Dịch: Bùm Bùm
“Bổn Vương đến không phải vì Cờ Tụ Yêu.” Im lặng được một chốc, Hoa Tứ
Hải nói chầm chậm: “Cái bổn Vương muốn là Huyền Hoàng Châu của ngươi.”
Long lão đại sợ giật cả mình, không hiểu vì sao Ma Vương lại biết
chuyện mình có Huyền Hoàng Châu, nhưng nghĩ cũng phải, Mao Lư là kẻ thù
của bà ta, nó không giết được bà ta nên trăm phương nghìn kế dụ Ma Vương đến đây.
Huyền Hoàng Châu, hừ, thật biết chọn mà! Món bảo bối
này là kỳ trân thiên hạ, vì để nó càng được dung hợp vào mình chặt chẽ
hơn, bà ta đã nối kết sinh mạng và Yêu pháp vào nó. Cho nên, châu còn,
bà ta còn, châu mất, bà ta vong! Dòng máu của thần thú Thượng Cổ thì đã
sao? Đến cuối cùng vẫn chỉ là một đống thịt thối mà thôi!
“Ma Vương điện hạ cần Huyền Hoàng Châu của ta để làm gì?” Bà ta cố gắng giữ cho giọng nói không run rẩy quá.
“Cứu người.”
Chỉ hai chữ mà Long lão đại đã hiểu rõ tất thảy. thì ra nha đầu của
phái Thiên Môn đó còn chưa chết, mà quả thật bản thân Mao Lư là một Yêu
y.
Lúc điều khiển Tinh Nguyệt trận, bà ta tận mắt nhìn thấy
Diêu Trùng Trùng không màng tất cả xông vào hùng yêu đã phát điên do sức mạnh tăng vọt quá mức, lúc ấy cả người nha đầu đó phát ra ánh sáng vàng kim, mà ánh sáng trên Khước Tà Song Kiếm càng chói lọi rực rỡ hơn như
có một sức mạnh to lớn nào đó đang hiện ra từ cơ thể nàng vậy.
Nhưng tiếp sau đó, thần lực ấy như bị dập tắt đi, ánh sáng trong phút
chốc trở nên ảm đạm, và nha đầu đó cũng im hơi lặng tiếng như đã chết
vậy.
Bà ta từng muốn lợi dụng cơ hội Ma Vương mất tập trung làm ván cược cuối cùng, không ngờ Tây Bối đại nhân lại đến nhanh như vậy,
kết quả là bà ta đã thất bại trong gang tấc. Song bà ta cứ mãi tưởng
rằng Diêu Trùng Trùng không sống sót nổi, bởi vì thật sự lúc ấy nha đầu
đó trông như không còn chút sức sống nào vậy.
Bà ta không biết
Mao Lư có khả năng cứu được Diêu Trùng Trùng hay không, nhưng bà ta biết chắc chắn Mao Lư đã lợi dụng việc Diêu Trùng Trùng bị thương để mượn
đao Ma Vương giết bà ta. Không ai hiểu Huyền Hoàng Châu hơn bản thân bà
ta, nó là bảo bối có thể gia tăng công lực, có thể giúp người sở hữu nó
không nhiễm bách độc, không mắc bách bệnh, nhưng hoàn toàn không có tác
dụng trị thương.
“Ma Vương điện hạ, ta biết chắc ta nói gì ngài cũng sẽ không tin.” Nghĩ đến đây, Long lão đại vẫn muốn thuyết phục Hoa Tứ Hải tha cho bà ta, “Nhưng Huyền Hoàng Châu của ta không hề có tác
dụng trị thương, nếu Trùng tiểu thư cần dược liệu trân quý để bồi dưỡng
thân thể, chẳng thà để ta tìm giúp. Trong đầm Mạc Sân, núi Cổ Quái này
có vô số bảo vật, và không một ai quen thuộc nơi này hơn ta.”
Hoa Tứ Hải lạnh lùng nhìn bà ta, sát khí trong mắt không hề giảm.
