Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người

Chương 171

Sau khi tan làm, Giản Nhược Trầm không đợi được cái gọi là tối nay nói.

 

Quan Ứng Quân vẫn không dám.

 

Giản Nhược Trầm thấy hắn như vậy thật sự rất sống động, giống như bộc lộ một mặt con người bị chi phối cả về sinh lý lẫn tâm lý, thoát ra khỏi những lập trình cơ bản và lý trí tuyệt đối, trở thành một người bình thường bằng xương bằng thịt.

 

Đáng yêu lại chân thật.

 

Ý nghĩ này vừa thoáng qua, Giản Nhược Trầm liền hơi khựng lại, sau đó bật cười khó tin.

 

Cậu lại cảm thấy Quan Ứng Quân đáng yêu.

 

Giản Nhược Trầm thu hồi suy nghĩ, quyết định kiên nhẫn chờ đợi, giả vờ như không biết gì, xem đến khi nào thì Quan Ứng Quân có thể tự mình vượt qua rào cản trong lòng.

 

Xe đã dừng ở trước cửa nhà.

 

Cậu cũng không định chờ, từ chỗ ngồi phó lái cậu vươn tay ra, nắm lấy một bàn tay của người đàn ông đang đặt trên vô lăng, rồi nghịch từng ngón tay dài và mạnh mẽ của hắn.

 

Quan Ứng Quân bị cậu nghịch đến mức vành tai đỏ ửng, hơi thở nặng nề, nhưng vẫn buông tay ra, xuống xe rồi bước vào nhà.

 

Lúc đầu, Giản Nhược Trầm muốn đợi Quan Ứng Quân mở lời hỏi cậu.

 

Nửa tháng sau.

 

Bản chất của sự việc hoàn toàn thay đổi.

 

Chuyện Lục Vinh bị bắt đã lan truyền khắp nơi, truyền thông thi nhau đưa tin, không chút nể nang mà bới móc.

 

Gia tộc nhà họ Lục - bề ngoài thì vàng son, bên trong lại mục ruỗng - đã hoàn toàn phơi bày trước công chúng, từng việc từng việc một, có thể nói là tội ác chồng chất.

 

Trong phút chốc, dân chúng phẫn nộ, những lời chỉ trích và châm biếm trên báo chí ngập tràn khắp nơi.

 

Họ viết về Giang Hàm Dục và Giang Minh Sơn: [Tình cha con quý giá nghìn vàng, không bằng một bước chân của hào môn.]

 

Viết về Lục Vinh: [Kẻ hèn nhát trong giới hào môn, mãi đu dây đứng giữa, cuối cùng làm sập cả bức tường.]

 

Viết về Lục Tiệm: [Đầu sỏ trong hào môn, giở trò lén lút, dùng người khác gánh tội để tránh tai họa, chỉ mong thoát khỏi liên đới gia tộc.] vân vân.

 

Tại Tây Cửu Long, một bên cảm thấy những tiêu đề độc miệng trên báo chí vừa buồn cười vừa sát thực tế, một bên thì thay ca liên tục suốt hai tháng trời, 24 giờ không tắt đèn, tăng ca tăng giờ để sắp xếp, tổng hợp lại toàn bộ vụ án liên quan đến Lục Vinh.

 

Giản Nhược Trầm bận rộn với công việc ở sở cảnh sát chưa nói, về trường còn phải lên lớp, về nhà lại phải viết luận văn tốt nghiệp, mệt đến mức không nhận ra ngày đêm.

 

Hai người chỉ có chút thời gian ngắn ngủi bên nhau khi tan làm, ngồi trong xe trước cửa nhà.

 

Về đến nhà, cả hai đều chỉ muốn đổ gục lên giường ngủ, thậm chí không còn sức để làm gì nữa.

 

Ban đầu Giản Nhược Trầm chỉ nghịch ngón tay của Quan Ứng Quân, sau đó chuyển sang nghịch những thứ khác, dù hắn có bị chọc thế nào cũng không mở miệng, nhưng sự nhẫn nhịn đó lại càng thú vị.

 

Có đôi khi Giản Nhược Trầm rất muốn bật thốt ra: "Anh đang nhịn cái gì vậy?", nhưng để có thể chơi đùa thêm vài ngày, cậu lại cố nhịn không nói.

 

Cậu không biết rốt cuộc Quan Ứng Quân đang nhẫn nhịn cái gì, tóm lại cậu vẫn nhịn không hỏi, chỉ để kéo dài thêm những ngày được nghịch ngợm một Quan Ứng Quân như thế này.

