Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người

Chương 180

Y Tích Hào sốt ruột đến mức tức ngực, choáng váng đầu óc. Quan Ứng Quân sắp nhậm chức rồi, hắn thật sự không thể tiếp tục chần chừ thêm nữa!

 

Trước kia, mấy tên tiểu phú thương muốn làm ăn ở khu vực như Vịnh Đồng La khi thấy hắn, dù không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật. Giờ Phật ngã rồi, đến chó cũng chê người nghèo!

 

Y Tích Hào nghĩ đến Lục Tử đang chờ ngoài cửa, cố nén cơn bực, cúi đầu nói: "Trần tiên sinh, tôi thật sự rất cần khoản tiền này cho nên mới nóng lòng như vậy. Tôi xin lỗi ngài."

 

Giản Nhược Trầm khẽ nhướng mày.

 

Loại đàn em hống hách ngang ngược thì nhiều, nhưng dám đè nén cơn giận và sự nôn nóng để cúi đầu giữa nơi đông người thì không mấy ai có.

 

Y Tích Hào này là một kẻ nguy hiểm, không hổ danh có tên trong danh sách truy nã của cảnh sát.

 

Cậu liếc nhìn đồng hồ: "Chỉ có mấy phút mà thôi, gấp cỡ nào mà không thể chờ nổi chứ?"

 

Y Tích Hào nghiến răng: "Là lỗi của tôi."

 

Gần 5 phút rồi.

 

Giản Nhược Trầm ngồi trở lại bàn, nói với Vương Hàn Đình: "Đem hợp đồng ra đây."

 

Vương Hàn Đình đổ mồ hôi đầy trán, kín đáo liếc ra ngoài cửa sổ.

 

Vừa nãy có một bóng đen lướt qua, tên đang canh gác ngoài cửa lập tức bị ấn mạnh xuống, bị bịt miệng, còng tay, trùm bao tải và tống lên xe – chỉ trong chớp mắt.

 

Không cho người ta chút cơ hội phản kháng nào.

 

Thật k*ch th*ch.

 

Vương Hàn Đình siết chặt các ngón tay đang run rẩy, lấy hai bản hợp đồng cuối cùng đặt nhẹ lên bàn: "Y tiên sinh, Trần tiên sinh, hai bản đều ở đây, hai vị có thể kiểm tra."

 

Khi đứng dậy, anh ta lại tranh thủ liếc ra ngoài lần nữa.

 

Cảnh sát của Cục Cảnh vụ đang mang theo vũ khí hạng nặng, ôm súng tiểu liên, khi đối mặt với anh ta thì khẽ sững người, đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu "suỵt".

 

Vương Hàn Đình nuốt nước bọt, quay đầu lại, nhưng khoé mắt vẫn liếc thấy hình như vị cảnh sát kia khẽ mỉm cười, sau đó cúi người ẩn dưới bậu cửa sổ. Gần 10 người trong đội lập tức lặng lẽ tản ra, nấp vào vị trí, thoạt nhìn không lộ ra bất kỳ sơ hở nào.

 

Trong sảnh.

 

Giản Nhược Trầm nhìn lướt qua nội dung hợp đồng, xác nhận Y Tích Hào không giở trò gì, thì liền cầm bút ký tên.

 

Lòng bàn tay và lưng Y Tích Hào đã đẫm mồ hôi, tầm nhìn của hắn mờ đi, sự hoảng hốt trong lòng cuối cùng cũng tan biến.

 

Ký xong rồi.

 

Tổng cộng chưa đến 200 mét vuông mặt bằng, có thể bán được 40 triệu đô la Hồng Kông, Trừ đi phí môi giới, vẫn còn trong tay 38,6 triệu.

 

Thuế à...

 

Dù sao hắn cũng sắp rời khỏi đây, nộp thuế làm gì chứ?

