Chương 40:
Lý Trường Ngọc sống tại khu ký túc xá dành cho giảng viên của Đại học Hồng Kông.
Tòa nhà ký túc đứng sừng sững ngay ranh giới giữa khuôn viên trường và khu thương mại, tường ngoài là kính một chiều màu xám đen lạnh lẽo, hòa làm một với các tòa nhà văn phòng xung quanh, vươn cao tận mây xanh.
Ngay cả khi đặt trong bối cảnh hai mươi năm sau, những tòa nhà này vẫn không hề thấp.
Với tư cách là giáo sư trọn đời, Lý Trường Ngọc được phân một căn hộ ở tầng cao nhất, nơi có tầm nhìn đẹp nhất.
Bước ra khỏi thang máy, giẫm lên tấm thảm cách âm trải dọc hành lang, cậu nhìn qua lớp kính đơn màu xám sẫm bên tay.
Ánh đèn lấp lánh, màu cam đỏ và vàng sáng xen kẽ, dòng xe tấp nập cùng bến cảng Victoria lấp loáng ánh nước ngay dưới chân, tựa như có thể chạm tay là nắm bắt được.
Cảm giác thật sự như đang đứng giữa tầng mây.
Giản Nhược Trầm nhìn về những tòa cao ốc san sát phía xa và những căn nhà thấp bé chen chúc giữa chúng, lần đầu tiên có cảm giác rõ ràng rằng mình đang đứng tại điểm giao thoa của thời đại.
Cậu không phải là người du hành thời gian, mà là người có thể trực tiếp tham gia vào từng khoảnh khắc.
Hơn 10 tỷ tiền mặt, thậm chí đủ để cậu tham gia đầu tư vào trung tâm thương mại quốc tế.
Dù hôm nay Quan Ứng Quân không nhận được câu trả lời mong muốn, dù hai bên trở mặt với nhau...
Cậu cũng có đủ tự tin.
"Tòa nhà kia là gì?" Giản Nhược Trầm chỉ vào tòa nhà màu trắng cao hơn tòa chung cư này cách đó không xa qua cửa sổ.
"Đó là tòa nhà Jardine House ở Central." Quan Ứng Quân quét qua một cái, ánh mắt vạch ra một đường vòng cung trên không trung, chính xác rơi trên gò má của Giản Nhược Trầm.
Hắn đứng yên một lúc: "Đi thôi... Sau này có cơ hội, tôi dẫn cậu lên đó ngắm cảnh."
Giản Nhược Trầm bật cười: "Được thôi."
Dù Quan Ứng Quân muốn chứng thực hay bác bỏ điều gì, cậu đều không quan tâm.
Giản Nhược Trầm đi theo Quan Ứng Quân đến phòng của Lý Trường Ngọc, giống như người vừa rồi kéo còng tay đối đầu với Quan Ứng Quân không phải là cậu vậy.
Quan Ứng Quân biết rõ đây chẳng qua chỉ là một câu khách sáo.
Bây giờ hai người sóng vai đi trên cùng một hành lang, nhưng quan hệ đã chẳng còn như xưa.
Bọn họ cách nhau chưa đầy một cánh tay, nhưng lại giống như bị một bức tường vô hình ngăn cách hoàn toàn.
Tấm thảm cách âm mềm mại hút hết mọi tiếng bước chân, sự yên tĩnh này kéo dài suốt vài phút, cho đến khi Quan Ứng Quân nhấn chuông cửa nhà Lý Trường Ngọc.
Một lần, cửa vẫn đóng chặt.
Quan Ứng Quân lại giơ tay, nhanh và dứt khoát nhấn thêm ba lần nữa.
Lý Trường Ngọc với mái tóc rối bù và cặp kính bị lệch chạy ra mở cửa, đôi mày nhíu chặt, trừng mắt càu nhàu: "Nhóc con, có chuyện gì vậy?"
