Thân Thể Tôi Bị Xuyên Qua

Chương 81

Chương 81:  Nếu như không có người đàn bà xuyên không (1)
 
Hai ngày nay công việc của Thẩm Vân tương đối bận rộn, buổi tối trở về nhà đã là sáng sớm.
 
Anh khẽ khàng mở cửa ra, đi vào phòng em bé xem Tỏi Nhuyễn nhỏ đang ngủ say trước, sau đó mới trở về phòng ngủ, không tắm, nhẹ nhàng kéo một góc chăn lên nằm vào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Người trên giường hình như trong giấc mộng cũng có ý thức mơ hồ, tự động lật người lăn vào lòng anh, cái đầu nhỏ còn khẽ dụi vào ngực anh.
 
Anh không nhịn được bật cười, vừa nhắm mắt lại liền nghe thấy tiếng đinh đoong:
 
[Chào ngài, tôi là người quản lý không gian thời gian số hiệu 007, xin hỏi ngài có nguyện ý trở về mười một năm trước của thế giới song song, ngăn chặn Khương Mạt bị xuyên qua hay không?]
 
Trong lòng Thẩm Vân kinh sợ, đại não nửa tỉnh nửa mê lập tức tỉnh táo.
 
Ngăn chặn Khương Mạt bị xuyên qua ở thế giới song song?
 
Tim anh đập thình thịch, cẩn thận hỏi: “Tôi cần phải trả giá bằng thứ gì?”
 
[Không cần gì cả, nhiệm vụ của tôi là sửa chữa tất cả các bug trong không gian và thời gian, Khương Mạt có thể nghe được âm thanh của hệ thống và người đàn bà xuyên không cũng là công lao của tôi.]
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi phải làm thế nào?”
 
[Bảo vệ cô ấy, tránh để cô ấy bị thương, một tháng sau người đàn bà xuyên không không tìm được cơ hội năng lượng sẽ bị tiêu hao cạn kiệt. Trong thời gian này, chỉ cần Khương Mạt có khả năng xảy ra nguy hiểm tôi đều sẽ thông báo trước cho anh.”
 
“.....Vậy tôi còn có thể quay trở về không?”
 
[Đương nhiên, tôi sẽ điều chỉnh tốc độ thời gian trôi của hai thế giới, muộn nhất là sáng ngày mai anh sẽ quay trở lại. Nhưng có một điểm, anh không thể để cho Thẩm Vân ở thế giới kia biết sự tồn tại của anh, nếu không một trong hai người sẽ xuyên ngược trở lại. Nhưng anh cũng không cần quá lo lắng, xuyên nhầm rồi tôi cũng có thể đổi lại cho hai người.]
 
Thẩm Vân: “.....Tôi đồng ý.”
 
Một trận trời đất quay cuồng.
 
Thẩm Vân phát hiện bản thân đột nhiên xuất hiện ở một tiểu khu vô cùng quen thuộc, là tiểu khu Khương Ỷ Lan ở, bảng thông báo bên cạnh nhét báo giấy, anh rút một tờ ra xem, ngày 15 tháng 6 năm 2009.
 
Trong lòng anh kêu lộp bộp, ngày 15 tháng 6, là ngày Khương Mạt theo bố mẹ đi du lịch.
 
Anh nhớ anh còn đến tiễn cô, chỉ là không ngờ suýt chút nữa trở thành lần gặp nhau cuối cùng.
 
Thẩm Vân không kịp nghĩ kỹ, vội vã lên lầu, gõ cánh cửa phòng vô cùng quen thuộc kia.
 
Cửa mở ra, Khương Ỷ Lan trẻ hơn mười tuổi đứng ở cửa, nhìn thấy anh thì vô cùng kinh ngạc, đánh giá trên trên dưới dưới nửa ngày, mới hỏi: “Cậu….tìm ai? Có quan hệ gì với Thẩm Vân.”
 
