Giản Nhược Trầm nói xong câu này lại thấy ngứa mũi, quay người hắt hơi hai cái liên tiếp.
Quan Ứng Quân kéo khóa chiếc áo khoác gió màu đen, dứt khoát cởi ra, vung tay ném về phía trước.
Vạt áo khoác vẽ nên một đường cong trên không trung, mang theo hơi ấm đáp xuống vai cậu.
Giản Nhược Trầm ngửi thấy mùi hương trên người Quan Ứng Quân.
Không phải mùi trà hay thuốc lá, mà giống như mùi bạc hà sau khi bị vò nát, nhưng lại không hoàn toàn như vậy.
Khô ráo và lạnh nhạt, rất đặc biệt.
Quan Ứng Quân kéo cổ áo khoác gió lên, "Tay."
Giản Nhược Trầm ngước mắt nhìn hắn, khẽ nói: "Thôi."
Quan Ứng Quân rũ mắt, nắm lấy vạt áo khoác gió, đặt đầu khóa kéo vào đúng vị trí, kéo lên trên. "Lúc này mà bị bệnh thì không đáng. Em vừa phải đi học, lại vừa làm ở cục cảnh sát. Sức khỏe vốn chưa ổn định, đi lại nhiều dễ bị cảm lạnh."
Giản Nhược Trầm cúi đầu nhìn bàn tay đang kéo khóa áo từ dưới lên đến tận cổ.
Nghe cũng có lý.
Vì giữ khoảng cách mà bị bệnh thì cũng không sao, nhưng nếu bệnh mà làm lỡ việc.
Vậy thì không đáng.
Thế là cậu lập tức xỏ tay trái vào ống tay áo, sau đó cầm túi gia vị lẩu bằng tay phải, rồi mới luồn nốt tay phải vào lớp áo khoác ấm áp.
"Cảm ơn Quan sir trước nhé." Giản Nhược Trầm cười nói, "Thể trạng Quan sir tốt thật, chỉ mặc áo đơn mà vẫn chịu được gió lạnh, thật đáng ngưỡng mộ."
Quan Ứng Quân "Ừm" một tiếng.
Ánh mắt hắn lướt qua đuôi tóc của Giản Nhược Trầm.
Lúc cởi áo khoác, tĩnh điện khiến vài sợi tóc dính vào lớp vải, những sợi tóc gần như trắng đan xen với màu đen, vô tình thêm vài phần mập mờ khó tả.
Hai người im lặng đi qua bờ biển Tiêm Sa Chủy, đến chỗ đậu xe.
Giản Nhược Trầm ngồi vào ghế phụ, trong đầu vẫn nghĩ về chuyện Lục Tiệm ra vào Thiên Tuyền Đô dù nơi này đã đóng cửa.
Những thương nhân đàng hoàng đều có vòng giao thiệp riêng - sân golf, trường đua ngựa, tiệc từ thiện, thậm chí cả các buổi triển lãm thư pháp, bất cứ đâu cũng có thể là nơi bàn chuyện làm ăn.
Những người này tuyệt đối không mạo hiểm danh dự của mình để đến tiêu tiền ở một nơi như Thiên Tuyền Đô.
Một thương nhân khôn ngoan hiểu rõ rằng đấu đá thương trường là chuyện bình thường, nhưng thủ đoạn thương chiến và vi phạm pháp luật là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Cho nên Thiên Tuyền Đô không có đám tội phạm tiêu xài hoang phí thì chẳng là gì cả.
Thiên Tuyền Đô là một con quái vật khổng lồ ngốn nước ngốn điện, giờ Lục Tiệm bị cắt một lô hàng lớn, không có nguồn thu, vậy mà hắn vẫn có thể ra vào Thiên Tuyền Đô, rốt cuộc là thế nào chứ?
Không có tiền mà hắn vẫn có thể tổ chức tiệc tùng trong bể nước nóng được sao?
Giản Nhược Trầm lơ đãng v**t v* rãnh cửa xe, trong đầu chợt nảy ra suy nghĩ - giá mà có thể vòng qua đó điều tra một chút thì tốt quá.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, bên cạnh liền vang lên một giọng nói.
Quan Ứng Quân vẫn nhìn thẳng về phía trước, vừa lái xe vừa hỏi: "Muốn đến Thiên Tuyền Đô điều tra một chút không?"
Giản Nhược Trầm nói: "Muốn."
Cậu quay đầu nhìn Quan Ứng Quân, ánh mắt nhàn nhạt.
