Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người

Chương 193

Ngày hôm sau, La Bân Văn hiếm khi có thời gian rảnh, mang theo vài món quà của đối tác làm ăn tặng cùng mấy bản hợp đồng cần Giản Nhược Trầm xem qua tới tận nơi.

 

Giản Nhược Trầm vừa tắm xong, tối qua bị dày vò quá sức, cậu đi còn hơi loạng choạng, lúc lướt qua Quan Ứng Quân còn thuận thế mượn sofa che khuất mà đá hắn một cú.

 

Lực không nặng không nhẹ, thậm chí Quan Ứng Quân còn không hề lung lay chút nào, sắc mặt như thường pha một bình trà xanh cho La Bân Văn, "Chú La, mời ngồi."

 

La Bân Văn nắm chặt tay, trầm mặc ngồi xuống sofa.

 

Vỏ bọc ghế sofa đã được thay, vốn là màu xám giờ thành màu đen, sofa chữ L dài ngoằng chẳng có lấy một chiếc gối ôm nào, La Bân Văn đảo mắt một vòng, uống ngụm trà, vừa ngẩng đầu đã thấy ở ban công phía nam đang phơi một hàng ruột gối và vỏ gối vừa được tháo ra giặt.

 

La Bân Văn cũng từng trẻ tuổi, hiện giờ ông thật sự uống không nổi nữa, chỉ thấy ly trà xanh này vừa đắng vừa chát.

 

"Ba." Giản Nhược Trầm thấy ông không vui, liền ngồi sát lại, tựa đầu lên vai ông, cất giọng thân thiết hỏi: "Ai chọc ba không vui thế?"

 

Ở Hồng Kông mọi người quen gọi là "daddy", nhưng Giản Nhược Trầm vẫn thích gọi "ba" hơn.

 

Mỗi lần cậu gọi "ba", giọng lại kéo dài mang chút nũng nịu, nghe vô cùng thân mật.

 

La Bân Văn nghe mà mềm lòng, lập tức nói không có ai chọc gì cả.

 

Ông bị đôi mắt màu hổ phách này nhìn chằm chằm, gần như giống y hệt với ánh mắt của tiểu thư năm xưa, làm ông chẳng thể nói ra nổi nửa câu khó nghe.

 

La Bân Văn uống cạn ly trà xanh, Quan Ứng Quân lại rót thêm một ly, lần này thêm chanh với mật ong, còn đặt thêm một khay nhỏ đựng đường viên bên cạnh, dáng vẻ cực kỳ khéo léo hiểu lòng người.

 

Một ly trà xanh thuần túy sống sờ sờ bị biến thành trà chanh mật ong ngọt lịm.

 

La Bân Văn vừa uống vừa lấy hợp đồng mang đến đặt trước mặt Giản Nhược Trầm, "Đây là bản kế hoạch dự án do công ty Khoa học Kỹ thuật Điện tử Giản Thị gửi đến, ta cho rằng việc phát triển màn hình cảm ứng, bút cảm ứng và mở khóa vân tay cho máy tính xách tay thực sự quá dư thừa nên muốn đưa con xem qua."

 

Giản Nhược Trầm hơi nhướng mày, lật đến trang cuối cùng: "Họ muốn bao nhiêu vốn đầu tư nghiên cứu?"

 

"2 tỷ." La Bân Văn lộ ra vẻ mặt khó nói, "Đô la Mỹ."

 

Ông dừng một chút, "Con đã nuôi lớn khẩu vị của họ."

 

Giản Nhược Trầm lật xem bản kế hoạch dự án này, càng xem lông mày càng nhăn chặt, "Quả thật là dư thừa. Theo kế hoạch này, mấy thứ đó không những chẳng giúp laptop trở nên tiện lợi hơn, ngược lại còn làm nó cồng kềnh, đúng là làm sai mục đích rồi."

 

La Bân Văn thở phào nhẹ nhõm.

 

Ông thật sự sợ cậu thiếu gia nhà mình lại giống trước kia, vung tay lên quyết luôn như thể tiêu tiền là nhiệm vụ, đến cuối cùng lại chẳng được hưởng thành quả gì.

