Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu!

Chương 12

Nam Cung Thiển Trang nhìn Tịnh Tuệ truyền tới bảy người nam nữ đã được thanh tuyển, hài lòng gật đầu, hiện nay, cô ở kinh đô không được an toàn, có người ở bên cạnh bảo vệ, cô rất yên tâm.

"Tiểu thư ! Đây là bảy đại hộ pháp do Cốc chủ A Hận của Ác Nhân Cốc huấn luyện, lần này sẽ theo ngài vào kinh !" - Tịnh Tuệ đã biết bản lĩnh của bọn họ, để cho bọn họ bảo vệ, cũng yên tâm được phần nào.

Ác Nhân Cốc?

Nam Cung Thiển Trang chân mày nhíu lại. Là Ác Nhân Cốc có y thuật cao siêu hơn người, lại chỉ giết chứ không cứu người, làm đủ trò xấu sao ?

"Thuộc hạ bái kiến chủ tử !" - Bảy người miệng đồng thanh hành lễ, sau đó người đứng đầu là nam tử mặc áo xanh tên gọi Lãnh Ngôn lấy ra một cái sọ đầu lâu đã khô đưa cho Nam Cung Thiển Trang. "Sư phụ sai thuộc hạ đem tín vật của Cốc chủ giao cho ngài, để chủ tử dẫn dắt Ác Nhân Cốc vang danh bốn nước !"

Nam Cung Thiển Trang trên đầu đầy mồ hôi lạnh, hiện nay Ác Nhân Cốc đã vang danh bốn nước, người người dều muốn diệt trừ, chẳng lẽ để cho cô dẫn dắt bọn họ cải tà quy chính sao?

"A Hận đâu ?" - Vuốt cái sọ khô nóng bỏng tay, Nam Cung Thiển Trang đáy lòng do dự có nên đón lấy cục diện rối rắm này hay không đây.

"Cốc chủ nói đã hoàn thành nhiệm vụ, đi dạo chơi bốn biển rồi !" – Nữ tử áo tím tên gọi Lãnh Sương mặt không có biểu cảm nói.

"Chủ tử yên tâm, Lãnh Ngôn, Lãnh Sương phụ trách bảo vệ ngài, chúng tôi hàng năm đều ẩn thân tại Linh Lung Các quan sát tình hình ở kinh đô !" - Lục Y xinh đẹp biết được xem nét mặt đoán tâm trạng, nhìn ra Nam Cung Thiển Trang đang do dự chưa quyết, liền quăng ra mồi nhử.

Quả nhiên, Nam Cung Thiển Trang vừa nghe thấy Linh Lung Các là sản nghiệp sở hữu của Ác Nhân Cốc, hai mắt sáng trong, vội vàng ôm tín vật vào trong lòng, cười nhẹ nói: "Nếu đã thế, vậy chúng ta đi về kinh trước, sáng mai ta muốn thấy tài liệu rõ ràng chi tiết về sự phân bố thế lực tại kinh đô, đặc biệt là về Cần vương và Dạ Vương !"

Nói đùa à, một trong bốn đại lâu tiếng tăm, mỗi ngày tiền lời là cả đấu vàng, kẻ ngu mới cự tuyệt, vừa hay giải quyết được vấn đề eo hẹp hàng đầu của cô, mặc dù có chút phiền toái nhỏ, nhưng cũng không thành vấn đề đi.

Vì để tránh cho lão hoàng đế sinh nghi, Nam Cung Thiển Trang nói sẽ xuống núi trước, bọn họ đi theo sau đến phủ tướng quân tìm cô.

Đi ra khỏi am miếu, lập tức nhìn thấy Bách Lý Ngọc đứng ở cạnh gốc cây lê, áo trắng thánh khiết, giống như lẻ loi tách rời khỏi trần thế.

Bách Lý Ngọc khẽ nghiêng đầu, nhìn Nam Cung Thiển Trang đang sững sờ, nhếch miệng lên, ngón tay thon dài bẻ một cành hoa lê, chậm rãi đi tới trước mặt cô, cắm nghiêng vào búi tóc, thở dài nói: "Loài hoa tinh khiết hoàn mĩ, không thích hợp với cô !"

Nghe trong lời nói của y có hàm nghĩa khác, Nam Cung Thiển Trang cũng không giận, thuận tay nhổ hết hoa lê trên đầu, mặt giãn ra cười nói: "Thừa Tướng cũng không kém bao nhiêu, mặc áo quần trắng cũng không che giấu được hết mùi thối ngập trời, lòng dạ hiểm độc của ngài !"

"Màu đỏ đẹp mắt !" - Giống như tính tình nóng nảy như lửa của “nàng”, tinh thần phấn chấn tràn trề.

Nam Cung Thiển Trang nghẹn lời, lời này nếu cô không bác bỏ thì sẽ có một hơi buồn bực nén lại ở trong ngực, ngược lại thì sẽ có vẻ như cô là người không phóng khoáng. Không vui nói: "Màu đen đẹp mắt !"