"Ba nuôi." Quan Ứng Quân đứng ngay ngưỡng cửa, vừa ngẩng đầu đã chạm phải ánh mắt của Lý Trường Ngọc, khóe mắt không khỏi nóng lên, "Con đến tìm ba có việc."
Lý Trường Ngọc giật mình.
Ôi chao, biểu cảm này không tầm thường đâu.
Lại còn gọi cả ba nuôi rồi? Từ sau khi nhận hắn làm con nuôi, số lần Quan Ứng Quân gọi thế còn chưa tới mười lần.
Toàn là gọi "chú Lý" thôi.
Lần trước nhóc con này gọi ba nuôi, là để nhờ ông khuyên Lặc Kim Văn cho hắn đến Bangkok làm nội gián.
Lần này lại gặp phải chuyện lớn gì đây?
Cơn bực bội vì bị gọi dậy giữa đêm của Lý Trường Ngọc lập tức tan biến.
Ông tránh sang bên nhường lối: "Vào đi."
Quan Ứng Quân cởi giày đi vào, để lộ Giản Nhược Trầm phía sau.
Lý Trường Ngọc sửng sốt.
Giản Nhược Trầm mỉm cười, hơi ngượng ngùng: "Thầy Lý, chào buổi tối. Làm phiền thầy muộn thế này, thật ngại quá."
"Em cũng có chuyện à?" Lý Trường Ngọc nghi hoặc, quay đầu nhìn Quan Ứng Quân.
Giản Nhược Trầm xua tay, "Không phải, là Quan Ứng Quân muốn dẫn em đến."
"Ồ..." Lý Trường Ngọc mở tủ giày, lấy ra một đôi dép mới, "Vào đi."
Thật kỳ lạ, sao Giản Nhược Trầm lại gọi thẳng tên Quan Ứng Quân?
Trước đây chẳng phải vẫn gọi là Quan sir sao?
Lý Trường Ngọc vội vã rửa mặt, chải đầu, chỉnh trang lại bản thân, sau đó ra ngoài pha hai cốc cà phê cho Quan Ứng Quân và Giản Nhược Trầm.
Ông bận tối mắt tối mũi, năm phút sau mới ngồi xuống bàn trà: "Nói đi, có chuyện gì?"
Giản Nhược Trầm cầm cốc cà phê nóng lên, theo thói quen định nhấp một ngụm, nhưng môi còn chưa chạm đến miệng cốc đã bị người ta lấy mất.
Quan Ứng Quân đặt cốc của mình trước mặt Lý Trường Ngọc, sau đó cầm lấy cốc của Giản Nhược Trầm: "Bác sĩ bảo cậu không được uống cà phê, để tôi uống."
Hắn hơi ngừng lại, rồi nói tiếp: "Chú Lý, chú xem chữ viết này, có thể là của cùng một người không?"
Hai mảnh giấy được đặt trên bàn trà.
Lý Trường Ngọc không cần phải lấy kính lúp, "Đây rõ ràng không phải là một người. Sao vậy? Tiểu Trầm của chúng ta lại đụng phải tên sát nhân b**n th** rồi à?"
Ông đứng dậy đi lấy nước cam, rót một ly rồi đặt trước mặt Giản Nhược Trầm: "Uống cái này đi."
Giản Nhược Trầm: "Cảm ơn thầy."
Cậu uống một ngụm, rồi đột nhiên buông một câu đầy bất ngờ: "Thầy Lý, cả hai đều do em viết."
Lý Trường Ngọc: ...
Ông lập tức lấy kính lúp, soi kỹ hai mảnh giấy hết lần này đến lần khác, cuối cùng ngồi phịch xuống sofa, nghi ngờ chính trình độ chuyên môn của mình.
Nếu đây là chữ của cùng một người, vậy thì sáu bài luận SCI* về giám định chữ viết của ông có đến bốn bài phải đem vứt đi, trong đó có một bài thuộc phân khu Q1, ba bài Q2**.
(*) SCI (Science Citation Index): Hệ thống chỉ số trích dẫn khoa học, nơi đăng tải các bài nghiên cứu uy tín.
