Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ

Chương 262

Lại nghe Mao Lư nói tiếp: Lúc ấy Yêu đạo ta chia thành ba phe, có người kiến nghị nên lập Yêu Vương mới, có người cho rằng nên đợi tân Vương mới trưởng thành, cũng có người thấy tự do tự tại thế này rất tốt. Nói thật thì quả thật người ủng hộ việc chờ tân Vương trưởng thành như ta không nhiều, hai phe còn lại thì lực lượng ngang nhau, miêu hậu vì để bảo vệ tân Vương mà vẫn luôn đấu tranh cực khổ với các phe khác, mà Vương cũng từ từ hóa thành hình người, nhưng mà ―― ôi, miêu hậu đột ngột qua đời vì bạo bệnh, thế lực của yêu phụ Long lão đại kia thì càng ngày càng lớn, miêu hậu sợ bảo vệ Vương không chu toàn nên trước khi lâm chung đã ủy thác trách nhiệm cho mấy người bọn ta đưa ngài bỏ chạy, tạm thời lánh nạn bên ngoài Yêu giới. Chuyện về sau ngươi cũng biết rồi, Long lão đại ép bức đăng vị, bản tính lại ngang ngược, càng ép tới bọn ta không chỗ dung thân.”

À ――

Trùng Trùng kéo âm ra dài thật dài, cũng quả thật có cảm giác bừng tỉnh, không ngờ rằng Cửu Mạng là Vương tử đích thực bị đuổi giết, cũng không ngờ con lừa này trông thì đáng ghét nhưng lại là lão thần trung thành được miêu Vương miêu hậu ủy thác. Nó nói chuyện như vậy mà Cửu Mạng không phản đối lấy một câu, ít nhất điều này đã chứng tỏ bên ngoài chuyện nó nói là chính xác.

Nhưng nghĩ lại vẫn có hơi tức, lúc ấy con lừa này gạt Hoa Tứ Hải cõng nàng đến núi Cổ Quái, đầm Mạc Sân để lấy Huyền Hoàng Châu chính vì để mượn tay Hoa Tứ Hải diệt trừ Long lão đại, kết quả hại Hoa Tứ Hải bị thương nặng. Nhưng vừa nghĩ tới việc ma đầu ấy xả thân vì nàng, sau đó là phong cảnh kiều diễm của hai người, vậy mà bây giờ biến thành tình trạng như bây giờ thì trái tim nàng vừa ngọt ngào vừa xót xa, nói không nên những lời trách cứ.

Mao Lư ở bên cạnh đoán ý qua vẻ mặt rất thấu hiểu cách nghĩ của Trùng Trùng, bèn cười mỉa: “Long lão đại vừa nham hiểm vừa độc địa, các lão thần được ủy thác bọn ta đây không thể nào chống lại bà ta được, mượn tay Ma Vương cũng là chuyện bất đắc dĩ. Hơn nữa lúc ở trấn Thù Du, là do Long lão đại có ý muốn đối phó với Ma Vương, trước đó bọn ta không hề hay biết gì, bà ta thuộc kiểu tự gây nghiệt chướng. Đám người giúp bà ta lúc ấy đều là thủ hạ thuộc dòng chính thống của bà ta, đã bị một mình Ma Vương diệt sạch, nói theo sự thật thì Ma Vương điện hạ đã giúp bọn ta tiêu diệt đám phản đồ Yêu đạo, bọn ta đã nợ Ma Vương điện hạ một ân tình rất lớn. Nhưng mà, ngài ấy đã lấy mất cờ Tụ Yêu của Yêu đạo, cái này ―― hê hê ―― thì thật khó nói rồi.”

Trùng Trùng nghe nó nói rất mờ ám thì lập tức nổi giận, “Đại ma đầu là một người kiêu ngạo đến vậy, chàng sẽ vì một lá cờ rách nát mà mặc ngươi sai sử sao? Chẳng phải là vì ―― hừ!”

Hắn là vì nàng nhé!

