩ thế, hắn đào càng hăng hơn.

 

Còn bên CID, sau khi quay về đồn cảnh sát khu Tây Cửu Long, liền tiếp tục thẩm vấn Trương Khánh Triết, Cừu Gia Văn và Morclin.

 

Ba người vừa nghe tin Lục Vinh bị bắt, lập tức như rơi vào tuyệt vọng.

 

Trương Khánh Triết đã sớm bị hành hạ đến mất hết ý chí trong "tình huống tiến thoái lưỡng nan" trước đó, khi gặp Giản Nhược Trầm lần nữa, ông ta đã đem mấy lần gặp mặt giữa mình và Lục Vinh kể một lượt rõ ràng rành mạch.

 

Dù hai người Hoa quốc có khai ra bao nhiêu chuyện trong phòng thẩm vấn, Morclin vẫn luôn ngậm miệng không nói gì.

 

Hắn ngồi ngay ngắn trước mặt Giản Nhược Trầm, từng chữ từng chữ nói: "Thành vương hay bại tặc, tôi có thể tố cáo mọi chuyện liên quan đến Lục Vinh, nhưng tôi sẽ không phản bội tổ quốc của mình."

 

Đến khuya.

 

Đèn trong phòng Tổ trọng án ở sở cảnh sát khu Tây Cửu Long vẫn sáng trưng.

 

Làm việc cả ngày, Giản Nhược Trầm có chút mệt mỏi, cậu lười biếng dựa vào lưng ghế nói: "Tôi hiểu anh không muốn phản bội tổ quốc, anh thật sự là một chiến binh dũng cảm."

 

Nghe giọng điệu nhẹ nhàng của cậu, trên cổ Morclin bắt đầu rịn ra mồ hôi lạnh dày đặc.

 

Hắn còn chưa kịp mở miệng ngắt lời thì Giản Nhược Trầm đã ung dung lên tiếng: "Tôi rất thưởng thức sự trung thành của anh. Nhưng liệu tổ quốc của anh có bảo vệ anh giống như cách anh bảo vệ họ không? Anh bị bắt vào Tây Cửu Long lâu như vậy rồi, lãnh sự quán Anh đóng tại Hồng Kông có từng quan tâm sự sống chết của anh chưa?"

 

Hơi thở của Morclin ngày càng gấp gáp, lông mày nhíu chặt, chỉ hận tai mình không thể khép lại như mắt.

 

Hắn càng không muốn nghe, giọng của Giản Nhược Trầm lại càng len lỏi vào tai hắn: "Morclin, tổ quốc của anh thậm chí còn chẳng buồn gọi đến Tây Cửu Long một cuộc điện thoại, hỏi xem anh ở đây sống thế nào, có đủ ăn hay không."

 

Hai tay Morclin siết chặt thành nắm đấm.

 

Đây đều là chiến thuật!

 

Là lời nói làm lay động tín ngưỡng của hắn.

 

Là âm mưu đê tiện của chuyên gia thẩm vấn Giản Nhược Trầm!

 

Là lời nói của quỷ dữ, tuyệt đối không được tin.

 

Nhưng... nhưng tại sao Tổng lãnh sự quán vẫn chưa gọi điện đến?

 

Vì sao lại im lặng không nói lời nào?

 

20 năm nay...

 

20 năm cuộc đời của hắn!

 

Hắn đã hy sinh tất cả vì điều đó...

 

Giản Nhược Trầm thấy môi dưới của hắn hơi run lên, biết rằng lúc này hắn đã dao động đến cực điểm, bèn nói: "Anh đã cống hiến nhiều như vậy cho nước Anh, vậy nước Anh đã làm được gì cho anh rồi?"

 

Morclin nhắm chặt mắt lại.

 

Hắn khẽ hé miệng, rồi lại mím chặt, nghiến răng đến mức đầu lưỡi nếm được vị tanh của máu, mới miễn cưỡng đè nén nỗi nghi ngờ trong lòng với tín ngưỡng của mình. Hít sâu một hơi, hắn từ từ ngả người ra sau, tựa lưng vào ghế.

 

20 năm nay hắn đều đã nhịn được.

 

Giây phút này, sao hắn lại không thể tiếp tục nhẫn nhịn chứ?

 

"Vẫn là câu nói đó, tôi có thể nói cho cậu biết hết về giao dịch giữa tôi và Lục Vinh, ngoài ra tuyệt đối không nói thêm gì khác." Morclin nói.

 

Yết hầu Giản Nhược Trầm động đậy.

 

Cậu ngồi thẳng người, nhìn kỹ người đàn ông tóc mai điểm bạc trước mặt thêm một lần.

 

Gián điệp.

