Các thành viên của Phòng Điều tra Tội phạm có Tổ chức đang mặc áo chống đạn trong phòng thay đồ, họ không khỏi bàn tán về kế hoạch của Giản Nhược Trầm.
"Đưa cho bọn cướp 50 triệu... Cậu ta không sợ không lấy lại được sao?"
"Nếu không lấy lại được thì sao? STN đã làm ầm ĩ đến mức này rồi, chẳng lẽ còn sợ hôm nay không kiếm đủ lợi nhuận à?"
"50 triệu này, vừa khiến bọn cướp bị tăng án không còn đường lui, vừa giúp truyền thông nhà cậu ta kiếm bộn tiền, lại còn giúp thành tích của chúng ta tăng vọt."
"Không chỉ vậy, cậu ta đã thu hút toàn bộ sự chú ý vào vụ cướp này. Bề ngoài thì làm theo ý của kẻ đứng sau, khiến chúng mất cảnh giác, nhưng thực tế lại âm thầm lần theo manh mối, có khi còn tóm được cả kẻ chủ mưu phía trên bọn chúng nữa."
Mọi người càng nghĩ càng thấy chuyện này thật kỳ diệu.
"Kế hay..." Cung Anh Kiệt siết chặt miếng dán Velcro trên áo chống đạn, giơ tay kiểm tra súng và băng đạn, thở dài: "Không thể không thừa nhận, con người ta già rồi thì đúng là không theo kịp. Khi tôi bằng tuổi cậu ta, đâu có thể nghĩ ra được kế hoạch chu toàn như vậy."
"Hay thì hay rồi, chỉ là không biết có bắt được chúng không."
"Đúng vậy... sếp à, tôi cứ có cảm giác chuyện này hơi mơ hồ... Liệu Giản Nhược Trầm có đang chơi chúng ta không?"
Trong môi trường làm việc, chuyện cạnh tranh, chơi xấu nhau không hiếm, trong sở cảnh sát cũng vậy.
Những người có thể vào CID của Tổng khu Cảnh sát Cửu Long đều là cảnh sát kỳ cựu đã làm việc nhiều năm, những loại mưu kế quỷ quyệt không ảnh hưởng đến đại cục nhưng tuyệt đối có thể ảnh hưởng đến việc thăng chức thì họ đã chứng kiến không ít.
Cung Anh Kiệt liếc xéo qua, "Vừa rồi trong tin tức không phải đã nói rồi sao? Người ta là ông chủ của STN Media, nếu thực sự muốn chơi chúng ta, cần gì phải vòng vo như vậy?"
"Cũng đúng."
Mọi người ngoài miệng nói chuyện, nhưng tay vẫn nhanh nhẹn lắp băng đạn.
"Haizz... Thiếu gia muốn trải nghiệm cuộc sống thôi. Cậu ta có hậu thuẫn vững chắc, làm sai cũng không sao, còn chúng ta thì thảm rồi."
Cung Anh Kiệt giơ chân đá vào mông người đó một cái, hạ giọng cảnh cáo: "Sao hôm nay cậu lại chua ngoa như vậy? Cậu không có người cung cấp tin tức sao? Giản Nhược Trầm không phải sinh ra đã là thiếu gia, cậu ta từng chịu khổ thế nào, cậu không biết à?"
Không khí trong phòng thay đồ lập tức trầm xuống.
Dù sao, Giản Nhược Trầm cũng là cố vấn tâm lý tội phạm đầu tiên ngoài biên chế của cảnh sát. Ngay từ khi bước vào cửa Tổng khu cảnh sát Cửu Long, mọi thông tin của cậu đã bị bới móc đến tận gốc rễ.
Cung Anh Kiệt đặt băng đạn, lựu đạn choáng và lựu đạn hơi cay vào túi trước ngực, quét mắt nhìn xung quanh rồi lên tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng: "Dù sao theo phương pháp thường dùng của chúng ta, bước tiếp theo vốn dĩ phải phân tích lộ trình chạy trốn trước, sau đó cầm biển số xe đi hỏi từng cửa hàng và người dân xung quanh tuyến đường đó."