 

Quan sir thông minh như vậy, chắc là cũng hiểu rõ ý đồ của cậu.

 

...

 

Hai tháng rưỡi sau, Hồng Kông bước vào mùa hè.

 

Ban ngày nắng gắt, mưa rào bất chợt, mỗi lần đều không đủ để làm dịu không khí oi bức, khiến Hồng Kông vừa ẩm ướt vừa nóng nực, trong không khí ngập tràn mùi xi măng.

 

Chiều tối, chuồn chuồn bay thấp.

 

Cuối tháng 5, gần đến ngày bảo vệ luận văn tốt nghiệp, Đài Thiên Văn Hồng Kông phát cảnh báo bão lớn.

 

STN đưa tin đầu tiên, Đường Thi Dao nói: "Chào mừng quý vị đến với bản tin thời sự buổi tối của STN, tôi là Đường Thi Dao, sau đây là những tin tức mới nhất về cơn bão."

 

"Theo thông tin từ cơ quan có thẩm quyền, bão York hiện đang duy trì ở cấp siêu bão, dự kiến sẽ đổ bộ vào vùng biển phía Đông vào tối mai, di chuyển về phía tây nam."

 

"Trước giờ đổ bộ một tiếng, Hồng Kông sẽ phát lệnh cảnh báo phòng chống bão, mong mọi người nghe thấy tín hiệu cảnh báo lập tức về nhà, tàu thuyền trong cảng quay về bến, để tránh những ảnh hưởng xấu và thiệt hại do thời tiết mang lại, hãy chuẩn bị sớm cho cơn bão mạnh sắp tới."

 

"Sau đây là biểu đồ khí tượng chi tiết..."

 

La Bân Văn xem bản đồ khí tượng, "Ngày mai con đừng đến sở cảnh sát nữa."

 

"Không được, giờ bận lắm, ngày mai phải làm thủ tục chuyển giao rồi, con có nhiều giấy tờ cần ký, bắt buộc phải có mặt." Giản Nhược Trầm vừa nói vừa nhìn vào món lẩu tiết vịt được bày trên bàn ăn.

 

Đầu bếp từ Đại Lục gửi đến quả thực có tay nghề.

 

Đặc biệt chính tông.

 

Cậu dùng thìa hớt phần dầu đỏ trên nước lẩu, lấy nước rưới lên cơm, rắc thêm chút đường trắng, trộn qua loa rồi ăn cùng đậu trong lẩu. Chẳng mấy chốc, cậu đã nóng đến mức đổ mồ hôi.

 

Đầu bếp đứng bên cạnh cầm bát cơm, nhìn cách ăn này mà ngẩn người, quên cả nhai.

 

La Bân Văn giọng đã khàn, khẽ hít khí giải thích: "Khẩu vị của thiếu gia là kiểu này đấy, cậu ấy còn lấy bánh mì nguyên cám chấm giấm nữa."

 

Rồi sẽ quen thôi.

 

Đầu bếp không nói nên lời.

 

"Chỉ ăn bánh mì thì nhạt nhẽo quá." Giản Nhược Trầm vừa nói, vừa liếc nhìn vẻ mặt của chú La, "Mùa hè ẩm nóng, ăn chút ớt cay rất tốt cho sức khỏe. Mai làm thịt xào ớt nhé."

 

La Bân Văn suýt nữa bật cười vì tức: "Bác sĩ đã dặn rồi, con không được ăn nhiều, mỗi tuần chỉ được một bữa thôi."

 

Giản Nhược Trầm lại nhìn về phía đầu bếp.

 

Người đàn ông này từng là một thượng sĩ, gánh nồi mang đội đi đưa cơm còn có thể vòng đến vị trí của kẻ địch để dọn sạch cả quân.

 

Thân thủ của vị thượng sĩ này rất tốt, nhưng tính cách lại cứng nhắc đúng kiểu nghề nghiệp: "Muốn tiêu ẩm? Ngày mai ăn cháo đậu đỏ ý dĩ."

 

Giản Nhược Trầm quyết định ngày mai sẽ ở lại sở cảnh sát, không về nhà ăn cơm.

 

 

Sáng hôm sau, 10 giờ, trời trong, gió bắc thổi tới.

