Thần Thật Là Yếu Đuối

Chương 55


Bệ hạ muốn đọc.
Ninh Như Thâm nghe mà sửng sốt, "...Là sao?"
Doãn Chiếu nhíu mày, "Ta không thể tiết lộ thêm được nữa."
...Không, ông anh đã tiết lộ quá nhiều rồi.
Ninh Như Thâm nuốt nước miếng, chậm rãi tiêu hóa lượng thông tin trong đầu.

Vẻ mặt của Hiên Vương lại hiện lên cùng với những chuyện xảy ra sau khi cậu vào Ngự Thư Phòng ngày hôm qua...
Tất cả đều chỉ ra một sự thật không thể chối cãi:
Lý Vô Đình, thật sự muốn đọc thoại bản của hai người bọn họ.
...Không chỉ muốn đọc, hắn còn ra lệnh lục soát Hiên Vương Phủ để đọc cho đã.
Nhưng Lý Vô Đình đọc fanfic của hai người để làm gì? Ninh Như Thâm nhìn ánh nắng chói lóa phía trên, cảm thấy váng đầu hoa mắt: Hắn...!hắn có thể chấp nhận đến mức ấy luôn sao?
Cậu chỉ xem một chút thôi mà đã nằm mơ mấy lần rồi.
Vậy Lý Vô Đình...
"Ngươi sao thế?" Giọng nói của Doãn Chiếu vang lên từ trên đầu cậu, "Đỏ mặt rồi kìa."
Ninh Như Thâm sực tỉnh, cậu thấy Doãn Chiếu đang đứng nghiêng người để che ánh nắng cho cậu, hắn nhíu mày đầy nghiêm túc:
"Bị cảm nắng rồi sao?"
"Ta không sao." Cậu cố gắng bình tĩnh.
Sau đó cậu lại quay sang nhìn Doãn Chiếu với vẻ mặt khó tả: Trái lại thì ông anh...
Thân là thanh đao của thiên tử, vậy mà lại thọc cho thiên tử một nhát.
Hồi lâu sau, Ninh Như Thâm hít sâu một hơi rồi vỗ vai Doãn Chiếu, "Ta về trước đây, Doãn Chỉ huy...!bảo trọng nhé."
Cậu nói xong thì quay người ra về.
Doãn Chiếu nghiêm túc nghiêng đầu:?
- --
Sau khi đi, Ninh Như Thâm về thẳng Ninh Phủ.
Cậu về tới nơi thì ngồi nghỉ một lát, gọi Nghiêm Mẫn tới, "Rót cho ta chén trà, phải lạnh nhé."
Nghiêm Mẫn nhìn vẻ mặt cậu, hỏi cùng một câu hỏi với Doãn Chiếu, "Đại nhân cảm nắng à?"
Ninh Như Thâm đỡ trán, "Ta...!ta trúng bùa rồi."
Nếu không thì tại sao cậu lại thấy mọi chuyện ảo như mơ thế này?
Lý Vô Đình chủ động muốn đọc fanfic của hai người, lại còn là kiểu fanfic viết bọn họ vồ vập lấy nhau rồi làm này làm kia...!Thậm chí còn mặn nồng thắm thiết tới mức OOC...
Nghĩ tới đây mới sực nhớ ra...
Trước đây, vì đủ mọi "nguyên nhân khách quan" mà dẫn đến việc ban thưởng, đụng chạm, ôm ấp,...!các hành vi vẫn nằm trong giới hạn quan hệ quân thần.

Thế nhưng bây giờ, tất cả những chuyện đó bỗng trở nên thật mờ ám.
Đặc biệt là Lý Vô Đình từng chạm vào tay cậu, sờ lòng bàn tay, từng ôm vai và eo cậu...
Ninh Như Thâm càng nghĩ càng thấy choáng.
Nghiêm Mẫn rót trà lạnh ra, thấy đại nhân nhà mình chống tay lên đầu, cổ tay trắng trẻo như ngọc lộ ra ngoài càng khiến cho khuôn mặt thêm ửng đỏ.