Bách Lý Ngọc cười một tiếng, nha đầu này một chút thua thiệt cũng không chịu, nghĩ đến tin tức xấu vừa truyền đến, bèn không ba hoa với cô nữa.

"Thiển Thiển, lão phu nhân mang theo đứa con mồ côi mà nhị thúc của cô để lại hôm qua đã trở về phủ !" - Bách Lý Ngọc quét mắt nhìn sắc mặt bình tĩnh của Nam Cung Thiển Trang, tâm tình không tệ nói: "Nàng ta xem trọng Lạc Trang Các của cô, lão phu nhân lập tức sai người dọn dẹp đồ của cô ném vào Thiên viện, để cho đường tỷ (1) của cô vào ở !"

Nam Cung Thiển Trang liếc một cái, cầm cành hoa cài vào trong tóc Bách Lý Ngọc, tiện tay rút luôn cây trâm ngọc bích, trả lời một câu: "Ngươi thật nhàm chán !"

Trong lòng thì không được bình tĩnh như vậy, có chút ấn tượng đối với bà chị họ lừa dối che mắt lão phu nhân, nhưng tính tình của Thiển Trang không được lão phu nhân yêu thích, chưa bao giờ cho sắc mặt tốt. Mấy năm trước nhà của nhị thúc gặp chuyện không may, lão phu nhân về quê nhà, hàng năm mẫu thân cũng sẽ đi chăm lão phu nhân một khoảng thời gian, “nàng” sống chết không muốn đi.

Bây giờ, ba năm đã qua đi, lão phu nhân từ quê nhà quay lại kinh thành, nếu ra tay áp đảo tinh thần, hạ thấp vị trí của mình, củng cố địa vị cho ‘Đường tỷ’, thân mẫu sẽ không can thiệp ư?

Vuốt gương mặt có năm phần tương tự khuôn mặt của Thái Dung, bỏ qua sự nghi ngờ trong đáy lòng, biết Thủy Thiên Diên vì cô làm nhiều chuyện như vậy, sớm cho rằng Thủy Thiên Diên mới là mẹ ruột của cô.

Đầy một bụng tâm sự, Nam Cung Thiển Trang buồn bực đi về phía trước, không phát hiện ra Bách Lý Ngọc đang đứng tại chỗ, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô nắm cây trâm ngọc bích trong tay, nụ cười ở khóe miệng ngọt ngào.

Xuống núi rất nhanh, nửa canh giờ đã đến nơi, Bích Hàm lo lắng đi vòng quanh để kiểm tra, thấy Nam Cung Thiển Trang không bị thương gì mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngồi lên xe ngựa giá trị ngàn vàng của Bách Lý Ngọc, Nam Cung Thiển Trang trong lòng buồn bực đánh một giấc ngủ say, lúc vào thành đã là giữa trưa, trong phủ Bách Lý Ngọc có chuyện, hai người liền mỗi người đi một ngả.

Xe ngựa dừng ở cửa phủ tướng quân, Nam Cung Thiển Trang bị chặn đường, nha hoàn mặc áo ngắn màu đỏ hồng, váy hoa nhạt, thái độ đúng mực không kiêu ngạo không tự ti nói: "Tiểu tiểu tỷ ! Lão phu nhân mời đi qua một chuyến !"

Nam Cung Thiển Trang hếch mày. Tiểu Tiểu Tỷ ? Bên môi lộ ra nụ cười lạnh, vuốt vuốt cây trâm ngọc bích dễ dàng lấy được từ Bách Lý Ngọc, thản nhiên nói: "Hả ? Bản tiểu thư cũng không nhớ thân mẫu sinh ra tỷ tỷ lúc nào đấy, lần sau còn kêu sai nữa, cẩn thận cái miệng của ngươi !"

Trong lòng hừ lạnh, không phải là lúc bình thường lão phu nhân không chào đón cô sao, nhìn xem, Đường tỷ vừa về đến, địa vị của cô lập tức thấp đi một đoạn!

Sắc mặt Hải Đường không thay đổi, đáy mắt lộ ra vẻ khinh miệt, ngữ điệu sắc nhọn hơi có vẻ phách lối: "Người cứ theo nô tỳ đi, tránh để lão phu nhân phải chờ lâu !" - Nàng là đại nha đầu bên cạnh lão phu nhân, đại tiểu thư cũng không dám lên mặt với nàng, Nam Cung Thiển Trang danh tiếng thối nát này thì sao nàng phải đem bỏ vào trong mắt ?

Nam Cung Thiển Trang thấy nàng liền gọi cũng tiết kiệm, thật sự xem cô là quả hồng mềm đễ bóp hay sao ? Trực tiếp kêu Lãnh Sương ẩn nấp kín trong xe ngựa: "Ở đâu ra nha đầu không biết lễ phép trên dưới, Lãnh Sương vả miệng, dạy đỗ phép tắc cho bản tiểu thư !"

