Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người

Chương 19

Chương 19:

Giang Minh Sơn quát lớn: "Ai nói với cậu đám chó săn bên ngoài là do tôi gọi đến?"

 

Ông ta trừng mắt nhìn Quan Ứng Quân, giơ tay ôm lấy vai Giang Hàm Dục, ánh mắt lướt qua Giản Nhược Trầm, giọng đầy khinh thường: "Đồ vô phép tắc! Tiểu Hàm, chúng ta về nhà."

 

Còn về phần Giản Nhược Trầm? Cứ để nó đứng ngoài đường đi!

 

Ông ta muốn xem thử, con chó vừa khát khao tình cha, vừa mong cầu tình yêu này có thể nhẫn nhịn được bao lâu!

 

Giang Hàm Dục ngây người.

 

Ba bị làm sao vậy?

 

Không thấy quan hệ giữa Giản Nhược Trầm và bên cảnh sát rất tốt sao?

 

Chỉ cần nắm được Giản Nhược Trầm trong tay, nhà họ Giang bọn họ chẳng phải sẽ có người chống lưng cả trong giới hắc đạo lẫn bạch đạo sao!

 

Vừa nãy cậu ta đã đóng vai mặt trắng rồi, vậy mà Giang Minh Sơn lại không hiểu ý!

 

Dáng người Giang Hàm Dục thấp bé, bước chân có chút khó theo kịp Giang Minh Sơn.

 

Lảo đảo đi đến cửa đồn cảnh sát, cậu ta quay đầu lại nhìn một cái.

 

Giản Nhược Trầm đang ngẩng đầu nói chuyện với viên cảnh sát cao lớn uy nghiêm bên cạnh, "Anh thật sự muốn để bên kiểm sát khởi tố Giang Minh Sơn sao?"

 

Quan Ứng Quân ngước mắt lên, chạm phải ánh nhìn của Giang Hàm Dục, nhưng rất nhanh đã dời đi, giọng điệu như có thâm ý: "E là không có cơ hội. Giang Minh Sơn không dám làm lớn chuyện, đám phóng viên ngoài kia nhất định sẽ rút lui."

 

Nếu không rút, dù tòa án sơ thẩm không thể lột mất một lớp da của nhà họ Giang.

 

Cũng tuyệt đối có thể khiến bọn họ sứt đầu mẻ trán.

 

Quan Ứng Quân nghĩ đến Giang Vĩnh Ngôn đã chết, trong lòng thoáng chút tiếc nuối. Hắn đứng dậy, cụp mắt hỏi: "Tối nay muốn ăn gì?"

 

Giản Nhược Trầm khẽ nói: "Gì cũng được?"

 

Quan Ứng Quân: "Gì cũng được."

 

Giản Nhược Trầm liếc nhìn hắn một cái, phát hiện hôm nay Quan Ứng Quân đặc biệt dễ nói chuyện bất thường.

 

Xem ra chiêu vừa lập công vừa giận dỗi nhỏ kia có tác dụng hơn tưởng tượng.

 

Giản Nhược Trầm hào hứng hẳn lên: "Vậy đi ăn gà rán và xiên nướng ở quán ăn đêm đi."

 

Lâu lắm rồi chưa ăn.

 

Kiếp trước, khi còn ở học viện cảnh sát, chế độ quản lý hoàn toàn khép kín, không thể gọi đồ ăn bên ngoài, cũng không thể ra ngoài mua. Lớp bột chiên gà rán ở nhà ăn đều bị ỉu, cứng đơ, hoàn toàn không có linh hồn.

 

Quan Ứng Quân không ngờ Giản Nhược Trầm lại chọn món này, "Không sạch sẽ, đổi món khác đi?"

 

Giản Nhược Trầm cười khẩy một tiếng, từng chữ từng chữ khẽ gọi: "Quan thanh tra?"

 

Bây giờ, Quan Ứng Quân nghe thấy ba chữ này đều có chút phản ứng thái quá, "Được, cứ quán ăn đêm đi."

 

Giản Nhược Trầm ngồi vào ghế phụ, hạ cửa sổ xe xuống, chống khuỷu tay lên mép cửa rồi chống cằm, ngắm nhìn khung cảnh ban đêm của Hồng Kông.

