Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu!

Chương 63

Nam Cung Thiển Trang cùng Bách Lý Ngọc liếc nhau một cái, đều thấy được sự nặng nề lắng đọng ở trong mắt đối phương.

Trong sơn động trên núi Vân Mộ, đúng là nghĩa mẫu tuyệt sắc mặc một bộ váy áo đỏ được đóng kín ở trong quan tài bằng băng, cùng chìm theo tảng đá lớn xuống đáy đầm.

Hôm nay, vì sao lại đến được hồ Sư Tử ranh giới giữa bốn nước?

Hồ Sư Tử là hồ nước trong sơn cốc ở rìa phía nam của Mân thành, bởi vì hình dáng giống sư tử nên được gọi là hồ Sư Tử, nước hồ xanh thẳm, sâu không thể nhìn thấy đáy, từng có người lặn xuống đáy nước, rồi sau đó không thấy nổi lên, sau có mấy người to gan đi xuống vớt thi thể, cũng đồng thời không thấy dấu vết. Có người gọi đùa là hồ tử vong, bởi vì phong cảnh tươi đẹp, khí hậu dễ chịu, mùa hè tới đều có người đi kết bạn đến du ngoạn, chỉ cần không thèm muốn sự mát mẻ mà xuống nước, thì bình an vô sự. Dần dần, trở thành một trong những cảnh trí du lịch đạp thanh.

"Ta cảm thấy hồ Sư Tử nhất định có gì đó quái lạ, có người từng nói nó là chỗ nước tù, nguồn nước đến từ con suối trong núi, nếu thật sự là vùng nước chết, đã có người chết đuối, vậy phải có xác chết trôi, nhưng bóng dáng của bọn họ cũng không có một cái nào!" - Nam Cung Thiển Trang nói ra nhận xét của bản thân, quả thật lời đồn đại quỷ dị thái quá, chưa chắc là tin đồn vô căn cứ, nếu không phải đáy hồ có huyền cơ khác, như vậy chính là đáy hồ thông ra bên ngoài với những con sông khác.

Bách Lý Ngọc nhàn tản tựa vào tấm vách trên xe ngựa, vuốt ve ngón tay của Nam Cung Thiển Trang, đối với điểm phân tích sự việc của cô chỉ cười một tiếng:"Đến thì sẽ biết!"

Trong lòng đắn đo chuyện hòm quan tài bằng băng của sư tỷ, đầm sâu trên núi Vân Mộ thông với am miếu phía sau núi, sớm bị vu nữ tiếp nhận đi rồi, vì sao đột nhiên xuất hiện ở nơi này?

"Bách Lý Ngọc, nếu là nghĩa mẫu thì chúng ta nên làm thế nào? Ván này nghiễm nhiên là nhằm về phía chúng ta mà đến, chỉ là kẻ nào biết được quan hệ giữa chúng ta?" - Nói đến đây, Nam Cung Thiển Trang chợt nhớ tới một người, nắm thật chặt tay của Bách Lý Ngọc, sắc mặt trắng bệch nói: "Nhất định là Thái Dung, chỉ có bà ta biết chuyện của nghĩa mẫu, nhưng bà ta đã rơi xuống hồ khi giả chết, sau đó hẳn phải càng thêm cẩn thận nhiều hơn!"

Thái Dung một khi muốn động thủ, như vậy nhất định là đã có sự chuẩn bị chu đáo, chờ bọn họ sa lưới.

Há miệng, thấy khóe môi Bách Lý Ngọc nhếch lên cười lạnh, trong lòng Nam Cung Thiển Trang nghiêm nghị, mở miệng nói: "Ban đầu ta hoài nghi hai lần Bất Tử Nhân ám sát chúng ta là do Thái Dung thao túng, bà ta bình thường mềm mại gạt bỏ đi sự nghi kỵ trong lòng ta, cho đến khi bà ta rơi xuống hồ giả chết, lão phu nhân tiết lộ thân phận của bà ta, ta đại khái đã xác nhận được!" - Chỉ còn thiếu chứng thực ngay tại chỗ mà thôi.

"Lý ra phải là bà ta, ban đầu khi Thái Dung còn là Kiều Tâm, bà ta đã ở Bắc Thương!" - Ánh mắt Bách Lý Ngọc thâm trầm, hẳn phải là một đoạn tình cảm rối rắm, mới có thể khiến Thái Dung hận Thủy Thiên Diên tới thấu xương.

Thật may là bà ta bị thù hận che mờ tâm trí, một lòng muốn phá hủy thi thể của Thủy Thiên Diên, nghiền xương thành tro, do đó mới không xuống tay đối với Nam Cung Thiển Trang.

Bắc Thương?

Nam Cung Thiển Trang nheo mắt, mơ hồ đoán được cái gì đó, lúc trước gặp Quân An Triều trong nhà lao bí mật, biểu hiện của ông ta khi nhìn thấy dung mạo của cô nhất thời vô cùng kích động, chắc hẳn là có liên quan.

"Người có thể khiến phụ vương của huynh ghét cay ghét đắng, há có thể là nhân vật nhỏ bé ư?" - Khóe miệng Nam Cung Thiển Trang lộ ra vẻ châm chọc nhàn nhạt, chỉ hy vọng người trong hòm quan tài bằng băng kia không phải là nghĩa mẫu.

Đôi mắt lấp lánh của Bách Lý Ngọc thoáng qua tia tối tăm, nắm thật chặt tay Nam Cung Thiển Trang, trầm mặc không nói.

Dọc đường không nói câu nào, đến rìa núi thì xe ngựa dừng lại, để vào đến hồ Sư Tử phải đi một đoạn lộ trình ngắn, hai người nắm tay cùng nhau đi theo đường núi quanh co tới hồ Sư Tử .

Bên hồ người xem náo nhiệt vây đầy ba tầng trong ba tầng ngoài, trong đó phải kể tới hoàng thân quốc thích chói mắt của bốn nước, đứng ở trong đám người, liếc một cái liền có thể tìm được.

Ánh mắt của Nam Cung Thiển Trang dừng lại ở trên người một gã đàn ông mặc bộ đồ đen, chỉ thấy hắn lười biếng tựa vào trên người thị vệ, trên miệng ngậm bông hoa cỏ không biết tên, hững hờ nói chuyện cùng người con trai mặc áo xanh ngồi trên xe lăn ở bên cạnh.

Bách Lý Ngọc nhìn theo ánh mắt của Nam Cung Thiển Trang, sắc mặt trầm xuống, bàn tay tăng thêm lực.

"Ai ——" - Nam Cung Thiển Trang bị đau, kéo tầm mắt về, nhìn vết hồng hồng trên mu bàn tay, cau mày không vui nhìn chằm chằm Bách Lý Ngọc, lại phát thần kinh cái gì rồi?

"Rất đẹp mắt hả?" - Bách Lý Ngọc ôn hoà hỏi, ánh mắt âm trầm nhìn thẳng vào Thủy Minh Hách, cảm thấy dung mạo thật sự là không bằng y.

Nam Cung Thiển Trang sửng sốt, hiểu ra y vì sao bóp đau cô, vừa tức vừa buồn cười, cô chỉ nhìn Thủy Minh Hách nhiều một chút, có cần thiết phải hẹp hòi như vậy không?

"Không đẹp mắt bằng huynh, huynh mới xứng với danh hiệu người đàn ông đẹp nhất thiên hạ !" - Nam Cung Thiển Trang nói đùa xong, nghĩ thầm sau này nên ít cùng cái loại này ra đường, tránh cho ngày nào đó không khống chế được ánh mắt bị hấp dẫn, cô lại không khỏi bị ngầm xử lý.

