Hôm sau, Nam Cung
Thiển Trang khi đang xoa cánh tay đau nhức, bỗng nhiên nghĩ đến đêm qua
bị cô bị Bách Lý Ngọc phạt đứng, vì sao lại nằm trên giường?
Bất chợt mở mắt ra, sắc trời sáng choang, bên cạnh là một mảng lạnh như
băng, tâm tình trùng xuống, nhìn chung quanh tìm kiếm bóng dáng Bách Lý
Ngọc, cung điện trống vắng, ngoại trừ cô thì không có một bóng người.
Trong lòng dâng lên sự mất mát, nếu không phải cánh tay đau nhức nhắc nhở cô
đêm qua không phải là giả, thì cô đã cho rằng là do mệt mỏi nằm mơ rồi.
”Chủ tử, ngài tỉnh rồi?” - Lãnh Sương bưng chậu nước đi vào trong phòng,
nhìn Nam Cung Thiển Trang đang thất thần ngồi ở trên giường, từ trong tủ quần áo lấy ra quần áo phải mặc hôm nay.
”Lãnh Sương, ngươi có trông thấy Bách Lý Ngọc không?”
Lãnh Sương mờ mịt, lắc đầu: “Chủ tử, đại chủ tử ở Bắc Thương, thuộc hạ làm
thế nào nhìn thấy được?” - Lãnh Sương bật cười, thì ra là chủ tử đang
suy nghĩ về đại chủ tử đến xuất thần.
Nam Cung Thiển Trang
cười khổ, thì ra là y còn chưa tiêu cơn giận, thế cho nên đột ngột xuất
hiện, rồi sau đó không chào mà đi.
Thay quần áo rửa mặt,
cung nữ bưng đồ ăn sáng dọn xong, Nam Cung Thiển Trang nhìn bữa ăn trên
bàn, hốc mắt thấy nong nóng, cháo kê, cải củ muối giòn, vài viên
thịt. Mặc dù món ăn thay đổi, nhưng cô lập tức có thể nhận ra là
Bách Lý Ngọc làm, thì ra y không bỏ đi!
”Chủ tử, mới vừa rồi công công Tiểu Đức Tử truyền lời, Lệnh Quý phi hôm nay hồi cung, buổi
tối mở tiệc tẩy trần, ngài phải trang điểm đẹp tham dự.” - Nét mặt Lãnh
Sương nghiêm trọng, Lệnh Quý phi hồi cung, rất bất lợi cho chủ tử.
”Hả?” - Nam Cung Thiển Trang bỗng nhiên phát hiện Lệnh Quý Phi chính là con
gái cả Phó Cầm của Phó Đạt, khẽ nhíu mày, bà ta hồi cung lúc này, Phó
Đạt đã chuẩn bị động thủ chăng?
”Chủ tử, chúng ta...”
Nam Cung Thiển Trang như có như không quét tầm mắt qua cung nữ đang hầu hạ ở bên cạnh, cắt ngang lời của Lãnh Sương, nói: “Ngày sau ta muốn sống ở
Nam Chiếu, dĩ nhiên phải lấy lòng Lệnh Quý phi, bà là phi tử duy nhất
của hoàng thượng, nắm giữ cả hậu cung, mượn hơi của bà ấy, cuộc sống
ngày sau nhất định có thể như cá gặp nước, hãy chuẩn bị hậu lễ, đừng nên keo kiệt.”
Nam Cung Thiển Trang mắt biếc lóe sáng nhìn
người đại cung nữ đó, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, bàn tay nhích đến
viết xuống hai chữ trong lòng bàn tay của Lãnh Sương, lại tiếp tục dùng
bữa.
Bất kể cô có lấy lòng như thế nào, Thái hậu đều cừu thị cô, chỉ hận không được giết cô, như vậy cũng không cần thiết phải ủy
khuất cầu toàn, hôm qua hoàn toàn trở mặt, trong lòng phải giữ tâm nhãn, sai người canh chừng nhất cử nhất động của cung Từ An.
Cho
đến ban đêm, Nam Cung Thiển Trang mới lại nhìn thấy Bách Lý Ngọc, trông
dáng đi phong trần mệt mỏi của y, Nam Cung Thiển Trang có phần đau lòng, đoán chừng chạy cả đoạn đường gấp rút này, y cũng không được nghỉ ngơi
tốt, hao gầy đi không ít.