Người đàn ông trước mặt với thằng nhóc con trong lòng ôm ý xấu kia dường như trông giống hệt nhau, nhưng Khương Ỷ Lan vừa nhìn liền nhận ra, người này không phải Thẩm Vân.
 
Đây không phải nói thừa sao? Người đàn ông trước mặt mặc dù còn trẻ, nhưng nhìn thế nào cũng đã hai mươi năm tuổi trở lên.
 
Thẩm Vân nhìn hành lý đã được sắp xếp gọn gàng ở cửa, tuỳ tiện bịa ra một thân phận, tôi là…..chú của Thẩm Vân.”
 
Đúng lúc này, một cô gái đột nhiên nhảy ra từ bên cạnh: “Chú của Thẩm…”

 
Nhìn thấy anh, âm thanh mắc lại trong cổ họng, gương mặt không thể tin được: “Chú chú chú….chú và Thẩm Vân giống nhau quá!”
 
Vốn dĩ Khương Mạt đang thu dọn hành lý, nghe thấy chú của Thẩm Vân đến lập tức đi ra xem, không ngờ lại nhìn thấy một người đàn ông giống Thẩm Vân như thế này.
 
Cô ngẩn ngơ đánh giá anh, người đàn ông mặc một bộ tây trang bắt mắt, ngón áp út đeo một chiếc nhẫn trơn, trên sống mũi đỡ cặp kính, dáng vẻ đã hơn hai mươi tuổi, cực kỳ...phù hợp với Thẩm Vân sau khi trưởng thành trong tưởng tượng của cô.
 
Thẩm Vân nhìn thấy cô cũng có chút hoảng hốt.
 
Khương Mạt Mạt mười tám tuổi trên mặt vẫn mang nét ngây thơ của thiếu nữ và tính khí trẻ con, nhưng thần thái động tác giống Khương Mạt Mạt của anh y như đúc.
 
Anh cười mỉm, đẩy đẩy gọng kính: “Khương Mạt Mạt, anh có chuyện muốn nói với em, có thể mượn mười phút của em được không?
 
Chú của Thẩm Vân sao cũng gọi cô là Khương Mạt Mạt?
 
Tim Khương Mạt bất giác đập nhanh, đầu lưỡi phảng phất như không phải của cô nữa, ngây ngốc gật đầu: “Được...được ạ.”
 
Thẩm Vân liếc nhìn Khương Ỷ Lan: “Là một số chuyện riêng, anh có thể nói chuyện riêng với em được không? Ở ngay dưới lầu thôi.”
 
Khương Mạt: “Được...được ạ.”
 
Khương Ỷ Lan nghệt mặt, cứ như vậy trơ mắt nhìn con gái cùng người đàn ông kì lạ xuống lầu.
 
Khương Mạt cũng không hiểu bản thân bị làm sao, người đàn ông trước mặt rõ ràng không phải là Thẩm Vân, nhưng cô lại cảm thấy mọi thứ trên người anh vô cùng` quen thuộc, bất tri bất giác liền theo anh xuống lầu.
 
Bóng cây loang lổ, ánh nắng xuyên qua những tán lá chiếu xuống, rơi vào trong mắt người đàn ông, ánh lên làm đồng tử anh càng thêm nhạt màu.
 
Khương Mạt nhìn anh có chút thất thần, quá giống rồi, đến màu mắt cũng giống nhau như đúc.
 
Cô bất giác hỏi: “Rốt cuộc chú là ai?”
 
Cô chưa từng nghe Thẩm Vân nhắc đến anh ấy còn có một người chú giống hệt anh.
 
Thẩm Vân giơ tay, nhẹ nhàng xoa đầu cô, Khương Mạt khẽ động, vậy mà lại không tránh đi.
 
Anh cười: “Anh là Thẩm Vân, Thẩm Vân của thế giới khác. Năm nay anh hai mươi chín tuổi.”
 
Khương Mạt hít một ngụm khí lạnh.
 