"Quan tâm những thứ hư danh đó làm chi, nàng biết là được rồi!" – Ánh mắt không sóng không gió của Bách Lý Ngọc thoáng lóe lên sáng loáng, nghĩ tới phải tìm thời cơ bỏ mặt nạ xuống, cô nàng lập tức sẽ không nhìn tới gã đàn ông nào khác nữa.

Nam Cung Thiển Trang co giật khóe miệng, cái vẻ mặt kia rõ ràng là rất hưởng thụ, rồi lại thêm một giọng điệu rất tự phụ, đều nói lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển, cô lại cảm thấy Bách Lý Ngọc mới là như thế. "Ừ, huynh đẹp nhất!"

Qua loa vài câu, Nam Cung Thiển Trang tiến lên, vạch đám người ra, đi tới một vòng phía trong, nhìn trúng hòm quan tài bằng băng trên một khối đá lớn ở giữa hồ, dưới khúc xạ của ánh mặt trời, tản ra ánh sáng rực rỡ, óng ánh trong suốt.

Xa xa chỉ có thể nhìn thấy trong quan tài một mảng quần áo màu đỏ, nhìn không rõ tướng mạo, bất chợt, Nam Cung Thiển Trang liếc đến cái bóng in trong nước, một phần nhỏ của cái bóng đung đưa, nếu nhìn một cánh đại khái tất sẽ cho là cái bóng của hòn đá, cẩn thận nhìn lại có thể phát hiện ra điều khác thường.

Khép nửa mí mắt, thu lại vẻ phức tạp trong đáy mắt, hòm quan tài bằng băng trôi về phía bọn họ, nhưng một mặt khác điều kiện bên này căn bản không nhìn được rõ ràng, trừ phi bay vọt đến phía bên kia của bờ sông, nhưng phía đối diện đều là vách đá thẳng đứng, căn bản không có cách nào đặt chân.

Bỗng nhiên, Nam Cung Thiển Trang lóe lên ý tưởng, cái bóng lay động chẳng lẽ là vạt áo ? Chẳng lẽ một bên mặt khác ẩn giấu một người?

"Bách Lý Ngọc, trên tảng đá có lẽ còn có một người đang mai phục!" - Là muốn chờ bọn họ đi tới xác nhận thì bất ngờ tập kích chăng?

Bách Lý Ngọc gật đầu, ghé sát vào lỗ tai Nam Cung Thiển Trang nói mấy câu, Nam Cung Thiển Trang mắt sáng lên, gật đầu liên tục: "Vậy ta đi nhé!"

Bách Lý Ngọc đưa mắt nhìn Nam Cung Thiển Trang rời đi, lặng yên không tiếng động thối lui khỏi đám người, đi tới chỗ khuất của hồ, ẩn vào trong nước, bơi về phía hòn đá.

Nam Cung Thiển Trang đi tới bên cạnh Thủy Minh Hách, nghe được hắn không nghiêm túc nói: "Tương vương, sao không đưa vương phi mềm mại như nước của ngươi tới? Tiệc tân hôn lại khiến mỹ nhân mảnh mai một mình phòng không, thật quá tàn nhẫn!"

Nam Cung Thiển Trang đầu đầy mây đen, Thủy Minh Hách mỗi lần nói chuyện đều có loại cảm giác kích động khiến người ta muốn đánh hắn.

"Thân thể của nàng yếu đuối, không nên bôn ba đường dài!" - Tương vương Tông Chính Liệt lạnh nhạt, lời nói có vẻ xa cách.

"Cũng đúng, để người đẹp như thế ở bên cạnh, có thể nhìn mà không thể ăn, Tương vương chịu nhịn cũng khổ cực, chi bằng không nên nhìn!" - Thủy Minh Hách vô sỉ cười nói khì khì, dáng vẻ tỏ ra thông hiểu, vỗ bả vai Tông Chính Liệt.

"Tuyên vương, thân thể ngươi hư rỗng, trước tám người đẹp trong khách sạn nên vững một chút, chớ để vất vả quá độ!" - Giọng nói của Tông Chính Liệt ân cần, gương mặt lai lạnh lùng không có bất kỳ biểu lộ gì.

"Phì!" - Nam Cung Thiển Trang nhịn không được mà bật cười, núi cao còn có núi cao hơn, nhìn bộ dáng kinh ngạc của Thủy Minh Hách, càng cảm thấy Tông Chính Liệt thuận mắt.

Hai người nghe tiếng quay đầu lại, thấy cô gái một thân quần áo màu đỏ, mắt phượng sóng nước long lanh cười thành hai mảnh trăng cong cong, thì biểu cảm lại khác nhau.

"Người đẹp, là nàng ư, nhân sinh hà xứ bất tương phùng (1), ở chỗ này cũng có thể gặp nhau, thật sự là không khéo không thành sách!" – Đôi mắt đào hoa quyến rũ đa tình của Thủy Minh Hách lấp lánh sáng rỡ như lưu li, lấy xuống rễ cỏ từ trong miệng, phóng khoáng ném đi.

(1) Nhân sinh hà xứ bất tương phùng. Đây là một vế của hai câu thơ nổi tiếng của TQ: Hữu duyên thiên lý lai tương hội; Nhân sinh hà xứ bất tương phùng (有缘千里来相会,人生何处不相逢), hai câu này người ta có thể đổi vế trước vế sau cho nhau, ý của nó là: trong đời người dù ở đâu thế nào cũng sẽ gặp được nhau, chỉ cần có duyên thì dù xa nghìn dặm cũng sẽ gặp mặt.

Tông Chính Liệt nhìn cô gái đột ngột xuất hiện ở phía sau, bị phong thái của cô hấp dẫn, nhìn một lúc rồi im lặng xoay đầu đi, lại nghe được lời nói của Thủy Minh Hách, cánh môi mỏng khẽ nhếch lên, mỉa mai nói: "Chắc hẳn trong phủ của Tuyên vương có rất nhiều thiên thư (2)!"

(2) Thiên thư = sách trời, nghĩa cuốn sách hoặc văn chương có nội dung khó, vừa là sách viết về chuyện trên trời.

Nam Cung Thiển Trang hơi hơi ngơ ngác, đến khi phản ứng được trở lại thì cười đến gãy cả lưng, nhìn sắc mặt Thủy Minh Hách tái xanh, thầm nghĩ: Vật nhỏ, chọc vào tổ ong vò vẽ rồi!

"Không dám nhận, nếu nói là thiên thư, cũng có một bản, vậy phải xem vị mỹ nhân tiên trời này có nguyện ý cho bản vương hay không!" - Thủy Minh Hách cố ý xuyên tạc lời nói châm biếm ngầm của Tông Chính Liệt, nếu nói Nam Cung Thiển Trang là tiên trời, được gặp nhau rồi viết thành sách, vậy dĩ nhiên đáng xưng là ‘Thiên Thư’!

Tông Chính Liệt hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Thủy Minh Hách đang ba hoa.

"Người đẹp đừng nghe hắn nói càn, bản vương thích quảng giao với bạn bè,‘hơi nhiều’ phấn hồng tri kỷ, nhưng chỉ nhìn trúng có một mình nàng, bản vương dự tính tiến tới cầu hôn, lại bị người xấu vu hãm, bất đắc dĩ phải trở về nước, thời gian trì hoãn khá lâu, tương tư thành hoạ, may mắn được ông trời thương hại, nhìn đến một phen cuồng dại của ta, để cho nàng và ta hai người gặp nhau lần nữa. Nếu có thể kết làm một mối lương duyên, coi như là hỉ sự to lớn!" - Thủy Minh Hách nhẹ nhàng bày ra bộ dáng công tử, ném một ánh mắt quyến rũ dẫn đến cô gái chưa gả ở bên cạnh đỏ bừng cả mặt, xuân tâm manh động.

