Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người

Chương 196

Trên sân khấu buổi lễ kỷ niệm, ánh đèn treo cao rực rỡ.

 

Giữa tiếng nhạc ca múa náo nhiệt, Quan Ứng Quân đã phá vỡ giấc mộng "ăn một mình một nồi cá" của Giản Nhược Trầm: "Về."

 

Giản Nhược Trầm mím môi, đầy tiếc nuối thở dài một hơi.

 

Những tiết mục ca hát nhảy múa kéo dài suốt một tiếng đồng hồ, sau khi tàn tiệc, hai người lại tới khu vực gần Miếu Đại Tiên để xem múa lân.

 

Hôm nay Giản Nhược Trầm mặc một bộ vest cực kỳ lịch sự, lúc này áo khoác và áo ghi lê đều đã cởi ra, tay áo sơ mi bên trong cũng được xắn lên, lộ ra cánh tay trắng ngần, mịn màng như ngọc.

 

Vệ sĩ ẩn mình trong đám đông, kín đáo bao quanh bảo vệ an toàn.

 

Khi đi ngang qua cổng Miếu Đại Tiên, Giản Nhược Trầm lấy mấy que pháo hoa nhỏ cầm trong tay, đợi đến khi đội múa lân cầm đầu rồng đi qua thì mượn lửa từ những người dẫn rồng m*nh tr*n, tay cầm đuốc.

 

Giản Nhược Trầm nhoẻn cười chen vào trong đám người, một tay vịn lan can, nửa người gần như nghiêng hẳn ra ngoài để mượn lửa. Cả bụng cậu tựa vào lan can, ánh lửa chiếu lên khuôn mặt cậu, soi sáng vẻ mặt vui tươi lấp lánh, đẹp đến mông lung, thoạt nhìn chẳng khác gì một vị thần tiên lén hạ phàm dạo chơi.

 

Quan Ứng Quân không kiềm được mà đưa tay ra, ấn nhẹ lên thắt lưng của cậu.

 

Giản Nhược Trầm mượn được lửa xong, liền thu người lại vội vàng bảo vệ pháo hoa nhỏ, cười nói: "Lấy nhanh đi, nó sắp tóe lửa rồi."

 

Quan Ứng Quân cầm lấy một que, cùng Giản Nhược Trầm ngắm đèn rồng dài thượt, pháo hoa nhanh chóng tóe ra ánh sáng vàng rực, phản chiếu lên khuôn mặt hai người.

 

Nhìn gương mặt Giản Nhược Trầm rạng rỡ như ánh mặt trời, trong lòng Quan Ứng Quân có một khoảnh khắc thoáng thất thần.

 

Giản Nhược Trầm lúc nào cũng hoạt bát, tươi vui, rực rỡ như một mặt trời. Hắn gặp Giản Nhược Trầm năm hắn 26 tuổi, vậy mà giờ đã 5 năm trôi qua rồi.

 

Cả hai đều không thích tổ chức sinh nhật, nên dường như chẳng mấy ai để tâm đến chuyện tuổi tác. Nhưng lúc này đây, Quan Ứng Quân mới giật mình nhận ra, Giản Nhược Trầm vẫn chỉ mới 24 tuổi, còn hắn đã bước sang tuổi 31.

 

"Sao vậy?" Khi que pháo dài cháy hết, đèn rồng cũng vừa đi khuất, Giản Nhược Trầm quay đầu nhìn Quan Ứng Quân.

 

Chưa đợi người nói chuyện, bỗng một tiếng "keng" vang vọng từ xa.

 

Tiếng chuông ngân dài, tựa như thời gian cũng ngừng trôi trong tiếng chuông đó.

 

Tiếp đó lại vang lên hai hồi chuông nữa.

 

"3 giờ rồi." Quan Ứng Quân thấp giọng nói.

 

Rất ít người biết Miếu Đại Tiên có chuông, bởi bình thường chuông này không bao giờ vang lên.

 

Có lẽ, nếu trên đời thực sự có thần tiên, hôm nay họ cũng đang vui mừng.

 

"Về nhà ngủ thôi." Quan Ứng Quân khẽ nói.