Lẽ nào hắn không biết Mao Lư muốn mượn đao giết người ư? Từ lúc nó bày
cách giúp thì hắn đã biết rồi, nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác.
Bởi vì hắn không thể lấy Trùng Trùng ra mạo hiểm, mặc kệ yêu phụ này và
Mao Lư có gút mắt gì, nhưng hắn tin Mao Lư sẽ không dám lừa hắn. Chỉ cần nó nói ra cách cứu được Trùng Trùng thì có là mặt trăng trên trời cao,
hắn cũng sẽ hái xuống cho nàng, hắn sẽ không từ bỏ bất kỳ một tia hy
vọng nào, dù cho hy vọng đó nghe qua rất không có quy luật.
Huống chi Long lão đại âm mưu xảo quyệt, lòng tham không đáy, trong
tương lại chắc chắn sẽ là tảng đá ngáng chân hắn đánh Thiên đạo. Cho
nên, hôm nay bà ta buộc phải chết!
“Nói nhiều vô ích, trực tiếp kết thúc đi.” Trên người hắn nồng nặc hơi thở chết chóc, Băng Ma Đao kề sát lưng, quả cầu bạc giữa hai ngón tay phải phát ra ánh sáng đáng sợ,
lúc này đang nhắm chuẩn vào bảy tấc của xà yêu, “Ngươi không tiếp tục
hại người, bổn Vương sẽ nói được làm được, cho ngươi được toàn thây.”
Lúc này cuối cùng Long lão đại cũng đã hiểu, bà ta đã không còn đường
sống nên bất giác sinh lòng cá chết lưới rách, ngửa đầu cười to, “Toàn
thây cũng là thây, chết cũng chết rồi, còn tính toán những chuyện đó có
ích gì? Nhưng nếu Ma Vương điện hạ phóng khoáng như vậy, hay là một đao
hai mạng đi? Ha ha, ngài thấy không, nữ quân sư tay trái của nàng đang
nằm trong tay ta!”
“Thì sao?” Hoa Tứ Hải nhíu chặt mày.
Khi nãy hắn đã cảm thấy Phượng Hoàng không quá ổn rồi, nhiều lần thử
gọi nàng bằng thuật Truyền Âm mà nàng đều không đáp lời. Thế là hắn nhân lúc Long lão đại đang nói thừa mà điều động rồng bạc, chỉ đợi hắn ra
tay chặt rắn thì rồng bạc sẽ cuốn Phượng Hoàng đi, để tránh cho nàng bị
vạ lây.
Nhưng lúc này Long lão đại không sợ hãi chút nào, xem ra chắc chắn bà ta có âm mưu.
Quả nhiên, Long lão đại thấy Hoa Tứ Hải vẫn không lay chuyển gì thì tức giận nói: “Ma Vương muốn ai chết thì kẻ đó sao dám sống! Số mạng kết
thúc tại đây, ta cũng không trốn tránh nữa. Nhưng lúc ở trong hang, ta
đã thi pháp nối kết mạng của ta với mạng của Phượng Hoàng rồi, cho dù có cách nhau xa xôi ngàn dặm thì ta bị thương thế nào, cô ta cũng sẽ bị
thương thế đấy, ta chết, cô ta cũng không thể sống! Một con xà yêu như
ta mà lại được nữ quân sư của Ma đạo tuẫn táng thì cũng xem như được hời rồi!”
Hoa Tứ Hải phảng phất không nghe thấy những lời đe dọa
này, vẫn không lên tiếng, chỉ nắm quả cầu bạc trong lòng bàn tay, vươn
hai ngón tay khẽ bắn một điểm lên đuôi rắn. Vèo một tiếng, một ánh sáng
lạnh lẽo bắn ra khỏi đầu ngón tay hắn, đánh lên trúng đuôi của Long lão
đại.
Long lão đại kêu thét lên, chiếc đuôi cứ luôn giấu trong
hang như bị lửa đốt vậy vung ra ngoài, nện nát tảng đá ở bên cạnh. Mà
đồng thời, Phượng Hoàng cũng rên hự một tiếng, khuỵu một gối xuống đất,
trên chiếc áo dài thấm đượm máu.