 

Tiêu tiền là chuyện nhỏ, nhưng chẳng vui vẻ gì thì sao?

 

Giản Nhược Trầm cầm bút gạch bỏ vài dòng trong đề án: "Thế này đi, tách riêng thành một dự án, trước tiên làm điện thoại cảm ứng, bổ sung mở khóa vân tay. Lúc đầu, cảm biến vân tay có thể đặt ở cạnh máy, ví dụ như dưới nút âm lượng."

 

La Bân Văn: ?

 

"Bút thì khỏi đi, cảm thấy trước mắt không thực tế lắm." Giản Nhược Trầm vừa nói vừa phác thảo sơ qua dáng dấp chiếc điện thoại flagship của Blackberry năm 2000 trong trí nhớ. Thứ này cậu từng thấy qua ở triển lãm công nghệ, tuổi đời còn lớn hơn cả cậu, đúng nghĩa đồ cổ.

 

Vẽ xong kiểu nắp trượt có bàn phím của Blackberry, Giản Nhược Trầm lại tiếp tục vẽ mẫu smartphone cảm ứng thực thụ, "Bước tiếp theo, bảo họ chuyển cảm biến vân tay lên màn hình, điện thoại làm mỏng hơn, màn hình to hơn. Laptop cũng theo lối phát triển này: mỏng nhẹ, tiện lợi, tập trung vào công việc, chụp ảnh và giải trí, đó mới là sứ mệnh của hai dòng sản phẩm điện tử này."

 

La Bân Văn vội ngắt lời: "Được rồi, chừng này đủ cho đám nhà nghiên cứu khoa học đó đi 5 năm rồi."

 

Đừng có một lần vẽ ra nhiều thứ quá.

 

"Thế kinh phí?"

 

"Trước mắt cứ mỗi năm 3 tỷ đi." Giản Nhược Trầm cân nhắc tới số dư tài khoản của mình, ngẩng đầu đối diện ánh mắt không đồng tình của La Bân Văn, cố sống cố chết nhét thêm 1 tỷ nữa.

 

Thêm 1 tỷ cũng chẳng sao, tính luôn cả mấy sản nghiệp của Connaught ở nước ngoài thì 4 ngày là kiếm đủ.

 

Không tiêu thì cậu mới thực sự thấy áp lực khủng khiếp.

 

Giản Nhược Trầm giả vờ không nhìn ra ánh mắt của La Bân Văn, cầm lấy bản hợp đồng tiếp theo, "Cái này là gì ạ?"

 

"Đây là quỹ từ thiện dành cho trẻ mồ côi ở Hồng Kông, trụ sở đặt ngay ở viện phúc lợi mới sửa bên khu vịnh Đồng La." La Bân Văn nhỏ giọng nói.

 

Quyên tiền!

 

Hai mắt Giản Nhược Trầm sáng lấp lánh.

 

Hay da, lại có nơi để "ném tiền" rồi.

 

Cậu lật lật tài liệu, cuối cùng dừng lại ở cái tên 'Quỹ từ thiện Thiện Nhân Giản Nhược Trầm', cau mày hỏi: "Cái tên này..."

 

La Bân Văn "ồ" một tiếng, khó hiểu: "Tìm thầy phong thủy coi rồi, nói tên này cực kỳ may mắn."

 

Giản Nhược Trầm: ...

 

Ba nuôi của cậu bắt đầu tin mấy đại sư thần bà Hồng Kông này từ khi nào vậy?

 

"Quá khoa trương, đổi thành mấy cái tên kiểu Quỹ từ thiện Nhân Thiện Đường ấy, đừng dính tên con vào."

 

Cậu thuận miệng giải thích theo kiểu tư duy mê tín của La Bân Văn, "Dạo này tình hình căng thẳng lắm, con còn phải làm bia đỡ đạn một thời gian, lúc treo biển hiệu mà lộ tên con, bị người có ý đồ lợi dụng trẻ con uy h**p con thì không may mắn chút nào."