”Phía Bắc Thương đã xử lý tốt chưa?” - Nam Cung Thiển Trang rót ly trà, đưa cho Bách Lý Ngọc, ngồi xuống đối diện với y.
Bách Lý Ngọc lắc đầu, hớp nhẹ một ngụm trà, rồi nói: “Chờ sau khi nàng thành hôn, ta sẽ trở về Bắc Thương.”
Nam Cung Thiển Trang tức nghẹn, quay đầu đi không quan tâm tới nữa.
Bách Lý Ngọc cúi đầu cười ra tiếng, hai má mơ hồ có lúm đồng tiền nhàn nhạt, tóm lấy tay Nam Cung Thiển Trang, nói: “Không đích thân trông thấy nàng an toàn, ta không yên lòng rời đi, lại đợi ta thêm ba tháng, khi đó
nhất định sẽ không tách rời nữa.”
”Ta muốn chính là sự tín
nhiệm của chàng, bất kể phát sinh chuyện gì, ta cũng sẽ không rời khỏi
chàng mà gả cho người con trai khác, trừ phi chàng phụ ta, khi đó, chàng đã không còn mạng để lo lắng.” - Nam Cung Thiển Trang đau lòng y, bận
rộn xử lý chính vụ, lại phải phòng bị mẫu phi của y, đối phó với Bắc
Thương Minh Đế, trong lo ngoài loạn, nếu là cô cũng cảm thấy tâm lực quá mệt mỏi, huống chi còn xa xôi ngàn dặm chạy tới Nam Chiếu gặp cô.
Nếu như y toàn tâm tin tưởng cô, cũng sẽ không cần mệt nhọc như thế.
Bách Lý Ngọc mím môi không nói. Y biết là cô bị ép buộc, dựa vào sự thông
minh của cô, tất nhiên sẽ không thật sự gả đi, không phải là chuyện mà
cô nguyện ý làm, phản kháng không được, cô tất sẽ quyết tuyệt cùng bọn
họ ngọc vỡ đá tan.
Mới đầu là y bị tức giận choáng váng đầu
óc, chỉ trong nháy mắt mất đi lý trí, quỷ tha ma bắt, y ghen tị, hâm mộ
Thủy Minh Hách có thể đi theo bên cạnh cô, sau đó là lo lắng vô cùng,
cũng không phải là không có sự tin tưởng!
”Đừng lo lắng, Bắc Thương đã bị ta khống chế, chờ sau khi chuyện hạ màn, ta giúp nàng đi
tìm bộ lạc Lạc Khắc.” – Trong lòng Bách Lý Ngọc thấy bất an, chỉ có ba
năm, mà bộ lạc Lạc Khắc cực kỳ thần bí, không người nào biết ở phương
hướng cụ thể nào, vị trí đại khái cũng không có, thiên hạ rộng lớn, ba
năm liệu có đủ?
Nghe vậy, Nam Cung Thiển Trang bỗng nhiên
nhớ tới hồ Sư tử ở Mân thành, hưng phấn tóm lấy tay Bách Lý Ngọc, nói:“Chờ sau khi hoàn toàn diệt sạch cổ độc trong hồ Sư tử, chàng hãy cho
người đến dốc đá sâu 50 thước dưới đáy nước ở hồ Sư tử, nơi đó có một
hang đá, cho bọn họ lần theo bậc thang đi lên, sau khi trồi lên mặt
nước, trên vách đá có một hòn đá nhô ra, dùng sức chuyển động, cửa ngầm
mở ra, bên trong trữ một lượng lớn vàng bạc châu báu, chàng hãy chuyển
ra, đưa tới Bắc Thương đi, tương lai loạn thế tranh đoạt thiên hạ, cũng
không bị thiếu ngân lượng.”
Cõi lòng Bách Lý Ngọc chấn động, con ngươi thâm thúy như biển, cô vậy mà lại nhắc y tranh đoạt thiên hạ?
”Được.” - Trong con ngươi tràn ngập nụ cười, khẽ hôn lên trán của cô, hai người vô hình chung có một sự ăn ý.
......
Gió thu mát mẻ, viên mãn như cờ.