Đáp án này làm người khác quá kinh ngạc, nhưng lại quá hợp tình hợp lý.
 
Anh là Thẩm Vân, đương nhiên anh là Thẩm Vân.
 
Khương Mạt nhìn anh: “Vậy tại sao anh lại ở đây?”
 
Thẩm Vân: “Thế giới kia của anh, lúc em và bố mẹ đi du lịch gặp động đất ở tỉnh X bị thương, trong khi ý thức của em hôn mê thì bị người khác chiếm cơ thể, mãi đến mười năm sau mới tỉnh lại. Anh đến là để ngăn chặn tất cả chuyện này xảy ra.”
 
Hơn nữa, anh cũng muốn xem xem, nếu không có người đàn bà xuyên không, anh và Khương Mạt sẽ có dáng vẻ như thế nào.
 
Lời anh nói quá không thể tin được, nếu là người khác thì đã mắng một câu bệnh thần kinh quay đầu bỏ đi từ lâu, nhưng Khương Mạt không như vậy.

 
Cô ngẩng mặt nhìn anh, đúng vậy, đây là Thẩm Vân, không thể sai được, Thẩm Vân sẽ không dùng loại lời nói này lừa cô.
 
“Vậy anh có quay trở về không?”
 
“Có, một tháng sau anh sẽ trở về.”
 
“Vậy anh ở đâu?”
 
“........”
 
Đúng vậy, anh ở đâu bây giờ?
 
Trên người anh trừ bộ quần áo ra thì không mang theo thứ gì cả, cho dù có tiền thì cũng là bản mới không dùng được.
 
“Hay là anh đi tìm Thẩm Vân ở nhờ?”
 
Thẩm Vân đã chuyển khỏi Thẩm gia từ lâu, thuê nhà ở bên ngoài ở.
 
Mặc dù phòng có chút nhỏ, nhưng bọn họ là cùng một người, có lẽ sẽ không có vấn đề gì.
 
Ai biết Thẩm Vân dứt khoát từ chối: “Không, anh không thể gặp mặt cậu ấy, em cũng đừng nói cho cậu ấy biết sự tồn tại của anh. Nếu không một trong hai người bọn anh sẽ bị xuyên đến thế giới khác.”
 
Khương Mạt không ngờ lại như vậy, khẽ chau mày: “Vậy để em nghĩ cách.”
 
Thẩm Vân yên lặng đợi cô.
 
Anh thật sự không còn cách nào, ở thế giới này đến chứng minh thư anh cũng không có, gần như một bước cũng khó đi.
 
“Có rồi!”, mắt cô sáng lên, “Anh ở đây đợi em một lúc.”
 
Nói rồi xoay người chạy lên lầu, vừa chạy hai bước lại chạy ngược lại, móc hai mươi tệ tiền giấy từ trong túi ra đưa cho anh, anh đi ra quán mì trước cổng đợi em trước, nếu đói thì gọi bát mì ăn.”
 
Nói xong lại bịch bịch chạy đi.
 
Thẩm Vân nhìn tiền giấy trong tay khẽ mỉm cười.
 
Khương Mạt chạy về nhà, Khương Ỷ Lan và Lý Thư Nhiễm không yên tâm, bò bên cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy con gái trở về mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
 
Ai ngờ Khương Mạt vừa vào cửa liền nói: “Bố, mẹ, con không đi du lịch nữa, hai người đi đi.”
 
Khương Ỷ Lan trừng mắt: “Đã nói rồi sao tự nhiên lại không đi nữa?”
 
Không đợi Khương Mạt trả lời, Lý Thư Nhiễm lại đến kéo Khương Mạt vào phòng, nhỏ giọng hỏi: “Sao thế Mạt Mạt, có phải có liên quan đến người lúc nãy không?”
 
Khương Mạt nghiêm túc gật đầu: “Vâng ạ, người lúc nãy căn bản không phải chú của Thẩm Vân, thật ra chú ấy là bố của Thẩm Vân.”
 