 

Cuối cùng, Tổng cục cảnh sát khu Tây Cửu Long đã sắp xếp xong tất cả chứng cứ về tội ác của nhà họ Lục, sao lưu nộp lên, ký tên phê chuẩn, xác nhận không có sai sót rồi sau đó đi hoàn tất thủ tục khởi tố.

 

3 giờ rưỡi chiều, mây đen kéo đến, trời trong chuyển sang nhiều mây, côn trùng và chim chóc im bặt.

 

Lục Vinh bị chuyển giao cho Tòa án Cửu Long.

 

Hắn vừa mới xuất viện không lâu, dáng vẻ tiều tụy, khi bị áp giải xuất hiện trước mặt truyền thông, suýt chút nữa đã không đứng vững.

 

"Quý công tử" năm xưa chống gậy mà vẫn có thể đi lại đầy phong độ tiêu sái đã hoàn toàn biến mất.

 

Trong nhà giam không được phép mang theo bất kỳ vật dụng kim loại nào, cây gậy chống của hắn đã sớm bị tịch thu từ lâu. Bây giờ, Lục Vinh chỉ có thể được hai người dìu, bước đi khập khiễng, lảo đảo lên xe của tòa án.

 

Trước khi cửa xe đóng lại, Lục Vinh ngoái đầu nhìn về phía cổng chính của Sở Cảnh sát Tổng khu Tây Cửu Long.

 

Chỉ thấy Giản Nhược Trầm đứng ở ngay phía trước Sở Cảnh sát, khuôn mặt không chút biểu cảm, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua, như thể đang nhìn một người đã chết.

 

Một cơn gió mạnh bất chợt thổi tới. Gió luồn qua khe cửa sắt của chiếc xe áp giải khiến nhiệt độ bên trong giảm mạnh, thổi vào người làm cả cơ thể run lên vì lạnh.

 

Lục Vinh yên lặng nhìn Giản Nhược Trầm, dường như chỉ cần đối phương quay mặt đi, cũng coi như hắn đã giành được một chút chiến thắng vậy.

 

Nhưng Giản Nhược Trầm không hề né tránh, ánh mắt cậu nhìn hắn lạnh lẽo như băng. Chỉ đến khi nhân viên tòa án bắt đầu đóng cửa xe, ánh mắt ấy mới rời đi.

 

Trước khi cánh cửa khép lại hoàn toàn, cậu nhìn thấy đôi mắt trống rỗng, đầy âm u của Lục Vinh thoáng hiện lên một tia thù hận sâu sắc.

 

Nếu chỉ là tội phạm tài chính, Lục Vinh vẫn còn cơ hội ra tù, nhưng hắn đã dính líu đến tội giết người chưa thành, làm nguy hại an ninh công cộng và tội gián điệp.

 

Thứ đang chờ đợi hắn chỉ có thể là án tử hình.

 

Giờ phút này, Lục Vinh nhìn Giản Nhược Trầm, trong lòng dâng lên một ý nghĩ đáng sợ.

 

Cuối cùng hắn cũng đã hiểu điều mà chú Hứa từng nói.

 

Không nên giải tán Tam Hợp Hội. Nếu hắn có thể kiểm soát tàn dư của Tam Hợp Hội mà Lục Tiệm để lại, hắn hoàn toàn có thể ra tay g**t ch*t Giản Nhược Trầm.

 

Giản Nhược Trầm chỉ là một chàng trai trẻ vừa tròn 21 tuổi.

 

Dù bên cạnh cậu có bao nhiêu vệ sĩ, bao nhiêu cảnh sát, bao nhiêu quân nhân bảo vệ đi chăng nữa, cũng không thể nào tránh được những lúc sơ suất.

 

Nếu có thể g**t ch*t được Giản Nhược Trầm, Tổng khu Cảnh sát Tây Cửu Long còn lấy gì để đấu với nhà họ Lục? Không tiền bạc, không chỗ dựa chính trị, Hứa Thác cũng sẽ không phản bội, nhưng đáng tiếc...

 

Đáng tiếc là hắn đã hiểu ra quá muộn.

 

Trong đầu Lục Vinh dường như hiện lên cảnh tượng Giản Nhược Trầm bị sát hại thảm khốc. Ý nghĩ đó khiến hắn trở nên phấn khích một cách kỳ lạ, gần như có thể tưởng tượng được một mỹ nhân như vậy ngã xuống vũng máu sẽ là một bức tranh như thế nào.

 

Sững người trong giây lát, Lục Vinh đột nhiên bừng tỉnh, cảm giác hoảng hốt chợt ùa về.