Nhạt đến mức Quan Ứng Quân bắt đầu hoài nghi liệu mình có nói sai điều gì hay không.
Sau đêm đó, mặc dù họ không nói toạc ra, nhưng cũng gần như là lật bài ngửa rồi.
Giản Nhược Trầm là người tinh tường, lại còn học tâm lý học, không thể nào không nhận ra tình cảm của người khác dành cho mình.
Bây giờ hắn vừa muốn thẳng thắn nói chuyện với Giản Nhược Trầm, lại vừa sợ nếu nói quá rõ ràng thì khoảng cách giữa hai người sẽ bị kéo giãn hoàn toàn.
Giản Nhược Trầm quá thu hút, đi đến đâu cũng có thể hòa nhập dễ dàng.
Giản Nhược Trầm nhìn Quan Ứng Quân một lúc, rồi lại dời ánh mắt đi, suy nghĩ mông lung bay một vòng trên không trung Tiêm Sa Chủy, rồi lại rơi xuống chiếc xe đang chạy.
Ánh hoàng hôn dần hiện lên nơi chân trời, rực rỡ như dát vàng, nhuộm sáng cả Hồng Kông, khiến vùng đất này càng trở nên xa hoa lộng lẫy, thể hiện trọn vẹn ý nghĩa của câu "tấc đất tấc vàng".
Cảnh vật ngoài cửa sổ không ngừng thay đổi, những cây đa cổ thụ to lớn dần nhường chỗ cho hàng long não xưa cũ, từng tầng lá xanh rậm rạp che khuất ánh mặt trời, bỏ lại ánh hoàng hôn huy hoàng của Tiêm Sa Chủy phía sau.
Khi đèn đỏ, Quan Ứng Quân bật đài phát thanh trong xe.
Giọng nói đầy phấn khởi của người dẫn chương trình lập tức vang lên.
Nữ MC: "Tỷ lệ phá án của cảnh sát Hồng Kông năm nay đã tăng 4 điểm!"
Nam MC: "Haha, nỗ lực đáng kể đấy, đều là tăng trong mấy tháng cuối năm phải không?"
Nữ MC cười nói: "Không hẳn đâu, cảnh sát toàn Hồng Kông đều đang cố gắng quét sạch tội phạm, chỉ là Tây Cửu Long có vẻ bứt tốc mạnh nhất thôi!"
Nam MC phụ họa: "Có madam Lâm dẫn dắt CID thì vụ án lớn nào chẳng giải quyết ngon lành?"
Giọng nữ trách móc: "Đàn ông các anh chỉ biết nhìn người đẹp thôi, theo tôi thấy công lao lớn nhất phải thuộc về Cung sir và Quan sir chứ? Còn có người đó nữa..."
Cô ngập ngừng, nam MC lập tức "Ồ ồ" hai tiếng, "Cố vấn tâm lý tội phạm của Tây Cửu Long chứ gì!"
"Hai tháng phá sáu vụ án. Chà, trước khi có cậu ta, Tây Cửu Long nào có hiệu suất này!"
"Lần này Cung sir còn đặc biệt cảm ơn cậu ấy ở trước cửa sở cảnh sát nữa."
"Ồ? Chẳng phải Cung sir bị dằn mặt sao? Vị cố vấn đó còn lên án mạnh mẽ trước truyền thông mà."
"Đâu có, vừa nói xong đã đi giúp Cung sir phá án rồi, lên án gì chứ, người ta chỉ giúp truyền thông của mình tăng rating thôi, cổ phiếu STN tăng vọt, người đại diện bên đó cười đến hở cả lợi, ông chủ còn tự mình ra mặt làm truyền thông nữa kìa..."
Nam MC nói: "Ài, vừa giàu có vừa đẹp trai, thật không biết cậu ta sẽ thích kiểu người thế nào. Như tôi đây, đứng cạnh cậu ta cũng thấy tự ti không chịu nổi."
Giản Nhược Trầm được khen đến nóng cả người.
Cậu giơ tay, vặn núm xoay bên cạnh đài, đổi sang kênh khác.
Ai ngờ kênh này cũng đang nói về cậu, nhưng lần này chủ đề lại là— tuổi trẻ tài cao, gia nhập giới thượng lưu, thực lực sâu không lường được!
Giản Nhược Trầm: ...
Cảm giác như đám truyền thông này đang xem cậu là "từ khóa hút tương tác" vậy.