Cung yến thiết lập tại Ngự Hoa Viên, thời điểm Nam Cung Thiển Trang trình
diện, các vị đại chúng đều đã tới đông đủ, dựa theo thân phận sắp hàng
ngồi vào chỗ. Chỗ ngồi của Nam Cung Thiển Trang vốn nên ở dưới vương
gia, nhưng bởi vì thân phận của cô đặc biệt, chỗ ngồi xếp ở hàng trên
cùng, trong lòng các vị đại thần thầm bàn luận đối với Trưởng Quận Quận
chúa này.
Nam Cung Thiển Trang rót rượu tự uống, mắt phượng
dư quang đánh giá các vị đại thần, khi tầm nhìn chạm đến Phó Đạt đi cùng Phùng Vinh hoa, thì hơi dừng lại, đáy mắt hiện lên tia lạnh lẽo, dò tìm một vòng, không nhìn thấy bóng dáng Chân Thiến, xem ra là đã bị hù sợ
không nhẹ!
Phó Đạt mặt vuông chữ điền, để râu cá trê, dung
mạo hoàn toàn khác biệt so với lúc ở Tuyết Lâm quốc, nhưng ánh mắt của
ông ta sẽ không thay đổi, cho nên Nam Cung Thiển Trang ngay lập tức nhận ra.
Phó Đạt cũng đồng thời nhìn chòng chọc Nam Cung Thiển
Trang, ánh mắt âm trầm, nhớ đến bộ dáng chết thảm của con gái, chỉ mong
sao được xông lên rút gân lột da của cô. Nhưng vừa nghĩ tới cô còn ở lại Nam Chiếu, mà đây là địa bàn của ông ta, quan trọng hơn là Nam Cung
Thiển Trang cũng không biết ông ta chính là Tần Thuấn, kẻ địch ngoài
sáng ta trong tối, sợ gì không báo được thù?
”Vinh Hoa, đã
chuẩn bị xong chưa?” - Phó Đạt nâng ly rượu vàng để ở trên môi, che đi
cánh môi mấp máy, người ngoài căn bản không biết ông ta đang mở miệng
nói chuyện.
”Ông chờ xem cuộc vui là được.” - Phùng Vinh Hoa cúi thấp đầu, không người nào có thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt bà ta.
Nam Cung Thiển Trang mắt sắc nhìn thấy Phó Đạt nâng ly rượu vàng đung đua,
ắt là đang cùng Phùng Vinh Hoa mưu đồ bí mật cái gì đó.
Khóe miệng cười lạnh, nếu bọn họ coi cô không biết thân phận của bọn họ, như vậy cô sẽ để cho bọn họ được như ý, không biết!
Một lúc
sau, một bộ áo màu vàng sáng và cung trang phụ nữ màu hồng sóng bước đi
đến, công công đứng canh cửa lanh lảnh cất tiếng hô: “Hoàng thượng giá
lâm, Quý phi nương nương đến.”
Liệt vị đại thần rối rít đứng dậy quỳ lễ, cùng hô lên: “Chúng thần (thần phụ) tham kiến Ngô hoàng,
Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
”Quý phi nương nương kim an.”
”Chúng ái khanh bình thân.” - Thủy Triệt toàn thân tản ra khí chất vương giả,
đứng ở ngôi cao, phất tay áo nhập tọa. “Hôm nay là vì Lệnh Quý phi đón
gió tẩy trần, chúng ái khanh hãy coi như gia yến bình thường là được,
tùy ý đi!” - Nói xong, Thủy Triệt giơ lên chén vàng, ngửa đầu uống cạn.
Nam Cung Thiển Trang hớp nhẹ, nhìn mấy vị trí trống không phía dưới, ánh
mắt chợt lóe sáng, bữa tiệc đã mở, vì sao Thủy Minh Hách và Thủy Mặc còn không xuất hiện?
”Tuyên vương và Nhàn vương còn chưa tới?” – Tròng mắt hẹp dài của Lệnh Quý phi quét qua phía dưới, nhìn hai chỗ
ngồi trống không, đôi mi thanh tú cau lại, có một chút không vui, thu
hồi tầm mắt, chạm đến Nam Cung Thiển Trang, đáy mắt lại hiện lên gợn
sóng rất nhỏ.
Nam Cung Thiển Trang nâng chén hướng về phía
Lệnh Quý phi uống cạn, phiến môi đỏ sẫm như hoa hồng lửa, lộ ra nụ cười
nhạt, trong đó ý tứ hàm xúc chỉ có hai người mới hiểu.