 

Giản Nhược Trầm vẫn chưa thỏa mãn nói: "Phía sau còn có múa lân."

 

"Mai còn phải dự lễ trao huân chương." Quan Ứng Quân vừa nói vừa thuận tay ôm ngang người cậu vác lên vai, lôi đi thẳng.

 

Giản Nhược Trầm nuốt nước bọt, đầu óc mờ mịt.

 

... Vệ sĩ còn đang ở đây mà!

 

Cậu giơ tay gõ nhẹ vào sống lưng Quan Ứng Quân, mới gõ được hai cái đã bị vỗ một cái rõ kêu vào mông, không đau nhưng ngượng.

 

"Đừng nhúc nhích."

 

Khuôn mặt Giản Nhược Trầm lập tức đỏ bừng, bởi vì bị treo ngược trên vai Quan Ứng Quân nên máu dồn lên mặt.

 

Dân chúng đều đang mải xem múa lân, ngoài những vệ sĩ luôn để tâm đến an toàn của chủ nhân thì chẳng ai để ý đến chỗ này.

 

Giản Nhược Trầm bị ném lên xe, ngoan ngoãn về nhà tắm rửa ngủ nghỉ.

 

Đêm khuya yên tĩnh, d*c v*ng của con người luôn bị phóng đại vô hạn.

 

Giản Nhược Trầm lăn qua lăn lại một hồi, cuối cùng không nhịn được nắm lấy tay Quan Ứng Quân, lăn vào lòng hắn: "Em muốn ăn đầu cá hấp ớt bằm."

 

Vừa nói, cổ họng cậu khẽ động đậy, ngẩng mặt lên, đôi mắt ngập ngừng nhìn vào đôi mắt Quan Ứng Quân vừa mới mở ra trong bóng tối.

 

"Đầu cá hấp ớt bằm, sò điệp tỏi ớt, cua xào cay nữa." Giản Nhược Trầm vừa nằm vừa dụi dụi vào người Quan Ứng Quân, suy nghĩ một chút rồi mở to đôi mắt ngây thơ nhìn hắn, má dán vào vai hắn, hơi thở nóng hổi phả bên cổ hắn, "Em sẽ không ăn nhiều đâu, mỗi món chỉ nếm một hai miếng, sẽ không ảnh hưởng đến mắt."

 

Nhịp thở của Quan Ứng Quân nhất thời rối loạn, ánh mắt trong bóng tối cũng trở nên nóng bỏng.

 

Một tay hắn giữ lấy eo Giản Nhược Trầm, một tay nâng người lên, cúi đầu hôn xuống, nuốt trọn tất cả những lời mê hoặc trong miệng này vào bụng.

 

Giản Nhược Trầm choáng váng, vừa mới định thừa dịp Quan Ứng Quân hít thở để lăn người xuống giường, thì đã bị một cánh tay rắn chắc kéo mạnh trở về.

 

Giọng Quan Ứng Quân khàn khàn đầy nguy hiểm: "Quyến rũ anh?"

 

"Em không... ưm."

 

Giản Nhược Trầm còn chưa nói xong một câu hoàn chỉnh, đã bị hôn đến choáng váng, thở không ra hơi.

 

"Ngày mai anh bảo đầu bếp làm cho em." Quan Ứng Quân hôn đến thỏa mãn, lại thuận tay vỗ nhẹ lên eo cậu, nói: "Chân."

 

·

 

Sáng hôm sau, Giản Nhược Trầm u oán nhìn Quan Ứng Quân, thấy hắn thật sự dặn đầu bếp làm thêm món ăn, còn mặt dày chống lại ánh mắt chất vấn của La Bân Văn mà nói dối là bản thân hắn muốn ăn, lúc này cậu mới cảm thấy hài lòng.

 

Sáng ngày 2 tháng 7, 10 giờ sáng, buổi lễ trao huân chương lần đầu tiên do chính quyền Đặc khu tổ chức được cử hành tại Dinh Tổng đốc.

 

Bục trao huân chương được dựng tạm trong khuôn viên Dinh Tổng đốc, một tấm thảm đỏ mềm mại trải dài dưới chân, mỗi bước đi, gót giày như lún sâu vào nền đất.