Hải Đường cảm thấy hoảng hốt, có phần mò không ra Nam Cung Thiển Trang có thể động thủ với nàng hay không, “miệng hùm gan sứa” nói: "Người dám, ta là nha đầu bên cạnh lão phu nhân, đâu có đến phiên người làm chủ !"

"Ra tay đi !" - Nam Cung Thiển Trang mắt trầm xuống, hôm nay nếu không cho biết tay, sau này cam đoan nàng nhất định sẽ bò lên, làm mưa làm gió trên đầu cô.

Lãnh Sương từ trên xe ngựa nhảy xuống, ngón tay trái túm cổ của Hải Đường, tay phải nhanh chóng tát tai tới tấp, chỉ chốc lát sau, một chiếc răng rớt xuống đất, Lãnh Sương chán ghét ném nàng xuống đất.

"Ưmh. . . Lão phu nhân. . . Sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu !" - Hải Đường trong mắt tràn đầy oán thù, nhịn đau khạc ra một búng máu, ở trong đó có hai cái răng trắng, ghi hận vào trong đáy lòng.

"Chủ tử có muốn khâu miệng lại hay không ?" - Lãnh Sương liếc nhìn Hải Đường ngồi bẹt trên đất cái mặt sưng như đầu heo, một bộ dạng thật sự phù hợp với nét mặt của nàng.

Nam Cung Thiển Trang phẩy tay, bước vòng qua Hải Đường ngồi trên đất miệng sưng lên cũng không thể khép lại được, mắt phượng quét qua đám nha hoàn nô tài núp ở cửa xem cảnh náo nhiệt, lạnh lùng nói: "Ngày hôm nay chỉ là dạy dỗ nha đầu không có mắt này, lão phu nhân mới vừa trở về phủ, không nên nhìn thấy máu, lần sau người nào nếu còn dám phạm phải, bản tiểu thư lột da làm quạt !"

Mọi người đồng loạt rùng mình một cái, trước kia đại tiểu thư tính tình ngang ngược, nhưng không đến nỗi tàn nhẫn như vậy, hôm nay được chứng kiến, lòng thầm có cân nhắc, lại không dám lỗ mãng.

"Sao ngươi không lấy tấm da già này của ta làm quạt đi !" - Âm thanh già nua không mất đi uy nghiêm, lão phu nhân tóc hoa râm, khăn trùm đầu vòng quanh cái trán, mặc váy màu đen thêu hoa gấm phú quý đỏ thẫm, chống gậy đứng nghiêm ở tại cửa ra vào, bên trái đi theo một vị thiếu nữ ước chừng tuổi mười sáu, một đôi mắt xếch ẩn chứa hơi nước, lông mày kẻ đen, dài nhỏ như trăng rằm, vóc người thon thả, thân thể điệu đà lả lơi, môi đỏ mọng không cần thoa son hé mở mỉm cười, quả nhiên là một giai nhân.

"Bà nội, người cũng đừng nói như vậy, muội muội chỉ là lời nói nhất thời có chút thất lễ thôi !" - Nam Cung Tiểu nhỏ nhẹ, thủ thỉ khuyên lơn lão phu nhân, bàn tay trắng muốt vỗ lưng lão phu nhân, xuôi khí.

Nam Cung Thiển Trang lông mi che nửa mắt, nghĩ đến thiếu nữ này chính là đường tỷ Nam Cung Tiểu của cô, bề ngoài tưởng vô hại, không biết tâm tư suy tính thì như thế nào.

"Lão phu nhân, người đừng ngăn cản Trang nhi, cái loại “chó cậy thế chủ” này không có tôn ti trên dưới, dám gọi ta là tiểu tiểu tỷ, dõi mắt xem cả kinh đô này, ai không biết thân mẫu chỉ có một mình ta là nữ nhi, lúc nào thì có thêm một người tỷ tỷ ? Trang nhi chẳng qua chỉ là dạy dỗ mấy câu, thế mà cãi lại. May đây là đang ở trước mặt của ta, nếu như gặp phải khách quý, người ta còn tưởng rằng phủ tướng quân không có quy củ, nô tài cũng có thể bò lên trên đầu chủ tử !" - Nam Cung Thiển Trang nghiêm mặt nói, khóe mắt dư quang bí mật quan sát vẻ mặt Nam Cung Tiểu đang thay đổi

-------hết chương 12--------

(*) ý nghĩa đầy đủ tên chương là: chỉnh sửa, trừng trị đầy tớ điêu ngoa, xảo trá. Ta thấy dịch hẳn ra rất dài dòng mà cũng không hay nên để nguyên từ hán việt

(1) tức Chị họ bên nội. Ở Trung quốc không phân vai vế trên dưới giữa các anh chị em họ theo kiểu con chú con bác như VN, mà phân theo ai sinh trước sinh sau. Dù là con của chú nhưng nếu sinh trước, lớn tuổi hơn vẫn được gọi là anh hay chị
Bình Luận (0)
Comment