 

Hứa Thác nói đúng, nhà họ Lục không thể nào rửa sạch được.

 

Từ đầu đến cuối, trong dòng máu của họ luôn chảy một thứ bản năng sát nhân.

 

Ngay khoảnh khắc cánh cửa xe sắp đóng lại hoàn toàn.

 

Giản Nhược Trầm nở một nụ cười nhẹ, thẳng thừng đối diện với ánh mắt đầy sát khí của Lục Vinh.

 

"Cạch."

 

Cửa xe đóng chặt, bên trong phát ra vài tiếng động mạnh, có lẽ là Lục Vinh đang giận dữ, vùng vẫy, hoặc cố gắng chống trả trong vô vọng.

 

Nghe thấy những tiếng động đó, các phóng viên xung quanh bắt đầu thả trí tưởng tượng bay xa. Khuôn mặt họ thay đổi biểu cảm, có lẽ trong đầu đã hình thành những ý tưởng mới cho các tiêu đề báo ngày mai.

 

Một anh quay phim thì thầm với phóng viên bên cạnh: "Đặt tiêu đề là 'Lục Vinh hoảng loạn trước cửa Sở Cảnh sát, lo sợ không biết kết cục sẽ ra sao?' được không?"

 

"Tuyệt." Người kia gật đầu đồng ý.

 

Trước Sở Cảnh sát, tán cây xanh um tươi tốt bị gió thổi lắc lư, xào xạc.

 

Giản Nhược Trầm nhìn chiếc xe áp giải dần đi xa, rồi cúi đầu nói với các phóng viên: "Mọi người về nhà sớm đi, bão sắp đến rồi."

 

Các phóng viên nhìn vào đôi mắt đầy sự quan tâm của cậu, trong lòng bỗng dâng lên một dòng cảm xúc ấm áp.

 

Khi thấy vẻ mệt mỏi hiện rõ trên mặt của các Cảnh sát trong Tổ trọng án Tổng khu Tây Cửu Long, chẳng ai nỡ đặt ra những câu hỏi khó nhằn nữa.

 

Chỉ có một phóng viên đưa micro về phía Giản Nhược Trầm, hỏi: "Nghe nói cậu muốn tốt nghiệp sớm để vào Học viện Cảnh sát. Sau khi tốt nghiệp ở học viện, cậu có dự định gì không?"

 

"Tốt nghiệp Đại học Hồng Kông trước đã." Giản Nhược Trầm mỉm cười bất đắc dĩ, nói, "Tôi còn chưa bảo vệ luận văn, vẫn đang chờ được nhận mũ trong lễ tốt nghiệp đây."

 

Chỉ một câu nói nhẹ nhàng, cậu đã khéo léo chặn đứng ý đồ dò hỏi về con đường sự nghiệp sau này.

 

Bầu trời bắt đầu đổ mưa. Những giọt nước lớn rơi xuống, tạo thành những vòng tròn như đồng xu trên mặt đất, hơi nước từ xi măng nhanh chóng bốc lên, bao trùm không khí bằng mùi ẩm nồng.

 

Các phóng viên không còn cách nào khác, đành thu dọn thiết bị và rời đi.

 

Những thành viên của Tổ trọng án Tây Cửu Long vẫn đứng ở cửa Sở Cảnh sát, nhìn màn mưa trước mặt mà ngẩn người.

 

Chuyện nhà họ Lục đã kết thúc rồi.

 

Cuối cùng vụ án cũng thực sự đi đến hồi kết.

 

Gia tộc khét tiếng đã tồn tại hàng trăm năm, từng là mãnh long vững vàng thống trị Hồng Kông, giờ đây đã bị chặt đứt làm ba phần, hoàn toàn sụp đổ.

 

***

 

Trên bầu trời, những đám mây cuồn cuộn mang theo hơi nước ùn ùn kéo đến. Sương mù dày đặc nhanh chóng bao trùm toàn bộ Hồng Kông, những tầng mây xám chồng chất san sát, che kín cả bầu trời, ánh sáng bỗng chốc mờ nhạt.

 

Gió lớn trộn lẫn mưa rào đổ xuống xối xả, ngay lúc đó, còi báo động phòng chống bão vang lên.

 

Lúc này, mọi người mới như bừng tỉnh.

 

Lâm Nhã Chi nói: "Đi, đi, đi, về nhà trước đã!"

 

Đinh Cao thở dài: "Xa quá, nhà tôi ở đảo Hồng Kông. Mưa to thế này, làm sao đi được?"