 

Những biển hiệu neon và đèn màu bị khuất phục dưới ánh sáng mặt trời ban ngày giờ đây đều sáng rực, treo lơ lửng lộn xộn giữa bầu trời đêm, tạo thành một khung cảnh chẳng khác nào bước ra từ bộ phim cyberpunk, đẹp đến mê hoặc lòng người.

 

Cậu mải mê ngắm nhìn đến mức đầu mũi cũng bị gió lạnh thổi đỏ ửng.

 

Quan Ứng Quân nghiêng đầu dõi theo ánh mắt của cậu, nhưng trong tầm nhìn của hắn chỉ là những cảnh tượng hết sức quen thuộc, cũng chẳng biết có gì đáng xem đến vậy.

 

Xe chạy suốt nửa tiếng, dừng ở một xưởng đóng tàu cạnh bến tàu Tây Cửu Long.

 

Ở đây có khu ẩm thực chợ đêm lớn nhất Hồng Kông.

 

Trước khi xuống xe, Quan Ứng Quân căn dặn: "Đồ ăn ở đây ngon, nhưng hơi loạn, xuống xe nhớ đi sát bên tôi."

 

Trên người Giản Nhược Trầm cái gì cũng có thể là giả, nhưng khuôn mặt này tuyệt đối là thật - hắn đã kiểm chứng rồi.

 

Rất nhiều tên côn đồ trong xã hội đen, thậm chí những tên sát nhân ẩn nấp trong bóng tối của thành phố đều rất thích kiểu gương mặt này.

 

Trong sáng, sạch sẽ ngoan ngoãn, như thể chẳng hiểu chuyện đời.

 

Sẽ khiến người ta khao khát, không nhịn được muốn chiếm làm của riêng.

 

Giản Nhược Trầm dửng dưng "ồ" một tiếng, vừa xuống xe liền lập tức đi sát bên Quan Ứng Quân, bước chân không rời nửa tấc.

 

Cậu hiểu rất rõ tình trạng của thân thể này, bước ba bước th* d*c một hơi, đánh nhau chắc chắn không được.

 

Khu chợ đêm ồn ào náo nhiệt, không ít người đàn ông khoác áo da, phanh ngực ngồi bên những chiếc bàn nhựa bày dọc ven đường, chân dang rộng, chạm cốc cụng ly, cười đùa vỗ vai gọi nhau huynh đệ.

 

Quan Ứng Quân dừng trước một quầy đồ chiên với chảo dầu sôi sùng sục: "Nhìn xem muốn ăn gì?"

 

Giản Nhược Trầm liếc nhìn thực đơn, "Phá được hai vụ án... Vậy thì đùi gà rán và cánh gà rán mỗi loại 2 phần, anh ăn bao nhiêu?"

 

Quan Ứng Quân: "Tôi không ăn."

 

Giản Nhược Trầm ồ một tiếng, "Ông chủ, anh ấy cũng muốn hai phần."

 

Quan Ứng Quân im lặng một lát, vẫn là móc tiền ra thanh toán: "Lát nữa quay lại lấy."

 

Hắn dẫn cậu đi mua thêm mấy xiên nướng, lúc trở về gà vừa mới rán xong, nóng hổi đặt trên giá lọc dầu, ông chủ đóng gói xong đưa qua.

 

Quan Ứng Quân nhận lấy, xách túi đồ ăn rồi nói: "Không ăn ở đây, đi thôi, ra bờ biển."

 

Nơi này tập trung đủ loại thế lực, mà Giản Nhược Trầm thì trông quá thu hút, ở lại đây không an toàn.

 

Quan Ứng Quân lại mua thêm hai chai bia và một chai nước ép, sau đó lên xe, lái ra bờ biển.

 

Giản Nhược Trầm đứng trên bãi cát ven biển Tây Cửu Long, nhìn bến tàu cách đó không xa. Cậu đẩy chai nước ép Quan Ứng Quân đưa qua rồi cầm lấy chai bia thủy tinh, dùng răng khui nắp, ngửa đầu uống một ngụm lớn, sảng khoái thở hắt ra: "Ha—"

 

Quan Ứng Quân đưa mắt nhìn dấu răng trên nắp chai, không hiểu nổi một người bị đụng nhẹ một cái đã vỡ như đậu hũ sao lại có hàm răng sắc bén như thế.