 

Số tiền này đổi sang đô la Mỹ cũng được gần 5 triệu, nghe nói ở một số nơi của Mỹ không cấm chất gây nghiện, mang theo số tiền này cùng hạt giống thuốc phiện và c*n s* vượt biên ra nước ngoài.

 

Với kỹ thuật của hắn và Lục Tử, không lo không bám được vào băng đảng địa phương, từng bước làm lại từ đầu!

 

Trong tầm mắt mơ hồ, những cảnh tượng tươi đẹp dường như đã xuất hiện trước mắt.

 

Tới Mỹ rồi, hắn có thể đưa Lục Tử đi tán gái Tây, ở nhà biệt thự, mua cửa hàng nhỏ, bề ngoài bán thuốc lá trang sức, thực tế là buôn m* t** kiếm lời lớn.

 

Cuộc sống thế thì còn gì bằng!

 

Y Tích Hào khẽ nở nụ cười, nhưng rồi nhanh chóng cảm thấy ánh mắt của hai người bên cạnh nhìn mình có chút là lạ.

 

Hắn quay sang nhìn, thấy cả hai đang nắm chặt hợp đồng, quay mặt đi, tránh ánh mắt của hắn.

 

Sao vậy?

 

Chẳng lẽ...

 

"Hợp đồng mà công ty môi giới này soạn có vấn đề à?" Y Tích Hào hỏi.

 

Hai người kia cười gượng.

 

Một người lắc đầu nói: "Không có."

 

Người còn lại gượng gạo nói: "Không phải."

 

Đại ca, còn hỏi nữa à?

 

Hay là anh cúi đầu xem Trần tiên sinh này ký tên gì đi?

 

Tên giả thì không có hiệu lực pháp lý.

 

Cậu ta ký tên thật đấy!

 

Y Tích Hào vẫn chưa hiểu, nhưng tâm trí hắn hoàn toàn trở lại thực tại, thoát khỏi cơn mơ mộng.

 

Hắn nhìn vào hợp đồng trên bàn, nhìn Giản Nhược Trầm lật hết trang này đến trang khác, ký tên vào những chỗ cần thiết.

 

Hắn càng nhìn càng thấy kỳ lạ, cái họ mà cậu ta ký xuống hình như không phải chữ "Trần".

 

Bộ thủ của chữ Trần (陳) là "ấp" – nhưng nét đầu tiên của chữ kia lại là bộ trúc?

 

Y Tích Hào ngồi thẳng dậy, nhìn kỹ.

 

Đúng lúc này, Giản Nhược Trầm đã lật đến trang cuối cùng, chỉ còn một chỗ trống chưa ký. Cảm nhận được ánh nhìn của Y Tích Hào, cậu càng ký càng mỉm cười.

 

Bút lướt trên giấy, hiện rõ hai chữ:

 

Giản – Nhược.

 

Một chữ "Giản" vừa hạ bút, Y Tích Hào lập tức biến sắc, kinh hoàng bật dậy lùi một bước, vung tay định rút súng.

 

Chẳng trách! Chẳng trách người này không chịu ký cho hắn trước tiên!

 

Chẳng trách hắn vừa vào cửa đã thấy có điều không đúng!

 

Chữ "Trần" trong "Trần tiên sinh" kia đâu phải bộ "nhĩ đông Trần", mà rõ ràng là bộ "thuỷ" và bộ "nhập" tạo thành chữ "Trầm"!

 

Quan Ứng Quân hành động còn nhanh hơn hắn, rút súng, giương súng, một hơi hoàn tất.

 

Nòng súng của Y Tích Hào còn chưa kịp nhắm về phía Giản Nhược Trầm, thì đã bị nòng súng đen ngòm chĩa thẳng vào trán.

 

Hắn nổi giận: "Mẹ nó, mày dám chơi tao!"

 

Giản Nhược Trầm ung dung ký nốt chữ cuối cùng, cầm hợp đồng lên, nhẹ nhàng ném xuống trước mặt Y Tích Hào.