"Làm như vậy thì ba tiếng cũng chưa chắc đã bắt được bọn chúng. Thay vì vậy, sao không thử làm theo cách của Giản Nhược Trầm? Nếu sai thì lại quay về làm theo kế hoạch ban đầu, áp lực đâu có đổ lên chúng ta."
Các thành viên của Phòng Điều tra Tội phạm có Tổ chức đưa mắt nhìn nhau.
Đúng vậy...
Bây giờ người chịu áp lực nhất chính là Giản Nhược Trầm.
Khi Cung Anh Kiệt dẫn các thành viên ra ngoài, Giản Nhược Trầm và Quan Ứng Quân cũng đã chuẩn bị xong.
Một đám người lái xe, phóng nhanh về phía khu vực đã được khoanh vùng.
Cung Anh Kiệt ngồi ở ghế sau xe của Quan Ứng Quân, vịn vào lưng ghế thò đầu nhìn về phía người ở ghế phụ lái, "Nếu lần này tìm sai, danh tiếng cậu gây dựng ở trường bắn sẽ mất sạch, tiền mời chúng tôi ăn trà chiều cũng mất luôn. Cậu không thấy mất mặt sao?"
Giản Nhược Trầm ngước mắt, liếc qua gương chiếu hậu nhìn về phía sau, nhàn nhạt đáp: "Mặt mũi cũng không thể giúp phá án."
Cậu rũ mắt xuống, thản nhiên nói: "Nếu tôi sai, vậy thì mặt mũi này không cần cũng được. Uy tín phải đi đôi với thực lực, nếu không thì giữ lại làm gì?"
Cung Anh Kiệt bất giác rùng mình.
Thần thái ngạo nghễ của một thanh niên trẻ tuổi tràn đầy khí phách khiến hắn không khỏi chấn động.
Hắn ngồi sau Giản Nhược Trầm, bỗng có cảm giác như bản thân đã quay lại thời điểm vừa bước chân vào Tổng khu cảnh sát Cửu Long.
Máu nóng sôi trào.
Cung Anh Kiệt lại lén nhìn một cái. Trong gương chiếu hậu phản chiếu hình ảnh Giản Nhược Trầm chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hắn lập tức thu ánh mắt về.
Đỉnh thật.
Người thông minh như vậy trước kia sao lại thích Lục Tiệm nhỉ?
Cũng may bây giờ cậu không thích nữa. Nếu Giản Nhược Trầm không đứng về phía cảnh sát, chuyện sẽ biến thành như thế nào thật sự khó mà nói được.
25 phút sau, năm chiếc xe dừng lại ở gần bờ biển Tiêm Sa Chủy.
Giản Nhược Trầm bước xuống xe, lấy bản đồ ra đối chiếu: "Chính là khu này, có lẽ là khu dân cư phía trước."
Ánh mắt của mọi người dời khỏi tấm bản đồ sặc sỡ, nhìn về phía xa.
Những ngôi nhà gạch đỏ lộn xộn kia khó có thể được gọi là khu dân cư.
Hầu hết các ngôi nhà chỉ có hai tầng, chen chúc tựa vào nhau.
Cách đó không xa là văn phòng của Công ty Đường sắt Cửu Quảng, những tòa nhà gạch đỏ này có lẽ là khu phân phối nhà ở cho nhân viên công ty.
Bờ biển Tiêm Sa Chủy nổi tiếng với các ngành công nghiệp xám, nơi đây có nhiều thế lực chiếm cứ, mức độ nguy hiểm chỉ đứng sau khu Cửu Long Thành Trại.
Điểm khác biệt là bờ biển Tiêm Sa Chủy trải dài 1,2 km, diện tích cực lớn, thế lực phân tán.
Cảnh sát Hồng Kông gần như không có nhiều tiếng nói ở khu vực này.
Cung Anh Kiệt l**m môi, hô hấp có chút gấp gáp, "Tốt nhất chúng ta đừng làm kinh động đến người của Công ty Đường sắt Cửu Quảng, đây là địa bàn của người Anh."
Hắn ngừng một chút, nhẹ giọng nói: "Theo bản đồ... chắc là dãy nhà gần bãi biển kia?"
"Ừm." Giản Nhược Trầm giơ tay chỉ, "Bốn chọn một."
Quan Ứng Quân tiếp lời: "Là tòa nhà cuối cùng phía tây."
