Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người

Chương 86

Khả năng che giấu âm thanh của điện thoại kiểu cũ không tốt.

 

Giản Nhược Trầm cũng nghe rõ lời của Trần Cận Tài.

 

Nhưng sao Giang Hàm Dục lại cất giữ thuốc cấm trong ngân hàng?

 

Chẳng lẽ người bỏ thuốc vào vitamin B trước đây là Giang Hàm Dục?

 

Không thể nào.

 

Xét theo động cơ gây án, mấy tháng trước Giang Hàm Dục hoàn toàn không có lý do gì để hạ độc "Giản Nhược Trầm".

 

Cậu giơ tay kéo cổ tay Quan Ứng Quân xuống, ghé sát điện thoại vào tai, hỏi: "Trên đó viết là preluding phải không?"

 

"Đúng! Đúng đúng đúng." Trần Cận Tài kinh ngạc nói: "Chính là từ đó, chữ viết tay hơi khó đọc, nhưng cậu vừa nhắc thì tôi càng nhìn càng thấy giống. Sao cậu biết?"

 

Giản Nhược Trầm há miệng, nhất thời không biết nên giải thích thế nào.

 

Tình huống quá phức tạp, thời gian kéo dài quá lâu, nói đôi ba câu không thể rõ ràng.

 

Nhưng người hạ thuốc có thật sự là Giang Hàm Dục hay không, vẫn cần phải bắt được cậu ta rồi hỏi mới rõ được.

 

Từ góc độ tâm lý học tội phạm, Giang Hàm Dục hoàn toàn không phù hợp với điều kiện gây án.

 

Giản Nhược Trầm còn chưa kịp nghĩ kỹ thì Quan Ứng Quân đã nhanh chóng chuyển điện thoại sang tay trái, áp sát vào tai, nói thẳng: "Chúng tôi từng gặp phải."

 

Trần Cận Tài "à" một tiếng ngắn ngủi.

 

Lúc này mới sực tỉnh.

 

Lạ thật, sao Giản Nhược Trầm lại tiếp lời nhanh như vậy?

 

Không phải anh ta gọi vào số của Quan Ứng Quân sao?

 

Quan sir vừa đa nghi lại có chút sạch sẽ thái quá, sao lại chịu để người khác dùng điện thoại của mình nhỉ?

 

Quan Ứng Quân hơi xoay cánh tay, cổ tay lật ra khỏi lòng bàn tay cậu thiếu niên, nhân đà khẽ vuốt lưng Giản Nhược Trầm như trấn an, sau đó lập tức rút tay về, điềm nhiên nói với người ở đầu dây bên kia: "Trần Cận Tài, nhớ để tổ giám định chụp ảnh xong rồi mới được di chuyển tang vật, đừng quên đấy."

 

"...Được rồi."

 

Trần Cận Tài đặt túi giấy kraft trong tay trở lại két sắt, khôi phục lại hiện trạng ban đầu.

 

Cúp máy.

 

Hai người lập tức chạy thẳng đến bãi đậu xe.

 

Khi đi ngang phòng nghỉ, bên trong có năm sáu cảnh sát đang cầm tách trà xem TV, góc TV phát ra giọng nói của thẩm phán —

 

"Tòa án sơ thẩm Cửu Long tuyên án ngay tại chỗ. Bị cáo Lục Tiệm phạm tội chứa chấp, sản xuất m* t**, cướp giật... cùng mười ba tội danh khác, trực tiếp hoặc gián tiếp gây ra cái chết của hơn một trăm người. Hành vi phạm tội vô cùng tàn nhẫn, tình tiết đặc biệt nghiêm trọng, hậu quả nặng nề, mức độ nguy hại xã hội cực lớn. Chiếu theo pháp luật, cần xử lý nghiêm khắc."

 

Giản Nhược Trầm ngẩng đầu nhìn về phía màn hình.

 

Thẩm phán đã xét xử suốt hơn ba tiếng, nét mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, nhưng giọng điệu thì không cho phép nghi ngờ.

 

Ông ta nói: "Tuyên án như sau."

 

"Bị cáo Lục Tiệm, tổng hợp các tội danh, tuyên án tử hình."

 

"Đồng thời phạt tiền 30 triệu... Bị cáo phải..."

 

Phần sau đã không nghe rõ nữa.

