Tên này tuyệt đối không thể giữ lại
Liêu Ninh, ký túc xá sinh viên Học viện Cảnh sát Hình sự.
Đầu hạ, miệng điều hòa đang mở, làn gió mát thổi nhè nhẹ làm tấm màn tuyn bán trong suốt của giường tầng lay động, để lộ người đang ngủ bên trong.
Mái tóc đen phủ trước trán, hàng mi dài và dày, cổ tay trắng ngần đặt bên ngoài màn, tay còn lại xoa bụng, nhét vào trong lớp áo bị vén một nửa, nằm ngủ vắt vẻo tứ chi.
Lão Tam – Trình Khai Tế mang bữa sáng từ căn tin về, vừa định gọi người thì thấy một con muỗi xám đen bám lấy màn tuyn, cái vòi loay hoay đâm vào, nhưng vì vòi quá ngắn nên mãi vẫn không chạm được vào ngón tay đang ép sát màn tuyn.
Anh lấy điện thoại ra, trước tiên quay một đoạn video về con muỗi đăng lên vòng bạn bè, thấy con muỗi cuối cùng cũng tìm được chỗ để chuẩn bị đốt mới mở miệng gọi người: "Dậy mau, sắp tốt nghiệp rồi mà còn ngủ nướng hả?"
Giản Nhược Trầm trở mình, chân va vào lan can giường, cậu ngơ ngác mở mắt, đối diện với ánh mắt của Trình Khai Tế.
Cậu nhìn chằm chằm vào mái tóc cắt ngắn và vết sẹo trên lông mày của Trình Khai Tế một hồi lâu, mơ hồ gọi một tiếng: "Anh Ba?"
"Có gọi là anh Ba thì em cũng phải dậy!" Trình Khai Tế vỗ cái 'bốp' vào cánh tay của Giản Nhược Trầm, rồi giơ lòng bàn tay dính con muỗi chết lên cho cậu xem, "Muỗi đòi cắn em đấy, dậy nhanh lên. Đáng lẽ anh không nên dẫn em đi chợ đồ cổ! Hại em nghiện đống tiểu thuyết vỉa hè đó, còn thức đêm để đọc!"
Giản Nhược Trầm cau mày, ngồi thẳng dậy.
Giường gỗ trên - bàn dưới, ban công đối diện, bên cạnh ổ cắm ở ban công là chiếc tủ lạnh mini.
Vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Cậu ngây người nhìn một lúc, thò tay xuống dưới gối lấy điện thoại: ngày 20 tháng 5 năm 2030.
Về... về rồi?
Giản Nhược Trầm kéo cổ áo sờ vai, vết thương do đạn cũng biến mất, tất cả tựa như một giấc mộng Trang Chu.
Cậu đã sống đến hơn 60 tuổi, chết rồi còn có thể quay về?
Rốt cuộc đâu mới là thực?
Giản Nhược Trầm nghĩ một lúc, ngây người nhập ba chữ Quan Ứng Quân vào ô tìm kiếm.
Không có kết quả.
Không có người này.
Cậu ngẩn ngơ, hụt hẫng mất một lúc lâu.
"Sao còn ngồi ngây ra đó? Nhanh xuống rửa mặt ăn sáng." Trình Khai Tế nói.
"Ừm."
Giản Nhược Trầm vịn thang trèo xuống, vừa đặt chân lên mặt đất liền chạm phải ánh nhìn phức tạp khó nói nên lời của Trình Khai Tế. Anh nói: "Sao ngủ một giấc dậy lại trở nên ngoan hiền thế?"
Giản Nhược Trầm như bừng tỉnh.
Phải rồi, trước đây cậu toàn nhảy thẳng từ trên giường xuống.
Giờ đột ngột trở lại thời trai trẻ, nhất thời còn chưa quen.
"Ngủ mê quá." Giản Nhược Trầm vừa nói vừa vào phòng rửa mặt, múc một chậu nước lạnh úp đầu vào ngâm một lúc lâu, rồi ngẩng lên nhìn vào gương, khẽ sờ mắt.
Màu đen ngả nâu.
Quen thuộc mà xa lạ.
