Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu!

Chương 8

Kinh đô có bốn đại lâu nổi tiếng. Thái Bạch Lâu là sự kết hợp giữa tửu lâu (quán ăn) và khách điếm (cho thuê phong trọ), người ta đồn đại rằng đương kim Hoàng thượng từng dùng bữa ở đây, đã khen một câu: có thể so với ngự trù trong cung, làm ra được mùi vị tuyệt diệu chốn nhân gian, bèn ban thưởng một tấm bảng hiệu, trở thành tửu lâu đứng đầu trong bốn đại lâu.

Tú Y Phường (phường thêu), thợ thủ công ở đây chuyên làm đồ thêu đặt hàng theo yêu cầu, số lượng có hạn cho các nương nương trong cung, các tiểu thư con quan quý tộc, thật là ngàn vàng khó cầu.

Thủy Nguyệt Trai, các tài tử thanh cao nho nhã tụ tập ở nơi này, thường xuyên tiến hành tỷ thí thi từ ca phú, nếu có thể vượt qua đề kiểm tra do Thái Tổ Hoàng đế lưu lại, lập tức có thể tiến cử làm quan.

Linh Lung Các, chính là thanh lâu tầm hoan mua vui, phân ra bốn cấp bậc, lầu một dành cho khách thưởng thức ca múa, lầu hai là sòng bạc, lầu ba là nơi tầm hoan sung sướng, còn lại lầu bốn là nơi hậu duệ vương tôn quý tộc, người có thân phận đi vào, tùy thời có bốn đại mỹ nhân tên gọi là Mai, Lan, Cúc, Trúc hầu hạ mấy vị “thanh quan”.

Nam Cung Thiển Trang đang đứng tại khu phố Huyền Vũ phồn hoa, ngửa đầu nhìn bốn đại lâu danh tiếng lẫy lừng ở thế chân vạc, con mắt lóe sáng, khuỷu tay đụng vào Bách Lý Ngọc ở phía sau, tiếng nói trong trẻo như tiếng hót chim Hoàng Oanh rời hang: "Có phải những chỗ này kiếm được rất nhiều bạc trắng đúng không ? Lão bản là ai thế?"

Bách Lý Ngọc nghiêng đầu nhìn Nam Cung Thiển Trang ánh mắt đen như điểm nước sơn đang tràn đầy tính toán, một bộ quần áo đỏ ở dưới ánh mặt trời chói lọi chiếu xuống, vô cùng diêm dúa, lẳng lơ, chói mắt.

"Đâu chỉ như vậy, tứ đại lâu nổi tiếng này chính là một ngày thu vào cả đấu vàng(*), vừa hay Ngọc có quen biết Lão bản giấu mặt của Thái Bạch lâu !" - đôi con ngươi tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói lóa như ngọc Lưu Ly, chân bước đi trước dẫn đầu đến phía tửu lâu.

(*1 đấu khoảng hơn 10 lít, 1 lít ≈ 1kg -> 1 đấu khoảng hơn 10kg)

Nụ cười trên mặt Nam Cung Thiển Trang càng thêm sáng rỡ, phát giác ra Bách Lý Ngọc chính xác là phúc tinh của cô, đã nhiều lần trợ giúp để kế hoạch của cô được tiến hành một đường thuận lợi. Mặc dù lúc ở Tướng phủ chẳng qua chỉ nói dăm câu không mặn không nhạt nhưng tạo ra không ít tác dụng, nếu một mình cô nói ra, dù phí nhiều lời lẽ hơn nữa cũng không làm hoàng thượng sẽ hòa chung nhịp, chỉ cho Tần Ngọc trinh làm thiếp không thể tung mình.

Ba chân bốn cẳng đuổi theo Bách Lý Ngọc, nhìn tấm biển gỗ lim màu đen, phía trên có ba chữ "Thái Bạch Lâu" như rồng bay phượng múa rất to được mạ vàng, tỏa sáng rực rỡ sinh động dưới ánh mặt trời màu vàng.

"Nếu ta cũng có một tòa nhà như thế này thì tốt quá !" - Nam Cung Thiển Trang thấp giọng than thở. Ngoài trai đẹp, cái Đại yêu thích đứng thứ hai trong cuộc đời chính là bạc trắng lóa vàng óng ánh, bị những thứ này kích thích một phen, nên cô càng thêm củng cố hơn ý nghĩ trong lòng.

Bách Lý Ngọc hơi dừng bước chân, quét ánh mắt thâm sâu nhìn cô nàng một cái, cười mà không nói gì rồi đi vào.

Tiểu nhị đứng ở cửa mặc áo choàng ngắn màu xám tro, đầu đội mũ nỉ, trên bả vai vắt một cái khăn bông màu trắng, nhìn chung quanh, trông thấy Bách Lý Ngọc mặc một bộ quần áo trắng, toàn thân khí chất trong trẻo lạnh lùng phảng phất như trích tiên, nịnh nọt chào đón: "Thừa Tướng đại nhân! Ngài đã tới, mời vào bên trong !"