Nam Cung Thiển Trang thầm buồn cười, Thủy Minh Hách làm rất tốt một vương gia phong lưu, cái miệng biết ăn nói như vậy, khó trách đi đâu cũng có thể chọc tới một ổ ong bướm.

"Ai, gương mặt này thật sự gây rắc rối cho ta, dáng dấp đẹp không phải lỗi của ta, có thể làm cho vương gia xiêu lòng, bệnh tương tư, thật là đắc tội đáng chết, không thể phát hiện kịp thời tâm ý của vương gia đối với ta, nản lòng thoái chí mà gả cho người khác, cứ vậy mà bỏ qua. Nếu vương gia không ngại ta có ‘rất nhiều’ lam nhan tri kỷ, ta cũng hết sức vui lòng hoàn thành chuyện tốt kia, hãy cho ta làm một vương phi vui đùa một chút trước!" - Nam Cung Thiển Trang mặt mày chợt thay đổi, áy náy, hận là sinh không đúng thời, bỏ lỡ mất thời điểm hẹn hò.

Nụ cười trên mặt Thủy Minh Hách cứng đờ, ánh sáng trong đôi mắt đào hoa lóng lánh chợt sáng chợt tắt, trầm giọng hỏi: "Nàng. . . thành thân rồi hả?"

Nam Cung Thiển Trang gật đầu, tiếc hận nói: "Ta lầm tưởng vương gia lúc ấy chỉ là nói ngoài miệng mà thôi, nếu ngài tỏ rõ tâm tình, Trang nhi sẽ liều chết không cưới!" - Dứt lời, mắt phượng lóe lên láp lánh, nhấc tay giơ lên ống tay áo to rộng che mặt lại, nhẹ lau khóe mắt, tiếng nói nhất thời thay đổi: "Ông trời thương tiếc, không muốn xem hai chúng ta khổ sở vì tình, mới có thể an bài một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên ngày hôm nay, nhất định không thể cô phụ ý tốt của trời cao!"

Đôi mắt đào hoa ẩn chứa vô hạn phong tình của Thủy Minh Hách liền tối tăm, nhìn chằm chằm vào Nam Cung Thiển Trang, muốn nhìn ra sơ hở trên vẻ mặt giả bộ thê lương của cô nàng, nhưng không thấy chút khác thường nào, nghiễm nhiên chính là vẻ mặt hân hoan, vui mừng, u oán, tiếc hận, giễu cợt, chút tâm tình lo lắng chờ đợi khi gặp chồng.

Tông Chính Liệt nắm hờ quả đấm, đặt ở trên môi, ho nhẹ, khóe miệng đổ xuống một tia cười nhạt nhẽo.

"Người đẹp, mặc dù bản vương đối với nàng có tràn ngập tình ý, nhưng tuyệt đối không làm chuyện ác người xấu với nhân duyên, nếu không, sau này trăm tuổi sẽ rơi vào địa ngục A Tỳ (3). Bản vương vẫn chờ cùng ngươi ở trên trời đường tục tiền duyên!" Thủy Minh Hách đáy mắt đều là không thôi, trong lời nói tràn đầy bất đắc dĩ.

(3) Địa ngục A Tỳ hay Huyết Trì Địa Ngục: theo thuyết của nhà Phật có 18 tầng địa ngục ở âm phủ để xét xử tội lỗi của con người sau khi chết, A Tỳ là ngục nặng nhất. Những kẻ bất hiếu, sân hận ác bá sẽ bị trừng trị tại đây.

Một nụ cười vụt qua trong đáy mắt Nam Cung Thiển Trang, mắt phượng chứa đầy lệ, giống như chỉ cần nháy mắt sẽ trào ra, thân thể không vững ngã về phía Thủy Minh Hách.

"Cẩn thận!" - Thủy Minh Hách tay mắt lanh lẹ dìu đỡ lấy Nam Cung Thiển Trang, siu nghĩ phức tạp, phỏng đoán mục đích của Nam Cung Thiển Trang, thái độ lần đầu tiên gặp nhau của cô nàng là cứng rắn, rất không chào đón hắn, lúc này, lại gặp nhau lần nữa, thái độ chợt quay ngoắt lại, người khác không biết thì thật sự sẽ bị biểu hiện của cô nàng mê hoặc.

Nam Cung Thiển Trang thuận thế đứng vững vàng thân thể, mặt không biểu cảm nói: "Tình cảm của vương gia đối với thiếp thân cũng chỉ bình thường, sau khi chết biến thành một ông già nghèo (4) hãy nối tiếp tiền duyên cùng ta, Trang nhi cũng hết hy vọng, sau này sẽ không quấn quýt si mê vương gia, toàn tâm toàn ý sống qua ngày cùng phu quân!" - Nói xong, thừa dịp hắn thất thần, thời điểm đi ngang qua Tông Chính Liệt, nhẹ giọng nói ra: "Bà đây hâm mộ ngươi!" - Không lộ liễu, một câu nói giết người trong vô hình, cùng là một dạng lòng dạ hiểm độc giống Bách Lý Ngọc, nhưng quỷ tha ma bắt, cô lại thích.

(4): ông già nghèo gốc là Tao lão đầu 糟老头, ý của Trang nhi là khi chết già thì biến thành hồn ma già xuống địa phủ trắng tay không có gì.

Tông Chính Liệt quay lại mỉm cười, bỗng nhiên nhớ tới người con gái ở nhà, thần sắc chợt ngẩn ngơ.

Nam Cung Thiển Trang cũng không quấy rầy, nắm chặt túi gấm thuận tiện lấy từ trên người Thủy Minh Hách, khóe miệng nhẹ cong, đi tới địa điểm chờ đợi đã ước định với Bách Lý Ngọc.

Thời gian đã một nén nhang, Nam Cung Thiển Trang vẫn không gặp được Bách Lý Ngọc, nhìn xung quanh, không thể tìm ra bóng dáng của Bách Lý Ngọc, trong lòng có dự cảm xấu.

"Mạc Vấn!" - Nam Cung Thiển Trang mặt lạnh, trầm giọng hô lên, Mạc Vấn vẫn đi theo bên cạnh người Bách Lý Ngọc như hình với bóng, lần này lại ở bên người cô, rốt cuộc có dụng ý gì đây?

Một tiếng xé gió, Mạc Vấn xuất hiện ở sau lưng Nam Cung Thiển Trang, cung kính hô lên: "Chủ mẫu!"

"Bách Lý Ngọc đi làm việc gì vậy?" - Ánh mắt sắc bén của Nam Cung Thiển Trang nhìn chằm chằm Mạc Vấn, không buông tha một chút dấu vết nhỏ nào trên vẻ mặt của hắn.

Mạc Vấn có chút do dự trong lòng, tầm mắt lạnh lùng nhìn lướt qua mặt hồ, cắn răng mà nói ra: "Chủ tử ở trong hồ Sư Tử!"

Nam Cung Thiển Trang trong lòng chấn động, khẽ chửi bậy một tiếng, đáy hồ đến tột cùng có cái gì, cũng không biết là người nào, thế nhưng y lại lơ ma lơ mơ xuống hồ, nếu như đối phương trù hoạch bẫy rập thì làm thế nào?

"Ngươi nghĩ biện pháp giải tán đám người, ta đi xuống tìm xem sao!" - Nam Cung Thiển Trang trầm ngâm giây lát, đưa ra quyết định, Bách Lý Ngọc đi lâu như vậy cũng không có động tĩnh, hẳn là đã gặp chuyện, một mình y ở đáy hồ, thật không yên lòng.