 

Cậu chưa kịp mừng thì đã cùng Quan Ứng Quân lao vào cầu thang, chạy thẳng xuống dưới.

 

Vừa chạy được một tầng thì nghe trên lầu vang lên tiếng reo hò ầm trời từ Tổ trọng án.

 

Phòng nghỉ ở gần đó, tiếng hò hét vang lên rõ mồn một.

 

"Thi hành trong 7 ngày!"

 

"Hay!"

 

"Không có chỗ cho sự xoay chuyển nữa rồi!"

 

"Cuối cùng cũng xong rồi! Cố vấn Giản đâu rồi? Khiêng cậu ấy lên ăn mừng thôi! Tôi muốn mời cậu ấy ăn ngỗng quay ở Cảng Hương Đình!"

 

"Ơ? Không thấy đâu, vừa nãy còn ở đây mà."

 

"Ha ha, bị anh dọa chạy mất rồi!"

 

Khóe môi Giản Nhược Trầm thoáng cong lên.

 

Cậu lao nhanh xuống tầng, thở hổn hển ngồi vào ghế phụ, vươn người ra sau lấy chiếc còi cảnh sát gắn trần đang để dưới ghế sau.

 

Quan Ứng Quân liếc thấy một đoạn eo thon ở bên cạnh, ngón trỏ hơi cong lại, nhẹ nhàng vuốt qua vô lăng.

 

Giản Nhược Trầm đã có chút da thịt hơn trước.

 

Eo không còn gầy đến mức chỉ một vòng tay là ôm trọn, nhưng cạp quần vẫn lỏng. Từ bên trong dây nịt lỏng lẻo, lộ ra một phần bụng trắng trẻo.

 

Phẳng lỳ, chưa có cơ bụng, hai rãnh xiên của cơ chéo bụng mờ mờ ẩn hiện trong bóng tối dưới cạp quần.

 

Hắn mím môi thu lại ánh mắt, nhưng khóe mắt vẫn thấy được bóng lưng và eo hông đang khẽ chuyển động theo từng cử động của cậu.

 

Vẻ đẹp của thiếu niên không liên quan đến giới tính, mảnh khảnh mà cân đối, trắng trẻo mà thanh tú, chỗ nên có thịt thì lại có thêm thịt, rất đẹp.

 

Như một bức tượng điêu khắc được trưng bày trong viện mỹ thuật.

 

Giản Nhược Trầm lấy được còi cảnh sát, thì vươn tay ra ngoài cửa sổ, ấn lên nóc xe để bật còi.

 

Ngay khi tiếng còi vang lên, Quan Ứng Quân đạp chân ga.

 

Giản Nhược Trầm lập tức thắt dây an toàn, sau đó chiếc Toyota độ màu trắng lao ra khỏi bãi đậu xe của sở cảnh sát.

 

Tài xế taxi đã đưa Giang Hàm Dục đến khách sạn Giang Linh từ 50 phút trước, trong khoảng thời gian trống 50 phút này, không ai biết Giang Hàm Dục đã chạy đi đâu.

 

Họ phải đến khách sạn Giang Linh ngay lập tức để thu thập manh mối, xác định tung tích của Giang Hàm Dục.

 

Dù là lệnh hạn chế xuất cảnh hay kiểm soát giao thông đều không thể kéo dài được lâu. Lục Tiệm vừa mới bị tuyên án tử hình, còn bị phạt 30 triệu.

 

Mặc dù 30 triệu đối với số tiền gây án của Lục Tiệm mà nói chỉ là muối bỏ biển, thậm chí có thể xem như sự nhượng bộ bất đắc dĩ của tòa án.

 

Nhưng cho dù chỉ có 30 triệu, cũng là một cái tát thẳng vào mặt chính phủ Anh.

 

Chính phủ Anh nhất định sẽ tìm cách gây khó dễ cho Tây Cửu Long.

 

Quan Ứng Quân nói: "Bộ đàm vệ tinh để trong ngăn chứa đồ, lấy ra chỉnh lại tần số, có tin gì thì lập tức báo về."

 

Giản Nhược Trầm mở ngăn, lật tìm một hồi mới thấy bộ đàm vệ tinh nằm trong góc.

 

Nhìn còn rất mới, chắc là mới lấy được không lâu.