(**) Q1, Q2: Phân khu chất lượng của tạp chí khoa học, trong đó Q1 là cao nhất.
Ông đang thu nhận học trò đấy à?
Hay là thu nhận máy hủy luận văn vậy?
Nếu bây giờ ông bắt tay vào sửa bài, có khi phải sửa từ đầu năm 1993 đến tận 1994 mất.
Lý Trường Ngọc khó khăn giãy giụa: "Đây là chữ của hai người khác nhau."
Ông rút ra một tờ giấy và một cây bút chì: "Trừ phi em viết lại ngay bây giờ."
Giản Nhược Trầm cầm ly nước, thản nhiên đáp: "Bây giờ em không viết được như thế nữa."
Cậu chỉ vào tờ giấy trên bàn: "Đây là em của hai tháng trước."
Rồi lại chỉ vào cuốn sổ tay vừa viết xong: "Còn đây là em của hiện tại."
Khóe môi cậu khẽ nhếch: "Sau khi thừa kế tài sản của mẹ, em cảm thấy cuộc đời mình đã thay đổi hoàn toàn. Con người không thể quay lại quá khứ, chữ viết cũng vậy."
Lý Trường Ngọc bừng tỉnh: "Quả thực, nét chữ sẽ thay đổi theo tâm lý và hoàn cảnh sống, thậm chí chỉ cần 20 ngày đã có thể thấy sự khác biệt. Nhưng... biến đổi hoàn toàn trong thời gian ngắn như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy đấy."
Được lắm.
Có lý có chứng cứ.
Luận văn của ông vẫn giữ được rồi.
Quan Ứng Quân sửng sốt: "Cho nên sự thay đổi này là hợp lý?"
Hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Lý Trường Ngọc sửng sờ.
Thái độ này của Quan Ứng Quân khiến ông không đoán ra được hắn đang nghĩ gì.
Rốt cuộc Quan Ứng Quân muốn một câu trả lời như thế nào?
Muốn chứng minh Giản Nhược Trầm chính là Giản Nhược Trầm sao?
"Là hợp lý." Lý Trường Ngọc khẳng định.
Toàn thân Quan Ứng Quân thả lỏng.
Giản Nhược Trầm khẽ bật cười, nghiêng người về phía trước, đặt ly nước cam đã cạn lên bàn trà bằng kính. Đáy ly chạm mặt kính, phát ra một tiếng "cạch" nhẹ nhàng.
Trong đầu Quan Ứng Quân vẫn còn quẩn quanh mấy chữ "thuốc nhỏ mắt" và "chào nhầm người".
Phải giải quyết cùng một lúc.
Không thể để Quan Ứng Quân cứ tiếp tục mãi như vậy.
Giản Nhược Trầm lướt mắt qua Quan Ứng Quân, sau đó nhìn thẳng vào Lý Trường Ngọc: "Thầy Lý, nếu Quan sir không thể nói ra được, vậy để em nói."
"Quan Ứng Quân cảm thấy em khác hẳn so với trước đây, cho rằng em không nên biết về tâm lý học và biểu cảm vi mô, những thứ không nằm trong kiến thức phổ thông của một sinh viên y khoa. Dựa vào hai điểm trên, có lẽ anh ta đang suy đoán... em là nội gián trà trộn vào Tây Cửu Long."
Quan Ứng Quân không ngờ cậu lại nói thẳng thừng đến vậy, môi hắn khẽ mở ra nhưng lại không biết phải phản bác thế nào.
Lúc này Lý Trường Ngọc mới hiểu nguyên nhân Quan Ứng Quân đem chữ viết đến cho ông xem.
Giản Nhược Trầm: "Nhưng trong vụ án giết người của Hoắc Tiến Tắc, em đã bị thu thập thông tin DNA, kết quả của lần đó hoàn toàn trùng khớp với thông tin mà em đã lưu lại khi nhập học tại Học viện Y Đại học Hồng Kông một năm trước."
