Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu!

Chương 16

Trăng sáng, sao thưa, bóng đêm mờ mịt bao la.

Tại phủ Hữu tướng, bên trong “Cảnh Lan Đình”, bóng dáng hai người một đỏ một trắng, nghiêng vẹo in trên bàn đá, tay phải nâng vò rượu cụng vào nhau, ngửa đầu rót vào miệng uống một ngụm lớn.

Từng cơn gió mát từ mặt hồ thổi phất qua, bả vai Nam Cung Thiển Trang run lên, tay trái khép chặt vạt áo lại. Hai má bị rượu cồn hun ửng đỏ, mắt phượng trong vắt phát sáng nhìn mặt hồ gợn sóng lăn tăn, cười mỉa, giễu cợt nói: "Huynh thật kém cỏi khi là đồ đệ của Vô Nhai lão nhân, chuyện nghe lén đơn giản như vậy mà cũng để lộ ra cái đuôi !"

Bách Lý Ngọc chân mày cau lại, nhìn theo tầm mắt của cô, hình ảnh đình bát giác rọi ngược bóng trong nước, chợt tỉnh ngộ hiểu ra, hóa ra lần tranh chấp cùng Sở Mộ Cẩn ở đình hóng mát đó, cô đột nhiên trở nên yếu thế là vì muốn thử dò xét y !

"Xem trộm thì thế nào ?" - tiếng nói thanh nhã hơi hơi lén cười, mang theo sức hút, như loại rượu trong vắt ngọt nồng.

"Ta có thể làm được gì huynh đây? Nhiều lắm là cướp sạch sành sanh Tướng phủ của huynh để đền bù tổn thất của ta, may là huynh đứng về phía lão nương đấy!" - Nam Cung Thiển Trang chậc chậc lắc đầu, nếu không bị hủy dung, có lẽ gắng gượng tạm chấp nhận “làm thịt” y để bồi thường.

Đôi môi Bách Lý Ngọc treo lên nụ cười vui vẻ, đã biết cô nàng có hai thứ yêu thích là sắc đẹp và tiền tài.

"Nghe nói ở Thiên Chi Nhai có một bộ lạc tuy nhỏ nhưng tài lực khác thường, nam nữ đều xinh đẹp hơn người, nếu nắm được tín vật đã thất lạc ở bên ngoài của bọn họ là có thể sai khiến bọn họ làm cho ba việc. Đó là miếng thịt béo mà bốn nước vô cùng thèm thuồng !" - Bách Lý Ngọc lười biếng nằm nghiêng ở trên nhuyễn tháp, nhìn vò rượu trống không vứt đầy dưới đất, mắt sáng lóe lên, trong một khoảnh khắc ánh mắt không vừa ý nhìn chằm chằm miếng Noãn Ngọc đeo bên mé thắt lưng của cô.

Nam Cung Thiển Trang giật mình một cái, tỉnh táo lại không ít, hơi suy tư, liền hiểu ra ẩn ý trong lời nói của y. Nếu chỉ là ba điều kiện đơn thuần, bốn nước cũng sẽ không hao phí sức lực tiền tài và con người đi tìm bộ lạc nhỏ này, nhất định đằng sau đó là một miếng bánh béo đầy cám dỗ.

"Đừng nói là có thể trợ giúp bọn họ thống nhất bốn quốc gia đấy nhé !" - Nam Cung Thiển Trang không chút nghĩ ngợi nói ra, trong mắt đều là ý đùa cợt.

Bách Lý Ngọc khẽ vuốt cằm, chỉ là không có ai có thể tìm được cửa vào.

Con ngươi của Nam Cung Thiển Trang co rụt lại, tỏ vẻ không thể tin nhìn Bách Lý Ngọc, thật sự có chuyện “cẩu huyết” (máu chó) hoang đường như vậy sao?

"Không phải huynh đã biết được điều gì chứ ? Tín vật này là cái gì vậy ?"

"Xá Lợi bảy màu chính là tín vật, nó ẩn chứa quyền năng linh thiêng của Thánh nữ cổ xưa, ở một trăm năm trước gặp phải kiếp nạn trong bộ tộc, Thánh nữ để rơi mất không rõ tung tích, các Thánh nữ đời sau không được truyền thừa lại sức mạnh thần thánh, do đó bộ lạc Lạc Khắc mới có thể hứa hẹn sẽ đồng ý ba điều kiện !" - ánh mắt sâu thẳm thầm kín của Bách Lý Ngọc nhìn về hướng hoàng cung, chiếc mặt nạ che đậy thần sắc của y, không biết y đang suy nghĩ những gì nữa.

Nam Cung Thiển Trang không nghĩ tới viên Xá Lợi bảy màu có tác dụng lớn như thế. Như vậy không phải là cô bị lỗ nặng rồi hả ? Cái bánh thơm ngon khiến bốn nước tranh nhau đoạt lấy, thế mà cô chỉ được đổi lại bằng một tên cặn bã !