 

Thật ra chế độ tư bản chủ nghĩa rất vô tình với gián điệp. Theo những gì cậu từng học và những trường hợp thực tế đã đọc qua, khi bắt được gián điệp nước ngoài, không chỉ thẩm vấn nghiêm ngặt mà còn phải giám sát chặt chẽ.

 

Không phải để phòng ngừa gián điệp được cứu thoát — mà là để phòng ngừa bị thủ tiêu.

 

Bởi vì giới thượng tầng của chính quyền tư bản chủ nghĩa, không xem những kẻ đồng hội đồng thuyền là đồng chí. Đa số họ đứng trên cao, sẽ không cứu, chỉ biết giết.

 

Morclin đủ thông minh và cảnh giác, dù bị hai nhóm người kéo dài thời gian vẫn có thể nhận ra điều bất thường trong văn phòng, rồi cho người đi thăm dò.

 

Vết đạn trên vai Giản Nhược Trầm lại bắt đầu ngứa, chiếc đồng hồ treo tường trong phòng thẩm vấn tích tắc vang lên, đã hơn một giờ sáng.

 

Cậu nhìn lướt qua tài liệu, ghi nhớ địa điểm quê nhà của Morclin, sau đó đứng dậy bước ra ngoài. Trên bàn pha trà, cậu chọn một gói trà túi lọc in đầy chữ tiếng Anh, dùng phễu lọc trà, rồi bỏ vào chiếc ly sứ chuyên dùng để "mời trà" cho nghi phạm. Sau khi rót nước nóng xong, cậu đến nhà ăn gọi món ăn khuya kiểu Hồng Kông cho đồng nghiệp.

 

Sau đó, cậu nhìn chằm chằm vào cậu trai có gương mặt đầy tàn nhang trong quán, hỏi: "Anh biết làm mấy món điểm tâm kiểu Anh không?"

 

Cậu trai kia cười khẽ một tiếng: "Không rành lắm."

 

Tổng cục cảnh sát khu Tây Cửu Long trải qua gần 10 năm không ngừng cải tổ, hầu hết người Anh đã bị loại ra ngoài.

 

Dù sao đây cũng là nơi gần Hoa quốc hơn, càng cần những người trung thành thuần túy.

 

Giản Nhược Trầm hỏi tiếp: "Vậy sandwich thì sao? Loại đơn giản nhất cũng được."

 

"Cái đó thì làm được." Cậu trai tàn nhang cười ngại ngùng, "Nhưng tôi làm không ngon lắm. Là cậu dùng à?"

 

Nghe nói Giản cố vấn rất kén ăn, không thích đồ ăn của Anh cho lắm.

 

Cậu ta không muốn để Giản cố vấn cảm thấy đồ ăn của nhà ăn cảnh sát quá tệ.

 

"Không phải tôi ăn, là phạm nhân người Anh ấy." Giản Nhược Trầm mỉm cười, "Không cần quá ngon, chỉ cần đúng vị là được. Hắn là người vùng Bournemouth của Anh, thêm một phần cá và khoai tây chiên truyền thống nữa."

 

Chủ yếu là để ăn xong rồi nhớ nhà.

 

Cậu đã tính cả rồi, nếu cậu trai ở nhà ăn không biết làm, thì cậu sẽ gọi đầu bếp người Anh suýt chút nữa đã bị La Bân Văn đưa về nước đến làm.

 

Người đó chắc chắn làm được.

 

Cậu trai tàn nhang cười tươi như hoa, giơ tay ra hiệu "ok".

 

Hương vị chuẩn vùng ven biển nước Anh.

 

Chuyện đó thì có gì khó?

 

Không đến 10 phút, cậu chàng đã bưng món ăn vừa hoàn thành đặt lên khay, nói: "Cậu mang lên đi, hắn ăn xong thì đừng mang khay trả lại chỗ chúng tôi, cứ đưa luôn cho bên trại tạm giam là được."

 

Giản Nhược Trầm không ngờ cậu chàng của nhà ăn này lại có tính ưa sạch sẽ đến thế, không khỏi dở khóc dở cười.

 

Cậu mang hai phần bữa khuya lên, rồi lấy muỗng gạn phần trà đã ngâm hơn 10 phút ra khỏi tách. Nước trà màu hổ phách trong vắt, hương thơm đậm đà, nhiệt độ vừa vặn.

 

Cậu mang bữa khuya vào phòng thẩm vấn, đặt trước mặt Morclin: "Ăn đi."

 

Morklin nghi ngờ cúi đầu, mùi hương quen thuộc ập thẳng vào chóp mũi.

 

Hắn kinh ngạc đến sững người, nhưng vẫn cố đè nén cảm xúc trong lòng: "Đây là cái gì?"