 

Cậu lóng ngóng tìm công tắc chiếc bộ đàm đời cũ, bật lên, trong lúc chờ đèn đỏ liền hỏi: "Quan sir, sao anh lại có cả bộ đàm vệ tinh thế? Không phải Tổng khu không có tiền à? Còn cấp cho Tổ trọng án đồ xịn vậy luôn?"

 

Loại máy này mới được phát minh vào những năm 70, đến năm 2030 mới được phổ cập trong lực lượng cảnh sát.

 

Dùng cái này ở thập niên 90, Sở Cảnh sát Tổng khu Tây Cửu Long hào phóng đến vậy sao?

 

Quan Ứng Quân nói: "Đội A đều có cả, anh mới lấy được hai ngày nay thôi, dùng máy nhắn tin và di động vẫn không đủ nhanh."

 

Giản Nhược Trầm:...

 

Cậu lại có nhận thức mới về khả năng tiêu tiền của Quan sir.

 

Rất biết cách xài.

 

Đèn đỏ chuyển xanh.

 

...

 

10 phút sau.

 

Chiếc Toyota dừng lại trước cửa khách sạn Giang Linh.

 

Cả hai xuống xe, đi thẳng vào sảnh.

 

Quan Ứng Quân rút thẻ ngành: "CID đang làm việc, có thấy một người đàn ông nhỏ con đội mũ, tầm khoảng 1m70, ghé qua đây không?"

 

Chàng trai trẻ đứng sau quầy lễ tân bằng đá cẩm thạch bị dọa đến giật mình, liếc nhìn Giản Nhược Trầm, sắc mặt thoáng thay đổi, ánh mắt lảng tránh: "Không... không có..."

 

Lời còn chưa dứt, chưa đợi Giản Nhược Trầm mở miệng, Quan Ứng Quân đã nói thẳng: "Nói dối?"

 

Biểu cảm lễ tân thoáng ngây ra.

 

Nhất thời không biết vị cảnh sát cao lớn uy nghiêm trước mặt đang gạt anh ta, hay là thật sự nhìn ra anh ta đang nói dối.

 

Trán anh ta bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

 

Giản Nhược Trầm nhanh chóng lên tiếng: "Nghĩ kỹ rồi hãy nói. Nếu anh che giấu thông tin quan trọng gây hậu quả nghiêm trọng, chúng tôi có quyền bắt giữ anh với tội danh cản trở công lý."

 

Lễ tân lập tức tái mặt.

 

Vừa nãy cậu ta cũng nghe đài phát thanh đưa tin về phán quyết xử Lục Tiệm, biết rõ Tổng khu Tây Cửu Long ra tay cực kỳ quyết liệt, chẳng ngán ai, chuyện hối lộ hay phe phái ở đây chỉ là trò cười.

 

Trong Tổ trọng án đều là những kẻ điên máu lạnh.

 

Giản Nhược Trầm liếc đồng hồ, đã hơn một tiếng kể từ khi có người thấy Giang Hàm Dục vào khách sạn Giang Linh.

 

Cậu không còn kiên nhẫn dùng kỹ thuật thẩm vấn dẫn dắt nữa, nói thẳng: "Chúng tôi không có thời gian chơi đánh đố với anh. Anh còn ba giây để nói thật, không thì chờ giấy triệu tập của cảnh sát đi."

 

"3—"

 

Lễ tân chưa từng nghĩ hai viên cảnh sát này lại không đi theo lẽ thường như vậy.

 

Không nói chuyện vòng vo lấy lòng, không đưa đẩy tâm lý gì cả.

 

Anh ta làm ở quầy lễ tân năm sáu năm, cảnh sát dạng gì cũng từng gặp qua, lời dối trá nói cũng không ít, nhưng chưa bao giờ gặp ai như hai người này.

 

Vừa nghe một chữ đã biết anh ta nói dối.

 

Quá vô lý.

 

Giản Nhược Trầm: "2—"

 

"Ai da, tôi nói, tôi nói!" Anh ta gần như muốn giơ tay bịt miệng Giản Nhược Trầm lại để ngăn đếm ngược tiếp, sống lưng lập tức sụp đổ.

 

Anh ta chỉ muốn kiếm chút tiền nhỏ, nhưng không muốn phải ngồi tù.