Nốt ruồi son rực lên như máu, khóe mắt tràn đầy sắc xuân.
Nhìn một lát sẽ khiến người ta cảm thấy ngẩn ngơ...
Nghiêm Mẫn nuốt lại lời định nói, bưng trà lạnh ra cho cậu:
"Đại nhân thấy không khỏe à? Sao ra ngoài một chuyến mà lại thành ra thế này, lão nô đi gọi đại phu nhé?"
"Không cần đâu."
Ninh Như Thâm nhận lấy chén trà rồi uống ừng ực.
Nước trà lạnh trôi qua thực quản xuống bụng, miễn cưỡng giảm bớt cảm giác khô nóng.

Cậu chỉ vào đầu rồi nói: "Chỗ này của ta..."
Nghiêm Mẫn quan sát: "Có vấn đề?"
"..." Ninh Như Thâm khẽ nói, "Đang bận suy nghĩ nhiều."
Nghiêm Mẫn ngại ngùng cúi đầu, rót thêm cho cậu một chén trà rồi lui xuống
Đợi người đi hết, cậu thở dài thườn thượt, day cái đầu đau nhức:
Đau quá, hình như lại có thứ gì đó sắp mọc ra rồi.

- --
Ninh Như Thâm nghỉ ngơi một ngày vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.
Ngày hôm sau là kết thúc nghỉ lễ, cậu tiếp tục lên triều như thường lệ.
Trên đại điện trang trọng, cậu đứng trong hàng quan Văn rồi nhìn Lý Vô Đình đang ngồi trên long ỷ: Bộ long bào màu vàng sáng oai phong lẫm liệt, khuôn mặt lạnh lùng vô cùng cấm dục.
Ninh Như Thâm đờ đẫn một lát, cảm thấy mình cứ như nằm mơ.
Sau đó, cậu chưa kịp hồi thần thì đã nghe đế vương thản nhiên cất tiếng phía trên:
"Trẫm muốn chọn Giám quân để lên phương Bắc, chúng ái khanh có ý tưởng gì không?"
...Như một hòn đá được ném xuống hồ nước và tạo ra gợn sóng.
Chúng thần trong triều đều ngơ ngác nhìn nhau:
"Lúc này..."
"Sao đột nhiên lại cử Giám quân đi?"
Sự chú ý của Ninh Như Thâm được kéo về.

Cậu chợt nhớ mấy ngày trước Lý Vô Đình có nhắc riêng với cậu về chuyện này:
Phía Bắc sắp có chiến sự rồi.
Nhưng cậu lại tiếp tục nhớ tới câu nói trước đó của hắn:
"Đã nói rằng muốn trẫm phải đáp lễ thật hung dữ mà?"
"..."
Ninh Như Thâm nhắm mắt lại giữa đại điện ồn ào.
Toàn những thứ linh tinh...!Biến, biến hết đi!
Chuyện cử Giám quân lên phương Bắc được bàn bạc rất nhanh chóng.
Lý Vô Đình không tỏ rõ thái độ, lại thêm Bắc Cương cách kinh thành rất xa, trước mắt ở đó không được yên bình cho lắm.

Chúng thần đều nghĩ chuyện này không liên quan đến mình, hỏi vài câu rồi không nói gì nữa.
Mọi người đều đợi Thánh thượng tự quyết định.
- --
Kết thúc buổi chầu triều, Ninh Như Thâm vẫn đến Ngự Thư Phòng như mọi khi.
Lúc vào cửa, cậu cảm thấy hơi bất an.
Sau khi đi vào, cậu thấy Lý Vô Đình đang cúi xuống viết gì đó, không buồn ngẩng đầu lên.

Cậu cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Ninh Như Thâm lại gần, "Bệ hạ."
Lý Vô Đình đáp ừ rồi dừng bút lại, "Đến rồi à? Khanh nghĩ sao về chuyện Giám quân?"
Ninh Như Thâm hỏi: "Bệ hạ chưa chọn được ai ư?"
Lý Vô Đình nhíu mày, nhìn những cái tên được liệt kê trên tờ giấy, "Quá ít người có thể chọn."
Ninh Như Thâm ngẫm nghĩ, cậu hiểu rồi.
Sau cuộc chiến đoạt vị thì triều đình đã được thay máu.

