Trong phòng, hương rượu nồng nàn lan tỏa.
Trên giường, gương mặt trắng trẻo, lạnh lùng của người đàn ông bị men rượu nhuộm đỏ, càng thêm phần tuấn tú.
Ta đưa tay chạm vào cổ áo hơi xộc xệch của Phó Nghiễn Từ, nhưng thấy yết hầu hắn khẽ động, đôi mày anh tuấn hơi nhíu lại.
Ta hoảng hốt rụt tay về, lập tức chui vào lòng của người tỷ muội Trình Văn Cẩn, vừa cầu an ủi vừa đòi nàng ôm một cái.
"Phó huynh ôn hòa nhã nhặn, là người ngay thẳng chính trực."
"Về phần gia thế của hắn, ta từng khéo léo hỏi qua, nhưng hắn luôn tránh né, có lẽ là..." Trình Văn Cẩn lộ vẻ tiếc nuối.
Ta sốt ruột đến mức cắn móng tay: "Gia thế thế nào không quan trọng, chỉ cần nhân phẩm tốt là được..."
Trình Văn Cẩn thở dài: "Ta vốn định nói rõ sự thật, nhưng nếu để Phó huynh biết ta là nữ nhân, hắn tố giác thì không phải, mà không tố giác cũng không xong."
"Một khi chuyện bị vỡ lở, hắn là người biết rõ chân tướng, đó chính là tội khi quân, sẽ bị c.h.é.m đầu."
"Đúng vậy, chúng ta chỉ muốn mượn con thôi." Nghĩ đến một số tình huống có thể xảy ra, ta ngượng đến đỏ bừng cả mặt. "Nhưng cũng không muốn hại người khác..."
Thấy ta do dự, Trình Văn Cẩn lập tức nản lòng thoái chí: "Vãn Vãn, ngàn vạn lần đừng ép buộc bản thân. Dù ngươi nói ngươi thích trẻ con, nhưng từ đầu đến cuối ta cũng không đồng ý làm vậy."
"Đây vốn là chuyện của ta, ta không muốn ngươi vì ta mà hy sinh bất cứ điều gì!"
Ai mà ngờ được cô gái trước mắt, đang gấp gáp đến mức sắp bật khóc, lại chính là vị Đại Lý Tự Khanh nổi tiếng lạnh lùng và vô tình trong chốn quan trường?
Hiện giờ chỉ còn cách sinh một đứa trẻ mới giúp được nàng.
Phó Nghiễn Từ, Phó đại nhân, xin lỗi ngài, ngài cứ xem như bị mèo hoang l.i.ế.m một cái đi!
…
Thuở nhỏ, ta thất lạc với gia đình, may được phụ mẫu của Trình Văn Cẩn cứu thoát khỏi chợ đen.
Cũng từ đó, ta và Trình Văn Cẩn kết giao, trở thành tỷ muội tốt.
Nhờ sự giúp đỡ của phụ mẫu nàng, ta biết được phụ mẫu ta đã sớm qua đời vì bệnh tật.
Tuy nhiên, ta bất ngờ liên lạc được với di phụ và di mẫu ta.
Họ thành thân đã nhiều năm mà chưa có con, liền bày tỏ ý muốn nhận nuôi ta.
Ta cũng mong được trở về nơi mà phụ mẫu từng yêu nhau và sinh ra ta, nên đồng ý cùng họ rời kinh, quay lại cố hương.
Tưởng rằng từ đây có thể yên ổn.
Nhưng vừa sang năm thứ hai, di mẫu ta lại mang thai.
Họ lập tức trở mặt, muốn đuổi ta đi nhưng lại không muốn mang tiếng bạc bẽo, liền cố ý đối xử hà khắc, mong ta tự hiểu mà rời khỏi nhà.
Chẳng lẽ thế gian này thật sự không có nơi nào cho ta dung thân sao?
Vậy nên, ta lại quay về kinh thành.
Chỉ là, ta không ngờ nhà họ Trình đã đổi thay hoàn toàn ——
Phụ mẫu của Trình Văn Cẩn tử nạn bất ngờ khi theo quân xuất chinh.
Họ hàng chi thứ của nhà họ Trình, kẻ tự nhận là thúc phụ của nàng, nhân cơ hội chiếm đoạt gia sản.
Không những thế, Trình Văn Cẩn còn tra ra cái c.h.ế.t của phụ mẫu có nhiều điểm khuất tất, thậm chí liên quan đến người thúc phụ kia.
Chỉ là, Trình Văn Cẩn tuổi còn trẻ, lại là thân nữ nhi, nên mọi kế hoạch đều không thể thực hiện.
Cũng may, phụ mẫu nàng vốn là võ tướng, từ nhỏ đã nuôi dạy nàng rất khác biệt, không dạy nữ công gia chánh, mà chỉ dạy binh pháp, đao thương.
Nhiều người đùa rằng nhà họ Trình có một tiểu công tử.
Lời đồn truyền xa, cuối cùng thành thật.
Quả nhiên có người tin rằng Trình Văn Cẩn là một nam nhân.
Ngay cả Trình Đồng Diệc, kẻ tự nhận là thúc phụ của Trình Văn Cẩn, vì trước kia không qua lại nhiều với gia đình nàng, cũng bị lừa gạt mà không chút nghi ngờ.
Vậy nên, ta thuận thế làm theo kế hoạch ——
Để Trình Văn Cẩn lấy thân phận nam nhi tham gia khoa cử, bước vào chốn quan trường, điều tra chân tướng cái c.h.ế.t của phụ mẫu và đoạt lại sản nghiệp nhà họ Trình.
Còn ta, đã không còn nhà để về, mà phụ mẫu của Văn Cẩn lại có ân cứu mạng ta.
Ta nguyện đồng hành cùng nàng, cùng tiến cùng lùi.
Trình Đồng Diệc, kẻ chiếm đoạt tài sản nhà họ Trình, coi Văn Cẩn như cái gai trong mắt.
Hắn còn lợi dụng thân phận thúc phụ, muốn gả đường muội của mình cho Văn Cẩn, dùng nàng để giám sát và khống chế Văn Cẩn, hòng chiếm trọn nhà họ Trình.
Vì vậy, ta và Trình Văn Cẩn quyết định giả làm phu thê.
Nhưng hắn lại không chịu buông tha, viện cớ rằng chúng ta thành thân đã một năm mà chưa có con, nói rằng đó là bất trung bất hiếu.
Hắn nhất quyết tìm mọi lý do để nhét người nhà hắn vào làm thiếp của Trình Văn Cẩn.
Để cắt đứt mọi hậu họa, chúng ta quyết định "sinh" một đứa bé.