Cậu dứt khoát chuyển sang kênh âm nhạc, cuối cùng cũng chỉ còn lại giọng hát ngọt ngào của Đặng Lệ Quân vang lên trong xe.
Sau một bài hát, Quan Ứng Quân đỗ xe vào bãi của khu phố thương mại cạnh Thiên Tuyền Đô.
Giản Nhược Trầm cột tóc thành một búi, rồi hỏi: "Quan sir, có mũ không?"
Cậu chỉ chỉ vào tóc của mình, "Quá nổi bật."
Quan Ứng Quân mở ngăn chứa đồ, lấy ra một chiếc mũ lưỡi trai rồi đội lên đầu cậu, khuôn mặt thiếu niên lập tức bị che khuất chỉ còn lộ ra chiếc cằm.
Giản Nhược Trầm chỉnh lại mũ một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm được góc độ không che khuất tầm nhìn, rồi mới mở cửa bước xuống xe.
Khu giải trí Thiên Tuyền Đô được xây dựng ở khu Cửu Long, giữa các con phố Du Ma Địa và Vượng Giác.
Phía tây là sân vận động Ba Phú, phía đông giáp đường Độ Thuyền, cách phía nam không xa chính là tòa nhà Hải Cảnh của Tiêm Sa Chủy.
Có thể nói đây là công trình trung tâm của khu Cửu Long.
Đúng lúc cửa xe đóng lại, đèn đường hai bên cũng đồng loạt bật sáng.
Những chấm sáng li ti, xen kẽ giữa các gam màu đỏ, xanh, vàng, lục với độ bão hòa cao, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, đan xen, như một bức tranh vừa hoa lệ vừa huyền ảo.
Cổng vào Thiên Tuyền Đô cao vút, đèn neon uốn lượn chồng lên nhau, làm thành một bảng hiệu rộng khoảng sáu mét vuông.
Những bóng đèn nhỏ màu vàng kim lấp lánh, uốn lượn thành hình bán nguyệt bao quanh viền bảng hiệu, chính giữa là dòng chữ lớn màu vàng rực rỡ - Thiên Tuyền Đô.
Có chút hương vị của chốn ăn chơi.
Giản Nhược Trầm liếc nhìn một cái, ánh mắt rơi vào cửa hàng thuốc lá và cửa hàng tiện lợi đối diện Thiên Tuyền Đô, "Đến cửa hàng tiện lợi xem trước?"
Lục Tiệm có thể đang ở trong Thiên Tuyền Đô, lúc này mà tùy tiện tiếp cận thì không phải là lựa chọn tốt.
"Ừm." Quan Ứng Quân cũng liếc nhìn cửa hàng tiện lợi, thấy trên quầy bày sẵn câu đối xuân, nhẹ giọng nói: "Giả vờ chọn câu đối?"
"Được."
Hai người đã phối hợp điều tra nhiều lần, sớm đã có sự ăn ý.
Trước khi đến quầy, thậm chí không cần trao đổi cũng hiểu ý nhau.
Quan Ứng Quân rũ mắt, lật xem từng tờ giấy đỏ chất chồng trên quầy: "Năm nay dán loại nào đây?"
"Đương nhiên phải là nền đỏ chữ vàng." Giản Nhược Trầm không chắc bà chủ cửa hàng có bị Lục Tiệm mua chuộc hay không, cũng không tiện hỏi thẳng.
Chỉ có thể giả vờ chọn câu đối, nhân đó liếc nhìn xung quanh Thiên Tuyền Đô một lượt.
"Cái này?" Quan Ứng Quân quét mắt ra phía ngoài, nhìn thấy một chiếc xe đậu không xa Thiên Tuyền Đô, không phải loại đắt tiền nhưng lại rất mới.
Hắn cầm một tấm câu đối lên, giơ về phía chiếc xe, khuỷu tay khẽ huých ra ngoài.
Giản Nhược Trầm ngẩng đầu, trên câu đối viết: Trời đất thong dong cùng già - Nhật nguyệt rực rỡ tranh sáng.
Nhìn qua đó, là một chiếc xe mới.
Lục Tiệm là người có bản chất thích khoe khoang, dù có cố che giấu cũng không thể giả vờ được. Hắn biết đổi xe sang loại rẻ, nhưng lại không biết nên chọn một chiếc cũ hơn một chút.
Đột nhiên, cửa hông bên cạnh cửa xoay của Thiên Tuyền Đô mở ra, Lục Tiệm từ trong đi ra, tóc vẫn còn đang nhỏ nước, chẳng có chút ý tứ che giấu nào.