Bây giờ đang là lúc cần dùng người, tiến sĩ mới nhậm chức chưa hoàn toàn quen việc, các lão thần thì cao tuổi rồi nên không chịu được mệt nhọc.
Phải chọn ra người có tài có đức, là tâm phúc của thiên tử, có đủ thời gian nhàn rỗi.
Ninh Như Thâm liếc sang Đức Toàn, "Vậy..."
Lý Vô Đình nhìn theo ánh mắt cậu, bác bỏ luôn: "Không hợp."
Kiếp trước hắn đã từng phái hoạn quan đi Giám quân, kết quả là hai bên không vừa mắt nhau, suýt nữa thì xảy ra chuyện lớn trong quân.
Đức Toàn đang đứng ngẩn ngơ không hiểu gì:?
"Thôi vậy." Lý Vô Đình day trán, "Để trẫm nghĩ thêm đã."
Ninh Như Thâm đáp "ò" rồi thôi.
Ngự Thư Phòng trở nên tĩnh lặng.
Lý Vô Đình ngồi suy ngẫm hồi lâu, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt giấy.

Ninh Như Thâm nhìn hắn, đột nhiên nhớ lại hai ngày trước, ngón tay ấy cũng gõ xuống giấy như vậy...
Để bảo cậu đọc fanfic của hai người.

"..." Ninh Như Thâm liếc về phía ngăn tủ trong vô thức.
Nhắc mới nhớ, xấp giấy cuộn tròn ấy đã được đốt chưa nhỉ?
Hơn nữa, làm gì có đế vương nào lại cất thoại bản viết về mình với thần tử ở trong ngăn kéo của Ngự Thư Phòng...
Đầu cậu bắt đầu bốc cháy, đứng ngẩn ngơ một lúc lâu.
"...Ninh khanh...!Ninh khanh."
Lý Vô Đình im lặng một lát rồi gọi lại, "Như Thâm."
Ninh Như Thâm giật nảy cả mình, cuối cùng cũng sực tỉnh: Hả?
Cậu nghe tiếng hắn thì quay ra nhìn, thấy Lý Vô Đình cũng đang nhìn mình.

Đôi mắt sẫm màu ấy đang nhìn rất chăm chú, "Gọi khanh mấy lần rồi, ngẩn ngơ cái gì vậy?"
Ninh Như Thâm hé miệng, "...Không có gì ạ."
Lý Vô Đình nhìn cậu một lúc rồi đột nhiên nói: "Ra ngoài hết đi."
Đức Toàn ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt hơi khác lạ của Ninh Như Thâm thì hiểu ra điều gì đó.

Hắn vội vàng dẫn cung nhân lui hết ra ngoài, thậm chí còn tiện tay đóng sầm cửa lại.
"..."
Ninh Như Thâm hoang mang:???
Người đi hết rồi, Lý Vô Đình đứng lên.
Thân hình cao lớn đứng ngay trước mặt cậu, khoảng cách cực kỳ gần.

Tim Ninh Như Thâm như hẫng mất vài nhịp, cậu ngước lên hỏi:
"Làm sao vậy bệ hạ?"
"Còn hỏi trẫm làm sao vậy ư? Khanh..."
Lý Vô Đình cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu, khẽ thở chậm lại.

Vài giây sau hắn mới giơ tay lên, "Sốt rồi sao? Có cần trẫm gọi Thái y không?"
Ninh Như Thâm bị mu bàn tay của hắn chạm vào thì run lên, "Không, không cần đâu."
"Vậy rốt cuộc khanh bị làm sao?"
"..."
Ninh Như Thâm chậm chạp hít vào một hơi, không dám nhìn khuôn mặt điển trai đang cúi xuống rất gần của Lý Vô Đình.
Cậu thầm nhủ: Tôi mới là người nên hỏi anh bị làm sao ấy!
Nhưng cậu không thể nói ra như vậy...
Lẽ nào muốn cậu kéo xoạch ngăn tủ ra rồi chỉ vào đống truyện segg trong đó, hỏi hắn là: Bệ hạ, ngài đặc biệt tịch thu chúng từ Hiên Vương Phủ để đọc hay sao?
Ninh Như Thâm ấp úng, "Thần không bị sốt..."
"Chỉ bị sục sôi." Lý Vô Đình tiếp lời.
Ninh Như Thâm:.
Sao biết cậu muốn nói gì hay vậy?
Hắn nhìn cậu một lát, sau đó rời đi.