 

Sấp giấy rơi xuống bàn, phát ra một tiếng trầm đục.

 

Cậu mỉm cười hỏi: "Tôi chơi anh chỗ nào?"

 

Hiện giờ cậu vẫn là cố vấn Giản của Sở Cảnh sát Tổng khu Tây Cửu Long, hỗ trợ bắt người là chuyện đương nhiên.

 

Hơn nữa, chẳng phải Trần tiên sinh vẫn là Trần tiên sinh đó sao?

 

Nghe thì có vẻ toàn là nói dối, nhưng suy nghĩ kỹ thì câu nào cũng là sự thật.

 

Giản Nhược Trầm cười cong mắt: "Tôi đã mua nhà rồi, cũng đã trả tiền rồi. Một lát nữa bên trung gian sẽ chuyển tiền vào tài khoản của anh theo như hợp đồng."

 

Cậu dừng một chút, trêu ghẹo hỏi: "Anh không bán được nhà hay là không nhận được tiền? Tôi chơi anh chỗ nào?"

 

Y Tích Hào cứng họng.

 

Hắn không cãi lại được, mặt đỏ bừng lên.

 

Giờ phút này, cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao ngay từ lúc bọn họ vừa vào cửa, Giản Nhược Trầm đã khen người này chê người kia, cố ý chia rẽ hắn và hai người còn lại.

 

Chẳng qua là muốn hai người kia khi nhìn thấy chữ ký trên hợp đồng thì không dám lên tiếng.

 

Bởi vì câu nói đó đã cho thấy rõ thái độ của cảnh sát với những thành viên Tam Hợp Hội không có lệnh truy nã.

 

Giản Nhược Trầm đang muốn nói với họ rằng — vì cái gọi là nghĩa khí huynh đệ mà từ bỏ tiền đồ rộng mở, không đáng!

 

Cậu đi một bước nhìn ba bước.

 

Quả thật là đủ độc!

 

Y Tích Hào vốn không tin lời đồn Lục Vinh bị tức đến mức ói máu trước khi bị bắt, nhưng bây giờ thì hoàn toàn tin rồi.

 

Giản Nhược Trầm đúng là có khả năng làm người khác phát điên!

 

Y Tích Hào đứng tại chỗ, nhất thời không biết nên làm gì.

 

Nếu người trước mặt là Giản Nhược Trầm, vậy kẻ đứng phía sau cậu đóng giả vệ sĩ chính là Quan Ứng Quân.

 

Y Tích Hào chết sững, quay đầu nhìn ra ngoài cửa.

 

Cửa lớn của công ty môi giới được làm bằng kính, có thể nhìn rõ khu cây xanh phía ngoài.

 

Lục Tử đứng canh gác ở đó không biết đã đi đâu mất từ lúc nào.

 

Gió thổi xào xạc qua những hàng cây long não trong bồn cây, bầu không khí yên tĩnh đến rợn người.

 

Giây phút đó, hắn biết mình không còn đường thoát.

 

Cái gì mà biệt thự, gái Tây, cái gì mà làm lại từ đầu đều đã trở thành trò cười và ảo tưởng.

 

Mọi tính toán, mọi dự định, đều biến thành bọt nước trong khoảnh khắc này!

 

Toàn bộ khuôn mặt Y Tích Hào đỏ bừng, ánh mắt đỏ rực như nhỏ máu.

 

Cuối cùng hắn cũng hiểu ra mọi chuyện. Hắn nằm mơ cũng không ngờ mình lại bị tóm gọn như thế.

 

Y Tích Hào lại nghĩ đến mối quan hệ mập mờ giữa Quan Ứng Quân và Giản Nhược Trầm khi cùng hút chung điếu thuốc, bèn lạnh giọng: "Giản tiên sinh... tôi không thể ngờ được, cậu và Quan sir lại là cái kiểu quan hệ đó."