Giản Nhược Trầm vuốt mái tóc ngắn, nhấc chân đi đến bên Trình Khai Tế, "Sáng nay ăn gì?"
"Xíu mại." Trình Khai Tế nói tiếng Quảng Đông, "Không phải mấy hôm trước em bảo nhớ nhà sao? Nè, hôm nay mấy anh trai gửi bánh bao xá xíu đến, anh đi mua xíu mại này là để mượn xửng hấp của căn tin hấp bánh đó."
"Vậy anh có chia cho các cô ở nhà ăn không?" Giản Nhược Trầm cầm bánh bao lên cắn một miếng.
"Chia rồi chia rồi." Trình Khai Tế vừa uống sữa đậu xanh đá vừa quan sát Giản Nhược Trầm thêm lần nữa.
Rõ ràng là cùng một khuôn mặt, ngũ quan sáng sủa, đôi mắt hồ ly toát lên nét tinh quái, nhưng ngủ một giấc dậy, giữa chân mày lại thêm vài phần trầm ổn và cao quý, khí chất cũng khác đi hẳn.
Giống như... mấy ông chú câu cá trong nhà, nhìn thôi đã thấy áp lực.
Trình Khai Tế nghi ngờ: "Tối qua em mơ gì vậy? Sao ngủ dậy lại ít nói thế?"
Giản Nhược Trầm mím môi trêu chọc, "Mơ thấy mình làm Nhất Ca Hồng Kông vào những năm 90."
Trình Khai Tế: ?
"À, còn quen một người bạn trai lớn hơn mình 7 tuổi." Giản Nhược Trầm vừa nói vừa moi hết nhân trong bánh bao xá xíu ra ăn.
Ăn xong cậu theo thói quen nhìn sang bên cạnh, nhưng lại nhớ ra giờ chẳng có ai sẽ đón lấy lớp vỏ bánh cậu không thích để ăn giúp nữa.
Cậu khựng lại một lúc, cúi đầu ăn nốt vỏ bánh bao.
Trình Khai Tế hoảng hốt: "Bạn, bạn trai? Nhất Ca Hồng Kông?"
Anh trầm ngâm suy nghĩ một lúc, lặng lẽ cắn bánh bao: "Giấc mơ của em... mơ gì kỳ lạ vậy trời."
Muốn làm cảnh sát đến phát điên rồi sao!
"Đúng rồi, sau khi tốt nghiệp em định thi vào đơn vị nào?" Trình Khai Tế không muốn đối diện với bạn trai trong mộng của cậu em trai, khó chịu chuyển chủ đề.
"Tùy thôi. Về Quảng Đông đi."
Chồng đã không còn, đi đâu mà không phải đi làm.
Nhưng... cậu đã quay lại.
Vậy Quan Ứng Quân cũng sẽ đến chứ?
Kiếp trước cậu sống thọ và mất tại nhà, cái thân thể hao tổn khổ cực khi còn trẻ của cậu, tới năm 60 tuổi đã không còn chống đỡ nổi, là chú La và Quan Ứng Quân luôn giám sát ép cậu uống thuốc đi khám mới ráng kéo dài thêm được vài năm.
Quan Ứng Quân dù có đến... cũng phải đợi vài năm nữa nhỉ?
Thân thể hắn tốt như vậy, chắc vẫn còn sống khỏe.
"Em ra ngoài đi dạo." Giản Nhược Trầm thu dọn túi ni lông trên bàn, cầm đi vứt.
Gần trưa, mặt trời thiêu đốt rực rỡ trên sân thể dục.
Các sinh viên năm nhất đang chạy bộ luyện tập cùng huấn luyện viên.
Giản Nhược Trầm đứng nhìn một lúc, sau đó quay đầu rời khỏi cổng trường, cậu muốn đến phố đồ cổ thử vận may.
Biết đâu có thể gặp được thì sao?
Một ngày, hai ngày, ba ngày, lễ tốt nghiệp và lễ nhậm chức đều đã hoàn tất.
Giản Nhược Trầm vẫn không tìm được tung tích của Quan Ứng Quân.
Cho đến ngày cuối cùng ở trường, cậu đã thu dọn hành lý xong, đang kéo vali chuẩn bị rời trường, vừa đến cổng liền thấy có người đang đứng ở chốt bảo vệ.