Nụ cười của cậu không chạm tới đáy mắt, "Chẳng lẽ bây giờ đã có kỹ thuật làm giả thông tin DNA rồi sao?"
Năm 1992, muốn kiểm tra DNA phải chạy máy móc suốt 3 ngày, mà đó đã được xem là nhanh rồi.
Làm giả ư? Sao có thể chứ?
Lý Trường Ngọc im lặng một lúc, sau đó nghiêm giọng: "Quan Ứng Quân, theo ta vào đây!"
Nói rồi, ông bật ti vi lên, quay sang Giản Nhược Trầm: "DVD ở ngay bên cạnh, em muốn xem phim gì thì cứ tự chọn. Thầy sẽ nói chuyện với nó."
Sau đó, ông đưa Quan Ứng Quân vào thư phòng.
Cánh cửa vừa đóng lại, ông liền thở dài: "Con đang làm cái gì vậy?"
Quan Ứng Quân rũ mắt xuống: "Con đang truy tìm đến cùng."
Đứng trước một người thân mà mình tin tưởng, hắn tự phân tích bản thân: "Từ góc độ công việc mà nói, Giản Nhược Trầm có quan hệ với cả nhà họ Giang và nhà họ Lục, cậu ấy là người trong cuộc. Nếu cậu ấy có vấn đề, chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng không nhỏ đến Tây Cửu Long. Loại bỏ nghi ngờ trên người cậu ấy là trách nhiệm của con."
"Từ góc độ cá nhân mà nói..." Quan Ứng Quân khựng lại, nhất thời không nói tiếp được.
Lý Trường Ngọc đi qua đi lại trong phòng hai vòng rồi mới lên tiếng: "Bây giờ Giản Nhược Trầm đã gắn chặt với Tây Cửu Long, vinh nhục cùng hưởng, con cảm thấy có nội gián nào lại làm được đến mức này sao?"
Quan Ứng Quân nhắm mắt lại, đi đến sô pha trong thư phòng rồi ngồi xuống, chậm rãi nói: "Còn về góc độ cá nhân mà nói, hình như con thích cậu ấy rồi, con sợ nếu như cậu ấy có vấn đề, mà con lại đợi hết lần này đến lần khác, sau đó sẽ không thể khống chế được lý trí của mình nữa, không nỡ xuống tay."
Nếu Giản Nhược Trầm thật sự có vấn đề, hắn thậm chí còn không chắc mình có thể đưa cậu vào trại tạm giam hay không.
Lý Trường Ngọc: "Hửm?"
"Cậu ấy... trong mắt con, có đôi khi như đang tỏa sáng vậy." Yết hầu Quan Ứng Quân khẽ trượt lên xuống, giọng nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy.
Lý Trường Ngọc kinh ngạc cực độ. Quan Ứng Quân mà cũng có lúc mềm lòng sao?
Quan Ứng Quân ngửa đầu tựa vào sô pha, nhẹ giọng nói tiếp: "Hôm nay, con thậm chí còn không nỡ rút súng chĩa vào cậu ấy. Nếu còn tiếp xúc lâu hơn nữa, con sợ mình sẽ làm ra chuyện gì đó vượt quá giới hạn."
Lý Trường Ngọc: "Con luôn công tư phân minh, nghiêm khắc với bản thân, đó là một điều tốt. Nhưng trước giờ con làm việc không hề kiêng nể gì cả, cho nên lần này cũng không suy nghĩ đến chuyện nên kết thúc như thế nào, đúng không?"
Quan Ứng Quân ngây người.
Lý Trường Ngọc: "Giản Nhược Trầm là người có tính tình tốt, nhưng trong lòng cậu ấy cũng có một cái cân."
"Cậu ấy không phải là cấp dưới của con, cũng không phải là nghi phạm của con. Con dùng thái độ nghi ngờ đối xử với cậu ấy, thì tất nhiên cậu ấy cũng sẽ phản kích lại tương tự."