 

Hắn im lặng hồi lâu, móc chìa khóa trong túi ra, dùng chiếc mở nắp đa năng gắn trên đó bật nắp chai bia.

 

Giản Nhược Trầm: ...

 

Sao anh không lấy ra sớm hơn?!

 

Quan Ứng Quân nhìn đôi mắt trợn tròn xoe của cậu, tâm trạng bỗng tốt hơn hẳn. Hắn bật cười khe khẽ, cởi áo khoác dài ra trải xuống bãi cát: "Ngồi đi."

 

Chiếc áo khoác dài rộng đủ chỗ cho hai người ngồi thoải mái.

 

Giản Nhược Trầm ngồi lên trên, vừa cắn một miếng gà rán vừa nhấp một ngụm bia, tâm trạng hiếm hoi được thả lỏng.

 

Bầu trời màu xanh mực đầy sao.

 

Quan Ứng Quân ngửa đầu nhìn bầu trời một lúc, bất giác nhớ về quãng thời gian nằm vùng ở Bangkok.

 

Những ngày tháng l**m máu trên lưỡi dao chẳng dễ dàng gì, nhưng hắn đã quen rồi.

 

Sau khi trở về, trong cục cũng không có người nào theo kịp mạch suy nghĩ của hắn.

 

Đồng nghiệp ở đội C cũng là một người đã giải ngũ sau khi làm nằm vùng cũng không hợp cạ hắn.

 

Giản Nhược Trầm là người đầu tiên.

 

Quan Ứng Quân dùng túi nhựa bọc lấy phần xương gà rán rồi đưa lên miệng cắn một miếng.

 

Vị hơi mặn, nhưng không khó ăn.

 

Giản Nhược Trầm lại cảm thấy nhạt, nhưng dù vậy, mùi thơm béo ngậy của gà rán vẫn khiến cậu mê mẩn, cả tâm hồn như bay bổng lên. "Chính là cái vị bẩn bẩn thế này mới ngon!"

 

Tuyệt vời, nếu sạch hơn chút nữa cậu cũng chẳng buồn để mắt đến đâu.

 

Quan Ứng Quân cúi đầu nhìn dáng vẻ Giản Nhược Trầm đắm chìm trong mỹ vị, giữa mùi dầu mỡ ngập tràn, hắn vẫn ngửi thấy mùi hương chanh bưởi thoang thoảng quấn quanh cậu.

 

Lúc này, Giản Nhược Trầm không diễn kịch, lớp vỏ bọc khi giao tiếp với người khác cũng đã được lột xuống, để lộ một phần con người thật của cậu.

 

Quan Ứng Quân là một người có chấp niệm với "chân thật".

 

"Giản Nhược Trầm." Hắn uống một ngụm bia.

 

"Ừm?" Giản Nhược Trầm ném mẩu xương đã gặm sạch vào túi nilong, nghiêng đầu nhìn Quan Ứng Quân.

 

Tầm mắt của Quan Ứng Quân dừng lại trên những lọn tóc trắng bên thái dương bị gió biển thổi tung của Giản Nhược Trầm.

 

Cậu quá đỗi sống động, lúc diễn kịch thì nửa thật nửa giả, tựa như một câu đố khiến người ta không tài nào nắm bắt được đâu mới là con người thật của cậu.

 

Hắn muốn nhìn rõ bộ d*ng ch*n thật nhất của câu đố này.

 

Chưa đợi Quan Ứng Quân lên tiếng, Giản Nhược Trầm đã hỏi trước: "Quan sir, kể nghe chuyện anh làm nội gián đi. Hồi đó anh trà trộn vào quân địch kiểu gì thế? Đứng trước cửa doanh trại của bọn chúng bán xúc xích nướng à?"

 

Quan Ứng Quân: ...

 

Sao lại liên tưởng đến xúc xích nướng vậy?

 

"Làm kế toán. Đến một tập đoàn để nằm vùng, người gần gũi với ông trùm nhất không phải là phó lãnh đạo gì cả, mà là kế toán, tất cả tiền của tập đoàn đều đi qua tay tôi, muốn tra cái gì cũng tiện."