 

Giản Nhược Trầm: "Đồ ăn khuya."

 

"Ý tôi là, cậu đã cho thứ gì vào trong đó? Thuốc nói thật à?" Đột nhiên Morclin kích động, giọng điệu cũng cao hẳn lên. Đúng lúc Quan Ứng Quân cầm bảng ghi chép bằng chứng đi ngang qua nghe thấy tiếng quát này, liền khựng lại, cách tấm kính nhìn vào bên trong.

 

Hắn thấy Đinh Cao phụ trách ghi lại nội dung thẩm vấn bên cạnh Giản Nhược Trầm đang nhìn chằm chằm vào khay thức ăn trước mặt Morclin, nuốt nước miếng.

 

Ba giây, yết hầu lên xuống hai lần.

 

Quan Ứng Quân thu lại ánh mắt, nhìn sang phía Giản Nhược Trầm và Morclin.

 

Sau khi trở lại, Giản Nhược Trầm đã tháo trang bị, thay lại thường phục.

 

Thời tiết ấm dần, hôm nay cậu mặc một chiếc áo gió hai lớp màu xanh biển, như thể mang cả đại dương sâu thẳm phủ lên người, càng làm làn da cậu thêm trắng trẻo nổi bật.

 

Thuốc nói thật, thực tế là chất gây mê có tác dụng dẫn dụ lời nói, thường là nhóm thuốc barbiturat.

 

Ở Hồng Kông, loại thuốc này được sử dụng ngầm một cách rộng rãi, thường là scopolamine, độc tính còn mạnh hơn than độc, có tác dụng gây ảo giác cực mạnh. Từ những năm 1920, nó đã được dùng rộng rãi trong gây mê, khi các bác sĩ sản khoa phát hiện nó có thể khiến người bệnh nói ra sự thật trong vô thức, đã gọi nó là "thuốc nói thật".

 

Đầu óc Quan Ứng Quân xoay chuyển rất nhanh.

 

Thông thường, loại thuốc này phải tiêm mới có tác dụng, Giản Nhược Trầm tuyệt đối không thể cho vào món cá và khoai tây chiên còn đang nóng hổi kia được.

 

"Mau ăn đi, sắp nguội rồi. Đây chỉ là một bữa ăn khuya thôi, bên trong không có gì cả." Giản Nhược Trầm dịu giọng nói.

 

Cậu vừa nói, vừa lấy bản ghi chép thẩm vấn hôm nay của Morclin ra kiểm tra. Khi cử động, chuỗi tràng hạt nơi cổ tay trượt xuống, kẹt lại giữa cánh tay và cổ tay.

 

Quan Ứng Quân nhìn chằm chằm, không ngờ sau khi làm nhiệm vụ trở về, Giản Nhược Trầm không chỉ thay đồ mà còn đeo chuỗi hạt.

 

Hắn mím môi, yết hầu lăn nhẹ, vành tai bắt đầu nóng lên, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch.

 

Giản Nhược Trầm luôn có thể khiến hắn cảm thấy mình được cậu cẩn thận đặt trong tim, chỉ bằng những chi tiết nhỏ như vậy.

 

Xem xong bản ghi, Giản Nhược Trầm và Đinh Cao lần lượt ký tên, sau đó đặt tờ giấy trước mặt Morclin: "Nếu chưa yên tâm thì ký xong rồi hãy ăn."

 

Ký xong cũng là kết thúc buổi thẩm vấn hôm nay.

 

Tiếp tục tra hỏi sẽ vi phạm nhân quyền.

 

Morclin ký tên, vẫn còn định mở miệng từ chối phần đồ ăn có mùi hương đầy nghi vấn này.

 

Còn chưa kịp nói, Giản Nhược Trầm đã cắt lời: "Ăn xong sẽ có người của trại tạm giam đến đưa anh về phòng giam. Nhân tiện mang luôn cái khay xuống đó. Bọn tôi phải tan ca rồi."

 

Morclin sửng sốt, chỉ thấy Giản Nhược Trầm cầm bản ghi rời khỏi phòng. Trước khi cửa phòng thẩm vấn đóng lại, hắn thấy Quan Ứng Quân cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn l*n đ*nh đầu của Giản Nhược Trầm.

 

Cạch.

 

Cánh cửa đóng lại.

 

Morclin nhìn đĩa đồ ăn trước mặt, ngửi thấy mùi vị quen thuộc đến kinh ngạc, thầm nghĩ: Mình chỉ nếm thử một chút thôi, chỉ thử một miếng bánh sandwich này xem sao.

 

Hắn dùng hai ngón tay nhón lấy chiếc sandwich hình chữ nhật, thận trọng cắn một miếng.