"Tác dụng của lực là tương hỗ, cảm xúc cũng vậy."
Dứt lời, Lý Trường Ngọc xoay người lấy ra vài tập hồ sơ từ giá sách: "Thật ra chỉ cần DNA không có vấn đề, thì Giản Nhược Trầm vẫn là Giản Nhược Trầm, không có khả năng nào khác."
"Còn những thắc mắc của con, ta cũng có thể giải đáp."
"Những tài liệu này đều là những vụ án ta từng gặp khi còn ở FBI. Hai vụ trong đó là những ca bệnh điển hình."
Mặc dù đang mặc đồ ngủ, nhưng khoảnh khắc này, Lý Trường Ngọc lại mang phong thái của một giảng viên lớn, cách ông giảng bài thú vị hài hước, kế thừa phong cách nước Mỹ mà ông đã du học.
"Về triệu chứng của Giản Nhược Trầm, con muốn nghe giải thích theo hướng khoa học, hay là giải thích theo hướng tâm linh?"
Quan Ứng Quân: ... Hả?
Có hai loại giải thích à?
Lý Trường Ngọc: "Theo hướng khoa học, triệu chứng biến đổi tính cách hoàn toàn sau khi trải qua một bước ngoặt lớn của cuộc đời được gọi là 'rối loạn nhận dạng phân ly' (Dissociative Identity Disorder). Khi một người trải qua cú sốc nặng nề, họ có thể bắt đầu phủ nhận bản thân trước đây, từ đó hình thành một nhân cách mạnh mẽ hơn để đối phó với rủi ro."
Ông đưa hai ngón tay lại gần nhau, sau đó nhanh chóng tách ra, uốn cong chúng lại: "Hai nhân cách này, một ngoài một trong, tồn tại độc lập và không ảnh hưởng đến nhau."
Rồi ông mở một tập hồ sơ ra trước mặt Quan Ứng Quân: "Trường hợp này cũng giống như ta vừa nói, nhưng bệnh nhân này thậm chí còn phân ly đến năm nhân cách."
Lần đầu tiên Quan Ứng Quân nghe đến chuyện này, hắn cúi đầu đọc tài liệu một lúc rồi hỏi: "Cậu ấy mắc bệnh sao?"
Sao lại nhiều bệnh như vậy?
Mắt không tốt, sức khỏe yếu, bây giờ còn có khả năng mắc bệnh tâm lý?
Lý Trường Ngọc gật đầu đầy ẩn ý: "Thông thường là vậy, nhưng cũng có trường hợp ngoại lệ."
Quan Ứng Quân: "Trường hợp gì?"
"Bên Mỹ có mấy thuật gọi hồn, thậm chí có một số phù thủy còn có thể giao tiếp với người chết. Có một người còn lấy đó làm sở trường, phá án còn nhanh hơn ta."
Lý Trường Ngọc nghiêm túc giải thích: "Ý thức và linh hồn của con người thuộc về một chiều không gian cao hơn, không thể quan sát bằng mắt thường. Những thứ có vẻ hư vô mờ mịt này rất có thể đều là thật, chẳng qua bây giờ chúng ta không có cách nào dùng khoa học để giải thích được."
Quan Ứng Quân: ...
Lý Trường Ngọc: "Nói một cách dễ hiểu... Giản Nhược Trầm có khả năng đã trải qua hiện tượng hoán đổi linh hồn hoặc mượn xác hoàn hồn."
Vừa nói, ông vừa chắp hai ngón tay lại: "Mỗi khi chúng ta đưa ra một lựa chọn, thế giới sẽ tách thành nhiều nhánh khác nhau, hình thành vô số thế giới mới."
"Mà Giản Nhược Trầm của thế giới chúng ta rất có thể đã hoán đổi với Giản Nhược Trầm trên dòng thời gian khác nhau của thế giới song song."
Lý Trường Ngọc hạ giọng, dùng tiếng Anh chuẩn Mỹ nói một câu: "Quantum mechanics." (Cơ học lượng tử)
Quan Ứng Quân nghe đến mức hoảng hốt.