Ninh Như Thâm ngẩng đầu lên nhìn, thấy Lý Vô Đình đã nghiêng người lùi xuống, đẩy tờ giấy viết tên sang một bên:
"Được rồi, ra ngoài đi dạo một lát đi."
Sau đó hắn cất bước đi ra ngoài.
Ninh Như Thâm nghe vậy thì đờ đẫn:...Hả?
- --
Ra khỏi Ngự Thư Phòng, Lý Vô Đình chỉ gọi mỗi Đức Toàn.
Ninh Như Thâm đi theo hắn ra ngoài, cách đó không xa chính là Ngự Hoa Viên.
Trong Ngự Hoa Viên trồng cả một rừng hoa lê trắng, bây giờ hoa đã rụng hết rồi.

Ninh Như Thâm nghển cổ nhìn, nhớ lại lúc mình vừa tới đây thì hoa lê đang nở rộ.

Lúc ấy cậu còn định tìm chỗ chôn thây.
Đang chìm trong hồi tưởng thì cậu nghe thấy Lý Vô Đình nói, "Lúc trước khanh nói là thích cái cây này?"
Cậu không nhớ rõ nữa, "Vâng, chắc là vậy."
Lý Vô Đình đáp ừ rồi không nói gì nữa, tiếp tục đi về phía trước.
Mùa này tuy hoa lê đã rụng hết những Ngự Hoa Viên vẫn còn rất nhiều hoa cỏ khác.

Phong cảnh được sắp đặt rất tinh tế, những cành hoa lấp ló trên mái hiên cong cong nơi cung điện phía xa...
Nhìn ra xa, giống như đang lạc vào khu vườn trong mơ vậy.
Đi dạo một lát, Ninh Như Thâm cảm thấy nhịp tim đã trở lại bình thường.

Cậu thử hỏi dò:
"Bệ hạ có bận không?"
Lý Vô Đình dừng bước, "Không sục sôi nữa à?"
Ninh Như Thâm gật đầu, "Như ao tù nước đọng."
Lý Vô Đình, "..."
Cả hai chìm trong im lặng.
Ninh Như Thâm đang thầm nghĩ có phải mình so sánh hơi quá rồi hay không, chợt thấy Lý Vô Đình giơ tay lên...
Xung quanh toàn là những đóa hoa đỗ anh đang nở bung, bàn tay đã quen với việc cầm kiếm giương cung ấy nay lại giơ lên để bẻ lấy một cành hoa.

Chùm hoa đỗ anh mềm mại trắng muốt vừa được bẻ ấy rơi xuống lòng Ninh Như Thâm.
Soạt, Ninh Như Thâm ôm lấy chùm hoa.
Cánh hoa bồng bềnh bay khắp nơi, cậu chợt nín thở.
...Sao, sao vậy? Đây là tặng cho cậu à?
Những cánh hoa trắng như tuyết rơi lên đầu vai cậu, càng khiến cho bộ đồ đỏ thêm rực rỡ, ánh mắt thêm trong veo.
Ngón tay bên dưới ống tay áo của Lý Vô Đình hơi siết lại, hắn im lặng một lát rồi mới giúp cậu phủi cánh hoa trên vai.
Lý Vô Đình rất thản nhiên, "Ninh khanh không cần bình tĩnh như vậy đâu."
"..."
Ninh Như Thâm run rẩy: Bây giờ sóng dữ đang trỗi dậy trong lòng cậu rồi đây.
Cậu ôm lấy chùm hoa đỗ anh, không biết Lý Vô Đình chỉ tiện tay hái xuống hay là...!Không ổn rồi, nếu tiếp tục nghĩ nữa thì thật là hoang đường.
Cậu gạt đi những suy nghĩ lộn xộn, "Cảm tạ ân điển của bệ hạ."
Lý Vô Đình hé miệng định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Sau đó hắn kéo cổ áo lỏng ra một chút, nhìn sang chỗ khác, "Được rồi, hôm nay không có việc gì cả, về đếm mây trắng của khanh đi."
"..." Ninh Như Thâm, "Vâng."
- --
Rời khỏi hoàng cung, cậu ôm chùm hoa đỗ anh ấy lên xe ngựa.
Nghiêm Mẫn nhìn thấy thì sợ hãi, "Bệ hạ thưởng đấy ạ?"
Ninh Như Thâm buột miệng đáp ừ, sau đó lại ngắm chùm hoa đỗ anh trắng như tuyết ở trong lòng.