Theo ở phía sau, Nam Cung Thiển Trang nhìn tiểu nhị dẫn Bách Lý Ngọc lên lầu hai, hơi sửng sờ, tình cảnh này nếu không có Bách Lý Ngọc đưa đường, người ta không thèm nhìn tới một người sống sờ sờ như cô sao ? Hay là trên mặt cô có khắc hai chữ nghèo hèn ?

Bĩu môi, buồn bực đi theo phía sau y lên lầu, ngồi vào nhã gian ở lầu hai, nhìn tiểu nhị ân cần hỏi Bách Lý Ngọc về bữa ăn, một ánh mắt cũng không dành cho cô, mà Bách Lý Ngọc một câu cũng không đáp, trong lòng có chút mùi vị không ổn, vén cao tay áo rộng thùng thình, vỗ một chưởng vào mặt bàn: "Lão bản của các người đâu?"

Nhàn nhã thong dong uống cạn hớp nước trà, Bách Lý Ngọc thả tay đặt chén trà xuống, chậm rãi giương mắt nhìn vẻ mặt tức giận của Nam Cung Thiển Trang, ôn hòa nói: "Trước cứ dùng bữa xong rồi sẽ tìm hắn !"

Tiểu nhị vẫn chưa thèm để mắt tới, nhìn lên thấy đây rõ ràng là “Nam Cung Thiển Trang” danh tiếng thối nát, lại tưởng lầm là đã lén lút theo đuôi Thừa Tướng mà tiến vào, lỗ mũi hếch lên trời, khinh miệt nói: "Lão bản của chúng ta không phải là người nào cũng có thể gặp, Nam Cung tiểu thư nếu không muốn dùng bữa, xin đừng quấy rầy khách quý dùng bữa !"

Nam Cung Thiển Trang sắc mặt thoáng chốc đỏ lên, một cục khí nghẹn ở ngực, không lên được cũng không nuốt xuống được, bị đè nén khó chịu.

"Bách Lý Ngọc ! Ngươi dẫn ta đến nhầm chỗ hả ? Đây chính là cái nơi được gọi đệ nhất lâu ư ? Không phải là dùng chiêu bài ngụy trang gọi là Thái Bạch Lâu, nhưng thật ra lại là một ổ hắc điếm chứ ?" – Tạm ngưng, thấy sắc mặt tiểu nhị lúc xanh lúc trắng, lại tiếp tục nói: "Ngươi vì tiếc rẻ một chút bạc, cũng đừng tùy tiện tìm một tửu lâu để trêu đùa ta, những kẻ ở chỗ này tròng mắt mọc trên mông đít rồi hả ?"

"Ngươi. . . Thái Bạch Lâu chúng ta được hoàng thượng hạ ngự bút, ai dám bịp bợp giả danh Thái Bạch Lâu !" - Tiểu nhị bị quở trách thấy cực kỳ khó chịu, trông vẻ mặt giễu cợt của Nam Cung Thiển Trang, đáy mắt tràn đầy căm ghét. Người ngu ngốc chính là người ngu ngốc, hoàng gia ban ơn há lại có thể tùy tiện lừa đảo được ? Huống chi, Thừa Tướng đại nhân mà lại tiếc rẻ chút bạc sao ? Nghĩ tới dạng người như thế này, trong lòng lại khinh bỉ một trận.

"Xem ra Thái Bạch Lâu này cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua là dựa vào bảng hiệu do hoàng thượng ngự ban mà duy trì, rồi có một ngày Thánh thượng biết rõ về tửu lâu các ngươi sẽ thu hồi bảng hiệu, đóng cửa là chuyện sớm hay muộn thôi !" - Nam Cung Thiển Trang không thèm che đậy sự thất vọng trong đáy mắt vì đã ôm lấy hy vọng quá lớn đối với tửu lâu này, chỉ bằng việc nuôi nhóm người có tác phong đối xử ‘mắt chó nhìn người thấp’ này, duy trì đến nay quả là không dễ dàng.

"Hả ? Vị tiểu thư này vì cớ gì nói ra lời ấy ?" - Tiếng nói trầm thấp rất có sức hút, một bóng dáng màu xanh đẩy cửa đi vào, đường nét tuấn mỹ, lông mày lưỡi mác cao lệch, trong con ngươi nhỏ dài chính là sự trầm tĩnh lắng đọng sau năm tháng, khóe môi tự nhiên giương lên, cho dù mặt không chút thay đổi, bờ môi phảng phất như mỉm cười.

Nam Cung Thiển Trang đánh giá người trước mắt, dùng ánh mắt hỏi đến Bách Lý Ngọc: hắn là ai vậy?

Bách Lý Ngọc cả người tựa như không xương, lười biếng nằm nghiêng ở trên nhuyễn tháp, liếc mắt một cái tới Hách Liên Tầm đứng ở phía sau tiểu nhị, khóe miệng khẽ nhếch: "Hắn là lão bản của ổ hắc điếm này !"