 

Hàng ghế trắng xếp thành dãy ngay ngắn trong khu vực quan khách. Khi Giản Nhược Trầm và Quan Ứng Quân đến, nơi đây đã đông nghịt người.

 

Lặc Kim Văn đã ngồi sẵn ở hàng ghế đầu tiên, nghe người bên cạnh nói gì đó, ông quay đầu lại, thấy hai người đứng cùng nhau thì mắt sáng lên, giơ tay ra hiệu: "Qua đây ngồi."

 

Giản Nhược Trầm lập tức bước qua, không may vấp phải khe nối giữa hai tấm thảm, liền lảo đảo một bước.

 

May mà Quan Ứng Quân nhanh tay kéo một cái mới đứng vững được.

 

Cậu trừng mắt lườm hắn: "Hôm qua anh làm mạnh quá, giờ em đi cũng không vững."

 

Quan Ứng Quân cười khẽ: "Rõ ràng lúc đó em còn... rất thích..."

 

Ánh mắt Giản Nhược Trầm sắc lẹm liếc qua, Quan Ứng Quân lập tức ngậm miệng.

 

Hai người ngồi xuống bên cạnh Lặc Kim Văn, ông đang khoe khoang với mọi người về người kế nhiệm và cháu trai mình: "...Đúng vậy, bọn trẻ bây giờ thông minh lắm, tôi cảm thấy mình có thể nghỉ hưu được rồi. Cố thêm 5 năm nữa để nhận thêm tiền hưu?...Thôi thôi, tôi còn muốn dành thời gian ở bên vợ, hai người trong nhà đều làm cảnh sát, khó mà có lúc nào rảnh rỗi."

 

"Ơ, thằng cháu tôi á? Nó không hợp làm mấy chuyện này đâu! Mấy người nhìn cái mặt nó xem!"

 

Mấy người ngồi bên cạnh Lặc Kim Văn đồng loạt quay đầu nhìn về phía Quan Ứng Quân. Chỉ thấy sắc mặt hắn lạnh lùng như sương tuyết, thần sắc hờ hững, mí mắt cụp xuống, an tĩnh ngồi trên chiếc ghế nhựa có dán ba chữ to "Quan Ứng Quân". Từng động tác, từng cử chỉ đều viết rõ bốn chữ: không cần xã giao.

 

Nếu biểu cảm có thể nói tục, vậy chắc chắn chính là: đừng có làm phiền ông đây.

 

Mọi người lập tức thu hồi ánh mắt, vỗ vai Lặc Kim Văn an ủi: "Cũng đúng."

 

"Nhưng cậu nhóc đồ đệ mà anh tìm được cũng không tệ đâu, lại còn là học trò của Lý Trường Ngọc, nghe nói mấy hôm trước Lý Trường Ngọc còn nhắc đến cậu ta trong buổi hội thảo..."

 

Giản Nhược Trầm không nghe thấy đoạn sau nữa, cậu bị nhân viên trong Dinh Tổng đốc mời đi, ở cổ áo vest được cài lên một chiếc kẹp vàng dùng để giữ dây ruy băng của huân chương.

 

Nhân viên dặn dò: "Đợi đến khi đọc tên cậu thì lên bục, phần thưởng sẽ do Trưởng Đặc khu đầu tiên đích thân trao tặng. Chỉ cần bắt tay, đứng yên chờ người ta đeo huân chương, sau đó quay người, đứng nghiêm chụp ảnh, rồi đi xuống bằng lối bên kia là được. Nhanh lắm, tiếp đó chỉ còn bài phát biểu của Trưởng Đặc khu."

 

"Ừm." Giản Nhược Trầm gật đầu.

 

"Quan Ứng Quân đi cùng cậu à? Sao không lại đây nhận luôn?" Nhân viên vừa hỏi vừa thò đầu ra nhìn, đến khi nhìn rõ gương mặt Quan Ứng Quân, anh ta hơi sững người, sau đó im lặng đưa kẹp vàng vào tay Giản Nhược Trầm, nói khẽ: "Giản sir, nếu anh ấy không muốn đi, phiền cậu giúp một tay vậy."