Cậu im lặng một lát rồi đặt nó sang một bên, mắt không thấy tâm không phiền:
"Về phủ tìm cái bình hoa rồi cắm vào."
"Vâng, đại nhân."
Lúc về phủ thì đúng giữa trưa.
Ninh Như Thâm xuống xe ngựa, giao chùm hoa cho Nghiêm Mẫn rồi đi ăn cơm.
Cho đến khi cậu quay về phòng ngủ, vừa vào cửa thì thấy chùm hoa đỗ anh ấy đang đung đưa trên đầu giường một cách vô cùng bắt mắt.
Ninh Như Thâm, "..."
Cậu hỏi Nghiêm Mẫn, "Sao lại để trên đầu giường làm gì?"
Nghiêm Mẫn không hiểu lắm, "Hoa được bệ hạ ban thưởng, đương nhiên phải để lên đầu rồi."
...Hình như cũng có lý, cơ bản là không thể cãi lại được.
Lát sau, Ninh Như Thâm day thái dương, "Thôi, ông lui xuống trước đi."
Nghiêm Mẫn lui xuống trong sự tự tin vào bản thân.
Không biết có phải sự tồn tại của chùm hoa ấy quá rõ ràng hay không, tối hôm ấy hương hoa theo vào tận trong giấc mơ của Ninh Như Thâm.

Cậu nằm mê man suốt cả đêm: Lúc thì mơ thấy nước sông xuân lấp lánh dưới ánh mặt trời đang đập vào mạn thuyền; lúc thì mơ thấy Ngự Hoa Viên tràn đầy sắc xuân, những nhành hoa đỗ anh liên tục đung đưa trên đầu.
- --
Ngày hôm sau, cậu tỉnh lại lúc sáng sớm.
Ninh Như Thâm lật chăn ra, giật mình ngồi dậy:
...Cậu, cậu lại không trong trắng nữa rồi!!!
"Đại nhân?" Nghiêm Mẫn thò đầu vào qua khe cửa, cẩn thận hỏi: "Ngài cần nước lạnh hay nước nóng?"
Ninh Như Thâm che chăn lên người, run rẩy đáp: "Ta muốn nhảy xuống hồ."

Nghiêm Mẫn tỏ ra kinh hãi.
- --
Cố gắng bò dậy để dọn dẹp mọi thứ xong xuôi, Ninh Như Thâm thay sang quan bào rồi lên triều.
May mà hôm nay trên triều đình không có chuyện gì lớn, cậu trốn trong hàng rồi đứng ngẩn ngơ, chỉ thấp thoáng nghe thấy Lý Vô Đình nói rằng mấy ngày nữa Giám quân sẽ khởi hành, còn lại thì toàn là những chuyện vặt vãnh.
Sau khi bãi triều, chúng thần lần lượt giải tán.
Ninh Như Thâm vẫn chưa hồi thần, đang do dự có nên đến Ngự Thư Phòng hay không thì Quản Phạm tới gần vỗ vai cậu:
"Mấy ngày không tới Lễ bộ rồi, hôm nay cùng đi không?"
Quản Phạm thì thầm, "Hôm nay ăn cơm nếp hấp sườn."
"..."
Ninh Như Thâm lập tức gật đầu, "Đi."
Đúng lúc quá, đến Lễ bộ để khiến cho trái tim bị vấy bẩn của cậu bình tĩnh trở lại.
Quản Phạm vui vẻ đi cùng cậu ra khỏi đại điện.
- --
Hai người sánh vai nhau ra khỏi cổng hoàng cung để đến Lễ bộ.
Trên đường đi, Quản Phạm hỏi: "Ngươi tiết lộ cho ta đi, có phải Bắc Cương..." Hắn ngập ngừng.
Ninh Như Thâm hỏi vặn lại, "Sao lại hỏi như thế?"
"Hoắc Tướng quân rất được Thánh thượng tin tưởng, theo lý mà nói thì lúc này không nên phái Giám quân lên đó.