Cung Anh Kiệt kinh ngạc hỏi lại: "Tại sao?"
Lẽ nào người của đội A đều có kỹ thuật đặc biệt gì sao?
Chính là loại kỹ thuật khiến cho những người khác như bọn họ cảm thấy như mình chưa từng học trường cảnh sát vậy.
Hắn nhìn Quan Ứng Quân mấy lần mà không nhận được câu trả lời, bèn bĩu môi: "Thôi, chúng ta đi xem tòa nhà anh nói trước đã."
...
Tòa nhà cuối cùng phía tây nằm sát bãi biển, phía trước là đường, bên cạnh là cát và một cảng nhỏ, phía sau là những mỏm đá ngầm ven biển.
Giản Nhược Trầm giẫm lên cát, một bước sâu một bước nông, cát nhanh chóng lọt vào giày thể thao của cậu.
Nếu chỉ là cát mịn thì không nói làm gì, nhưng trên bãi biển còn có vỏ sò vỡ và đá hạt lớn, rất khó chịu.
Cậu nhíu mày, dần dần tụt lại phía sau đội.
Quan Ứng Quân đi bên cạnh cậu.
Giản Nhược Trầm chịu đựng một lúc lâu, rốt cuộc không chịu nổi nữa, đành lên tiếng để chuyển hướng sự chú ý: "Tại sao là tòa nhà cuối cùng ở phía Tây?"
Quan Ứng Quân hơi cong khóe môi: "Lúc tên cướp đá vali của em, tôi thấy trên giày hắn có dấu vết ma sát giữa xi măng và đá ngầm."
Giản Nhược Trầm hiểu ra "ồ" một tiếng, "Thì ra là vậy. Trong số những tòa nhà này, chỉ có bãi biển phía Tây là nơi đặt các khối tiêu sóng*, mà tiêu sóng thường được đặt ở vùng có đá ngầm."
*Tiêu sóng (Tetrapod) Tetrapod là một dạng khối bê tông tản sóng được sử dụng để ngăn chặn xói mòn do thời tiết và trôi dạt dọc bờ biển , chủ yếu để gia cố các công trình ven biển như tường chắn sóng và đê chắn sóng .
Vậy tại sao trên giày tên cướp lại có dấu vết ma sát với đá ngầm và tiêu sóng?
Nghi vấn vừa mới xuất hiện, Giản Nhược Trầm lập tức tự trả lời, "Chắc chắn bọn chúng đã giấu tang vật chưa kịp xử lý ở khu vực bờ biển gần tiêu sóng, nơi đó vừa khó bị phát hiện, lại tiện vận chuyển đi."
Quan Ứng Quân rũ mắt nhìn về phía người bên cạnh.
Tiếng sóng vỗ dập dềnh bên tai, từng đợt từng đợt xô vào lồng ngực.
Giản Nhược Trầm luôn có thể nhanh chóng bắt kịp mạch suy nghĩ của hắn.
Không chỉ có thể bắt kịp, mà còn có thể thuận theo đó mà suy nghĩ tiếp, tư duy nhanh nhạy...
Giản Nhược Trầm quay đầu, "Sao không nói gì?"
Quan Ứng Quân cười khẽ, "Em nói rất đầy đủ, tôi không có gì muốn bổ sung cả."
Thiếu niên đi bên cạnh hắn, mùi hương bưởi thanh mát dịu nhẹ lấn át cả mùi tanh của gió biển, khiến người ta thoải mái lạ thường.
Giản Nhược Trầm chớp mắt, tiếp lời: "Là Quan sir dẫn dắt tốt."
Khen ngợi qua lại, vậy mà có cảm giác như triệt tiêu lẫn nhau.
Trong lúc trò chuyện, các cảnh sát đã đến trước tòa nhà mục tiêu.
Giản Nhược Trầm lập tức im lặng, cố gắng chịu đựng những vật thể lạ đang lăn lộn và chọc vào chân trong giày, nhanh chóng đi lên đầu đội.
Bên ngoài tòa nhà có một chiếc xe tải màu xám đang đỗ, biển số là... AA1223!
Thật sự ở đây!