 

Quá nghiêm túc rồi, anh ta không dám đến.

 

Giản Nhược Trầm cười nói: "Được thôi."

 

Cậu quay lại chỗ Quan Ứng Quân, ngay trước ánh mắt của bao người, cậu lật cổ áo của người đàn ông lên, cài chiếc kẹp vàng vào, dùng khóa nhỏ gài lại.

 

Quan Ứng Quân hơi ngẩng cằm, phối hợp với động tác của cậu, mí mắt khẽ cụp xuống, toàn thân lạnh lẽo phút chốc tan biến không còn dấu vết.

 

Giản Nhược Trầm vừa cài vừa thuật lại nguyên văn những lời nhân viên nói cho cậu nghe, cuối cùng không quên căn dặn: "Nhớ cười đấy, đừng mãi giữ cái bộ mặt lạnh tanh, lát nữa còn phải chụp ảnh."

 

Quan Ứng Quân khẽ "ừ" một tiếng, ánh mắt như băng tuyết tan chảy, tràn đầy nhu tình dịu dàng.

 

Không ít ánh mắt dừng lại ở đây, nhưng giữa chốn hội trường đầy rẫy các mối quan hệ quyền lực này, mọi người đều đang bận chào hỏi những "bạn bè lâu ngày không gặp".

 

Một số thương nhân mới nổi trong những năm gần đây nhìn thấy thái độ của Giản Nhược Trầm đối với Quan Ứng Quân, lập tức dẹp luôn ý định tiến đến xã giao.

 

Dù sao thì Giản Nhược Trầm cũng chẳng tham gia vào thương trường, bên cạnh lại còn có một vị sát thần, họ đã lăn lộn đến cấp độ này, sẽ chẳng ai ngốc đến mức xông lên tự rước lấy xấu hổ cả.

 

Trước khi buổi lễ bắt đầu, toàn trường giữ im lặng, cùng hát Quốc ca.

 

Lần này Giản Nhược Trầm có thể đường hoàng hát to, không giống như khi còn học ở trường cảnh sát, chỉ có thể nhìn cờ Anh mà hát nhép.

 

Quan Ứng Quân im lặng lắng nghe, ngày thường Giản Nhược Trầm vui vẻ hay thích ngân nga đủ kiểu, có khi còn hát lệch cả nhạc, không ngờ khi thực sự cất tiếng hát lại dễ nghe đến vậy.

 

Hắn lắng nghe một cách nghiêm túc, cảm thấy bản thân đã học thuộc gần hết rồi, lần sau chắc chắn có thể cùng hát với cậu.

 

Trao tặng đầu tiên là Huân chương Đại Tử Kinh (The Grand Bauhinia Medal), tổng cộng có 15 người nhận, sắp xếp theo thứ tự tuổi tác.

 

Giản Nhược Trầm nhỏ tuổi nhất, được xếp cuối cùng.

 

Đợi đến khi nhân viên nghi lễ gọi tên, cậu đứng dậy, từ lối cầu thang bên phải bước đến trước mặt Trưởng Đặc khu, bắt tay người đàn ông.

 

Lòng bàn tay của người trẻ tuổi nóng rực, khiến Trưởng Đặc khu hơi sững người, khóe môi cũng bất giác cong lên. Ông hơi nghiêng người, lấy huân chương từ trên khay, cúi người đeo lên ngực Giản Nhược Trầm, khẽ nói bằng giọng chỉ đủ hai người nghe thấy: "Mọi người đều rất kỳ vọng vào cậu, hãy làm thật tốt."

 

"Vâng, Tôi sẽ." Giản Nhược Trầm kiên định đáp lại.

 

Cả hai quay người đối mặt với máy quay, ánh đèn flash lóe sáng, ghi lại khoảnh khắc này.

 

Sau đó, Lặc Kim Văn lên bục nhận Huân chương Danh dự (The Medal of Honour), Quan Ứng Quân nhận Huân chương Sao vàng Tử Kinh (The Gold Bauhinia Star).