 

Càng nói, Giản Nhược Trầm càng cảm thấy không yên lòng, nhíu chặt mày khuyên thêm: "Thầy phong thủy gợi ý cho ba tên này chắc chắn không phải cao nhân thật sự, chắc chắn có mục đích khác!"

 

La Bân Văn cảm thấy cậu đang lừa mình, nhưng nghĩ kỹ lại cũng chẳng tìm ra được kẽ hở, thấy rất hợp lý, "Vậy lần sau ta đến một đạo quán khác đi dạo."

 

Giản Nhược Trầm: ...

 

Cậu thuận tay sửa lại tên, còn bổ sung thêm ngân sách quyên góp, "Mấy đứa nhỏ dạo này thế nào rồi ạ?"

 

"Ổn cả, ta dự định sẽ thành lập lớp mầm non nhỏ trong quỹ, để bọn nhỏ học hết chương trình mẫu giáo và tiểu học ở đó rồi mới đưa ra ngoài học tiếp." Nhắc đến trẻ nhỏ, nét mặt La Bân Văn dịu hẳn, hàng mi cụp xuống, khóe môi mím lại, mang theo chút bi thương và tiếc nuối.

 

Nhưng khi ông ngẩng đầu nhìn về phía Giản Nhược Trầm, chút tiếc nuối ấy đã tan biến, chỉ còn lại nụ cười dịu dàng, "Bên Quỹ Thiên Công có gửi thư tới, nói là Chính phủ Nội địa đang cần hỗ trợ về hàng không vũ trụ có người lái, đã liên lạc riêng với các nhà khoa học được Quỹ Thiên Công tài trợ, con có muốn tham gia không?"

 

"Đương nhiên." Giản Nhược Trầm lập tức ngồi thẳng dậy, "Họ cần bao nhiêu thì mình tài trợ bấy nhiêu."

 

Nhưng La Bân Văn không trả lời ngay, mà chuyển hướng sang Quan Ứng Quân nãy giờ vẫn im lặng: "Còn cậu thì sao?"

 

Trong mắt Quan Ứng Quân hiện lên vẻ nghi hoặc.

 

"Cậu và Giản Nhược Trầm là một thể, hai người chia sẻ cuộc đời, chia sẻ tài sản, chia sẻ tri thức, thậm chí sự nghiệp cũng gắn chặt với nhau." La Bân Văn nói chậm rãi, "Nhưng quan niệm tiêu dùng hiện tại của Giản Nhược Trầm không được ổn, tiền của cậu ấy chủ yếu dùng vào việc phá án, vào quỹ từ thiện, vào các khoản quyên góp, vào quan hệ giao thiệp, rất ít tiêu vào bản thân hai người, điều này hình như không phải là một hiện tượng tốt."

 

Giản Nhược Trầm biết, chú La đang thăm dò Quan Ứng Quân, xem hắn có cảm thấy không cân bằng tâm lý khi nhìn mình tiêu xài phung phí như vậy không.

 

Không chỉ thế, chú La còn muốn cậu học cách tiêu tiền vào chính mình nhiều hơn, ăn ngon mặc đẹp, hưởng thụ cuộc sống, tiêu gì cũng được.

 

La Bân Văn không muốn cậu vừa tiêu tiền là chỉ nghĩ đến nghiên cứu khoa học, quỹ từ thiện hay đầu tư nữa.

 

Nói thật, cậu chưa từng nghĩ đến những điều mà chú La vừa nói.

 

Quan Ứng Quân trầm mặc một lát, sau đó quả quyết: "Ba, ba tính sai rồi, em ấy có tiêu tiền cho con mà."

 

La Bân Văn: ?

 

Ông liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay Quan Ứng Quân, không quá đắt cũng chẳng rẻ, vừa nhìn đã biết là đồ Giản Nhược Trầm mua ở cửa hàng.