 

Mặt Quan Ứng Quân không có biểu cảm gì, một tay cầm súng, tay kia móc điện thoại gọi đi: "Chuẩn bị hành động."

 

Ánh mắt Y Tích Hào trở nên quái dị, hắn nhìn chằm chằm Giản Nhược Trầm một lúc, rồi bỗng phá lên cười điên dại, quăng khẩu súng trong tay xuống đất, lớn tiếng nói: "Tôi hiểu rồi! Một thằng nhóc chưa đến 22 tuổi, chưa từng học qua trường cảnh sát, làm sao có thể làm cố vấn cho tổng khu Tây Cửu Long chứ!"

 

Hắn đánh giá cậu từ trên xuống dưới một lượt, giọng điệu giễu cợt: "Cậu mà cởi bộ đồ này ra, eo nhỏ mông cong, chuyện gì mà chẳng ngồi lên được ha! Nếu tôi vào nhà tù Cửu Long, tôi nhất định sẽ truyền bá sự tích của cậu ra khắp nơi, để cho đám tội phạm—"

 

"Đoàng!"

 

Tiếng súng vang lên cắt ngang lời hắn.

 

Quan Ứng Quân không đổi sắc mặt, dịch chuyển khẩu súng lệch vài milimet vẫn còn đang bốc mùi thuốc súng trở về vị trí cũ: "Muốn nói thêm câu nữa không? Nhắc nhở một chút, hiện giờ tôi là người của Cục Tình báo Hình sự – CIB."

 

Tính chất của CIB đặc biệt, hầu như không có hạn chế trong việc nổ súng.

 

Y Tích Hào ngơ ngác giơ tay sờ vào gò má mà viên đạn vừa sượt qua để lại vết rách rướm máu.

 

Ướt sũng, toàn là máu do đạn gây ra.

 

Hắn nhìn chằm chằm vào màu đỏ tươi trên lòng bàn tay một lúc lâu, sau đó mới chậm chạp cảm nhận được sự đau nhói.

 

Mấy năm nay rối loạn như vậy, hắn đã giết không ít người, có nam có nữ, máu trên tay không đếm xuể, nhưng chưa từng là máu của chính mình.

 

Lần này, cuối cùng hắn cũng sợ rồi, chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất.

 

Giản Nhược Trầm đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Y Tích Hào,lạnh nhạt nói: "Anh cứ việc vào tù tuyên truyền đi, để xem mấy người 'huynh đệ' cũ và đám tội phạm khác sẽ nghĩ gì về anh. Là cho rằng tôi không có bản lĩnh, hay là càng khinh bỉ một con chó không biết liêm sỉ, không còn nhà để về như anh."

 

Môi Y Tích Hào trắng bệch.

 

Hắn không nói gì, toàn thân run rẩy như sắp sụp đổ, vô cùng nhục nhã.

 

Giản Nhược Trầm nói đúng, sẽ không ai cảm thấy cậu là kẻ vô dụng.

 

Bây giờ, vị cố vấn này đang được giới giang hồ kính trọng vô cùng. Nghe đâu có vài tên tội phạm từng bị cậu thẩm vấn còn cảm kích cậu.

 

Uy tín hiện giờ của Giản Nhược Trầm là do từng vụ án mà cậu tự mình xử lý mới có được.

 

Y Tích Hào hiểu rất rõ.

 

Chỉ là giờ phút này, hắn chỉ có thể dùng vài câu độc mồm để phát tiết cơn giận trong lòng.

 

Nhưng Giản Nhược Trầm vẫn điềm tĩnh, còn Quan Ứng Quân đứng phía sau cậu thì tức giận thay.

 

Cảnh sát Cục Cảnh vụ mang súng xông vào công ty môi giới, vây chặt Y Tích Hào, lôi hắn từ dưới đất dậy, còng tay, trùm đầu hắn bằng bao màu đen, rồi lôi đi.