Người đàn ông mặc cảnh phục, cầu vai ánh bạc lấp lánh, khí độ bất phàm, vành mũ rộng che nửa khuôn mặt.
Giản Nhược Trầm nhìn sống lưng thẳng tắp của hắn, bước chân đột nhiên khựng lại.
"Xin chào, tôi muốn tìm Giản Nhược Trầm." Người đàn ông nói.
Nửa khuôn mặt lộ ra của hắn lạnh lùng tuấn tú, mang theo sự uy nghiêm khiến người khác thấy quen thuộc.
"Giản Nhược Trầm?" Bác bảo vệ nghi ngờ liếc nhìn cầu vai của hắn một cái, thấy là một gạch ba hoa, thì lại liếc nhìn mặt hắn.
Trẻ quá, một người trẻ như vậy mà đã là Cảnh ti cấp 1, có thể sao?
Đừng nói là mua quân phục giả trên mạng đến dọa người nha?
Quan Ứng Quân tháo mũ xuống: "Cậu ấy không có ở đây sao?"
Hắn vừa mới tỉnh lại trong thân thể này 3 ngày trước.
Chủ nhân ban đầu bị tai nạn xe trong nhiệm vụ truy bắt một tuần trước, lúc hắn tỉnh lại thì đang bị đưa vào nhà xác, vừa ngồi dậy giật phăng tấm vải trắng trên mặt đã dọa bác sĩ đẩy giường xác suýt ngất tại chỗ.
Sau khi kiểm tra lại toàn thân, Quan Ứng Quân mới thấy được thời gian.
Ngày 20 tháng 5 năm 2030.
Hắn không khỏi nhớ lại khi hai người đi du lịch, Giản Nhược Trầm từng dẫn hắn đi thăm "quê hương", cũng từng kể lại chút chuyện vụn vặt về "kiếp trước".
Quan Ứng Quân nghẹn ngào, chăm chăm nhìn vào ánh mắt của bác bảo vệ ở cổng, nói lần nữa: "Nhìn nét mặt ông, chắc là nhận ra cậu ấy rồi, cậu ấy không có ở đây sao?"
Giản Nhược Trầm ngẩn người nhìn đuôi mắt hơi đỏ của hắn, khẽ gọi một tiếng: "Quan Ứng Quân?"
Quan Ứng Quân lập tức quay đầu, ngơ ngác nhìn chàng trai kéo va-li hành lý đứng cách đó không xa.
Dưới ánh mặt trời, đôi mắt Giản Nhược Trầm ánh lên màu hổ phách sẫm, mái tóc đen được cắt tỉa gọn gàng, rủ xuống quanh tai, để lộ vành tai có một nốt ruồi đỏ nhỏ.
Bỗng nhiên, cậu nở nụ cười, đuôi mắt hồ ly khẽ cong lên, hai lúm đồng tiền bên má hiện rõ, ánh mắt ánh lên niềm vui mừng không chút che giấu.
Cậu khẽ nói: "Quan Thanh tra, em ở đây."
Giản Nhược Trầm kéo hành lý chạy vài bước, dang tay ôm chầm lấy hắn.
Quan Ứng Quân hoàn toàn sững sờ.
Toàn thân hắn run rẩy, đầu ngón tay cứng đờ, trái tim trong lồng ngực đến giờ phút này như mới thực sự đập trở lại.
"Giản Nhược Trầm." Giọng Quan Ứng Quân run run gọi tên cậu, giơ tay lên chạm vào gương mặt của chàng trai, "Em dọa chết anh rồi. Em có biết buổi sáng anh gọi em mãi không dậy, anh đã..."
Hắn không nói nữa.
Vì Giản Nhược Trầm đã kiễng chân, ngẩng đầu hôn hắn.
Chỉ một cái chạm môi, phía sau hai người chợt vang lên một tiếng —
"Bộp!"
Giản Nhược Trầm ngoái đầu lại, nhìn thấy va-li hành lý của Trình Khai Tế ngã lăn ra đất, cùng ánh mắt đầy ngơ ngác, còn có ngón tay đang run rẩy chỉ vào họ.