"Chủ mẫu. . . Cẩn thận!" - Mạc Vấn muốn nói lại thôi, ngay sau đó nghĩ đến bản lĩnh của Nam Cung Thiển Trang, liền đem lời Bách Lý Ngọc dặn dò quẳng ra sau đầu, hắn cũng là có lòng riêng, hai người dù sao cũng tốt hơn một mình chủ tử.

Nam Cung Thiển Trang gật đầu, còn chưa đi chuẩn bị, đã nghe được đám người thốt lên một tràng.

"A ——"

"Máu, có máu, trong hồ có máu!"

Nam Cung Thiển Trang bắt đầu lo lắng, bước nhanh đi lên trước, mặt hồ xanh thẳm, nhuộm một vầng chất lỏng màu đỏ, từ từ khuếch tán.

"Bùm ——" - Nam Cung Thiển Trang không kịp suy nghĩ nhiều, lao đầu vào trong nước, bơi về phía ngọn nguồn của vũng máu, sự lo lắng đang khuếch đại trong lòng, không ngừng cầu nguyện Bách Lý Ngọc vô sự.

Mọi người thấy một bóng dáng lửa đỏ nhảy xuống hồ Sư Tử, trợn to mắt, rối rít lui về phía sau mấy bước, phát ra một hồi tiếng kêu sợ hãi, rồi lập tức châu đầu ghé tai thì thầm.

Thần sắc của Thủy Minh Hách và Tông Chính Liệt không đồng nhất. Thủy Minh Hách ánh mắt thâm trầm, chăm chăm nhìn thẳng từng vòng sóng gợn dao động trên mặt hồ, phỏng đoán máu trong hồ có liên quan gì với cô nàng.

Tông Chính Liệt hình như đã nghĩ tới điều gì, chân mày đang cau chặt vội thả lỏng, dặn dò thị vệ sau lưng một câu, rồi mím môi nhìn mặt hồ.

Bắc Viên Trần cải trang đi qua đám người, thấy bóng đỏ chợt lóe, rồi biến mất dưới mặt nước, con ngươi hơi co lại, tay siết chặt khép vào trong tay áo, nghĩ đến bên cạnh còn có người của Sở Mộ Cẩn phái tới, cũng chỉ có thể ẩn nhẫn không đuổi theo nhảy xuống hồ.

"Chậc chậc, cô gái này thật dũng cảm, bị cái hồ đẹp đẽ này hấp dẫn, lại tắm mình trước mặt mọi người!" - Một gã đàn ông mặc bộ quần áo màu da cam phe phẩy chiếc quạt giấy, gương mặt mỉm cười lên tiếng.

Ánh mắt Thủy Minh Hách lóe lên, châm biếm nói: "Thừa tướng của Bắc Thương phát ra cảm khái như thế, nhất định cũng bị cảnh đẹp này cảm phục, vì sao không cùng người đẹp ngâm nước tắm uyên ương đi? Nghĩ đến, đó cũng là một dạng tư vị khác lạ!"

"Tuyên vương sao biết bản tướng không có tính toán như vậy?" - Mộ Chanh nhíu mày hỏi ngược lại, thu chiếc quạt lại, cắm vào bên hông, xắn tay áo dự định cởi áo nới dây lưng.

“Hả ?" - Thủy Minh Hách xem thường, âm cuối kéo dài, bày tỏ nghi hoặc.

Gương mặt trong trẻo của Mộ Chanh nhẹ phiếm màu hồng nhàn nhạt, bị Thủy Minh Hách kích, áo bào cũng quên cởi ra, tung người nhảy một cái, nhảy vào trong hồ.

Ánh mắt Thủy Minh Hách lóe lên nụ cười rõ ràng, một thân quần áo màu da cam. . . Thừa tướng trẻ tuổi. . . Ở khóe miệng lộ ra nụ cười thâm ý.

. . . . . .

Nam Cung Thiển Trang nhìn nước xanh thẳm trước mắt bị nhuộm thành màu đỏ, liền tăng tốc, nhưng ở trong nước, không có cách nào để nhanh hơn nữa, lo lắng tìm kiếm bóng dáng Bách Lý Ngọc, nhưng ngay sau đó, chân lại bị người từ phía sau níu lại, Nam Cung Thiển Trang dùng sức đạp một cái, lại không thể dứt ra, tiếp tục đạp, vẫn là vô dụng, thừa dịp đối phương kéo cô lui về phía sau, mượn lực lộn thân thể, đứng ở trong nước, khom người thấy rõ người áo đen đang lôi kéo mình, xách theo chân phải dùng sức nhằm hướng đầu của người áo đen mà đá tới.

"Ùng ục!" – Một chuỗi bọt nước nổi lên.

Nam Cung Thiển Trang ái oán, đầu của người áo đen không bị đạp rúc vào trong cổ như cô mong muốn, ngược lại đùi phải của cô chấn rung đến nỗi tê rần, có thể so sánh với thiết đầu công của Thiếu Lâm Tự vậy.

Nam Cung Thiển Trang một lần nữa tiếp tục đánh bất ngờ, mắt cá chân chân trái và chân phải kẹp lấy cổ của người áo đen, lật người vắt chân lên trên lưng người áo đen, móc ra chủy thủ, hướng về phía đầu của hắn dồn sức đâm xuống, Nam Cung Thiển Trang nhìn chủy thủ bị uốn cong, sắc mặt chợt biến, ném xuống chủy thủ dự tính muốn bỏ chạy.

Người áo đen kiên nhẫn đuổi theo, Nam Cung Thiển Trang trong lòng căng thẳng, đồ biến dị này đao kiếm bất nhập, cô phải đối phó thế nào đây?

Bất ngờ, trong một cái chớp nháy, Nam Cung Thiển Trang thấy hắn không có sự phòng bị, đá một cú ác liệt nhằm vào hướng gốc rễ sinh mạng của hắn, quả nhiên, người áo đen há miệng nhả ra chân khí, khom người che háng.

Nam Cung Thiển Trang hả hê mà cười cười, xem thường cô, cô sẽ cho hắn khóc ròng ròng!

Rút ra trâm cài trên đầu, tay đưa giữ chặt từ phía sau cổ của người áo đen, dùng sức lôi kéo hắn ngửa ra sau, vung trâm cài đâm vào con ngươi của người áo đen, chất lỏng màu đỏ sậm tràn ngập ở trong nước, Nam Cung Thiển Trang nhanh chóng đâm mù một con khác mắt, tung một chưởng đem người áo đen đẩy lên trên mặt nước.

Trái tim bị treo lên vội buông lỏng xuống, đánh không chết vậy thì đâm mù, không nhìn thấy cũng không uy hiếp được.

Nghĩ đến Bách Lý Ngọc, trái tim vừa hạ xuống của Nam Cung Thiển Trang lại bị treo lên, tìm kiếm không đầu không đuôi, sau khi không có kết quả, Nam Cung Thiển Trang lặn ra chỗ nguồn nước, thấy tảng đá lớn đỡ hòm quan tài bằng băng từ từ chìm xuống, đáy mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, trong lúc mọi người đang kinh hô lại lặn xuống đáy nước lần nữa, quả thật tìm được Bách Lý Ngọc ở dưới vị trí tảng đá lớn.

Chỉ thấy y một tay nâng tảng đá, một tay đánh nhau cùng người áo đen, mây trôi gió thoảng, không thấy có chút nào phải tốn sức, giống như là đang trêu chọc người áo đen vậy.