 

Giản Nhược Trầm phấn khởi, miệng ngọt như mật: "Chẳng trách đội A giàu nhất."

 

Quan Ứng Quân cười như không cười, "Tôi còn có nhiều tay trong, tin tức lúc nào cũng nhanh nhạy."

 

Giản Nhược Trầm chẳng hiểu ẩn ý của hắn.

 

Quan Ứng Quân liền nói thẳng: "Những lời tôi sắp nói đây không phải thử cậu."

 

Hắn thật sự bị Giản Nhược Trầm dọa sợ rồi, sợ cậu nổi giận, cũng sợ cậu hất tay không làm nữa, chạy đi hợp tác với người khác.

 

Đội A không thể không có Giản Nhược Trầm.

 

Quan Ứng Quân lựa lời, "Tôi nghe nói trước đây cậu rất thích Lục Tiệm, quan hệ cũng khá thân thiết."

 

Hắn không tưởng tượng ra được khi Giản Nhược Trầm thích một người sẽ như thế nào: "Bên Tây Cửu Long chúng tôi muốn tiêu diệt thế lực của nhà họ Lục đã lâu rồi, cậu từng tiếp xúc với hắn một thời gian dài, có tin tức nội bộ gì không?"

 

Giản Nhược Trầm vừa gặm xiên thịt dê, vừa lầm bầm: "Không có đâu. Nhà họ Lục có thể lớn mạnh như vậy, đâu dễ để lộ sơ hở cho người khác nắm thóp."

 

Nhưng mà...

 

"Dạo này chắc Lục Tiệm đang phiền lắm đấy."

 

Quan Ứng Quân nhìn qua: "Hả?"

 

"Chẳng phải anh vẫn luôn thắc mắc vì sao truyền thông lại thổi phồng tin giả Giang Minh Sơn bỏ tiền ém tin tức sao?" Giản Nhược Trầm ghé lại gần, nhỏ giọng nói: "Tôi làm đó."

 

Hơi thở nóng hổi phả vào vành tai, Quan Ứng Quân giật mình nhìn cậu, tim bỗng đập mạnh một nhịp.

 

Vừa nãy....có phải Giản Nhược Trầm đã tiết lộ một chút bí mật rồi không?

 

Giản Nhược Trầm uống vài ngụm bia, gò má ửng hồng, ánh mắt có chút mơ màng, nhưng giọng điệu vẫn rõ ràng, "Chẳng phải Lục Tiệm cũng bỏ tiền ém tin sao? Mà chỗ tiền đó... đều là do tôi sai người đến nhận cả."

 

Quan Ứng Quân: "..."

 

Trước đây, Giản Nhược Trầm thật sự thích Lục Tiệm à?

 

Tay trong của hắn xảy ra sai sót rồi?

 

Nhưng sai cũng tốt.

 

Quan Ứng Quân ngẩn người một chút, tại sao sai lại tốt?

 

Chưa kịp suy nghĩ sâu hơn, Giản Nhược Trầm đã nói: "Bây giờ, hội sở Bạch Kim cũng bị kiểm tra rồi, Thiên Tuyền Đô chắc chắn phải đối phó với các cuộc thanh tra trong một thời gian, buộc phải kinh doanh hợp pháp... Lục Tiệm sẽ mất rất - nhiều tiền!"

 

Cậu cảm thấy đầu óc có chút quay cuồng, dường như mình đã hơi say.

 

Bia cũng có thể làm người ta say được à?

 

Giản Nhược Trầm cau mày, nhận ra sự việc không đơn giản.

 

Cậu cầm lấy chai bia, nhìn kỹ nhãn mác - xuất xứ Đan Mạch, bia mạnh, 330ml, nồng độ cồn 23%.

 

Là sát thủ bia!

 

Nồng độ cồn còn cao hơn cả rượu vang, mà cậu lại uống hết một chai!

 

Giản Nhược Trầm không còn sức cầm nổi chai bia nữa, cậu cắm nó xuống bãi cát, quay đầu nhìn Quan Ứng Quân, còn chưa kịp mở miệng.

 

Quan Ứng Quân nói: "Là cậu tự giành đó."

 

Giản Nhược Trầm hừ ra một tiếng, "Có trách anh đâu."