Ánh mắt của các thành viên đội Điều tra Tội phạm có Tổ chức nhìn Giản Nhược Trầm đã hoàn toàn thay đổi.
Cậu bắn súng giỏi, chứng tỏ điều kiện thể chất đạt yêu cầu, có tố chất cần thiết để trở thành một cảnh sát chìm. Có tiền, biết cách đối nhân xử thế, nghĩa là làm đồng nghiệp với cậu chắc chắn rất thoải mái.
Nhưng đây không phải là điều quan trọng nhất...
Quan trọng là - cậu chỉ mất ba phút để vẽ bốn vòng tròn, lập tức xác định chính xác sào huyệt của bọn cướp.
Cái đầu này, kỹ thuật này!
Sinh ra là để làm cảnh sát!
Trong đầu Cung Anh Kiệt lóe lên một ý nghĩ: Đợi vụ án này kết thúc, nhất định phải nghĩ cách kéo Giản Nhược Trầm về đội của mình!
Hắn hạ thấp người, nắm chặt tay giơ lên rồi hạ xuống, sau đó thay đổi động tác tay, ra hiệu số 2, rồi hai ngón tay chụm lại chỉ thẳng về phía cửa sổ phía trước.
[Ẩn nấp]
[Cửa sổ phía trước chia hai người canh giữ, tránh để bọn cướp phá cửa sổ bỏ trốn.]
Hai thành viên ở phía sau lập tức tách ra theo chỉ thị.
Cung Anh Kiệt vừa định hành động...
Quan Ứng Quân đã bất ngờ nắm lấy báng súng của hắn, chậm rãi lắc đầu.
Bàn tay của người đàn ông rũ xuống hướng về phía sau, chỉ vào phía sau căn nhà.
[Có cửa sau.]
Lại có thêm hai người lập tức tách ra, vòng ra phía sau chặn cửa.
Giản Nhược Trầm nín thở, ánh mắt còn chưa kịp rời khỏi ký hiệu tay của Quan Ứng Quân thì đã bị hắn và Cung Anh Kiệt đồng thời đẩy ra sau.
Quan Ứng Quân quay đầu nhìn Giản Nhược Trầm, ra hiệu chữ C với cậu.
[Băng đạn.]
Đội A đã khóa cửa, chìa khóa phòng thay đồ nằm trong tay madam Lâm, không thể lấy được đạn trong kho.
Nhưng trong áo chống đạn của Giản Nhược Trầm vẫn còn bốn băng đạn mà Quan Ứng Quân đã nhét vào lần trước khi đi Cửu Long Thành Trại.
Cậu rút ra một băng đưa qua, nhìn Quan Ứng Quân nhanh nhẹn lắp vào cán súng, kéo khóa nòng lên đạn.
Ngọn lửa khao khát như sắp bùng cháy trong đôi mắt cậu.
Ít nhất phải đợi sau Tết mới được cấp súng...
Cung Anh Kiệt ra hiệu: [Chuẩn bị phá cửa]
Hắn chĩa nòng súng vào ổ khóa, ngón tay vừa đặt lên cò súng thì đột nhiên nghe thấy tiếng cười lớn từ bên trong cánh cửa gỗ.
"...Ha ha ha ha! 50 triệu! Đổi lấy mạng con tin! Đám nhà giàu này đúng là ngu xuẩn! Đại ca, lần này chúng ta trúng lớn rồi!"
"Uống đi, ăn xong bữa này rồi đi!"
Cung Anh Kiệt lại rụt chân về.
Ánh mắt của mọi người lại một lần nữa đổ dồn về phía Giản Nhược Trầm.
Sau khi biết Giản Nhược Trầm bỏ ra 50 triệu này sẽ thu được bao nhiêu lợi ích hữu hình và vô hình, bọn họ chỉ cảm thấy đám cướp trong kia thật đáng thương - bị người ta đùa giỡn trong lòng bàn tay mà chẳng hề hay biết.
Giản Nhược Trầm không để ý đến mười ánh mắt đang dán chặt vào mình, cậu nghiêng tai lắng nghe.
Bên trong cánh cửa thậm chí còn truyền ra tiếng cụng ly, "Đại ca, cảnh sát Hồng Kông thực sự là càng ngày càng ngu, phương pháp phá án của chúng nó, em còn đoán được nữa là!"