 

Tuy Huân chương Sao vàng Tử Kinh xếp dưới một bậc so với Huân chương Đại Tử Kinh, nhưng đây đã là danh hiệu cao nhất mà một cảnh sát có thể nhận được.

 

Huân chương Sao không cần truy tặng*, nhưng rất ít cảnh sát có thể còn sống mà chạm vào huân chương này.

 

*追授 (truy tặng) là việc trao tặng huân chương sau khi người nhận đã qua đời.

 

Sau lễ trao thưởng, Dinh Tổng đốc tổ chức tiệc trưa. Giản Nhược Trầm đứng xã giao một hồi thì đã thấm mệt. Buổi chiều còn nghi lễ bổ nhiệm, không thể rời đi trước, cậu đành lấy một miếng bánh ngọt nhỏ qua khu vực trà nhẹ nhàng để nghỉ ngơi.

 

Miếng bánh này có phủ việt quất được ướp qua mật ong, ăn cũng tạm, Giản Nhược Trầm đảo mắt nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý liền lén nhét nó vào miệng Quan Ứng Quân.

 

Quan Ứng Quân vốn ăn nhạt, miếng bánh ngọt quá, hắn phải uống thêm một ly nước mới nuốt xuống được, nhưng hắn cũng chẳng hề phàn nàn nửa câu, chỉ khẽ mỉm cười nhìn Giản Nhược Trầm, còn đưa tay khẽ véo nốt ruồi đỏ trên vành tai cậu: "Sắp làm 'Nhất Ca' rồi, cảm giác thế nào?"

 

Giản Nhược Trầm thoáng ngẩn người, chậm rãi nói: "Như cách cả một đời, ngoài dự liệu."

 

Bây giờ nhớ lại, cảm giác xuyên sách như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, lúc mới tới còn tưởng thế giới này không có cảnh sát.

 

Tưởng rằng...

 

Nếu mình muốn làm lại nghề cũ, phải tự mình xây dựng lại hệ thống cảnh sát.

 

Khi đó cậu cố níu lấy chút thân phận và quan hệ có liên quan tới kiếp trước, không muốn hoàn toàn trở thành "Giản Nhược Trầm", càng không muốn quên đi chính mình.

 

Sau đó... cậu gặp được Quan Ứng Quân, gặp được Trương Tinh Tông cùng những đồng nghiệp dễ mến.

 

Đây không phải là thế giới trong tiểu thuyết rẻ tiền, đây là thế giới chân thực, nơi mỗi con người đều có máu thịt, có sinh mệnh.

 

Ngoại trừ mấy câu thoại của nhóm nhân vật chính hơi khoa trương, còn lại mọi người đều vô cùng bình thường.

 

Nghĩ kỹ lại, từng bước đi của cậu đều là tự mình nỗ lực mà có được.

 

Hiện tại có thể làm Nhất Ca, thực sự nằm ngoài dự đoán của cậu.

 

Dù có được các lãnh đạo Nội địa nâng đỡ, cậu vẫn nghĩ ít nhất cũng phải đợi tới năm 30 tuổi.

 

Cái nghề này ăn thâm niên, càng lớn tuổi càng được trọng dụng.

 

Công trạng của cậu đủ rồi, nhưng rõ ràng tuổi còn quá trẻ.

 

Giản Nhược Trầm hơi ngẫm nghĩ, đoán chắc là do mình quyên góp quá nhiều, lại không lấy thứ gì, khiến các trưởng bối Nội địa không yên tâm, cho nên dứt khoát "ép" trả lại bằng một cách khác.

 

Người ta thường có câu: có một loại cần, gọi là mẹ cảm thấy con cần.

 

Nếu có thể lựa chọn lại lần nữa, cậu vẫn sẽ xuyên đến thế giới này sao?

 

Cậu không nỡ rời Quan Ứng Quân, không nỡ rời xa La Bân Văn và mọi người.

 

Cậu cũng đã có một gia đình ở đây rồi mà.

 

Nghĩ vậy, Giản Nhược Trầm cầm một miếng bánh dâu tây cho vào miệng, lầm bầm: "Làm 'Nhất Ca'... có thể làm được nhiều việc hơn, sau này không cần bó tay bó chân nữa."