Giản Nhược Trầm "hừ" một tiếng, quay người nói: "Xem cái khác đi."
Bà chủ cửa hàng tiện lợi phía sau cười nói: "Tấm này không đẹp sao? Dùng cho tân hôn rất tốt đấy."
Quan Ứng Quân đặt câu đối ngay ngắn trở lại mặt quầy, "Xem thêm đã."
Hắn không hiểu tại sao bà chủ lại nghĩ họ là một đôi, nhưng khi ánh mắt rơi vào chiếc áo khoác gió quá khổ trên người Giản Nhược Trầm, đột nhiên lại hiểu.
Cửa hàng tiện lợi gia đình không lớn bằng cửa hàng tiện lợi chuỗi, để tránh tầm mắt của Lục Tiệm, hai người không hẹn mà cùng đi vào trong, dừng lại ở nơi bán chữ Phúc.
Giản Nhược Trầm nhìn một lúc, cầm con gà nhồi bông bên cạnh chữ Phúc lên nắn nắn.
Năm 1993, năm con gà.
Lát nữa mua hai con.
Quan Ứng Quân liếc mắt ra ngoài cửa hàng: "Lục Tiệm đang đi về phía này."
Hai người đứng gần nhau, nửa người Giản Nhược Trầm dựa vào Quan Ứng Quân, lúc này cũng không còn để ý có mập mờ hay không, chỉ tập trung lắng tai nghe, đếm bước chân.
Lục Tiệm bước vào cửa hàng thuốc lá bên cạnh.
Giản Nhược Trầm khẽ thở phào một hơi.
Người này quá cảnh giác, nếu hắn thật sự vào cửa hàng tiện lợi, cậu cũng không biết phải tiếp tục diễn vở kịch này thế nào.
Bà chủ cửa hàng nhìn hai người họ cứ đứng trước một khay gà bông như thể gặp phải đại địch, cảm thấy khá thú vị. "Dính vào nhau làm gì thế?"
Bà cầm chiếc tẩu thuốc dài, gõ một cái lên gạt tàn, tàn thuốc liền rơi ra từ miệng tẩu.
Bà chủ hít một hơi thuốc, nhàn nhã nhìn Quan Ứng Quân, "Anh đẹp trai, mua gà bông mà cũng phải do dự nửa ngày hả? Tiền do đối tượng quản à?"
Tai Quan Ứng Quân lập tức đỏ bừng.
Giản Nhược Trầm sợ bà chủ là tai mắt của Lục Tiệm, liền rút ra một tờ tiền, chỉ vào con gà nhồi bông và chữ Phúc màu vàng, "Gói hai cái này trước đi, mấy cái khác để tôi xem thêm đã. Với cả cái bao lì xì kia nữa."
Cậu lại nhìn về phía sau lưng bà chủ, trên kệ cao nhất có một xấp bao lì xì màu đỏ: "Cái đó cũng lấy một xấp."
Quan trọng nhất lúc này là tìm cách khiến bà chủ đừng để ý đến bọn họ.
Bà chủ nhận tiền, đặt tẩu thuốc xuống, cười vui vẻ đi lấy bao lì xì, miệng lẩm bẩm những câu chúc may mắn.
Lúc này, Giản Nhược Trầm mới thở phào nhẹ nhõm, thoải mái nghiêng tai lắng nghe động tĩnh của cửa hàng thuốc lá bên cạnh.
Hình như Lục Tiệm đang mua thuốc lá.
"Cho một hộp Marlboro."
"Đây, ông chủ Lục."
Lục Tiệm hỏi: "Gần đây có ai khả nghi không?"
"Không có." Ông chủ tiệm thuốc hít một hơi, trả lời: "Ngài không mở cửa, người đến chỗ tôi mua thuốc lá cũng ít đi nhiều, hôm nay chỉ có anh Toàn đến một chuyến, lấy một cây Nam Dương Song Hỷ Đỏ, nói là mua cho anh em hút."
"Tách tách, xoẹt..."
Đối diện truyền đến âm thanh của bật lửa kim loại. Chắc là Lục Tiệm đang châm thuốc.
Lúc này, bà chủ cửa hàng đưa bao lì xì xuống: "Này."
Giản Nhược Trầm lập tức nói: "Cảm ơn chị đẹp. Lấy thêm cái chậu trên kia và gói đồ bên cạnh chậu."
Quan Ứng Quân đưa tay vỗ nhẹ vào lưng Giản Nhược Trầm, còn chưa kịp mở miệng thì bà chủ đã bật cười: "Cậu muốn lấy cỡ nào?"