”Công vụ quấn thân, bị trì hoãn.” - Kim Xảo Nhi chậm rãi đứng dậy, lời nói nhỏ nhẹ mềm mỏng.
Lệnh Quý phi phất tay, ý bảo nàng ấy ngồi xuống, ung dung đoan trang ngồi
thẳng người, hai tay úp ở trên đầu gối, mở miệng nói: “Bản cung đi đến
quốc tự cầu phúc được trăm ngày, đại sư Tuệ Không nói trời cao cảm động
với sự thành tâm của bản cung, trời cao che chở vương triều Nam Chiếu ta trăm năm phồn hoa, đột nhiên, khi bản cung quay về, đại sư Tuệ Không
nói đêm trước xem tinh tượng, hai ngôi sao Đế vương tinh phát sáng, lại
bị một ngôi sao Lang Vương Tinh che khuất, Đế Vương Tinh lờ mờ không ánh sáng, nhất định phải diệt trừ Lang Vương Tinh kia đi, nếu không sẽ phá
hủy vương triều Nam Chiếu, ngay cả Thương Minh Đại lục cũng lâm vào nước sôi lửa bỏng. Bản cung lãnh giáo, hỏi đại sư Tuệ Không, Lang Vương Tinh ở nơi nào, ông ây nói thiên cơ bất khả lộ, nhưng có chỉ điểm một chút
cho bản cung, Lang Vương Tinh trước đó không lâu đã khiến Tuyết Lâm quốc rung chuyển, rồi sau đó xuất hiện ở Mân thành, nổi quái bệnh, mà nay... đang ở Nam Chiếu chúng ta!”
Sắc mặt của mọi người đại
biến, mọi người đều biết chuyện đã xảy ra ở Tuyết Lâm quốc và Mân thành, hóa ra là vì Lang Vương Tinh dẫn đến.
Khóe miệng Nam Cung Thiển Trang lộ ra nụ cười tà, lời này rõ ràng là chĩa vào cô, vòng vo một vòng thật lớn như vậy.
”Theo như nương nương nói, vậy Lang Vương Tinh chẳng phải là Tuyên vương Thủy Minh Hách sao?” - Nam Cung Thiển Trang cảm thấy khuôn mặt trong bóng
tối mờ mịt, nhìn chăm chú xem ra có mấy phần tương tự Tần Ngọc Trinh,
thì trong lòng cười lạnh.
Lệnh Quý phi tái mặt, vì lời nói
của Nam Cung Thiển Trang, bất động thanh sắc nhìn sang Thủy Triệt ở bên
cạnh, trông thấy ánh mắt không vui trên mặt, đang muốn mở miệng, lại bị
chặn ngang.
”Cái gì là Bản vương?” - Thủy Minh Hách mặc một
bộ áo mãng bào đen, cất bước đi tới, đi theo phía sau là mặt bánh bao
Thủy Mặc.
”Tuyên vương trước đó không lâu có từng đi qua
Tuyết Lâm quốc?” - Nam Cung Thiển Trang thấy Thủy Minh Hách tới, nụ cười trên mặt càng mở rộng. Thủy Minh Hách nửa năm trước đã đến Tuyết Lâm
quốc, cô cố tình không làm rõ thời gian, mà vừa hay Lệnh Quý phi cũng
không nói ra quãng thời gian chính xác, vừa lúc để cho cô lợi dụng sơ
hở.
”Đúng, Bổn vương lúc ấy tới cầu hôn nàng, nhưng bản thân có chuyện xảy ra, trở về Nam Chiếu, không ngờ tới duyên phận của nàng
và Bổn vương sâu đậm, cuối cùng vẫn ở chung một chỗ.” - Thủy Minh Hách
sóng mắt long lanh, hết sức thâm tình nói.
Thần sắc trên mặt Nam Cung Thiển Trang ý vị sâu xa, xem ra hắn thật sự không muốn cưới cô!
”Tuyên vương có từng đến Mân thành?” - Nam Cung Thiển Trang tiếp tục hỏi, nhìn Lệnh Quý phi ở trên cao có chút ít ngồi không yên ổn, lại lần nữa nâng
chén hướng về bà ta mời rượu.
Lệnh Quý phi nhẫn nhịn lửa
giận trong lòng, nhưng nét mặt lại không thay đổi, mỉm cười nâng chén
cách không chạm cốc cùng Nam Cung Thiển Trang.