 

Người từng vào tù rồi thì ở xã hội chẳng ai xem trọng, ngay cả bà mối cũng không gả vợ cho loại người này.

 

Lễ tân lôi ra một phong bì giấy màu nâu: "Đúng là Giang Hàm Dục có đến. Nhà họ Giang là khách quen của chúng tôi. Ba năm trước Giang Minh Sơn đã mua sẵn một chỗ đậu xe trong khách sạn, để lại một chiếc xe dự phòng ở đó, hàng tháng vẫn nộp phí bảo trì."

 

Quan Ứng Quân dùng khăn tay nhận lấy, mở miệng phong bì giấy kraft ra nhìn vào bên trong.

 

Một cọc tiền giấy 1.000 đô la Hồng Kông màu cam, độ dày này, ít nhất có 30 ngàn.

 

Hắn nhét tiền lại vào phong bì: "Việc bảo dưỡng chiếc xe của Giang Minh Sơn là do anh phụ trách?"

 

Lễ tân gãi đầu cười ngượng: "Sao anh biết hay vậy?"

 

Quan Ứng Quân nhíu mày, "Thường thì bảo trì những nội dung gì?"

 

"Thì rửa xe, lau xe, lâu lâu lái đi đổ xăng thay nhớt này nọ, bảo đảm lúc cần là xe có thể lăn bánh..."

 

Anh ta càng nói càng do dự, "Phải rồi, giờ nghĩ lại thấy hơi lạ... Lúc Giang Minh Sơn còn sống từng dặn tôi để sẵn ba can xăng trong cốp sau. Sau khi ông ta bị xử tử, yêu cầu đó vẫn được giữ nguyên. Tôi còn thắc mắc, nhà họ Giang giàu vậy mà chẳng lẽ không có nổi chỗ đậu thêm một cái xe? Tôi tưởng đó là sở thích kỳ lạ của nhà giàu..."

 

"Hừm... Chắc không phải ông ta định dùng để bỏ trốn đấy chứ?"

 

Quan Ứng Quân: "..."

 

Cảm giác thế giới này đầy rẫy mấy thằng ngốc, đúng là lâu rồi mới gặp lại.

 

Giản Nhược Trầm hỏi: "Biển số xe là bao nhiêu?"

 

"Cái này tôi biết." Vừa nói, lễ tân vừa liếc hai viên cảnh sát đang đứng sát nhau, tay lén lút lần về phía mép phong bì giấy trên quầy, kéo từng chút lại gần mình.

 

Anh ta lẩm bẩm: "A8456, biển này cũng chẳng đẹp đẽ gì."

 

Quan Ứng Quân hỏi: "Có chắc không phải biển giả không?"

 

Lễ tân: "...Không chắc lắm."

 

Quan Ứng Quân: "Xe trông thế nào? Hãng gì? Mẫu mấy?"

 

"Cũng bình thường thôi, là Toyota V20, loại màu trắng mà dạo này thấy đầy ngoài đường ở Hồng Kông, điểm đặc biệt là gương chiếu hậu đặt trên chắn bùn, nhìn hơi cổ điển." Vừa nói anh ta vừa làm động tác mô phỏng, miêu tả sống động, sau đó xoa tay, nở nụ cười lấy lòng: "Tiền này... tôi giữ lại được không?"

 

"Giữ đi." Quan Ứng Quân cúi đầu, đút cây bút bi vào khe cắm bút trong sổ làm việc, "Cái này coi như là tiền công anh kiếm được, nhưng tiền bịt miệng mà Giang Hàm Dục đưa cho anh, anh phải giao ra."

 

Lễ tân vừa định nói không có thì bắt gặp ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Giản Nhược Trầm.

 

Một luồng khí lạnh bỗng chạy dọc sống lưng vụt lên, vừa quay đầu, lại đối diện với ánh mắt lạnh lẽo đến tột cùng của Quan Ứng Quân, nhất thời anh ta như rơi vào hầm băng, một chữ cũng không dám nói nhiều, lặng lẽ đưa ra một phong bì khác còn dày hơn.

 

Quan Ứng Quân nhận lấy, cho vào túi đựng vật chứng.

 

Giản Nhược Trầm đi đến một bên, cầm bộ đàm vệ tinh lên, báo toàn bộ thông tin vừa thu thập được cho Lâm Nhã Chi bên Tổ trọng án Tây Cửu Long.