Giản Nhược Trầm: ?
Cỡ gì cơ?
Cậu thuận miệng nói bừa một size, nghĩ chắc là hỏi về kích cỡ quần áo: "M."
Bà chủ nhìn hai người một lượt, vừa lắc đầu vừa thở dài, sau đó bước lên ghế để lấy đồ: "Lấy hết luôn à?"
"Lấy, lấy." Giản Nhược Trầm trả lời, nhưng thực chất tâm trí và thính giác đều không còn đặt vào chuyện này.
Bà chủ vừa lấy đồ vừa lẩm bẩm: "Nhiều thế này mà cũng dùng hết được à? Giới trẻ bây giờ đúng là..."
Bà không nói nữa, Giản Nhược Trầm cuối cùng cũng nghe rõ lời của Lục Tiệm và ông chủ tiệm thuốc lá bên cạnh.
Lục Tiệm: "Dạo này Đoạn Minh không đưa tin gì sao? Lần trước vụ ở Cửu Long Thành Trại, hắn ta không hé nửa lời, có chuyện gì xảy ra à?"
Ông chủ tiệm thuốc lá ngập ngừng: "Anh Minh có ghé qua..."
Giản Nhược Trầm sốt ruột thay hắn.
Nói nhanh lên nào, còn ấp úng gì nữa!
"Hình như anh Minh ngủ không ngon, có chút đa nghi, đến rồi cũng luôn nhìn về phía sau, tôi hỏi có ai theo dõi không, nhưng anh ấy chẳng nói gì."
Lục Tiệm khẽ nói: "Chẳng phải trong tay hắn có một Lâm Chinh sao? Bên đó thì sao?"
"À...A Chinh à..." Ông chủ tiệm thuốc nói, "Không có tin gì cả."
"Chậc." Lục Tiệm có vẻ hơi mất kiên nhẫn, "Đại ca bên kia thì sao? Gần đây có phái người đến không?"
"...Cũng không có." Giọng ông chủ tiệm thuốc lá có phần sợ hãi, như thể lo Lục Tiệm sẽ nổi giận bất cứ lúc nào.
Giản Nhược Trầm còn muốn nghe thêm, nhưng bà chủ cửa hàng đã mang hai món đồ xuống, vui vẻ đặt chúng vào giỏ: "Câu đối lúc nãy có lấy không?"
"Tính tiền chung luôn." Giản Nhược Trầm đáp, vừa nói vừa căng tai ra nghe ngóng.
Quan Ứng Quân nhìn đống đồ trong giỏ, định lên tiếng mấy lần nhưng lại thôi, lời còn chưa kịp thốt ra, đã nghe thấy...
"Bíp bíp bíp..."
Âm thanh vang lên chói tai, làm cả ba người trong cửa hàng giật bắn mình.
Là máy nhắn tin của Quan sir!
Quan Ứng Quân lập tức lấy ra ấn tắt, nhìn xuống nội dung trên màn hình: [Báo cáo xét nghiệm vitamin B đã có, bên trong có vấn đề. Ai đã uống thứ này? Hiện giờ tình trạng thế nào? Quan sir, anh có muốn qua xem không?]
Giản Nhược Trầm lập tức nghĩ đến lọ vitamin có thể khiến một người trưởng thành bất tỉnh chỉ sau bốn viên, tim đập loạn xạ.
Một nửa là vì bị kết quả này làm chấn động. Một nửa là vì âm thanh bất chợt khiến cậu hoảng sợ.
Giờ thì cậu đã hiểu vì sao trong mấy bộ phim cảnh sát Hồng Kông đời đầu, luôn có cảnh đặc vụ đang ẩn nấp trong bãi đỗ xe thì bất thình lình máy nhắn tin vang lên, làm họ lộ thân phận.
Không phải biên kịch không có đầu óc, mà là cái máy này nó không có chế độ im lặng!
Điện thoại di động có chế độ im lặng thật sự là một phát minh vĩ đại...
Giản Nhược Trầm nắm chặt cánh tay Quan Ứng Quân.
Hai người nín thở, toàn bộ cửa hàng bỗng nhiên im phăng phắc, chỉ còn tiếng bà chủ gõ bàn tính lạch cạch.
Cách đó không xa, Lục Tiệm nói: "Sao lại có tiếng máy nhắn tin?"
Hắn hơi nâng giọng: "Chị Thôi, trong tiệm chị có khách à?"