 

Khi ông còn trẻ chỉ là một quản gia thân cận, vậy mà cũng biết dành dụm cả năm tiền lương để mua vòng cổ đá sapphire làm quà đính hôn cho tiểu thư. Đến Giản Nhược Trầm thì sao, trong tay nắm giữ khối tài sản khổng lồ, vậy mà ngay cả nhẫn cưới cũng chỉ dùng loại đơn giản nhất.

 

Việc này giống như một nhân viên văn phòng trẻ tuổi với mức lương 20 nghìn một tháng đang trong giai đoạn yêu đương say đắm, mà quà đính hôn lại chỉ là viên kẹo m*t 5 hào mua ngoài siêu thị.

 

"Con dùng không nhiều, mỗi ngày em ấy cho con 10 nghìn." Quan Ứng Quân thản nhiên nói, "Cũng may chi phí cho tay trong của CIB trong Cục Cảnh vụ là 1.000 một lần, nếu không thì ngày nào cũng phải bắt họ trả lại tiền thừa thì cũng không tiện."

 

La Bân Văn: ...

 

"Mỗi ngày ra ngoài, cậu chỉ mang 10 tờ tiền?"

 

Đến đầu bếp nhà họ ra chợ mua thức ăn cũng mang nhiều tiền hơn thế.

 

La Bân Văn cảm thấy kiểu tính cách "không biết hưởng thụ" của Giản Nhược Trầm phần lớn là do bị Quan Ứng Quân ảnh hưởng.

 

Ông thả lỏng một chút, lại cố tình giận dỗi nói: "Don't call me dad." (Đừng gọi tôi là ba.)

 

Quan Ứng Quân im lặng.

 

Giản Nhược Trầm đột nhiên bật cười, "Vậy gọi là gì? Daddy à? Ha ha."

 

Cậu cười đến mức ngã vào vai La Bân Văn, vừa nghiêng ngả vừa nói: "Quan Ứng Quân, gọi thử một tiếng cho ba em nghe xem nào."

 

Không khí ngột ngạt lập tức bị quét sạch, La Bân Văn bất đắc dĩ đỡ lấy cậu, cũng bật cười: "Thôi thôi, ta chỉ là..."

 

Chỉ là không nỡ xa Giản Nhược Trầm.

 

Ông già rồi, bắt đầu cảm nhận được sự cô đơn kiểu khác.

 

"Đợi thêm một thời gian nữa, tụi con sẽ về nhà ở với ba. Cùng lắm thì thuê thêm vệ sĩ." Giản Nhược Trầm nói.

 

"Được." La Bân Văn lấy ra tập tài liệu cuối cùng, "Đây là từ Đại Lục gửi tới, là quy trình của buổi lễ trao huân chương."

 

Giản Nhược Trầm mở ra xem, giấy A4 trắng tinh có đóng dấu nổi và ký hiệu bảo mật.

 

Trang đầu tiên ghi rõ: "Bản thảo quy trình lễ trao huân chương tại Dinh lễ tân Đặc khu Hồng Kông ngày 2 tháng 7 năm 1997".

 

Giản Nhược Trầm "bốp" một tiếng gập tài liệu lại.

 

Bây giờ mới cuối năm 1996, chuyện này đã được lên kế hoạch từ sớm vậy sao?

 

Cậu thật sự có thể nhận huân chương từ Đại Lục vào ngày thứ hai sau khi Hồng Kông hồi quy sao?

 

Giống như đang mơ vậy.

 

Hay là... cậu thật sự đang nằm mơ?

 

La Bân Văn nói: "Gần đây tình hình càng ngày càng căng thẳng, nhưng mấy năm nay con đã quét sạch Tam Hợp Hội, lấy lại niềm tin của dân chúng Hồng Kông vào cảnh sát và chính phủ, đồng thời kiểm soát dư luận, khiến dân chúng lạc quan hơn rất nhiều về tương lai."

 

"Vâng..." Giản Nhược Trầm mơ hồ đáp một tiếng, cũng không biết có nghe vào không.

 

Cậu xoa xoa tập tài liệu trong tay, ngồi ngẩn người một lúc rồi lật tiếp ra xem, không ngờ lại thấy tên Quan Ứng Quân trong danh sách người nhận Huân chương Kim Tử Kinh.