 

Lưu Tư Chính nói: "Thế thì ở lại Tổng khu cảnh sát làm thêm giờ đi."

 

Trương Tinh Tông cười ha hả, "Thêm giờ gì nữa? Còn đâu việc mà làm? Gián điệp đã bàn giao cho Cục Cảnh vụ, thẩm vấn Morclin cũng xong rồi, Lương Tín Duyệt cũng đã xuất viện và giám định xong thương tích, còn gì cho anh làm thêm đây?"

 

Chuyện đã làm xong, lại khiến người ta cảm thấy trống rỗng.

 

Mọi người vừa đi lên lầu vừa nhìn nhau, đồng loạt hít một hơi thật sâu, rồi đồng thanh thở dài: "Haaa!"

 

Sau đó, họ đồng loạt bật cười.

 

Cười một lúc, lại có người quay lưng lau nước mắt.

 

6 năm... gần 7 năm rồi.

 

Cuối cùng, vụ án của nhà họ Lục đã kết thúc.

 

Nhưng sao lại kết thúc nhanh vậy chứ?

 

Kết thúc rồi, liệu Tổ trọng án có phải sẽ bị tái cơ cấu không?

 

Lâm Nhã Chi cố kìm nén cảm xúc, khẽ ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Tan làm đi, đợi bão qua chúng ta họp lần cuối, tổng kết vụ án, rồi bàn xem tổ chức tiệc mừng công thế nào. Giờ thì về nhà tránh bão đi!"

 

Những cảnh sát có nhà ở xa, không thể về trong vòng một tiếng đồng hồ, đều tạm thời lên kế hoạch ngủ lại trong Sở Cảnh sát.

 

Biệt thự trên đỉnh núi thuộc khu Hoa Viên Lệ Cẩm của Giản Nhược Trầm cách đây khá xa, cậu cũng không định về nhà.

 

Vì thế, cậu theo Quan Ứng Quân về căn hộ Tử Kinh gần hơn một chút.

 

Bão lớn cuốn theo mưa rơi không chút nể tình, chiếc ô trong tay gần như vô dụng, mở ra hay không cũng chẳng khác gì.

 

Từ bãi đỗ xe đến cửa căn hộ Tử Kinh, chỉ vài bước chân ngắn ngủi mà Giản Nhược Trầm đã ướt sũng.

 

Quần áo dính sát vào người cậu, bám chặt lên lưng và bụng, phác họa rõ từng đường nét cơ thể rắn chắc, khỏe mạnh.

 

Quan Ứng Quân nghiêng người bảo vệ cậu, cúi đầu nhìn thấy cơ bụng mà cậu đã luyện lại trong thời gian gần đây. Những đường cơ bụng mờ nhạt, nếu không gồng lên, chắc chắn vẫn còn rất mềm mại.

 

Hai người vội vàng bước vào thang máy trở về căn hộ. Tóc của Giản Nhược Trầm ướt sũng, dính sát vào gò má, nước trên người không ngừng nhỏ xuống sàn. Vừa vào đến cửa, cậu đã giẫm vào gót giày, tùy ý đá giày ra, vừa c** q**n áo vừa đi thẳng về phía phòng tắm. Đến cửa phòng, cậu liền đem quần áo ướt sũng nhét vào sọt đựng quần áo bẩn.

 

Quan Ứng Quân theo sát phía sau, lặng lẽ chỉnh lại đôi giày bị đá lệch, xoay mũi giày hướng ra ngoài. Sau đó, hắn cũng cởi áo theo, lau qua loa nước mưa trên người, rồi lại cầm cây lau nhà lau sạch những dấu chân ướt trên sàn.

 

Trong phòng tắm, tiếng nước nóng xả ra vang lên đều đều.

 

Giản Nhược Trầm quấn khăn trắng quanh cổ, tựa lưng vào khung cửa phòng tắm, ánh mắt chăm chú nhìn người đàn ông đầy sức sống trước mắt mình.

 

Người đàn ông ấy để trần thân trên, vừa lau xong sàn nhà vậy mà còn muốn đi ra cửa, nhìn cái bộ dạng này của hắn, rõ ràng là muốn lấy bàn chải để cọ giày.

 

Giản Nhược Trầm khẽ ho một tiếng, cố nén cười. Khi Quan Ứng Quân quay đầu lại nhìn, cậu giơ tay, cong ngón tay ra hiệu, nói đùa: "Có muốn tắm chung không?"