Lý Thư Nhiễm: “......?!”
 
“Năm nay chú ấy đã hơn bốn mươi rồi, chỉ là nhìn trẻ mà thôi. Chú ấy đến là muốn nhận lại Thẩm Vân, con sợ Thẩm Vân không chịu nổi nên không đi nữa. Đúng rồi, chuyện này mẹ đừng nói cho bố vội.”
 
Mặc dù Lý Thư Nhiễm có chút khó tiếp nhận được, nhưng vẫn gật đầu.
 
Khương Mạt: “Mẹ với bố đi chơi đi, không cần để ý đến con, hai người chưa từng đi du lịch riêng lần nào.”
 
Lý Thư Nhiễm: “....Được rồi, con ở nhà một mình nhất định phải chăm sóc bản thân cho tốt. Nếu như thật sự….con khuyên Thẩm Vân một chút, đứa trẻ đó tâm tư nặng, dễ để tâm vào những chuyện vụn vặt.”
 
Khương Mạt vội vàng gật đầu: “Vâng vâng!....Nếu bố mẹ đi thì đừng đi tỉnh X nữa, con muốn lần sau cùng đi với bố mẹ.”
 
Lý Thư Nhiễm cười: “Được, lần sau cả nhà ta cùng đi.”
 
Tỉnh X là nơi Khương Mạt thích, nhắc tới mấy lần liền.
 
Khương Mạt thở ra một hơi.
 
Lý Thư Nhiễm ra ngoài không biết đã nói gì với Khương Ỷ Lan, Khương Ỷ Lan lập tức đồng ý, để lại tiền cho Khương Mạt, bảo cô trông coi nhà cửa cần thận.
 
Bây giờ Khương Mạt chỉ muốn tiễn hai người đi, kéo hành lý thúc giục: “Bố mẹ nhanh lên, lỡ như tắc đường không lên máy bay kịp thì sao, nhanh lên nhanh lên…”
 
Lý Thư Nhiễm chỉ coi như Khương Mạt đang vội đi tìm Thẩm Vân, vô cùng phối hợp, kéo Khương Ỷ Lan xuất phát.
 
Đợi người đi khỏi, Khương Mạt thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, nhanh chóng lấy chìa khóa xuống lầu, đưa Thẩm Vân từ tiệm mì về.
 
Về đến nhà, cô nói: “Bố mẹ em đi du lịch rồi, anh ở tạm nhà em trước đi.”
 
Thẩm Vân: “Em thuyết phục bọn họ như thế nào vậy?”
 
Khương Mạt dương dương tự đắc nói ra câu chuyện mình bịa ra, biểu tình trên gương mặt Thẩm Vân trống rỗng một giây, bật cười.
 
Đang định khen cô, lại nhớ ra mình không phải Thẩm Vân của thế giới này, tình cảm của Thẩm Vân mười tám tuổi đối với cô cô vẫn chưa biết, mà Khương Mạt Mạt của anh, hiện tại đang nằm trên giường ngủ say.
 
Anh không định nóng vội hỏng việc, cứ để bản thân của thế giới này và Khương Mạt Mạt của cậu ấy cùng nhau tìm kiếm tình yêu thuộc về bọn họ đi.
 
Vừa thu xếp ổn thoả, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Khương Mạt hoảng hốt, vội vàng đẩy Thẩm Vân vào phòng ngủ của mình, sau đó mới hít sâu một hơi đi mở cửa.
 
“Thẩm...Thẩm Vân, sao cậu lại đến đây thế?”
 
Thanh niên mặc sơ mi trắng, quần bò, sạch sẽ xinh đẹp, giống nữ mỹ nam bước ra từ truyện tranh.
 
Cậu đứng bên ngoài cúi mắt nhìn cô, không nói chuyện.
 
Khương Mạt bị cậu nhìn đến chột dạ, hung hăng nói: “Sao cậu không nói gì thế?”
 