"Đi, ta muốn lấy lại viên Xá Lợi !" - Nói xong, Nam Cung Thiển Trang bất ngờ đứng dậy, một trận đầu váng mắt hoa, dưới chân lảo đảo, đụng ngã Bách Lý Ngọc cũng mới vừa đứng dậy.

Thoáng cái, cái mặt mo của Nam Cung Thiển Trang đỏ bừng lên, vị trí này của cô, tư thế này quá mức lúng túng rồi, lưng cứng còng, cũng không nhúc nhích cứ giữ nguyên hiện trạng.

Bách Lý Ngọc hít vào ngụm khí lạnh, sắc mặt căng thẳng, tròng mắt quét qua chỗ cái bọc nhỏ nào đó trên phần bụng bên trong áo nhung đen, tay của cô đè lên phần háng của y, vành tai khẽ hiện lên màu hồng.

"Cô đứng lên ngay !" - Bách Lý Ngọc cố gắng chịu đựng, lạnh lùng nói.

Nam Cung Thiển Trang lập tức nhảy dựng lên, cánh tay không chú ý lại dùng thêm chút sức, lại nghe được một tiếng hít khí thật sâu, luống cuống nhìn hai bàn tay, hận không được chặt bỏ đôi móng vuốt này đi, há mồm cứng lưỡi nói: "Ta. . . Ta. . . Không cố ý !"

Bách Lý Ngọc thần sắc cổ quái, muốn dùng tay xoa nắn để làm dịu bớt cơn đau đớn, nhưng Nam Cung Thiển Trang lại đang chớp chớp đôi mắt mộng mơ biểu lộ sự vô tội nhìn y, nên không tiện hành động, chỉ đành cắn răng nhẫn nhịn chịu đựng, chờ đợi một làn sóng đau đớn tản đi.

Một lúc lâu sau, Nam Cung Thiển Trang vẫn không nhúc nhích, trong lòng cảm thấy có chút lo lắng, mới vừa rồi sức lực ở tay hơi lớn, y có thể bị cô đụng trúng mà thành ra tàn phế “bất lực” hay không ?

Vừa nghĩ tới đó, tim liền nhảy vọt lên tận cổ họng, nội tâm áy náy tràn lan, thương hại nhìn y, hồi hộp căng thẳng hỏi: "Cái đó. . . có tốt không ?" - Vốn dung mạo của y đã bị phá hủy rồi, nếu như cái “gốc rễ giống nòi” cũng hỏng nốt, đời này của y sẽ không được vui cho lắm.

Bách Lý Ngọc chầm chậm làm ra một nụ cười cứng đờ, thật muốn bẻ cái đầu của cô nàng xuống, nhìn xem ở bên trong đó là cái gì.

"Không thử thì sao biết được tốt xấu ?" - Bách Lý Ngọc đen mặt hỏi vặn lại.

Nam Cung Thiển Trang tắc nghẹn, chẳng có lẽ cô đi tìm một tá nữ nhân để cho y kiểm tra hàng họ của mình ?

Nếu quả thật là không dùng được nữa, sĩ diện của y mất hết rồi, dựa vào tính cách của y không giết cô mới là lạ đấy!

"Vậy làm sao bây giờ ?" – Dù sao thì không có khả năng bảo cô lấy thân mình thử lửa chứ ? Ý niệm vừa mới mọc lên trong đầu, liền bị cô hung hăng chặt đứt.

Bách Lý Ngọc nhìn thần sắc cô thay đổi trong nháy mắt, đã biết cô không nghĩ được điều hay ho gì, nhưng mà, chuyện này cũng rất tốt, ít nhất trong lòng cô thấy áy náy chắc sẽ không nhớ thương tới một trăm lạng vàng nữa.

"Cứ như vậy đi, với thanh danh của ta cũng khó lấy vợ, chẳng qua chỉ là chặt đứt đường hương khói của nhà Bách Lý thôi !" – ánh mắt Bách Lý Ngọc không nổi sóng, làm cho người ta khó có thể phỏng đoán nội tâm của y.

Tim của Nam Cung Thiển Trang rơi xuống thấp, cái tội này lớn quá, ở cổ đại, vô hậu (không có con cháu) là đại bất hiếu, mà y lại không có ý trách móc cô, nghĩ đến chuyện mình làm trước kia, cảm thấy hơi ngượng ngùng xấu hổ.

"Như vậy sao được, huynh yên tâm, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với huynh !" - Nam Cung Thiển Trang thầm hạ quyết tâm, nhất định phải trị lành “gốc rễ sinh mệnh” của hắn.