 

Cậu ngừng lại chốc lát rồi tiếp tục: "Sau khi mất một khoản tiền lớn, dòng tiền của Lục Tiệm chắc chắn sẽ bị gián đoạn, hắn nhất định phải tìm cách kiếm tiền. Anh đoán xem hắn sẽ làm gì?"

 

Quan Ứng Quân cảm thấy Giản Nhược Trầm lúc ngà ngà say thật sự rất thú vị.

 

Cậu chân thật lại thẳng thắn, không chút che giấu, mang theo sự hăng hái, phóng khoáng của tuổi trẻ, lúc nói chuyện còn lộ ra vẻ đắc ý như muốn khoe khoang 'Anh không ngờ tới đúng không?' nữa chứ.

 

Quan Ứng Quân nhìn cậu, vô thức mỉm cười, "Hắn sẽ lật bộ luật Hồng Kông ra, chọn đại một phương thức kiếm tiền nhanh nhất. Ví dụ như... cướp bóc."

 

Giản Nhược Trầm gật đầu lia lịa: "Chính xác!"

 

"Anh phải theo sát hắn đấy." Giản Nhược Trầm mệt mỏi rã rời, giọng nói trở nên líu ríu, tiện tay nhét xiên thịt còn dang dở vào túi nilon, lung tung chẳng ra hàng lối gì. "Bắt hắn ngay tại trận!"

 

Cậu ngửa người ra sau, nửa th*n d*** trượt xuống bãi cát, nửa thân trên lại nằm ngay trên áo khoác của Quan Ứng Quân. Giọng nói dần nhỏ lại: "Bắt không được hắn thì chặt đứt tay chân trái phải của hắn, khiến hắn thua lỗ đến máu chảy đầu rơi....cuối cùng tống hắn vào tù... đổi lấy công trạng."

 

Quan Ứng Quân không nghe thấy tiếng nữa, hắn quay sang nhìn.

 

Giản Nhược Trầm đã chìm vào giấc ngủ, đường nét gương mặt trở nên yên tĩnh, hai má ửng đỏ vì men rượu. Mái tóc trắng của cậu rũ xuống áo khoác sẫm màu của hắn, những lọn tóc mềm mại vắt qua từng chiếc cúc áo.

 

Hình như cậu đặc biệt thích thành tích và huân chương, cũng không biết từ đâu mà lại có cái chấp niệm này.

 

Hôm đó hắn đưa huân chương cho cậu, Giản Nhược Trầm biết rõ không thể nhận, nhưng vẫn cầm trong tay v**t v* hồi lâu.

 

Làm người phải dùng chân tâm đổi chân tâm sao...

 

Quan Ứng Quân nhặt chai bia Giản Nhược Trầm cắm trên mặt đất lên, ngửa đầu uống hết chỗ còn lại bên trong, sau đó gom hết rác treo lên cổ tay.

 

Hắn nhìn người đang ngủ say một lát, hơi do dự.

 

Không thể trực tiếp bế cậu lên được.

 

Còn chưa nghĩ xong, điện thoại riêng của hắn đã đổ chuông.

 

Giản Nhược Trầm bị âm thanh làm phiền, khẽ trở mình.

 

Quan Ứng Quân đành phải nâng cậu dậy, lục trong túi áo khoác để lấy điện thoại.

 

Trương Tinh Tông gọi đến.

 

Vừa bắt máy, giọng nói ồn ào đã truyền qua loa, "Quan sir, không phải chúng ta vừa giành được vụ án béo bở từ tổ Z sao? Bọn họ không phục, đem đơn kiện đến chỗ Phùng Cảnh ti rồi!"

 

"Anh cũng biết là Phùng Cảnh ti không dám đụng đến anh, nên đem đơn kiện lên chỗ Cảnh ti cao cấp, Madam Lâm gọi anh về nói chuyện đó... Làm sao đây? Vịt đến miệng rồi chẳng lẽ lại bay mất hả?"

 

"Khó nói." Quan Ứng Quân dùng áo khoác bọc Giản Nhược Trầm lại, sau đó bế cậu lên, một tay đỡ lấy eo cậu để cố định. Hắn đáp: "Đừng hoảng, tôi lập tức về sở cảnh sát."

Bình Luận (0)
Comment