 

Cậu phải tạo một cơ hội để Quan Ứng Quân nói chuyện, nếu không, thật không biết người đàn ông này có thể nhịn đến bao giờ.

 

Quan Ứng Quân lập tức dừng lại.

 

Hắn đứng trong bóng tối, cả người ướt đẫm, ánh mắt sáng ngời nổi bật trên khuôn mặt, nước mưa từ sau mang tai nhỏ xuống, men theo cổ, lướt qua yết hầu, rồi chảy dọc xuống ngực, cuối cùng biến mất nơi cạp quần dính sát vào làn da.

 

Nụ cười của Giản Nhược Trầm cứng đờ.

 

Cậu chỉ dựa vào khung cửa, giơ một ngón tay ra hiệu thôi mà.

 

Có cần... phản ứng như vậy không?

 

Cũng không phải là một thằng nhóc con chưa từng nếm mùi đời.

 

Họ đã yêu nhau hơn một năm rồi mà.

 

Quan Ứng Quân đi từng bước đến trước phòng tắm, hắn cúi xuống, nhìn người trước mặt đang há miệng và ánh mắt kinh ngạc, yết hầu hắn khẽ chuyển động, giọng nói khàn khàn vang lên: "Hơn 2 tháng rồi."

 

Tim Giản Nhược Trầm như thắt lại, ánh mắt khẽ lảng đi.

 

"Em đã chơi đùa anh hơn 2 tháng." Quan Ứng Quân cúi người xuống gần hơn, ngang bằng với Giản Nhược Trầm, nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng điệu bình thản nhưng lại như châm chọc: "Khi ngồi trong xe, anh đã nghĩ có phải em muốn chơi chết anh không, nhưng rồi anh lại cảm thấy, chết trong tay em cũng chẳng sao."

 

Lời nói này khiến Giản Nhược Trầm trừng lớn mắt, sửng sốt lùi lại một bước, vươn tay định đóng cửa.

 

Quan Ứng Quân đưa tay giữ lấy khung cửa, hơi dùng lực, bước thẳng vào: "Tắm chung đi, đúng lúc nói chuyện."

 

Bầu không khí trong phòng tắm lập tức trở nên ngột ngạt, ẩm ướt và nặng nề, mơ hồ gợi lên chút gì đó ám muội.

 

Khuôn mặt Giản Nhược Trầm nóng bừng, thậm chí cậu còn cảm thấy cả người mình đều đang nóng rực.

 

Bên ngoài, cơn bão thổi vào cửa sổ, tạo nên những tiếng vang trầm đục.

 

Trong tiếng bão, Quan Ứng Quân tháo thắt lưng, cởi luôn cả bộ đồ lẫn trang bị bên hông, ném hết vào giỏ đồ bẩn.

 

Chiếc quần dài màu đen, nặng trĩu vì nước, rơi xuống phát ra một tiếng "bịch" trầm đục, đè bẹp cả đống quần áo của Giản Nhược Trầm bên dưới.

 

Yết hầu Giản Nhược Trầm khẽ chuyển động, cậu hơi ngửa ra sau, nhưng không gian trong phòng tắm vốn chật hẹp, không có chỗ để lùi, cậu chỉ đành bước vào bồn tắm đã xả nước được một nửa.

 

Quan Ứng Quân cũng bước vào, ngồi xuống trước mặt cậu. Mực nước trong bồn lập tức dâng lên một nửa.

 

Quan Ứng Quân nhìn Giản Nhược Trầm nhắm chặt mắt, hàng mi dài khẽ run rẩy, và ánh mắt lấp lánh như thủy tinh của cậu, khi lén lút liếc nhìn hắn qua khe mắt.

 

Hắn không biểu lộ cảm xúc nào, chỉ kéo một chiếc khăn tắm, che ngang phần eo.

 

Lúc này Giản Nhược Trầm mới thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận ngồi xuống, "Nói đi, anh nghĩ lâu như vậy, cuối cùng cũng nghĩ ra nên hỏi thế nào rồi à?"

 

Quan Ứng Quân dang tay, đặt lên thành bồn tắm, giọng trầm thấp: "Sao em biết anh vẫn luôn suy nghĩ?"

 

Giản Nhược Trầm buột miệng: "Chẳng lẽ anh cứ nhịn không nói, cứ để mặc em chơi đùa vậy sao?"

 

Quan Ứng Quân thoáng nhướng mày.

Bình Luận (0)
Comment