 

Lớp bánh mì sandwich đã được cắt bỏ viền, mềm mại dẻo dai; phần trứng bên trong vẫn còn lỏng nhẹ, sánh lại nửa chừng; dưa leo cắt lát mỏng giòn tan, mát lành; cà chua thì mềm mịn, vị chua ngọt lan ra, nếu nếm kỹ còn có thể nhận ra mùi thơm đặc trưng của vụn tiêu đen rải rác bên trong. Cuối cùng, đầu lưỡi hắn lại chạm vào lớp sốt cá ngừ béo ngậy đậm đà.

 

Morclin không thể tin nổi, ngẩng đầu nhìn chiếc sandwich một cách kinh ngạc.

 

Cảm xúc dâng trào, như để xác nhận lại, hắn cúi đầu xuống, cẩn thận nếm thêm một miếng nữa.

 

Không sai được.

 

Đây chính là hương vị quê nhà.

 

Hắn uống một ngụm hồng trà, nhớ lại những ngày mới tốt nghiệp, lúc chưa được tuyển vào MI6. Khi ấy, hắn làm việc ở đồn cảnh sát, cũng uống loại trà pha nhanh này.

 

Đắng nhẹ, thơm nồng, và giúp tỉnh táo.

 

Chỉ cần thêm một chiếc bánh donut, hoặc một phần cá và khoai tây chiên, là lại có thể tiếp tục làm việc rồi.

 

Chừng ấy năm trôi qua, hắn cứ ngỡ mình đã quên mất vùng biển xinh đẹp ấy.

 

Quên mất bờ biển Kỷ Jura và những lễ hội nghệ thuật sôi động.

 

Giờ nhớ lại, từng khung cảnh đều rõ mồn một, sống động như hiện ra ngay trước mắt.

 

Morclin quên bẵng rằng lúc đầu mình chỉ định nếm thử một miếng, hắn cụp mắt xuống, sống mũi cay xè, cố nén nước mắt, cứ thế ăn từng miếng một cho đến khi sạch bách phần ăn trước mặt.

 

Giản Nhược Trầm và Quan Ứng Quân vẫn chưa rời đi.

 

Cả hai đứng ngoài tấm kính một chiều của phòng thẩm vấn, lặng lẽ quan sát.

 

Quan Ứng Quân im lặng một lúc, khoé môi khẽ cong lên thành một nụ cười, "1 giờ rưỡi sáng, em lại cho hắn uống hồng trà đậm đặc."

 

Thật là... một chiêu vừa ngọt ngào vừa nham hiểm.

 

Giản Nhược Trầm cười hì hì, nghiêng đầu nhìn hắn, "Cũng đâu phải anh mới quen em ngày một ngày hai. Đúng là em muốn để hắn nhớ nhà đấy, nghĩ ngợi miên man, trằn trọc không ngủ được. Đợi em ngủ một giấc đã đời, 10 giờ sáng hôm sau gọi hắn đến hỏi tiếp, đến lúc đó em tung chiêu nào, hắn cũng trở tay không kịp~"

 

Quan Ứng Quân rất thích cái kiểu giở trò mưu mẹo với tội phạm của cậu, thấy xung quanh không có ai, hắn liền kéo cằm cậu xoay sang một bên, cúi đầu hôn nhẹ lên má cậu một cái, "Morclin không dễ đối phó. Miệng hắn kín như Lục Vinh, nhưng bên cạnh lại chẳng có ai như quản gia Hứa có thể gửi bằng chứng cho chúng ta."

 

Giọng điệu hắn nhẹ nhàng mà dịu dàng: "Nếu Morclin vẫn không chịu mở miệng, em tính sao?"

 

Cằm bị túm lại, Giản Nhược Trầm bĩu môi như cá nhỏ nhả bong bóng, lí nhí đáp: "Em còn có hậu chiêu, nếu hắn vẫn không nói, em sẽ đích thân gọi đến Tổng lãnh sự quán Anh ở Hồng Kông, ly gián hắn với MI6."

 

Dù sao thì ngày mai, chắc chắn Morclin sẽ nói rõ ràng cách hắn móc nối với Lục Vinh. Còn chuyện hắn làm gián điệp như thế nào, có khai ra hay không cũng không còn quan trọng nữa.

 

Việc đó thuộc thẩm quyền quản lý của Cục Tình báo Hình sự thuộc Cục Cảnh vụ Hồng Kông, nếu Tổ trọng án có thể giải quyết xong xuôi, cũng xem như trời ban thành tích.

 

Dù sao cậu còn cách Cục Cảnh vụ ít nhất là một trường cảnh sát nữa, lấy thành tích của Cục Cảnh vụ, thành tích đó có được coi là "giật về" đâu chứ?

Bình Luận (0)
Comment