"Em, hai người..." Trình Khai Tế không tài nào hiểu nổi, thốt ra một câu hỏi từ sâu trong linh hồn: "Hả?"
Lúc này Giản Nhược Trầm mới liếc mắt nhìn cầu vai của Quan Ứng Quân.
Ủa, một vạch ba hoa mai.
Cảnh ti cấp 1!
Quân hàm này không phải dạng vừa đâu, có thể làm chỉ huy phân khu.
Ở tầm trung thì có thể giữ chức Sở trưởng, Phó Sở trưởng, Trưởng phòng.
Tệ nhất cũng là Đội trưởng Đội Trinh sát Kỹ thuật.
Những người đạt đến cấp bậc này, hầu hết đều không còn trẻ nữa.
Giản Nhược Trầm nghiêng đầu hỏi: "Bây giờ anh bao nhiêu tuổi rồi?"
Quan Ứng Quân nhỏ giọng trả lời: "Sắp 27."
Giản Nhược Trầm lẩm bẩm: "Sao mỗi lần em gặp anh, anh đều sắp 27 vậy."
Trình Khai Tế không chịu nổi nữa, "Hôm kia em mới mơ thấy mình có bạn trai, mà hôm nay đã có thật rồi á?"
"Đây chính là người mà em mơ thấy." Giản Nhược Trầm nghiêm túc giới thiệu, "Quan Ứng Quân, đây là anh Ba của em, Trình Khai Tế. Em từng kể với anh về anh ấy rồi."
Trình Khai Tế tròn mắt kinh ngạc: "Em còn nói với anh ta về anh?"
Quan Ứng Quân chìa tay ra: "Chào cậu."
Hai người bắt tay.
"Giản Nhược Trầm kể hồi nhỏ hai người từng lẻn vào khu diễn tập phòng cháy chữa cháy của quân đội." Khóe miệng Quan Ứng Quân nhếch lên, "Hôm nay gặp được, quả nhiên là người tài giỏi."
"Ha ha." Trình Khai Tế cười gượng.
Hai chuyện này thì có liên quan gì đến nhau chứ!?
Không biết khen thì đừng khen!
Anh ta cảm thấy rất hoang đường, thằng em trai lớn lên bên cạnh mình, vậy mà giờ cũng có bí mật riêng.
Mà trông không giống mới yêu!
Nhìn như là cặp chồng chồng già đã bên nhau cả đời vậy!
Còn rất ăn ý nữa chứ.
Não Trình Khai Tế quay vù vù, đầu óc hoạt động hết công suất, một lúc sau mới đỡ cái va-li ngã sóng soài dậy, bừng tỉnh nói: "Em yêu đương qua mạng! Em lại yêu đương qua mạng á?"
Anh ta hiểu rồi!
Hoàn toàn hiểu rồi.
Trước đó Giản Nhược Trầm nói mơ thấy bạn trai, là đang dò xét thái độ anh ta đấy.
Giờ tốt nghiệp rồi, không giấu được nữa, định thú thật dẫn về gặp gia đình?
Giản Nhược Trầm đảo mắt, giơ tay nắm lấy tay Quan Ứng Quân, thuận thế đan mười ngón vào nhau, sau đó dõng dạc nói: "Đúng vậy, không sai. Bọn em yêu đương qua mạng."
Trình Khai Tế: "Quê anh ta ở đâu?"
Giản Nhược Trầm sửng sốt, ngẩng đầu hỏi bằng mắt: Quê anh ở đâu?
Trình Khai Tế: ... Quá hồ đồ!
Đến cả chuyện quan trọng như thế còn không biết!
Cậu em trai vẫn luôn thông minh của anh ta, chẳng lẽ bị lừa rồi?
"Người Quảng Đông." Quan Ứng Quân lấy thẻ cảnh sát của mình ra, "Hiện tại đang nhậm chức Đội trưởng của Đội Trinh sát Kỹ thuật thuộc Công an Nam Sơn, Thâm Quyến. Một thời gian nữa có thể sẽ điều chuyển công tác."
Trình Khai Tế cầm chứng nhận xem kỹ, lại lấy điện thoại ra kiểm tra thông tin.