 

Y Tích Hào không còn chút tôn nghiêm nào, như một cái xác không hồn.

 

Trước khi trùm bao lên, hắn ngẩng đầu nhìn một cái, Quan Ứng Quân đã hạ súng xuống, Giản Nhược Trầm cũng đã thu hồi ánh mắt. Hai ánh nhìn lạnh lẽo như nhau giao giữa không trung, lại dâng trào sự vui vẻ đáng kinh ngạc.

 

Bọn họ... thật ra là cùng một loại người.

 

Y Tích Hào nghĩ.

 

·

 

"Quan sir." Đội D – Cục Tình báo hình sự, Thanh tra cấp cao của Tổ Hành động bước tới trước mặt Quan Ứng Quân, nghiêm trang giơ tay chào.

 

Quan Ứng Quân: "Ừm."

 

Vừa đáp lời xong, vị thanh tra cấp cao đó lập tức quay người lại, đứng nghiêm trang, giơ tay chào Giản Nhược Trầm: "Chào Giản cố vấn!"

 

Người trước mặt là đại lão chỉ cần ba câu là có thể moi được thông tin – kiểu người mà dân l*m t*nh báo như bọn họ sinh ra đã nể phục.

 

Cặp mắt lấp lánh sáng rỡ kia, vừa nhìn là biết fan cứng chính hiệu.

 

Giản Nhược Trầm bị chọc cười, cậu cầm tập tài liệu trên bàn lên: "Này, đi photo đi, tài khoản trên đây hẳn là tài khoản Ngân hàng Hồng Kông mà hắn dùng để chuyển tiền. Đợi tòa án tịch thu thì chia cho các anh thêm ít tiền thưởng, bổ sung thêm thiết bị."

 

Vị Thanh tra cao cấp này suýt nữa không kìm được mà hét lên một tiếng "Oa!"

 

Trời ạ!

 

Thì ra tổ trọng án của Tổng khu Tây Cửu Long sống sung sướng thế này sau lưng bọn họ!

 

Đây chính là cảm giác có thần tài trấn giữ sao?

 

Đây chính là cảm giác tiền từ trên trời rơi xuống sao?

 

Anh ta nhìn về phía Quan Ứng Quân, bỗng chốc bừng tỉnh.

 

Thì ra là vậy.

 

Đã hiểu.

 

Vì bây giờ Giản cố vấn vẫn chưa vào trường cảnh sát, mỗi lần xử lý vụ án đều phải thông qua Quan sir làm thủ tục.

 

Tương lai, Giản Nhược Trầm chắc chắn sẽ đi theo con đường chính trị. Nếu muốn dính vào các vụ án của Tổ Hành động, vẫn phải nhờ đến Quan sir.

 

Vậy thì giới cảnh sát Hồng Kông trong tương lai, chẳng phải là ai có được Quan Ứng Quân là nắm được thành tích sao?

 

CIB của họ, nhất định phải giữ chặt Quan Cảnh ti.

 

Giữ được sếp, chính là giữ được Tiểu Thần Tài!

 

Quan Ứng Quân liếc mắt nhìn cánh cửa, "Ngẩn ra đó làm gì? Không đi làm việc đi?"

 

Thanh tra cấp cao đáp lớn: "Yes sir!"

 

Y Tích Hào giết người, phóng hỏa, buôn m* t**, tội ác tày trời. Bằng chứng đã đầy đủ, chỉ là hắn luôn lẩn trốn nên chưa bắt được. Nay đã sa lưới, xem như hoàn toàn xong đời.

 

Không thể lật người được nữa.

 

Giản Nhược Trầm nhìn Vương Hàn Đình đang đơ người ra: "Ngẩn người gì đấy? Lấy máy POS ra, tôi chuyển tiền cho anh."

 

Vương Hàn Đình ngơ ngác chỉ vào mình: "Tôi? Thực sự được nhận tiền à?"

Bình Luận (0)
Comment