Thật sự từ phá án mà nhảy thẳng sang mời bà đồng rồi sao?
Hắn nhắm mắt suy nghĩ một lúc, đột nhiên giơ tay tự tát mình một cái vang dội.
Đau.
Nhưng sao vẫn cứ có cảm giác như đang nằm mơ vậy?
Lý Trường Ngọc hắng giọng, "Nếu Giản Nhược Trầm là rối loạn nhân cách phân ly, vậy thì khi cậu ấy bị tổn thương lần nữa rất có thể sẽ lại phân ly ra nhân cách thứ ba, hoặc đổi về nhân cách trước đây."
"Còn nếu cậu ấy là loại tồn tại thứ hai mà khoa học hiện tại không thể giải thích được, vậy thì có lẽ cậu ấy sẽ biến mất đột ngột, giống như cách cậu ấy đột nhiên xuất hiện ở đây."
Quan Ứng Quân nhẹ nhàng cọ xát hai ngón tay cái vào nhau, sắc mặt khó đoán.
Lý Trường Ngọc nói: "Giản Nhược Trầm bây giờ là một đứa trẻ ngoan, nhưng trước đây chưa chắc đã như vậy. Cậu ta thích Lục Tiệm đến mức đó, rõ ràng là có chút mù quáng. Điều con nên lo lắng hơn là liệu Giản Nhược Trầm hiện tại có đột nhiên biến mất hay không."
Quan Ứng Quân đột ngột siết chặt nắm tay, há miệng như muốn nói gì đó, nhưng lại không thốt ra nổi một chữ.
Người đàn ông im lặng, hơi thở trở nên dồn dập.
Trong thư phòng yên tĩnh, tiếng th* d*c nặng nề như những cơn sóng dữ bị cuồng phong cuộn lên, từng đợt từng đợt vỗ vào màng nhĩ.
Quan Ứng Quân chớp chớp mắt.
Đột nhiên hắn nhận ra, mình đã chuẩn bị tinh thần cho việc Giản Nhược Trầm là nội gián, nhưng lại chưa từng chuẩn bị cho khả năng cậu có thể biến mất.
Nếu người này đột nhiên lại biến thành sinh viên y khoa có thể vì Lục Tiệm mà từ bỏ tất cả trong lời kể của tay trong...
Quan Ứng Quân không dám nghĩ mình sẽ làm ra chuyện gì, "Bất kể là tình huống thứ nhất hay thứ hai, cậu ấy đều có khả năng sẽ biến mất sao?"
Lý Trường Ngọc gật đầu, "Đương nhiên."
Quan Ứng Quân đột nhiên đứng bật dậy, xoay người mở cửa thư phòng, sải bước ra phòng khách.
Giản Nhược Trầm dựa vào tay vịn ghế sô pha ngủ thiếp đi, tâm trạng thảnh thơi, tựa như đã đoán trước được kết quả cuộc trò chuyện giữa hắn và Lý Trường Ngọc.
Trên TV đang chiếu một bộ phim.
Quan Ứng Quân liếc nhìn tiêu đề, 《The Lover》 (Người tình).
Trong bộ phim, tình yêu ngày càng nồng nhiệt, đôi tình nhân hôn nhau trong biệt thự bên đường. Gương mặt góc cạnh của ngôi sao Hồng Kông ấy phủ đầy sắc dục, ngón tay dọc theo vạt áo chậm rãi trượt lên tấm lưng trần của người yêu.
Quan Ứng Quân nghe thấy hơi thở đều đặn của Giản Nhược Trầm, nhưng lại bắt đầu sợ đánh thức cậu.
Sau khi tỉnh dậy, Giản Nhược Trầm có còn là người đã đối đầu với hắn không?
Lý Trường Ngọc: ...
Tự kỷ luật là một điều tốt, nhưng vấn đề là trước đây Quan Ứng Quân quá mức tự kỷ luật.