Nam Cung Thiển Trang ánh sáng nơi đáy mắt hơi lóe lên rồi biến mất, có nhóm người hạ nhân không chịu rèn luyện hàng ngày như thế này, lão bản cũng không phải hạng tốt đi, không khỏi than thở, mỹ nam ở dị giới này đã gặp không ít, kẻ có tướng mạo đẹp động lòng người lại có phẩm chất tốt ít càng thêm ít, nhìn Bách Lý Ngọc đeo nạ mặt che dấu gương mặt mà thấy tiếc hận.

Bách Lý Ngọc bị ánh mắt thông cảm nhìn chăm chú của cô làm cho mất tự nhiên, ho nhẹ một tiếng nói: "Nam Cung tiểu thư rất có ý kiến đối với Thái Bạch Lâu này của ngươi, chỉ có hư danh !"

"Nam Cung tiểu thư có nhận xét gì, có thể nói với kẻ hèn này !" - Hách Liên Tầm mặt mày khẽ nhăn lại, vén vạt áo, ngồi xuống ở một bên, tự nhiên rót nước pha một chén trà nóng, đẩy tới trước mặt Nam Cung Thiển Trang.

"Quý tửu lâu thuê tiểu nhị phục vụ là vì khách sao ? Khi ta đi vào, không có ai tiếp đãi, ta cho rằng bản thân mình không đủ chói mắt, bị hào quang của Bách Lý Ngọc che giấu, đành cam chịu số phận đi ở phía sau lên lầu, nhưng đã ngồi ở đây có tới một canh giờ, một khóe mắt kinh ngạc cũng không dành cho ta. Không phải là người trong tửu lâu này của các người đều có cùng tác phong, đối đãi với người ta theo thân phận chứ ? Phủ tướng quân không lọt được vào mắt quý tiểu nhị của các người sao ? Nếu như không đổi cách đối đãi, vậy thì dứt khoát dựng thẳng ở cửa tấm biển đề: "quan viên dưới chính nhất phẩm và chó không được vào" đi ! Để bản thân ta có thể tự hiểu, tránh đi vào rồi bị kẻ khác xem thường !" - Nam Cung Thiển Trang tính trữ một bụng tức giận, tâm tình tốt đẹp biến mất hầu như không còn, nhìn Hách Liên Tầm càng thêm không vừa mắt.

Hách Liên Tầm hiểu mình đang bị “giận chó đánh mèo” rồi, ánh mắt âm trầm nhìn về tiểu nhị, cả người tiểu nhị run run, da đầu tê dại, cà lăm nói: "Công. . . Công tử, tiểu . . . tiểu nhân là đang tiếp đãi Thừa Tướng đại nhân !"

"Ngươi xuống trước đi !" - Hách Liên Tầm giải quyết đại khái, vung tay xua tiểu nhị đi, sắc mặt căng thẳng được gỡ bỏ dần, nói xin lỗi: "Hôm nay Nam Cung tiểu thư được dùng phí miễn phí ở bản điếm, tại hạ sẽ sa thải tiểu nhị hắn !"

Nam Cung Thiển Trang sắc mặt hơi nguôi giận, đối với phong cách hành sự của hắn vẫn còn có chút tán thưởng, do dự mà nói ra tính toán trong lòng: "Tửu lâu này của ông mở ra mấy chục năm rồi, món ăn cũng không có nhiều khác biệt, rất nhiều khách đều ăn chán mùi vị rồi, nếu như ông cho ta tham gia cổ phần, mỗi tuần ta sẽ đưa ra cho tửu lâu hai món ăn và món điểm tâm đặc sắc !"

Hách Liên Tầm chân mày nhăn lại, cô đã nói đúng chuyện gần đây làm hắn phiền lòng, mấy năm qua thực khách bỏ đi khá nhiều, rất nhiều người còn lui tới cũng là vì mến mộ danh tiếng của ba chữ ‘Thái Bạch Lâu’, dần dần đi xuống nhất định sẽ suy bại, nhưng đầu bếp nghiên cứu ra món ăn đều na ná như nhau, không được hài lòng lắm, nếu cô có khả năng, thấy đây cũng không phải là chuyện xấu.

"Nam Cung tiểu thư chứng tỏ được bản lãnh thật sự, những cái khác đều có thể thương lượng được!"

"Tốt, một lời đã định!" - Nam Cung Thiển Trang hai mắt sáng lên, nhìn Hách Liên Tầm cũng đã thuận mắt hơn rồi, giống như là mỹ nam tử được mạ thêm vàng, kích động không còn quản chuyện nam nữ khác biệt, cầm tay của Hách Liên Tầm lôi kéo đi ra ngoài."Đi, bây giờ đến phòng bếp nào !"

Bách Lý Ngọc trên mặt không chút biểu cảm ngó chừng hai cái tay đang nắm lấy nhau kia, một mảnh sắc đen trong đáy mắt như muốn vỡ tan tành, toàn thân dường như bị nhuộm đẫm thành màu đen, âm u, lạnh lẽo.
Bình Luận (0)
Comment