 

Lật thêm vài trang nữa, còn thấy tên Lặc Kim Văn trong danh sách người nhận Huân chương danh dự.

 

Giản Nhược Trầm càng xem, trong lòng càng nóng rực, thậm chí có phần nghẹn thở, trong danh sách này có quá nhiều người quen của cậu, có người gặp trên thương trường, cũng có người quen qua các buổi tiệc từ thiện hoặc những lần tranh luận luật pháp.

 

Hồi quy...

 

Trao huân chương...

 

Giản Nhược Trầm ngẩn ngơ nhìn chồng giấy A4 đã lật đến trang cuối, cuối cùng cũng cảm nhận rõ sự chấn động khi đứng trong dòng chảy lịch sử.

 

Giống như bản thân là một phần của lịch sử, nhưng cũng như một người ngoài cuộc từ tương lai quay về nhìn lại.

 

Giản Nhược Trầm tiện tay với lấy ly trà trên bàn uống một ngụm, trà chanh mật ong đã ngâm lâu, nước trà ấm nóng tràn vào dạ dày, chua chát đến mức khiến người ta toát mồ hôi.

 

Cậu vô thức ngẩng đầu lên, "Quan Ứng Quân, nếu có thể bắt được Cửu Diện Phật trước khi hồi quy thì tốt biết bao?"

 

Vừa ngẩng đầu, cậu lại phát hiện cổ hơi cứng ngắc, không biết La Bân Văn đã rời đi lúc nào, Quan Ứng Quân cũng không còn ngồi đối diện nữa, mà đã ngồi sát bên cậu.

 

Quan Ứng Quân nắm lấy tay Giản Nhược Trầm, mười ngón tay đan xen, lòng bàn tay kề sát nhau, "Anh sẽ bắt về cho em."

 

Khóe miệng Giản Nhược Trầm co giật, "Cứ như đi chợ mua đồ không bằng, anh nói bắt là bắt được chắc?"

 

Thật khó mà tưởng tượng nổi, một Quan Thanh tra luôn nghiêm túc, chưa từng biết đùa giỡn, vậy mà sau khi yêu đương lại biến thành thế này.

 

Ngoài lạnh trong nóng chính là để chỉ kiểu người như hắn.

 

Quan Ứng Quân bế cậu ngồi lên đùi mình, hai người mặt đối mặt, trán kề trán, chóp mũi chạm chóp mũi, thấp giọng nói: "Cũng gần như vậy, Tổ Điều tra m* t** của chúng ta vừa triệt phá một lô hàng lớn của Cửu Diện Phật, tất cả đều đến từ Myanmar. Hai ngày trước vừa nổ tung nhà máy lớn nhất của chúng, không có cảnh sát nào hy sinh, dùng xe đồ chơi điều khiển từ xa chở bom vào nổ."

 

Giản Nhược Trầm nghĩ về cảnh tượng đó, không nhịn được bật cười, "Lúc trước anh phá án cũng cài bom vào xe đồ chơi à?"

 

"Hồi đó không có tiền mua."

 

Xe đồ chơi mô phỏng có thể chở hàng nặng rất đắt, không có Giản Nhược Trầm tài trợ thì Cục Cảnh vụ cũng chẳng có tiền mua.

 

Giản Nhược Trầm không nhịn được nữa, ngồi trên đùi hắn cười ngả nghiêng, "Anh học hư rồi, em phải đầu tư máy bay không người lái điều khiển từ xa cho CIB mới được, ha ha ha."

 

Kiểu ý tưởng này rõ ràng chỉ có cậu mới nghĩ ra, bình thường Quan Ứng Quân nghiêm túc chính trực, đâu có "xấu" như vậy.

 

Khóe môi Quan Ứng Quân khẽ cong lên rồi lập tức đè xuống.

 

Giản Nhược Trầm đưa tay kéo khóe môi hắn, "Ai lại cười có hai điểm ảnh rồi lại nhịn xuống chứ?"