Một tên khác cười hề hề, giọng điệu đầy vẻ bỉ ổi: "Chắc chắn là đang cầm lộ trình chạy trốn mấy lần trước của chúng ta đi dò từng điểm một. Tuy rằng tuyến đường ra bến tàu chỉ có một con đường duy nhất, nhưng mỗi lần chúng ta đều đi vòng vèo, đợi chúng nó đuổi theo mất dấu rồi mới quay lại, ha ha ha."
"Đợi đến khi bọn cớm tìm ra nơi này, chúng ta đã bỏ căn cứ lên thuyền rời đi từ lâu rồi! Cứ để bọn chúng ở lại mà nhìn đống thức ăn thừa của chúng ta đi! Hahaha!"
Giản Nhược Trầm nghe đến đây, quay sang nhìn Cung Anh Kiệt: "Các anh..."
Thực sự định cầm lộ trình chạy trốn của bọn cướp đi hỏi từng chút một à?
Cung Anh Kiệt: ...
Tất cả thành viên trong đội Điều tra Tội phạm có tổ chức: ...
Trước khi Giản Nhược Trầm đến, bọn họ đúng là đã định làm vậy thật.
Ai mà chẳng làm thế? Trường cảnh sát cũng dạy như vậy mà! Không phải ai cũng giống như Quan sir tinh thông cái gì mà phương pháp diễn dịch, cái gì mà phương pháp quy nạp suy luận.
Mọi người vẫn quen dùng quan hệ xã hội và lời khai của nhân chứng để đưa ra kết luận.
Lý do bọn cướp chế nhạo Giản Nhược Trầm thật nực cười.
Nhưng lý do chế nhạo bọn họ lại giống như một mũi tên đâm thẳng vào đầu gối.
Đau, đau quá.
Thành viên đội B của phòng điều tra tội phạm quyết định trút cơn giận này lên bọn cướp.
Cung Anh Kiệt nâng súng lên, nhắm thẳng vào ổ khóa, bóp cò.
Quan Ứng Quân lập tức lao tới, tung một cú đá vào cánh cửa.
"Rầm!"
Cánh cửa bật mở, đập vào bức tường trắng phía sau khung cửa, lập tức vỡ tan một nửa.
Giản Nhược Trầm còn chưa bước vào đã ngửi thấy mùi lẩu cay nồng đậm.
Đây không phải là khẩu vị của người Hồng Kông, ở đây thịnh hành ăn lẩu hải sản hoặc lẩu gà các loại.
Đã lâu lắm rồi cậu không được ngửi thấy mùi dầu đỏ chính tông thế này.
Quan Ứng Quân và Cung Anh Kiệt đồng thời quát lớn: "Không được động đậy, tất cả nằm sấp xuống!"
Cảnh tượng ngân hàng bị cướp lại tái hiện lần nữa.
Nhưng lần này kẻ nằm sấp xuống là bọn cướp.
Tên đầu sỏ vừa định rút súng phản kháng thì Cung Anh Kiệt đã không chút do dự bắn thẳng vào tay hắn.
"Đoàng!"
"Tao bảo nằm sấp xuống!"
Giản Nhược Trầm đột nhiên nheo mắt, phía sau cánh cửa có kẻ vừa chạm tay vào báng súng đang tựa vào khung cửa!
Không thể để hắn chạm được vào súng.
Giản Nhược Trầm lớn tiếng: "Phía sau!"
Cung Anh Kiệt ngoảnh lại, "Cái gì?"
Cùng lúc đó, Quan Ứng Quân lập tức giơ súng lên, không chút do dự bóp cò, một viên đạn xuyên thẳng vào cánh tay tên lâu la ở cửa sau.
Tên cướp đau đớn hét lên, khẩu súng tự động trong tay rơi thẳng xuống đất.
Cung Anh Kiệt ngẩn ra. Quan Ứng Quân phản ứng nhanh thật!
Giản Nhược Trầm sải bước tiến tới, tung một cú đá mở toang cánh cửa sau, đồng thời đá khẩu súng rơi ra ngoài. Xác định không có tên tội phạm nào có thể chạm vào súng nữa, cậu mới quay người nhìn về phía bọn cướp.