Nam Cung
Thiển Trang trong lòng thấy hưng phấn, đó là sự kích động khi tìm được
đối thủ, nhiều nữ nhân như thế, chỉ có Lệnh Quý phi hỉ nộ không nói ra
lời, tâm tư sâu kín, làm cho người ta dò xét không ra sơ hở của bà ta.
”Nàng chính là do bản vương từ Mân thành đưa đến.” - Thủy Minh Hách không
biết cô nàng định làm cái chi, nhưng trước sau vẫn cùng cô một hỏi một
đáp.
”Lệnh Quý phi, ngài nói đại sư Tuệ Không ám chỉ Tuyên
vương sẽ phá hủy Nam Chiếu sao?” - Nam Cung Thiển Trang cười nhẹ nhàng
yên nhiên hỏi, nhìn thần sắc của Thủy Minh Hách đột nhiên biến chuyển,
trong lòng vui mừng quá trời, cho ngươi đắc ý.
”Lời này của
Quận chúa không đúng, cô sinh ra ở Tuyết Lâm, đã từng đến Mân thành, hôm nay cũng đang ở Nam Chiếu, cô cũng có thể là Lang Vương Tinh.” - Lệnh
Quý phi nét mặt cười như không cười phản bác.
Nam Cung
Thiển Trang vuốt vuốt chén vàng, thản nhiên như mây thưa gió thoảng nói: “Lệnh Quý phi nương nương cũng nói, ta sinh ra ở Tuyết Lâm quốc, gần
mười lăm năm cũng chưa từng có chuyện gì, mà Tuyên vương đi một chuyến,
Tuyết Lâm quốc phát sinh rung chuyển, ta ở Mân thành mấy ngày vô sự,
Tuyên vương vào thành liền phát ra quái bệnh, huống chi, ta còn là một
người con gái, Tuyết Lâm quốc truyền lưu sự tích ‘huy hoàng’ lớn nhỏ của ta, tin tưởng các vị đại thần cũng có nghe thấy, các ngài cảm thấy ta
có thể hủy diệt Nam Chiếu? Phá hủy thiên hạ? Đây chẳng phải là người
Thương Minh Đại lục bất tài, ngay cả đồ vá áo túi cơm (*) như ta cũng
không đối phó được, bị hủy diệt cũng không thấy đáng tiếc.”
(*) Nguyên gốc tác giả dùng từ “bao cỏ”, là từ dùng để chỉ những người ngu ngốc, bất tài vô dụng.
Cổ đại là xã hội nam quyền trọng nam khinh nữ, trong tư tưởng phong kiến
của bọn họ, cô gái không tài mới là đức, trí tuệ không sánh được với đàn ông, ở nhà giúp chồng dạy con, làm sao có thể giao thiệp với triều
đình?
Huống chi danh tiếng của Nam Cung Thiển Trang lan xa
bên ngoài, mọi người lại càng khinh thường, nếu cô là Lang Vương Tinh,
chẳng phải là bọn họ cũng ngu độn như lợn?
Lệnh Quý phi nhìn Nam Cung Thiển Trang nói ba xạo phá hỏng mưu kế của bà ta, biến nguy
thành an, thậm chí còn kéo Thủy Minh Hách làm đệm lưng, chỉ hận không
được xé nát cái miệng sắc sảo của cô nàng!
”Quận chúa khiêm
nhường, nếu cô là người ngu ngốc, người thiên hạ ắt là không có người
thông minh, có thể chạy trốn dưới sự bao vây bởi 3000 quân thiết kỵ của
Tuyết Lâm hoàng, cũng không phải là người bình thường có thể làm được.
Bổn cung tự thấy hổ thẹn không bằng!” - Lệnh Quý phi nhìn biểu cảm của
mọi người thay đổi, móng tay đỏ tươi nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay trắng nõn, chợt thấy cô cũng được coi là một đối thủ, nhưng ngay sau đó lại
phủ quyết, chẳng qua là có chút ít thông minh thôi.
”Bản
Quận chúa ra một câu hỏi, các ngươi nếu đáp ra, bản quận chúa mặc cho
chư vị xử trí.” - Nam Cung Thiển Trang để xuống chén vàng, đột nhiên
chuyển hướng đề tài.
Đôi mắt hẹp dài của Lệnh Quý phi hiện lên tia khinh miệt, không cách nào cãi lại nên muốn bày trò vượt qua kiểm tra?
”Cô nói đi!”