”Vâng vâng vâng, Trùng đại tiểu thư nói chí phải.” Mao Lư cũng không giận, vẫn nói một cách thong thả, “Thật ra cũng không phải là Trùng tiểu thư không có lợi ích, viên Huyền Hoàng Châu ấy đang ở trong cơ thể Trùng tiểu thư, bây giờ ngài là người bách độc khó xâm, tu vi cũng gia tăng rất nhiều. Phải, ngài không thèm những thứ này, nhưng mọi chuyện trên thế gian đều là phúc và họa đi đôi với nhau, chuyện đã qua rồi, Trùng tiểu thư cũng đừng nên canh cánh mãi nữa. Nhưng về lá cờ này, Trùng tiểu thư có thể ―― lấy về từ chỗ Ma Vương giúp bọn ta không?”

Lấy? Nói khéo thật, chẳng phải chính là trộm về đó sao! Trùng Trùng nghĩ.

Nhưng nàng còn chưa trả lời thì đã có người hừ một tiếng nặng nề, đó chính là Cửu Mạng. Sự bực tức xuất hiện trên gương mặt mềm mỏng của y, không thể không nói nét hào hùng ấy đúng thật là mang phong thái cao quý của Vương tử trẻ tuổi. Rõ ràng là y đã nghe được việc Mao Lư muốn xúi giục Trùng Trùng làm chuyện nguy hiểm nên đã dùng cách này để bày tỏ sự phản đối mạnh mẽ.

Mao Lư lùi về sau hai bước, không sợ không rối, thay vì nói là sợ thì chẳng thà nói là tôn kính còn hơn, “Vương à, mặc dù bây giờ ngài trở thành Yêu Vương dưới sự ủng hộ của đám cựu thần bọn thần đây, nhưng ngài không có căn cơ, muốn ngồi vững Vương vị thì chỉ có hai cách, một là mau chóng luyện thành Yêu Miêu Thiên Trảo Thập Nhất Thức do lão Vương để lại nhằm khiến Yêu đạo khuất phục dưới sự sức mạnh của ngài, hai là lấy cờ Tụ Yêu về, như vậy mới có thể phục chúng, cũng mới có thể an toàn được.”

Trùng Trùng nghe thì thấy Mao Lư nói rất đúng, nó đúng là lúc nào cũng muốn tốt cho Cửu Mạng, nhưng Cửu Mạng lại chẳng hề do dự đã vươn một ngón tay ra, đồng thòi kéo Trùng Trùng ra sau lưng mình, ý thì đã không còn gì rõ ràng hơn rồi, y chọn cách một.

Mao Lư thở dài, “Yêu Miêu Thiên Trảo Thập Nhất Thức làm gì luyện thành dễ dàng như vậy? Mà nếu Trùng tiểu thư chịu giúp ngài thì cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì. Ngài cũng biết đấy, tình cảm của Ma Vương điện hạ dành cho Trùng tiểu thư ―― rất là ―― thân thiết ấy.”

”Ta sẽ không phản bội đại ma đầu đâu.” Không chờ Cửu Mạng lên tiếng thì Trùng Trùng đã nổi giận rồi.

Con lừa này lần trước đã lợi dụng tình yêu mà Hoa Tứ Hải dành cho nàng rồi, lần này lại muốn lợi dụng sự thương mến của Cửu Mạng dành cho nàng, hơn nữa còn trắng trợn như vậy, thật là quá đáng mà!

Dường như Mao Lư biết nàng sẽ phản ứng thế này nên trông không hề ngạc nhiên chút nào, chỉ nói tiếp về sau, tạo cho người khác cảm giác nó đã lên kế hoạch từ sớm rồi, “Trùng tiểu thư, ngươi có biết không lấy được cờ Tụ Yêu về sẽ ảnh hưởng thế nào đến Vương không? Không chỉ là vấn đề Vương vị ngồi không vững đâu, mà còn đe dọa đến tính mạng của ngài ấy nữa.”

”Ngươi đang dọa ta sao?” Trùng Trùng không tin Mao Lư, nhưng không biết vì sao lại thầm sợ hãi.