Nam Cung Thiển Trang trôi lơ lửng ở trong nước, quan sát bọn họ chiến đấu, chỉ chốc lát sau cảm thấy không thú vị, lại trồi lên mặt nước, leo lên trên tảng đá, hai chân nhún một cái, liền đứng ở trên hòm quan tài bằng băng, gương mặt như phủ sương, mắt nhìn xuống người con gái bên trong quan tài.

Không thể gọi là tuyệt sắc, chỉ có thể coi là bình thường, trong lòng Nam Cung Thiển Trang thấy khó chịu, vung tay đập vỡ hòm quan tài bằng băng, lòng bàn tay hàm chứa nội lực vung ở trên thân người con gái áo đỏ, người con gái áo đỏ đang nhắm chặt mắt bỗng nhiên mở mắt ra, đôi môi đỏ tựa như chảy máu lộ ra nụ cười gằn, làm cho lòng người phát rét.

"Rốt cuộc ngươi đã tới!" - Tiếng nói khàn khàn âm trầm, giống như phát ra từ địa ngục.

Nam Cung Thiển Trang nghe thấy vậy, khẽ cau mày. Thái Dung? Trong lòng chợt thấy lạnh lẽo, vậy người áo đen trong đáy nước chính là Bất Tử Nhân?

"Trang nhi, mẫu thân chờ con đã lâu, trong lòng rất sốt ruột đó!" - Thái Dung kéo da mặt xuống, lộ ra dung nhan vốn có, dữ tợn vặn vẹo, cười to lên một cách điên cuồng. "Ta nuôi mi mười lăm năm, lại không bằng được tiện nhân Thủy Thiên Diên kia, ả cướp đi người đàn ông của ta, hôm nay, ngay cả con gái của ta cũng cướp đi, ả chết cũng không bỏ qua cho ta, vẫn không quên đoạt đồ của ta!"

Nam Cung Thiển Trang im lặng, đây mới là diện mạo thật sự của Thái Dung, vậy mà mười lăm năm qua mụ đã sắm vai mẹ hiền vợ ngoan.

"Thái Dung. . . Không. . . Ta nên gọi mụ là Kiều Tâm!" - Nam Cung Thiển Trang cười lạnh, tất cả quá khứ, lời nói kia của Nam Cung Nghị đã sớm chứng minh mình không phải là con gái của mụ, cũng không còn cần thiết giả tình giả nghĩa nữa.

Kiều Tâm ngẩn ra, âm trầm cười nói: "Không ngờ lão bất tử đó cũng nói chuyện này cho ngươi biết, vậy thì thế nào đây, mặc kệ ta là Thái Dung hay là Kiều Tâm, ngươi cuối cùng không cải biến được sự thật là con gái ta. Ta sinh dưỡng ngươi mười lăm năm, cũng có tư cách thu hồi cái mạng rẻ rách này của ngươi!"

Dứt lời, đôi tay như móng, bén nhọn khua về phía Nam Cung Thiển Trang.

Nam Cung Thiển Trang nghiêng người tránh thoát, từ ống tay áo phất ra vải lụa đỏ giao chiến. Kiều Tâm ra nhiều chiêu hung dữ, đánh thẳng đến chỗ hiểm. Nam Cung Thiển Trang cũng không kém là bao, trên người cô có nội lực của Thủy Thiên Diên cho cô, cộng thêm Thương Diễm chân kinh mà vu nữ đã cho, sức mạnh sau khi cấm chế được phá giải không lường được, đủ để đối kháng với Kiều Tâm.

Mọi người sững sờ nhìn trên không trung hai bóng dáng như lửa rực quấn lấy đánh nhau, thoáng một cái, đã qua mấy trăm chiêu, Kiều Tâm dần dần rơi vào thế yếu.

"Nam Cung Thiển Trang, mi đã đoạt viên Xá Lợi bảy màu của ta, nhanh nhanh giao ra đây, nếu không đừng trách ta xuống tay không nể tình!" - Kiều Tâm vẫy lui một chiêu, thừa dịp có khoảng cách vội thét lên với Nam Cung Thiển Trang.

Nam Cung Thiển Trang đáy mắt súc Hàn Băng, chưa từng ngờ tới Kiều Tâm bỉ ổi như thế, thế mà dám vu hãm cô như vậy, mà cô lại không có cách cãi lại, lúc trước đã có lời truyền trong hồ Sư Tử có viên Xá Lợi bảy màu, chỉ có một mình cô trước con mắt nhìn trừng trừng của mọi người nhảy vào hồ, sau đó, bò lên phá hủy hòm quan tài bằng băng, hai người trước nói chuyện với nhau, người trên bờ căn bản không nghe được, nếu có thể giết được cô hẳn Kiều Tâm cũng sẽ không như thế, trước mắt không thể lấy tánh mạng của cô như mong muốn, liền tung ra lời đồn, viên Xá Lợi bảy màu ở trên người cô, sau này nhất định sẽ dẫn đến triều đình và người trong giang hồ đuổi giết cô.

Ý tưởng chợt lóe lên, Nam Cung Thiển Trang rút ra chuỗi vòng hạt lưu ly trên tay, ném cho Kiều Tâm. Lưu ly toàn thân sáng long lanh, ở dưới khúc xạ ánh mặt trời, phát ra hào quang bảy màu. Mà đám người ở chỗ này căn bản chưa từng nhìn qua viên Xá Lợi bảy màu, chỉ biết là phát ra ánh sáng bảy màu đặc biệt, lúc này, lại thấy chuỗi hạt lưu ly mà Nam Cung Thiển Trang ném cho Kiều Tâm, cho rằng là viên Xá Lợi bảy màu, thì hai mắt sáng loáng.

"Ta cho mụ đó, vì chuỗi hạt ngọc rách này mà mụ nhiều lần ra tay ác độc với ta, từ nay về sau, kết thúc tình mẹ con giữa chúng ta!" - giọng nói thanh lệ của Nam Cung Thiển Trang vang dội bên tai mọi người. Ánh mắt có chút hoài nghi của Thủy Minh Hách lóe lên, đôi mắt đào hoa tỏa ra từng làn sóng xuân lăn tăn.

Hắn đã từng đến phủ tướng quân, dĩ nhiên đã gặp qua phu nhân Thái Dung của tướng quân, hiện nay, nhìn hai mẹ con các nàng múa võ đánh nhau thì cảm thấy thật quỷ dị, nghe thấy những lời nói kia của Thái Dung rất là kỳ quặc, rõ ràng là hai mẹ con, tại sao lại tàn sát lẫn nhau?

Hắn hiểu viên Xá Lợi bảy màu có tác dụng to lớn, chỉ không hiểu Thái Dung đoạt đi thì có tác dụng gì, thậm chí còn nhiều lần hạ sát thủ với đứa con gái thân sinh, là vì thần phục Tuyết Lâm quốc hay có lẽ là mật thám của hai nước còn lại? Hoặc giả. . . Đúng như hắn đang nghĩ, Nam Cung Thiển Trang không phải là con gái của bà ta?

Bỗng nhiên, nhớ đến Mộ Chanh đã nhảy xuống hồ, là thật sự bị một lời của hắn chọc giận, hay vẫn là vì cô nàng?

"Nam Cung Thiển Trang, ta không hiểu rõ, vì sao mi từ sau khi tỉnh dậy dưới vó ngựa, liền thay đổi trở nên cơ trí?" - Kiều Tâm siết chặt vòng tay lưu ly, ánh mắt sắc bén hận không bắn thủng được Nam Cung Thiển Trang. Mụ không hiểu từ nhỏ cô được nuông chiều, tính tình nóng nảy, lại còn ngang ngược ngốc nghếch, vì sao chỉ trong một đêm lại đột nhiên biến chuyển?