Trong mắt Bách Lý Ngọc hiện lên thần sắc đen tối khó hiểu, hai đầu lông mày nhuộm một nỗi ưu sầu nhạt, thản nhiên nói: "Đến hoàng cung trước đã, những thứ khác sau này hãy nói !"

Nam Cung Thiển Trang bị y nhắc tới chuyện đó, thầm nghĩ cũng đúng, chuyện này dù có vội cũng không nhanh được, còn không bằng làm tốt chuyện trước mắt, có lẽ bộ tộc Lạc Khắc có thể trị lành ‘bệnh không tiện nói ra’ !

Hai người thừa dịp bóng đêm lẻn vào hoàng cung, đi theo Bách Lý Ngọc quen đường quen lối dễ dàng ẩn nấp trên nóc Ngự Thư Phòng.

Cẩn thận từng li từng tí nhấc một viên ngói lên, Nam Cung Thiển Trang nhoài người ghé mắt từ trên cao nhìn xuống, khi thấy Dạ vương Sở Mục Khoảnh, giương mắt lên hỏi thăm Bách Lý Ngọc: "Huynh biết hắn đến, cho nên cố ý dẫn ta tới đây sao!"

Bách Lý Ngọc từ chối cho ý kiền, ngón tay thon dài như ngọc chỉ xuống phía dưới: " Trước hết hãy nghe đã!"

Nam Cung Thiển Trang nghe được thanh âm phía dưới truyền đến, tiếng nói rét run.

"Phụ hoàng ! Nam Cung Thiển Trang là đứa con bị vứt bỏ của Nam Cung Ngạo Thiên, nếu không, hắn cần gì lấy hết nửa gia nghiệp để Nam Cung Tiểu gả cho Tam ca !" - Dạ vương nói một chút rồi ngừng lại, muốn hoàng thượng từ từ hiểu ra hàm ý trong chuyện này.

Sở Nam Kình trầm ngâm nói: "Ban đầu trẫm đã đồng ý với Nam Cung phu nhân, giờ có thể nói không giữ lời sao?"

"Phụ hoàng ! Điều kiện mà Nam Cung phu nhân hứa hẹn năm đó không thay đổi, chẳng qua là thay đổi người thôi !"

"Ngươi thấy thế nào ?" - Ánh mắt vẩn đục của Sở Nam Kình hiện lên luồng sáng, tiện tay cầm lấy tấu chương phê duyệt.

"Nhi thần cảm thấy có thể được, Nam Cung Tiểu được lão phu nhân che chở, mà lão phu nhân nói gì Nam Cung Ngạo Thiên nghe nấy, có thể dùng nàng để kiềm chế nhà Nam Cung !" - Dừng một chút, Sở Mục Khoảnh tiếp tục nói: " Tính tình của Nam Cung Thiển Trang kể từ khi ngã ngựa biến chuyển không ít, nhi thần cảm thấy không nên giữ lại!"

"Hử ?" -Sở Nam Kình sắc bén quét mắt về phía Sở Mục Khoảnh, không phân biệt được vui buồn tức giận.

"Những ngày gần đây nhi thần điều tra được nàng ấy cùng Bách Lý Ngọc tiếp xúc quá gần, giữ lại cuối cùng là tai họa !" - Sở Mục Khoảnh hồi tưởng ban đầu Nam Cung Thiển Trang trong lúc lơ đãng biểu lộ giọng nói đanh thép, làm cho Nam Cung Ngạo Thiên không có đường lui, người như vậy sao nói là người ngu ngốc cho được?

"Đem nàng ấy gả cho Hữu Tướng !" - Sở Nam Kình tự định liệu mà nói ra, liền tựa vào trên ghế rồng, mệt mỏi xoa khóe mắt, phất tay nói: "Ngươi lui ra trước đi !"

Sở Mục Khoảnh tập trung thần trí suy ngãm về câu nói kia, cảm thấy có hơi nghi ngờ, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, hành lễ lui ra.

Mà trên nóc nhà, thần sắc Nam Cung Thiển Trang như đóng băng, nghiêng mắt liếc nhìn Bách Lý Ngọc, thấy y đang nhìn mình chằm chằm, thoáng chốc nghĩ đến câu nói cuối cùng kia của Hoàng đế, trong lòng cảm thấy kỳ quái, không chú ý tới độ nặng nhẹ của lực bàn tay, nặng nề bít lại mái ngói ở trên khe hở.

"Kẻ nào !" - Bên trong ngự thư phòng truyền đến tiếng rống giận dữ uy nghiêm: "Người đâu, đuổi bắt thích khách !"

Nam Cung Thiển Trang nhất thời thấy sợ hãi, trao đổi ánh mắt với Bách Lý Ngọc, đồng loạt rút lui về phía sau, nhìn thị vệ giơ cây đuốc đuổi theo, hai người trốn vào một nơi trong cung điện.
Bình Luận (0)
Comment