Trên mặt tên đầu sỏ có một vết sẹo kéo dài.
Vừa thấy Giản Nhược Trầm, hắn liền hoảng hốt thốt lên: "Là mày!"
Cố vấn tâm lý tội phạm của Tổng khu Cảnh sát Tây Cửu Long!
"Sao mày biết bọn tao ở đây? Sao lại tới nhanh như vậy?"
Các cảnh sát nhanh chóng còng tay năm tên cướp đã bị khống chế lại.
Giản Nhược Trầm liếc nhìn nồi lẩu dầu đỏ.
Cái bàn thấp trước mặt lộn xộn, nhưng trong nồi vẫn còn lấp ló vài miếng sách bò.
Những năm 90 ở Hồng Kông, sách bò không đáng một xu, chẳng ai lại ăn thứ này để mừng phát tài cả.
Cậu thu lại ánh mắt, bật cười lạnh lùng: "Tính ăn xong rồi mới đi à?"
Giản Nhược Trầm cúi người cầm ly rượu trên bàn lên, đi đến trước mặt tên cướp bị Quan Ứng Quân đá quỳ trên mặt đất, dùng mép ly cạy miệng hắn ra, "Cảnh sát Tây Cửu Long chúng tôi luôn nhân đạo, tôi có thể giúp anh toại nguyện."
Cậu nghiêng ly, góc độ vừa đủ để chặn môi tên cướp, hắn không thể ngậm lại, chỉ có thể bất lực há to miệng, ngụm đầu tiên hắn uống bị sặc, lúc này uống hay không đã không còn do hắn quyết định nữa.
Tên cướp nhẫn nhịn uống hết, bị sặc đến ch** n**c mắt.
Giản Nhược Trầm đổ xong, dùng đáy ly vỗ nhẹ lên mặt hắn, "Thời thế thay đổi rồi, cảnh sát bây giờ không phải chỉ dựa vào hỏi đường để bắt người đâu."
Cung Anh Kiệt chột dạ, ánh mắt lảng tránh.
Giản Nhược Trầm hất tay ném ly rượu sang một bên, rồi trở tay cầm chai rượu trên bàn, "Nói xem, ai trả tiền thuê các người đi cướp ngân hàng năm lần?"
Mặc dù Quan sir có người nằm vùng theo dõi Cửu Long, nhưng vẫn phải hỏi lại cho chắc.
Dù sao thì người nằm vùng cũng chỉ là con người, đã là con người thì sẽ có tư lợi. Những gì bọn họ nói chưa chắc đáng tin bằng lời khai của chính kẻ phạm tội hoặc những đoạn băng giám sát sau này.
Cậu chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt tên cướp, "Hiện giờ tôi là dao thớt, anh là cá thịt. Trả lời cho đàng hoàng. Nếu còn quanh co, tôi sẽ tiếp tục mời anh uống rượu."
Quan Ứng Quân nhìn chằm chằm Giản Nhược Trầm, chỉ cảm thấy tim như sắp nhảy lên tận cổ họng.
Đầu óc quay cuồng, cứ như thể chính hắn mới là người đang uống rượu vậy.
Cung Anh Kiệt đờ đẫn một lúc lâu, sau đó quay sang hỏi: "Cậu ấy đang làm gì vậy?
Tại sao lại phải ép bọn cướp uống rượu?
Quan Ứng Quân hạ giọng giải thích: "Sử dụng hành động để tạo ra sự chuyển đổi vị thế, khiến đối phương nghĩ rằng cậu ấy mới là người kiểm soát tình hình, từ đó gây áp lực."
Cung sir hiểu rồi.
Cố vấn Giản nhìn không đủ uy nghiêm, cho nên cần những thủ đoạn như vậy để hỗ trợ.
Hắn nhìn sang tên cướp.
Vẻ mặt của tên cướp cứng rắn, bướng bỉnh như một con lừa ngu ngốc.
Giản Nhược Trầm cười khẽ: "Cướp từ 1 triệu đến 3 triệu, hình phạt từ 10 đến 20 năm. 50 triệu trở lên, tù chung thân."
"Thời buổi này, tiền không dễ kiếm như các người tưởng đâu."
Tiêu sóng (Tetrapod)