Mụ từng cho là Nam Cung Thiển Trang cố ý che giấu, nhiều lần thử dò xét, cũng không phải là giấu tài không để lộ, mà căn bản là dường như biến thành người khác vậy.

"Đó là nhờ mụ ban tặng đấy!" – Ánh mắt Nam Cung Thiển Trang lạnh lùng chợt lóe chợt tắt, mỉa mai nói: "Tính cách của ta trước kia đều là mụ cố ý dung túng hả? Chỉ sợ sự kiện té ngựa lần đó cũng là một tay mụ thao túng!" - Có lẽ khi đó Kiều Tâm đã mất hết kiên nhẫn, ra tay với “nàng ấy”, nhưng cô lại xuyên đến đây, phá hư kế hoạch của mụ!

"Đúng!" - Kiều Tâm không hề kiêng dè mà thú nhận, môi đỏ tươi từ từ biến thành màu tím đen, quỷ dị nói: "Chỉ cần mi chết, tiểu tử Bách Lý Ngọc kia tự nhiên sẽ đem mi chôn cất ở bên cạnh tiện nhân Thủy Thiên Diên, ta lo gì không tìm được thi thể của ả. Lại không ngờ tới, vốn cho là mình đã nuôi được một con rối, nắm con cờ ở trong tay, một ngày kia lại thoát ra khỏi lòng bàn tay, cắn ngược lại ta một đớp!"

Hôm nay, trải qua tất cả, mụ hận, mụ hối hận rồi!

Vì muốn nghiền xương tiện nhân Thủy Thiên Diên kia thành tro, mụ đưa con gái của mình cho Nam Cung Ngạo Tùng, ôm đồ nghiệt chủng này nuôi dưỡng ở bên cạnh nhiều năm. Chẳng những hại chết con gái mụ, thậm chí phá vỡ kế hoạch của mụ, sớm biết như thế. . . Sớm biết như thế, nên bóp chết nó khi mới sinh ra!

"Hối hận lúc đầu đã không bóp chết ta ư? Bây giờ thì đã muộn rồi!" - Nam Cung Thiển Trang vung lên bàn tay trắng nõn, lụa đỏ tựa thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ, thế không thể đỡ xé không khí mà ra, bén nhọn bắn về phía cổ của Kiều Tâm, bất ngờ, ‘Ào’ một tiếng, bốn mảnh bóng đen vọt ra khỏi mặt nước, chặn ở trước mặt Kiều Tâm, lụa đỏ như va vào thép tấm, mềm mại chảy trượt xuống.

Nam Cung Thiển Trang khẽ nguyền rủa một tiếng, toàn tâm ứng phó với người áo đen, lại không có ngờ tới, ở phía sau lưng bất ngờ có người áo đen đánh lén, trở tay ngăn cản, cổ tay căng tức, nhất thời dồn sức, ngã vào trong ngực Mộ Chanh.

"Mỹ nhân, đao kiếm không có mắt, bò lên xem náo nhiệt làm gì, mau theo bản tướng tắm rửa, tránh để lãng phí ngày tốt cảnh đẹp như thế này!" – Thân hình trượt ngã về phía sau, hai người một lần nữa rơi vào trong nước.

Nam Cung Thiển Trang nghĩ đến cái tên Bách Lý Ngọc kia vẫn ở trong nước, vội vàng đẩy Mộ Chanh ra, chỉ thấy cánh môi hắn mấp máy không tiếng động, Nam Cung Thiển Trang ngẩn ra, không giãy dụa nữa.

"Dưới nước có lối đi!" - Trên mặt Mộ Chanh đeo lên nụ cười tinh quái, lời nói thốt ra lại rất nghiêm cẩn.

"Phương hướng nào?" - Nam Cung Thiển Trang cúi thấp đầu dán vào bên tai Mộ Chanh, mọi người chỉ thấy chính là Nam Cung Thiển Trang đỏ mặt, thẹn thùng núp ở sau gáy Mộ Chanh.

"Dưới góc trái vách đá 50 thước có hang đá, cỏ nước che đầy cửa động, một lần nọ ta đi vào dò xét, tiến về phía trước là phương hướng đi Bắc Thương!"

"Có phát hiện ra điều gì khác lạ không?" - Nam Cung Thiển Trang vặn lông mày trầm tư, sợ là những người xuống hồ này, phát hiện ra lối đi, đã bị âm thầm sát hại rồi, sau đó mới có lời đồn đại, lối đi hẳn nhiên có từ lâu, nhất định là đã dự mưu từ trước, tuyệt đối không phải là vì ngày hôm nay mà làm ra.

"Trong thạch động có thang đu, đi thẳng lên 50 thước là ra khỏi mặt nước, bên trong tích trữ lượng lớn châu báu, trong đó có một cái cửa ngầm, cực kỳ bí mật, thông lên đỉnh núi!" – Ánh mắt Mộ Chanh lóe thoáng qua tia sáng kỳ dị, vách đá trơn trượt lởm chởm chót vót, cao vút trong mây, bọn họ đào thông lên đỉnh núi làm chi?

Nam Cung Thiển Trang cảm thấy bất thường, suy tư một lúc rồi hỏi "Ngươi xác định bọn họ biết mật đạo?"

Lời này là hỏi khó Mộ Chanh rồi, bên trong không để lại dấu vết nào, hắn chỉ dựa vào suy đoán mà ra.

"Không phải vậy thì là cái gì? Chẳng lẽ việc bọn họ chọn ở hồ Sư Tử là trùng hợp sao?" - Nghĩ hắn trí tuệ trùm thiên hạ, chỉ hơi hơi kém chút xíu so với Bách Lý Ngọc có tiếng không có miếng kia, làm sao lại không nghĩ ra chứ?

Nam Cung Thiển Trang lắc đầu, chẳng biết tại sao, cô có loại trực giác Thái Dung không biết lối đi này, có lẽ mụ ta cũng là thấy lời đồn đại về hồ Sư Tử, mới có thể bố trí ván cờ này.

"Đến lúc đó đi điều tra một phen thì biết thôi!" - Nam Cung Thiển Trang nghĩ tới phải lựa thời gian cùng Bách Lý Ngọc đi vào tra xét, thuận đường chuyển châu báu ra ngoài, thay bọn họ “bảo quản”!

Đột nhiên, nghe thấy được Kiều Tâm quát to một tiếng, vô số trận gió hướng về phía bọn họ, trên bờ Thủy Minh Hách và Bắc Viên Trần phi thân đi đến, hóa giải được mấy đường gió mạnh.

Nam Cung Thiển Trang hai chân căng thẳng, tưởng lầm là người áo đen đánh lén, không chút nể tình đá tới một cước, bị dễ dàng hóa giải, người lại chìm vào trong nước, phản ứng không kịp, trên miệng nóng lên, đã bị hôn.

Nam Cung Thiển Trang ở trong nước không phân biệt được mùi vị, mắt bị bịt kín lại, cô gia tăng quyền cước bất ngờ đánh người nọ, nhưng cũng đều bị hóa giải, thậm chí còn bị giam cầm ở trong cánh tay của đối phương.

"Nàng muốn cùng Thủy Minh Hách kết thành vợ chồng, có muốn ta làm người chứng kiến cho các ngươi hay không?" - Bách Lý Ngọc buông miệng ra, dùng thiên lý truyền âm nói.

Nam Cung Thiển Trang nghe được âm thanh quen thuộc, trong lòng thả lỏng, chợt lại nói đến, lầm bầm một câu: "Huynh ở trong nước, làm như thế nào biết được?"