Trừ khi..."
"Bệ hạ không nói rõ ràng." Cậu đánh trống lảng, "Đúng rồi, ai được chọn làm Giám quân vậy?"
Quản Phạm quá hiểu cái tật hay ngẩn người của cậu, "Hàn Lâm Thị giảng, Tào Tranh.

Bây giờ chỉ mỗi Hàn Lâm Viện có thể ứng người."
Ninh Như Thâm hỏi, "Đó là người như thế nào?"
"Các ngươi từng là đồng liêu mà nhỉ?" Quản Phạm nhìn cậu đầy ngạc nhiên, cuối cùng vẫn giải thích: "Đạo đức và năng lực đều ổn, chỉ là hơi mọt sách một tý cho nên bị nghiêm túc quá."
Ninh Như Thâm nhớ tới đám Định Viễn Quân ngả ngớn đó:
...Mong sao người đó đi xa ngàn dặm, có thể làm Giám quân một cách yên ổn.
- --
Gần đây Lễ bộ rất rảnh rỗi, vừa hay có thể nghỉ ngơi trong thanh tịnh.
Hơn nữa, Quản Phạm cứ luôn lấy chuyện cơm nước ra để dụ dỗ, Ninh Như Thâm thực sự không nhịn được.

Mấy ngày liền, cậu luôn theo hắn tới Lễ bộ.
Có lẽ là được ăn ngon nên buổi tối cũng ngủ ngon hơn.
Tâm hồn quay về với sự thuần khiết, ngày qua ngày bình yên không sóng gió.
Ngoại trừ có một lần ăn cơm cùng Quản Phạm, hắn nhắc một câu: "Đúng rồi, hôm qua ta đi gặp bệ hạ.

Bệ hạ hỏi Lễ bộ dạo này bận bịu lắm phải không, thiếu nhân lực à?"
"..." Ninh Như Thâm ngừng đũa lại.
Cậu cố gắng không nghĩ quá sâu xa, nuốt nước miếng rồi hỏi: "Sau đó thì sao?"
Quản Phạm đáp, "Ta nói mọi người đều đang cố gắng làm tròn trách nhiệm, không hề rảnh rỗi! Thế là bệ hạ không hỏi gì nữa."
Nghe có vẻ giống như một lời hỏi thăm công việc rất bình thường.
Ninh Như Thâm chậm rãi bới cơm, "Ò."
- --
Cứ như vậy qua năm ngày.
Chiều tối, Ninh Như Thâm đi từ Lễ bộ về phủ.
Vừa về đến nơi, cậu thấy trong viện có một bóng người thân quen: Lý Vô Đình mặc bộ thường phục màu xanh lá đậm ngồi cạnh chiếc bàn đá, trên bàn có đặt một số đồ vật gì đó.
Thấy cậu đi vào, Lý Vô Đình ngẩng đầu lên.
Ninh Như Thâm bị nhìn như vậy thì run rẩy, "Bệ hạ?"
Hắn vẫy tay, "Lại đây."
"..." Ninh Như Thâm lại gần, thấy trên bàn chất đầy mấy hộp bánh, thuốc bổ, thậm chí còn có một chiếc chăn mềm được gấp lại...!Đó là tấm chăn chỉ có trong ổ vàng.
Cậu lập tức thấy tim đập nhanh hơn, "Sao bệ hạ lại tới đây?"
Lý Vô Đình đứng dậy, "Nhìn thử xem, có thích không?"
Ninh Như Thâm đưa tay ra sờ, "Thích ạ."
Tấm chăn này dễ chịu quá, vừa nhung nhung vừa mềm mại...
Lý Vô Đình thấy mắt cậu rực sáng, nhìn chằm chằm không nỡ rời đi, dáng vẻ bị dụ dỗ đến mức mềm nhũn cả người.

Hắn nhìn cậu một lát rồi hỏi:
"Vậy vì sao mấy ngày nay khanh không đến gặp trẫm?".

Bình Luận (0)
Comment