 

Quan Ứng Quân bật cười.

 

Dù thân phận của Giản Nhược Trầm có thay đổi như thế nào, thì cậu vẫn luôn ngay thẳng, trong sáng, tràn đầy nhiệt huyết, giống như cậu trai 19 tuổi năm nào từng khuấy đảo Sở Cảnh sát.

 

Ngày 2 tháng 7 năm 1997.

 

3h30p chiều.

 

Ánh nắng chói chang bên ngoài Dinh Tổng đốc.

 

Giản Nhược Trầm được Trưởng Đặc khu Hồng Kông chính thức bổ nhiệm, tiếp nhận toàn bộ công việc của Lặc Kim Văn, trở thành vị Cục trưởng Cục Cảnh vụ trẻ tuổi nhất.

 

Hôm nay không chỉ có mình cậu được bổ nhiệm, còn có mấy người trẻ tuổi khác.

 

Vị được bổ nhiệm làm Phó Hội trưởng Thương hội nhìn còn trẻ hơn cả cậu, chỉ chừng 20 tuổi.

 

Lặc Kim Văn tự tay đeo quân hàm mới lên bộ lễ phục cảnh sát của Giản Nhược Trầm, dưới ánh đèn rực rỡ, quân hàm lóe sáng lấp lánh.

 

"Hãy làm cho tốt, sự an toàn của Hồng Kông giao cả cho cậu." Lặc Kim Văn giơ tay chào.

 

"Yes sir." Giản Nhược Trầm chào đáp lễ.

 

Đây là lần cuối cùng Lặc Kim Văn lấy thân phận "Nhất Ca" chào ở nơi công cộng. Cũng là lần đầu tiên Giản Nhược Trầm lấy tư cách Cục trưởng Cục Cảnh vụ đáp lễ tại nơi công cộng.

 

Cậu từng nghĩ mình sẽ rất vui, nhưng thực tế lại vô cùng bình tĩnh.

 

Khi xoay người nhìn xuống dưới khán đài, trên khuôn mặt Giản Nhược Trầm chẳng có chút vui mừng nào, quân hàm trên vai nặng tựa nghìn cân.

 

Khoảnh khắc đó, cậu thực sự cảm nhận được ý nghĩa của trọng trách này.

 

Khi lễ nhậm chức Cục trưởng Cục Cảnh vụ kết thúc, giới thương nhân quyền thế cùng những hội đoàn đã rửa tay gác kiếm đều biết, thời đại thuộc về Tam Hợp Hội đã thực sự chấm dứt.

 

Hồng Kông sau này chính thức bước vào một xã hội được cai trị theo pháp luật.

 

Ý chí quyết tâm trấn áp m* t** của vị Cục trưởng này, bọn họ hiểu rõ hơn ai hết.

 

Giản Nhược Trầm mưu tính chu toàn, Quan Ứng Quân nắm giữ toàn bộ tình báo Hồng Kông, tầm nhìn sâu rộng.

 

Bất kỳ hành vi phạm pháp nào cũng sẽ biến thành thành tích của Cục Cảnh vụ và Ủy ban Liêm chính.

 

Để tránh rước họa vào thân, thậm chí không ít phú thương còn tranh thủ thời gian trước khi luật mới có hiệu lực, lén đưa hết mấy đứa con ăn chơi từng dính líu tới m* t** ra nước ngoài, thậm chí có người đã cắt đứt quan hệ hoàn toàn với mấy đứa con cái hư hỏng.

 

Từ đó về sau, Hồng Kông sẽ khôi phục trăm ngành nghìn nghề, quốc thái dân an.

 

Giản Nhược Trầm mang quân hàm mới, bước tới bên cạnh Quan Ứng Quân.

 

Ngón tay hai người buông thõng bên hông, vô tình chạm vào nhau.

 

Giản Nhược Trầm khẽ nhấc ngón út, nhẹ nhàng khẽ chạm vào mu bàn tay của người đàn ông.

 

Quan Ứng Quân cúi đầu, lặng lẽ nắm lấy tay cậu, như cách mà hắn đã làm suốt 5 năm qua.

Bình Luận (0)
Comment