Nhưng trên mặt nàng không hề
lộ vẻ đau đớn, ánh mắt vẫn cứ mất hồn, hình như cơn đau không thể lay
tỉnh nàng được. Bây giờ nàng chính là một con rối, thảo nào Long lão đại không cần dùng võ lực khống chế nàng mà nàng cũng ngoan ngoãn phối hợp, một Yêu một Ma hành động như nhau. Thì ra, tâm nàng đã mất rồi.
“Tiểu phụ nhân sao dám lừa Ma Vương đại nhân chứ!” Long lão đại đau đến nghiến răng mà vẫn cười rất đắc ý, “Ta nghe nói Ma Vương điện hạ tuy
lạnh lùng nhưng lại rất yêu thương thuộc hạ. Hôm nay ta phải mở mang tầm nhìn xem ngài đối xử thế nào với nữ quân sư đã đi theo dốc sức phò tá
cho ngài mất ngàn năm, đồng thời cũng xem là nha đầu ti tiện của phái
Thiên Môn quan trọng hay là thủ hạ đắc lực của ngài quan trọng!”
“Ngươi sẽ không nhìn thấy được.”
Hoa Tứ Hải mặt không cảm xúc, không biết đang nghĩ gì, chỉ trả lời rất
nhanh như đã sớm chuẩn bị sẵn đáp án vậy. Hắn vừa nói vừa vung mạnh Băng Ma Đao, chém ngang phần bụng của xà yêu mà không do dự chút nào. Đồng
thời, tay còn lại thì bóp nát quả cầu bạc, cho hóa thành một tia sáng
bạc mảnh đánh thẳng vào huyệt Linh Đài của Phượng Hoàng.
Long
lão đại tưởng rằng Hoa Tứ Hải có nhẫn tâm đến đâu thì khi giết cũng sẽ
niệm tình chủ tớ mà do dự chút ít, đâu ngờ hắn lại ra tay tuyệt tình như vậy, thế nên bà ta hoàn toàn không phòng bị, chỉ thấy ánh bạc lóe lên,
sau đó cảm thấy bụng mình dâng lên cơn mát lạnh, thân rắn khổng lồ đã bị chém thành hai đoạn, máu đen trào ra.
Một viên ngọc quý ửng lên ánh lục nhẹ dịu trôi tuột ra ngoài.
Huyền Hoàng Châu của bà ta rời khỏi cơ thể rồi! Sinh mạng của bà ta
cũng chấm dứt rồi! Bà ta chảy trong người dòng máu thần thú Thượng Cổ
cao quý nhất, nhưng hiện giờ cũng vẫn phải đối mặt với cái chết vĩnh
hằng như bao kẻ khác. Bởi vì vật chặt đứt bà ta là Băng Ma Đao, cho nên
cả linh hồn bà ta cũng biến mất theo! Sống hơn ngàn năm mà bà ta chưa
từng hối hận như lúc này!
Bà ta không cam lòng, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Trong đau đớn pha lẫn chút lạnh lẽo, thân thể bị cắt thành hai đoạn của bà ta cứ vẫy vùng, giãy dụa, lăn lộn dưới đất, tiếng gào rú rung trời
lở đất, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thấy Phượng Hoàng không hề bị chặt ngang
người như bà ta mà vẫn hoàn hảo không tì vết đứng nơi đó, mà bởi do bà
ta sắp chết rồi, lực khống chế không còn nữa, lúc này Phượng Hoàng đã
tỉnh táo lại, đang vừa lui về sau vừa hoảng hốt nhìn tất cả mọi thứ.
Mà lúc này, Ma Vương điện hạ lớn mạnh ấy lại như bị chặt ngang người
vậy, quần áo rách bươm, máu tươi trào ra, nhưng hắn vẫn điềm tĩnh đưa
tay thu Huyền Hoàng Châu đang trôi nổi trên không về, tay còn lại tạo Ma khí băng làm đông cứng vết thương.