 

...

 

Cách khách sạn Giang Linh 50km, tại lối vào đường hầm xuyên biển nối bán đảo Cửu Long và đảo Hồng Kông.

 

Giang Hàm Dục ngồi ở ghế lái, nhìn đèn đỏ nhấp nháy ở chốt kiểm soát phía trước, trong lòng căng thẳng đến nghẹt thở.

 

Vừa rồi cậu ta cũng nghe được lệnh truy nã của mình.

 

Chỗ này... không thể qua được nữa rồi.

 

Làm sao bây giờ?

 

Chốt kiểm soát không thể vượt qua, xuất nhập cảnh lại bị hạn chế, rốt cuộc cậu ta nên làm gì?

 

Chết tiệt, Lục Tiệm!

 

Giang Hàm Dục đập mạnh lên vô lăng, gào một tiếng như phát điên.

 

Cậu ta không dám phát ra quá nhiều âm thanh, chỉ có thể đè tiếng gào xuống trong cổ họng, âm thanh vỡ vụn phát ra nghe như tiếng vò nát tấm nilon.

 

Sao lại thành ra thế này chứ?

 

Bốn tháng trước, cậu ta vẫn là sinh viên nghệ thuật có triển vọng nhất của Đại học Hồng Kông, chỉ cách đỉnh cao âm nhạc một bước ngắn ngủi.

 

Còn bây giờ, ngay cả tiếng gào của mình cũng trở nên méo mó và ghê tởm đến vậy.

 

Không thoát được!

 

Chỉ dựa vào bản thân, tuyệt đối không thể thoát được!

 

Giang Hàm Dục bám chặt lấy vô lăng, th* d*c từng nhịp, mặc kệ tiếng mắng chửi của tài xế sau lưng mà bật đèn xi nhan, tạt xe gấp vào làn khẩn cấp, quay đầu xe, lao vào một con đường nhỏ vắng người rồi dừng lại, lập tức gọi cho Lục Vinh.

 

"Lục Vinh." Giọng Giang Hàm Dục run rẩy, "Anh phải giúp tôi, hồ sơ bí mật của MI6 đã bị Giản Nhược Trầm lấy được rồi!"

 

Cậu ta hoàn toàn không khống chế nổi cảm xúc, gào lên như điên: "Anh nhất định phải giúp tôi! Nếu không tôi sẽ kéo anh chết chung, không ai được sống yên đâu!"

 

Lục Vinh cười khẽ một tiếng – kéo chết chung?

 

Không có chứng cứ, chỉ dựa vào cái miệng của cậu ta, kéo chết chung thế nào?

 

Giang Hàm Dục tưởng hắn sẽ ngu ngốc như Lục Tiệm chắc?

 

Lục Vinh lạnh lùng nói: "Chú ý thái độ của cậu khi nói chuyện với tôi đi."

 

"Anh—"

 

Tút... tút... tút...

 

Còn chưa nói hết câu, trong điện thoại đã vang lên âm báo ngắt máy.

 

Lục Vinh cúp điện thoại.

 

Giang Hàm Dục ném phăng điện thoại đi, lồng ngực phập phồng, vừa tức giận vừa bất lực đến cùng cực.

 

...

 

Bên này, Giản Nhược Trầm vừa ngồi trở lại trong xe thì giọng của Lâm Nhã Chi đã vang lên từ trong bộ đàm vệ tinh:

 

"Bên Sở Giao thông vừa báo, ở lối vào đường hầm dưới biển khu Đông có một chiếc Toyota trắng đột ngột đổi làn, đi ngược chiều thoát khỏi dòng xe, nghi là Giang Hàm Dục đã quay đầu sau khi nhìn thấy chốt kiểm soát."

 

Giản Nhược Trầm lập tức ấn nút bộ đàm: "Rõ, chúng tôi lập tức đến ngay."

 

"Phải nhanh lên." Giọng Lâm cảnh tư đầy vẻ nghiến răng nghiến lợi, "Bên trên nói chúng ta gây cản trở giao thông, đã hạ lệnh cưỡng chế dỡ bỏ chốt kiểm soát trong vòng 30 phút tới."

 

Quan Ứng Quân nghiêng đầu ghé vào bộ đàm: "Madam, điều thêm người đi."

Bình Luận (0)
Comment