Mao Lư nói tiếp: “Ta không phải là đang nói ngoa đâu, mà là muốn Trùng tiểu thư hiểu tác dụng và cách sử dụng cờ Tụ Yêu thôi. Cờ Tụ Yêu được phất lên, vạn yêu khắp thiên hạ đều nghe lệnh, cho dù là Yêu Vương cũng phải bị lá cờ này khống chế, bởi vì nó chính là lá cờ được tạo ra bởi đại Yêu đạo từ thuở trời đất mới được phân chia. Từ một góc độ nào đó thì tất cả loài yêu trên mười châu ba đảo đều là đồ chúng của nó. Vì vậy Trùng tiểu thư đã hiểu chưa? Cờ Tụ Yêu quan trọng biết bao đối với Yêu Vương, nhưng nếu muốn phất lá cờ này thì buộc phải có máu từ tim của con cháu đích tôn của đại Yêu đạo.”

Trùng Trùng giật mình, “Ý của ngươi là muốn phất cờ Tụ Yêu thì phải giết Cửu Mạng sao? Lẽ nào y là con cháu đích tôn của ――”

Mao Lư gật đầu một cách nghiêm túc.

Thảo nào yêu quái hung ác trong Yêu đạo rất nhiều mà lại tìm một con mèo yêu làm thủ lĩnh, mà mèo thì có thế nào cũng không thể xem là hung ác được, nhưng bởi vì lý do huyết thống mà nắm giữ Vương vị từ đời này sang đời khác. Chắc chắn cha của Cửu Mạng phất được cờ Tụ Yêu, vì vậy mới được vạn yêu phục tùng, nhưng Cửu Mạng thì ――

”Không phải nhé, cần có máu từ trái tim mới phất được, nếu Cửu Mạng muốn dùng, lẽ nào cũng phải đền bằng cả mạng sống sao?” Trùng Trùng phát hiện ra vấn đề.

”Ngài ấy mang trong mình dòng máu của đại Yêu đạo, cờ Tụ Yêu trong tay ngài ấy thì tất nhiên có thể phất được rồi, không cần phải nguy hiểm như vậy.” Mao Lư trưng ra dáng vẻ chịu không nổi Trùng Trùng: “Nhưng lão Vương tử trận trong đại chiến lục đạo, cờ Tụ Yêu cũng mất tích, nào ngờ đâu lại lọt vào tay của yêu phụ Long lão đại này, cuối cùng còn để Ma Vương lấy được. Trùng tiểu thư nghĩ xem, nếu Ma Vương có dã tâm xưng bá thiên hạ, muốn thu phục Yêu đạo, vậy thì phất cờ Tụ Yêu chính là phương pháp tốt nhất rồi. Khi ngài ấy biết được máu của Cửu Mạng có thể phất cờ thì sẽ thế nào?”

Trùng Trùng ngẩn ra, thì ra mâu thuẫn và nguy hiểm chính là điểm này.

Tên đại ma đầu ấy vốn không hề quan tâm lá cờ Tụ Yêu gì cả, hắn ngạo mạn như vậy, trước nay luôn xem thường những thứ mang tính phụ trợ này. Nhưng hắn muốn cứu thê tử chưa cưới kiếp trước của mình, muốn tiến đánh Thiên đạo, tất cả đều không phải là chuyện mà một người chỉ dựa vào sự dũng cảm của bản thân có thể làm được, đó là trận chiến thật sự, đến lúc ấy hắn sẽ phải cần sự trợ giúp.

Quỷ Đạo vốn đã kết minh với Ma đạo, nhưng bởi do Dương Bá Lý ném nàng xuống Biển Chết, tại trận chiến ở Bắc Sơn Vương cung đã trở thành kẻ địch với Hoa Tứ Hải, dựa dẫm vào ba đạo Thiên, Tiên, Nhân rồi, nếu đại ma đầu cần sự trợ giúp, vậy thì chỉ còn mỗi Yêu đạo thôi.

Hắn có được cờ Tụ Yêu, muốn thu phục Yêu đạo một cách thuận lợi thì quả thật chỉ còn cách giết chết Cửu Mạng.

Một bên là người nàng yêu sâu sắc mà không hề hối tiếc, một bên là người dịu dàng yêu nàng không cầu báo đáp, nàng phải lựa chọn thế nào đây?

Vì sao lúc nào cũng có những chuyện khó xử nhất chờ đợi nàng chứ?
Bình Luận (0)
Comment