 

"Quen rồi." Quan Ứng Quân nắm lấy hai cổ tay của Giản Nhược Trầm, nhìn cậu giãy dụa không thoát nổi, cuối cùng khẽ bật cười, "Chậm nhất là sang năm, bọn anh sẽ bắt được Cửu Diện Phật về cho em thẩm vấn."

 

Giản Nhược Trầm nghẹn lời.

 

Câu này sao nghe giống như [sáng mai tôi bắt Cửu Diện Phật về cho em chơi vậy.]

 

"An toàn là trên hết." Giản Nhược Trầm hôn lên khóe môi hắn, nhìn xuống Quan Ứng Quân, giọng nghiêm túc: "Không được nóng vội, nếu vì tranh thủ thời gian mà hy sinh bất cứ cảnh sát nào, thì anh cứ chờ bị xử lý kỷ luật đi."

 

"Sẽ không có ai hy sinh, lần này có quân đội của Myanmar phối hợp với chúng ta, không phải chúng ta xông lên tuyến đầu, hành động đảm bảo an toàn tuyệt đối." Yết hầu Quan Ứng Quân khẽ lăn, tim từ siết chặt chuyển thành đập mạnh từng hồi.

 

Hắn nhìn đồng hồ, bất chợt thở dài một tiếng.

 

Giản Nhược Trầm cảnh giác hỏi: "Sao vậy?"

 

Còn có ý kiến gì sao?

 

Quan Ứng Quân khàn giọng nói: "Chỉ tiếc ngày mai lại phải đi làm."

 

Giản Nhược Trầm kinh ngạc trừng mắt, đôi mắt hồ ly lập tức tròn xoe như quả hạnh.

 

Cậu cúi đầu liếc xuống, rồi lập tức bật dậy, túm lấy cái chăn trên sofa ném vào phần eo của Quan Ứng Quân, "Anh..."

 

Cậu tìm mãi cũng không tìm được từ nào để mắng Quan Ứng Quân.

 

Đàn ông 30 tuổi phải tự lập.

 

Thực sự cũng có lý.

 

Quan Ứng Quân ngửa người tựa vào sofa nghỉ ngơi một lát, chiếc cổ mạnh mẽ và yết hầu nhô lên lộ hẳn trước mắt Giản Nhược Trầm.

 

Hình như hắn cảm thấy nóng, đưa tay lên cởi ba cúc áo trên cùng của áo sơ mi, Giản Nhược Trầm phát hiện hôm nay hắn không mặc áo ba lỗ bên trong.

 

Hắn cố ý.

 

Giản Nhược Trầm hiểu rồi.

 

Người đàn ông này giỏi nhất chính là chiêu trò dụ dỗ kiểu "tỏ ra yếu đuối, giả bộ đáng thương, để lộ sơ hở lấy lòng tin, rồi dùng ưu thế bản thân khống chế đối phương".

 

Ha, chơi tâm cơ với người học tâm lý sao?

 

Giản Nhược Trầm đi tới, ghé vào tai hắn nói: "Hôm nay em muốn ăn..."

 

Quan Ứng Quân bỗng mở mắt, câu từ chối đến bên môi, nhưng lại nghe Giản Nhược Trầm nói: "Hoành thánh nhân cua trứng muối, phải ninh nước dùng thật ngọt."

 

Quan Ứng Quân sững người một lúc, sau đó bật cười, giọng khàn khàn, "Biết rồi."

 

Hắn đi lấy tiền trong hộp sắt nhỏ ở tiền sảnh rồi xuống lầu đi chợ. Lúc sắp ra đến cửa, hắn vô thức quay đầu lại nhìn, thấy Giản Nhược Trầm đứng trên tấm thảm ở cửa, ánh đèn trong suốt rọi xuống đỉnh đầu cậu, khiến khoảnh khắc này như ngưng đọng mãi mãi.

 

Quan Ứng Quân ngơ ngẩn một lát, dường như thấy được hàng trăm ngày đêm sau này, bọn họ đều sẽ sống những ngày như thế.

 

Hắn đã có gia đình rồi.

Bình Luận (0)
Comment