"Nàng không phải đã biết là động tĩnh trong phạm vi vài trăm dặm, ta đều có thể thu hết vào tai sao? Nếu ta không như vậy, thì nàng ở sau lưng ta ‘liếc mắt đưa tình’ cùng gã đàn ông khác, ta lại cũng không biết nàng đối với Thủy Minh Hách si tình như thế, không tác thành cho các ngươi, ta tội ác tày trời, thiên lý khó dung mà!" – Nét mặt Bách Lý Ngọc không biểu cảm, dùng thiên lý truyền âm nên nghe không ra cảm xúc trong lời nói của đối phương.

Trái tim se lại, Nam Cung Thiển Trang thầm mắng mình tự gây nghiệt, móc ra túi gấm trong ngực đưa cho Bách Lý Ngọc: "Hừ! Ta là vì cầm túi gấm nên mới có thể như thế!" - Ở dưới ánh nhìn chăm chăm của Bách Lý Ngọc, Nam Cung Thiển Trang chột dạ, lời nói ra đến cuối âm thanh càng lúc càng nhỏ, thậm chí đến cuối cùng một chữ của câu nói biến mất ở trong miệng, không thốt ra được.

"Ta nếu biết thủ đoạn của nàng cao minh như thế, chắc chắn sẽ cưỡng đoạt!" – Trong lòng Bách Lý Ngọc thật tức giận, y để cho cô đi đoạt túi gấm là muốn cô nàng tránh nhảy xuống hồ, cũng không ngờ tới cô nàng và Thủy Minh Hách kia lại ‘thâm tình tỏ tình’!

Lần này, Nam Cung Thiển Trang biết tên đàn ông bụng dạ hẹp hòi này thật sự nổi giận rồi, đồng thời cảm thấy không biết vì sao, đáy lòng bốc lên lửa giận. Cô chỉ cùng tên con trai khác nói giỡn một chút, Thủy Minh Hách lăn lộn trong đám phụ nữ, làm sao không nhìn ra chứ? Thậm chí, ngay cả Tông Chính Liệt cũng nhìn ra là cô đang đùa bỡn Thủy Minh Hách, chả nhẽ y lại không biết?

Cô thừa nhận đã không bận tâm đến cảm thụ của y, cùng với người con trai khác nói ra câu đùa giỡn quá lửa, nhưng y cũng không hơn những người khác mà cô biết, làm sao lại yêu thắm thiết được?

Càng nghĩ ngọn lửa càng bốc cao, Nam Cung Thiển Trang không còn có tâm lực dỗ dành Bách Lý Ngọc nữa, mặc kệ cô nói vài lời mập mờ, hoặc là nhìn đàn ông lâu một chút, y liền tối mặt lạnh mày, châm chọc một hồi, dần dà, tình cảm có sâu nồng hơn nữa, cũng sẽ mệt mỏi, thậm chí còn trở nên nhạt phai.

Thẫn thờ đẩy Bách Lý Ngọc ra, dưới chân đạp một cái, dự tính đi đến cửa ra, nhưng phần eo lại bị cánh tay mạnh mẽ mà có lực bóp chặt, một lần nữa ngã trở về trong ngực của Bách Lý Ngọc.

"Đừng đi!" – Dưới đáy mắt Bách Lý Ngọc thoáng hiện một tia bị thương. Nàng quá mức chói mắt, chung quanh có quá nhiều nam tử ưu tú vây quanh nàng, đối với nàng mà nói, y không phải tốt nhất, chỉ là ở thời điểm nàng cần mà làm vài chuyện khiến nàng cảm động, mới động lòng động tình với y, nếu như là có người đàn ông khác giống như y, không phải là nàng cũng sẽ vứt bỏ y đi sao?

Y hiểu được, ở trong chuyện tình cảm y vô cùng không ổn định, nàng quá mức tốt đẹp, biết rõ ép càng chặt, nàng sẽ càng xa cách, nhưng y không khống chế được, nhất là một vài lời nói của nàng với Thủy Minh Hách, mặc dù không phải thật tâm, nhưng y vẫn ghen tuông đến phát điên!

Nam Cung Thiển Trang giãy giụa mấy cái, cánh tay của y càng buộc chặt. Nam Cung Thiển Trang mặt lạnh quay đầu lại, mím môi không nói nhìn chòng chọc vào y, tình cảm như vậy làm cô hít thở không thông, cô chưa bao giờ nói qua yêu, không biết nên tiến hành như thế nào để làm cho đối phương cảm thấy hài lòng, cô chỉ có thể gắng hết sức làm được tốt nhất, thoả đáng nhất.

Bách Lý Ngọc nhất thời nghẹn lời, nhìn Nam Cung Thiển Trang đang ngâm dưới đáy nước, tóc đen xõa trong nước như tảo, mềm mại bồng bềnh, váy sa đỏ tầng tầng lớp lớp nở rộ ở trong nước hồ, như hoa hồng khai nở rực rỡ, nổi bật hơn lên vẻ đẹp động lòng người của cô, như một Mỹ nhân ngư (Người cá xinh đẹp).

"Thiển Thiển, đừng đi!" – Ngàn câu vạn lời chỉ hóa thành hai chữ tràn đầy phiền muộn.

Nam Cung Thiển Trang hơi nhúc nhích cũng không nhúc nhích được, mặc cho Bách Lý Ngọc ôm lấy. Cô cảm thấy Bách Lý Ngọc đối với cô không có lòng tin, người con trai cao ngạo tôn quý, bễ nghễ thiên hạ như thế, đầy bụng càn khôn, động hướng của thiên hạ đều ở tay y, vậy mà tại trước mặt cô bỏ xuống tất cả kiêu ngạo nên có, nên cũng có chút ép dạ cầu toàn.

"Ta cũng có chỗ không đúng, sau này sẽ chú ý hơn, mà huynh cũng không nên không an định, không có lòng tin đối với ta. Tình cảm không phải là sự cảm động, mà dựa vào cảm giác đầu tiên, trái tim rung động lúc đầu, ta đối với huynh hữu tình, mặc cho bọn họ làm tốt hơn, cũng sẽ không gặp được một người yêu một người, huynh không cần lo lắng. Nếu ta vô tình với huynh, huynh có tốt hơn nữa, cho dù là hái xuống sao trên trời thả trăng sáng trong tay ta, ta vẫn sẽ không thèm liếc mắt nhiều hơn đối với huynh!" - Nam Cung Thiển Trang thở dài, người con trai này khi yêu thì để tâm vào chuyện vụn vặt, nếu không nói rõ ràng, sau này tất có một ngày sẽ nổ tung.

Bách Lý Ngọc thấy tim đập mạnh và loạn nhịp, không ngờ đến cô sẽ nói ra như vậy, trái tim lơ lửng, cảm thấy an bình hơn, gắt gao ôm chặt vào trong ngực, sức lực to lớn, giống như muốn đem cô nghiền nát, dung hợp vào tận trong xương thịt.

"Nàng nói đi, mai sau mặc kệ thân ta ở phương nào, cũng không được buông tay ta ra!" – Ánh mắt Bách Lý Ngọc hiện ra vẻ ngưng trọng, mặt mũi nghiêm túc nhìn Nam Cung Thiển Trang.

Nam Cung Thiển Trang thấy y nghiêm trang, không giống nói đùa, khẽ gật đầu: "Sẽ không!"

Tình cảm hai bên nếu là lâu dài, nhất định phải sớm sớm chiều chiều luôn gặp nhau, dù là ai cũng không có cách nào dự liệu được một khắc sau xảy ra cái gì, từ kinh nghiệm của hai lần kiếp nạn, Nam Cung Thiển Trang cực kỳ quý trọng thời gian hai người đi chung với nhau, cũng hiểu vị trí của y trong lòng. Mười ngón tay đan xen thật chặt cùng với y, lòng bàn tay của hai người giống như quấn quýt cùng một chỗ, tâm linh tương thông.