Cô ấy đang căng thẳng?
 
Tại sao?
 
Thẩm Vân: “Đến tiễn cậu và cô chú.”
 
Khương Mạt thở phào một hơi, lập tức nói: “Bố mẹ tớ đi trước rồi. Tớ không đi du lịch nữa. Cậu có thể về rồi.”
 
Thiếu niên không nhịn được khẽ chau mày.
 
Lần đầu tiên cậu đứng trước mặt cô chịu loại đãi ngộ này, cô không mời cậu vào nhà cũng thôi đi, vậy mà lại còn muốn đuổi cậu đi.
 

Mi mắt cậu rủ xuống, hỏi: “Trong nhà có khách sao?”
 
Khương Mạt thuận theo ánh mắt của anh cúi xuống nhìn, là một đôi giày da nam, Thẩm Vân lớn vừa thay ra.
 
Cô căng da đầu nói: “Không có, đây là giày của bố tớ.”
 
Thẩm Vân càng nhíu mày chặt hơn.
 
Đôi giày này căn bản không phải là cỡ giày của Khương Ỷ Lan, hơn nữa  Khương Ỷ Lan cũng sẽ không đi nhãn hiệu giày da này.
 
Cậu lập tức nghĩ thông suốt, cô giấu một người đàn ông ở trong nhà, không chịu cho cậu gặp.
 
Thẩm Vân mím chặt môi, muốn chất vấn, nhưng cậu không có tư cách.
 
Khương Mạt đứng trong cửa tâm tình thấp thỏm.
 
Cô không nỡ để cậu đi, nhưng…..
 
Cô vẫn nhớ Thẩm Vân lớn đã từng nói, nếu hai người gặp nhau sẽ có một người phải rời khỏi thế giới này, tiến vào một thế giới khác.
 
Nếu người đi là Thẩm Vân lớn thì còn đỡ, lỡ như là Thẩm Vân của cô thì sao?
 
“Cậu mau trở về đi, ngày mai tớ đến tìm cậu chơi.” Cô không nhịn được lại giục một lần nữa.
 
Thẩm Vân nhìn cô: “Không cần, ngày mai tớ có việc bận. Tạm biệt.”
 
Giọng nói có chút lạnh, ánh mắt có chút nhạt, câu ‘tạm biệt cũng nói cứng ngắc, rõ ràng là đã nổi giận.
 
Thanh niên mười tám tuổi tính tình nóng nảy, không bình tĩnh như người đàn ông hai mươi tám tuổi, mặt không đổi sắc.
 
Khương Mạt gọi cậu một tiếng: “Này…”
 
Cậu không trả lời, bước nhanh xuống lầu, đến khi ra khỏi toà nhà mới đi chậm lại.
 
Quay đầu.
 
Càng mím môi chặt hơn.
 
Vậy mà cô lại không đuổi theo.
 
Thiếu niên cắn răng, nhớ lại đôi giày vừa nhìn thấy.
 
Hàng xa xỉ đẳng cấp quốc tế, kiểu dáng đơn giản đẹp mắt, điều kiện kinh tế và mắt thẩm mỹ của chủ nhân của đôi giày hiển nhiên không tệ, hơn nữa tuổi tác tuyệt đối không lớn.
 
Còn cậu thì sao?
 
Cậu có cái gì?
 
Rời khỏi Thẩm gia, cậu chẳng có gì cả.
 
Quan trọng nhất là, Khương Mạt Mạt lại vì người đàn ông đó mà từ bỏ đi du lịch cùng bố mẹ.
 
Rõ ràng hôm qua cô còn tặng cậu một ống tiết kiệm tiền, háo hức mong chờ chuyến du lịch sắp tới.
 
Người đàn ông thần bí kia đột nhiên xuất hiện, ở trong lòng cô còn quan trọng hơn cậu.
 
Cậu cảm nhận được nguy cơ trước nay chưa từng có.
 

Bình Luận (0)
Comment