Cha mẹ ơi, là thật!
Cảnh ti cấp 1, 27 tuổi!
Chắc chắn đã lập được công trạng lớn!
Người như vậy sau khi làm Trinh sát Kỹ thuật xong, phần lớn sẽ được chuyển về văn phòng làm công việc hành chính, theo quy định mỗi 3 năm thăng một cấp lớn, sau này lên chức Sở trưởng là chuyện chắc chắn.
Trình Khai Tế bàng hoàng.
Hôm đó rời Học viện Cảnh sát, là Quan Ứng Quân bắt xe.
Trình Khai Tế ngồi ở ghế trước, từ gương chiếu hậu nhìn thấy Quan Ứng Quân ngồi một bên ở hàng ghế sau, tay hai người đan vào nhau, đầu Giản Nhược Trầm tựa lên vai Quan Ứng Quân, đến ngã tư đèn đỏ thứ ba thì nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Ánh mắt người đàn ông nhìn Giản Nhược Trầm tuyệt đối không trong sạch.
Dính dính nhớp nhớp, ngọt như kẹo dẻo kéo tơ!
Xong rồi, các ông ơi, đứa cháu trai nhỏ mà mọi người cưng nhất đã bị một cảnh sát 27 tuổi yêu đương qua mạng dụ đi rồi!
Trình Khai Tế nhắm mắt lại, quyết định tắt máy ngay tại chỗ.
Một lúc sau, mọi người mở mắt ra.
Trình Khai Tế còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đã nghe Giản Nhược Trầm ở hàng ghế sau nói: "Anh về đại viện với tụi em đi, em dẫn anh đi gặp người lớn."
Cậu còn thò đầu ra: "Anh Ba, anh phải giúp em nói đỡ nha."
Quan Ứng Quân nói: "Vậy lúc xuống máy bay, chúng ta đi mua ít quà trước."
Hắn làm quan mấy chục năm, đi theo Giản Nhược Trầm cũng học được không ít đạo lý đối nhân xử thế.
Lúc này, khóe môi Quan Ứng Quân cong lên một độ vừa phải, nghiêng đầu nhìn Trình Khai Tế: "Anh Ba, người lớn trong nhà thích gì?"
Đầu óc Trình Khai Tế kêu ong ong, từ tận đáy lòng thốt lên một tiếng cảm thán: "Tôi 23 tuổi, anh gọi tôi là anh?"
Không hổ là người có thể làm đến Cảnh ti cấp 1 ở tuổi 27, còn yêu qua mạng dụ được Giản Nhược Trầm! Tên này biết tiến biết lùi, không thể xem thường!
Tuyệt đối không thể, tuyệt đối không thể...
Giản Nhược Trầm thò đầu ra: "Anh là anh của em, anh ấy là người yêu em, thì đương nhiên gọi theo em rồi."
Trình Khai Tế hít sâu một hơi.
[Lời của tác giả]
Quan Ứng Quân: Anh Ba, đúng vậy, bọn em kết hôn rồi, em yêu cậu ấy, cậu ấy cũng yêu em, bọn em thề non hẹn biển, sống chết có nhau, đời đời kiếp kiếp không xa rời.
Giản Nhược Trầm: Tụi em yêu qua mạng.
Trình Khai Tế: Tên này thâm sâu khó lường, tuyệt đối không thể giữ lại! (tức giận lột vỏ óc chó điên cuồng)
Sau khi về nhà.
Các ông thủ trưởng: Ồ, 27 tuổi đã làm Cảnh ti cấp 1, không tệ, từng làm cảnh sát nằm vùng đúng không? Cậu trai trẻ, ha ha ha, không tồi. (cười như không cười.jpg)
Quay đầu lại: Xếp một đứa ở phía Tây, một đứa ở phía Đông!
—
Thêm ghi chú của editor:
Dẫn link giới thiệu về cấp bậc của cảnh sát nhân dân TQ:
https://vi.wikipedia.org/wiki/C%E1%BA%A5p_b%E1%BA%ADc_C%E1%BA%A3nh_s%C3%A1t_Nh%C3%A2n_d%C3%A2n_Trung_Qu%E1%BB%91c