"Bùm!" - Mặt hồ chấn động thật lớn, Nam Cung Thiển Trang chỉ cảm thấy một hồi ù tai, Bách Lý Ngọc đưa tay che lỗ tai của cô.

Nam Cung Thiển Trang xấu hổ, phía trên đánh nhau hừng hực khí thế, hai người bọn họ lại đang ở đáy hồ chàng chàng thiếp thiếp nói yêu thương, hai người hỗ trợ ở phía trên nếu biết, đoán chừng cũng sẽ có lòng chém bay bọn họ.

"Đủ rồi, mau lên đi xem thử!" - Nam Cung Thiển Trang lôi kéo tay của Bách Lý Ngọc đi lên, lập tức nhìn thấy công lực của Kiều Tâm đột nhiên tăng trưởng gấp mấy lần, tóc dài đỏ rực, cánh môi đen tối như mực đậm, chợt thấy lo lắng, trong canh giờ ngắn ngủn nội lực của mụ sao lại tăng lên như vậy?

"Mụ luyện tà công!" - Bách Lý Ngọc nặng nề nói ra, công lực trong nháy mắt tăng lên gấp mấy lần, nhưng sẽ bị giảm thọ.

"Tuyệt đối không thể thả mụ rời đi, ngày sau không biết sẽ phát sinh chuyện gì nữa!" - Giữ lại Kiều Tâm như là một khối u ác tính khổng lồ, vả lại võ công âm độc cao cường, còn không biết có tăng trưởng nữa hay không, thừa dịp mụ chưa ổn định phải bắt lấy – “Trước khi hao tổn, huynh xem động tác của mụ dồn dập, muốn qua loa kết thúc đánh nhau, tất nhiên là công lực mới vừa tăng lên, thể năng chân khí tán loạn!"

Bách Lý Ngọc gật đầu, hai người đứng ở mặt hồ, chờ thời cơ xuống tay.

Đột nhiên, Nam Cung Thiển Trang tinh mắt nhìn thấy Kiều Tâm huơ ra chưởng phong ẩn giấu cổ trùng, vẻ mặt lạnh lẽo, xuất ra lụa đỏ chặn lại, nghiêng người tiến lên chiến đấu.

Bách Lý Ngọc đi theo sau, thủ đoạn cũng là ác độc không lưu tình, ép Kiều Tâm từng bước lui về phía sau.

"Bách Lý Ngọc, ngươi đã quên mẹ ngươi dặn dò, oán hận của bà ta khi ngươi còn bé sao?" – Thần sắc Kiều Tâm lộ ra nụ cười quỷ dị, bất ngờ mở miệng.

Bách lý Ngọc dừng tay lại, liền cho Kiều Tâm có cơ hội bay tới trước mặt Nam Cung Thiển Trang, bắn ám khí về phía mặt của Nam Cung Thiển Trang, âm lãnh nói: "Nam Cung Thiển Trang, mi cho rằng Bách Lý Ngọc thực sự yêu thích mi? Y chỉ là vì báo thù cho người mẹ của y, mới có thể tiếp cận mi, nếu không, mi cho rằng bằng danh tiếng trong quá khứ của mi, có thể làm cho y bội phần chăm sóc mi sao? Chẳng qua là công cụ để y tiết hận thôi!" - Dứt lời, lại thấy Nam Cung Thiển Trang không bị ảnh hưởng chút nào, tránh né được ám khí, cười gằn, nói: "Mẹ nợ con đền, khoản nợ của con tiện nhân kia đương nhiên để cho mi bồi thường! Mi hẳn đã biết ta không phải là mẹ ruột của mi, Bách Lý Ngọc cũng biết, vì sao y lại không nói cho mi. Mi không nghĩ ra nguyên do ở trong đó sao?"

Trái tim Nam Cung Thiển Trang hơi chậm lại, nghĩ đến khi ở phủ tướng quân nghe được lời nói của Nam Cung Nghị, cô hỏi cha mẹ của cô là ai, cô có phải là người bị vứt bỏ hay không, vẻ mặt Bách Lý Ngọc cổ quái, chỉ kiên định nói không phải

Vậy y đã biết, nhưng vì sao không nói cho cô?

Tầm mắt quét về phía Bách Lý Ngọc, thấy vạt áo của y tung bay, vẻ oánh nhuận ôn hòa quanh thân bị sát khí thay thế, cả người tản mát ra uy nghiêm của kẻ bề trên, trời sanh bá giả, làm cho người ta nằm rạp quỳ bái dưới chân y.

Khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, lời Kiều Tâm nói còn phải chờ thảo luận, phải hay không phải, đợi hỏi một chút sẽ biết.

Tập trung ý chí, lại nhìn thấy Kiều Tâm tóc đỏ tung bay, điên cuồng cười to, nội lực chấn động, làm cho người ta khí huyết cuồn cuộn, trên bờ có vài dân chúng không chống chịu được, phun ra máu tươi.

Bách Lý Ngọc móc ra sáo ngọc thổi, tiếng sáo linh hoạt vui tươi, thanh thúy du dương, vô cùng có lực xuyên thấu, như nhạc khúc nghìn xưa, trăm đảo nghìn xoay, tạo nên nghìn tầng sóng gợn, giống như tia suối chảy nhỏ tẩy rửa tâm linh, hóa giải ma âm làm loạn tâm thần con người.

Bắc Viên Trần, Mộ Chanh cùng Thủy Minh Hách thấy Kiều Tâm bị quấy nhiễu, tiến lên tóm lấy, nhưng Kiều Tâm từ trong ngực móc ra viên tròn màu đen, ném xuống đất, nổ ‘Oành’, vỡ toang ra chi chít vô số cổ trùng nhỏ.

"Nhảy vào nước!" - Nam Cung Thiển Trang sắc mặt đại biến, kéo sang bên cạnh Bách Lý Ngọc cùng Bắc Viên Trần nhảy vào hồ, lặn xuống đáynước.

Chờ sau khi đủ số cổ trùng nhảy toát ra ngọ nguậy bành trướng cứng còng trên mặt hồ, mấy người Nam Cung Thiển Trang từ một chỗ khác nổi lên mặt nước, lại không thấy bóng dáng của Kiều Tâm đâu, Nam Cung Thiển Trang tức giận vỗ vào mặt nước, nghĩ đến ánh mắt sắc bén quỷ dị của Kiều Tâm, cảm thấy chuyện này tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy.

"Rút lui!"

Đám người mỗi người đi một ngả, hai người trở lại khách sạn rửa mặt một lúc, Nam Cung Thiển Trang ngồi ngay ngắn ở trước bàn, nhìn dung nhan như ngọc, thánh khiết không nhiễm thế tục, giống như tiên hạ phàm của Bách Lý Ngọc.

Chớp mắt mấy cái, nghe được tiếng cười khẽ của y, tức giận hỏi: "Bách Lý Ngọc, huynh biết mẹ ruột của ta là ai hả? Tiếp cận ta là chỉ vì mục đích báo thù cho mẹ của huynh có phải hay không?" - Nam Cung Thiển Trang thấy nụ cười trên mặt Bách Lý Ngọc biến mất, nhỏ giọng mà nói ra: "Hay là ngay từ lúc ban đầu đã có. . . tính toán!"

Dứt lời, lại nín thở chờ Bách Lý Ngọc trả lời.
Bình Luận (0)
Comment