Dù làm bất cứ chuyện gì, hắn cũng có thể giữ vẻ mặt bình tĩnh mà tiến về phía trước.
Sống một cách phẳng lặng và tẻ nhạt, điều đó dẫn đến việc hắn đè nén bản năng, kiểm soát bản thân một cách tuyệt đối, hoàn toàn không biết giải tỏa.
Bây giờ, dưới áp lực cao độ, hắn bắt đầu phản ứng ngược.
Lý Trường Ngọc đề nghị: "Có lẽ con có thể tâm sự với Giản Nhược Trầm, thiên phú về tâm lý học của cậu ấy rất cao, học rất nhanh. Con có thể làm bệnh nhân đầu tiên của cậu ấy."
Quan Ứng Quân đứng thẳng người, "Nếu cậu ấy không thể chấp nhận một người như con thì sao?"
Lý Trường Ngọc nhún vai, "Cậu ấy có quyền lựa chọn chấp nhận hay không, điều đó không phải do con quyết định."
Từ TV truyền đến tiếng r*n r* mơ hồ của diễn viên, kèm theo âm thanh giường gỗ khẽ lay động.
"Bíp bíp bíp—"
Máy nhắn tin của Quan Ứng Quân đột nhiên reo lên.
Giản Nhược Trầm lập tức bật dậy từ sofa, đôi mắt ngái ngủ, mò mẫm lấy chiếc máy nhắn tin nhỏ ra xem.
Không phải của cậu.
Quan Ứng Quân giơ tay tắt TV có chút không phù hợp với trẻ em, rồi bật tin nhắn thoại.
Giọng nói suy sụp của Trương Tinh Tông từ bên trong truyền ra:
"Quan sir, số 89, khu 3 trung tâm Tây Cửu Long, xảy ra một vụ án giết người nấu xác, anh mau đến đây đi, ọe... có rất nhiều hộp cơm... nghi phạm ọe..."
Ghi âm đến đây liền kết thúc, rất đột ngột.
Hộp cơm?
Giản Nhược Trầm đặc biệt nhạy cảm với từ này.
Cậu dùng cả tay cả chân để bò dậy, "Khu 3 trung tâm? Chẳng phải ngay gần đây sao?"
Vừa nói, cậu vừa lặng lẽ dịch sang bên cạnh, giữ khoảng cách xa hơn với Quan Ứng Quân.
Quan Ứng Quân nhận ra sự né tránh này, bàn tay siết chặt lấy máy nhắn tin đến mức lớp vỏ nhựa phát ra tiếng răng rắc, dường như không thể chịu nổi áp lực.
Lý Trường Ngọc nhắc nhở: "Con bóp hỏng nó rồi."
Quan Ứng Quân cúi đầu nhìn, phát hiện mình đã bóp méo vỏ máy nhắn tin, những sợi dây điện nhỏ và linh kiện lộ ra từ kẽ nứt.
Hắn giơ tay, ném máy hỏng lên bàn trà.
Giản Nhược Trầm dứt khoát đứng dậy, vuốt lại tóc: "Anh điều tra xong rồi?"
Cậu liếc nhìn máy nhắn tin bị bóp hỏng, có vẻ như cuộc trò chuyện giữa Quan Ứng Quân và Lý Trường Ngọc không có kết quả tốt.
Quan Ứng Quân làm đội trưởng rất ổn định, năng lực phá án cũng không tồi, chỉ là bệnh đa nghi quá nặng.
Làm việc chung với một cộng sự có bệnh nghi ngờ quá nặng không phải chuyện tốt đẹp gì. Quan Ứng Quân chỉ tin vào những gì hắn tự mình kiểm chứng, đó cũng là lý do lần này cậu không làm gì cả, để mặc hắn điều tra.
Dù sao thì cho dù cậu có nói thật, Quan Ứng Quân cũng sẽ không tin.
Nhưng không thể cứ mãi như vậy, quá mệt mỏi.
Chi bằng...
"Công tư phân minh thôi."